Xem Đấu.


Người đăng: thusinh_dalat

Bằng Quân đứng núp ở trong một góc khuất, nhìn hai người phía trước nắm tay
nhau mà trong lòng trào dâng lửa giận, sự ghen ghét giống như là một cơn bão
tố quét qua cõi lòng, thổi bùng lên một ngọn lửa không tên khiến cho trái tim
của hắn rung lên kịch liệt.


  • Nàng là của ta! Của ta! Của ta!

Bằng Quân thở dốc, khẽ rít qua kẽ răng, hai nắm tay siết lại thật chặt, móng
tay đâm cả vào da thịt nhưng hắn lại chẳng hề cảm thấy đau đớn.

Ánh trăng lành lạnh rãi xuống quảng trường, mềm mại rơi trên thân mình hai
người trẻ tuổi ở đằng xa nhưng lại không soi tới những góc khuất u tối, nơi đó
hắc ám đang tung hoành gào thét.

Bình An và Mai Hương nói chuyện với nhau rất lâu, mãi cho đến khi mặt trăng
dần lùi về phương Đông thì cả hai mới mỉm cười chia tay, mỗi người đi một
hướng.

Một lúc sau, bóng hình của cả hai người đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này, Bằng Quân mới chậm chạp lê thân mình bước ra khỏi chỗ tối, thờ thẫn
đi đến chỗ lan can bạch ngọc, nơi hai người kia mới vừa đứng lúc nãy, ngẩng
đầu nhìn vầng trăng sáng ở phía xa, ánh trăng thê lương như nước rơi trên mình
hắn. Hắn thật sự muốn hét thật to lên để phát tiết nỗi uất hận trong lòng, chỉ
có điều hắn không thể làm như vậy. Trong đáy mắt Bằng Quân bỗng chốc dấy lên
một ngọn lửa kỳ dị, ngọn lửa bừng cháy mạnh mẽ giống như là muốn thiêu rụi cả
vầng trăng đáng ghét ở trên cao kia, khiến cho khuôn mặt tuấn tú trông có vẻ
dữ tợn. Con ác quỷ trong lòng liên tục gào thét:


  • Giết! Giết hết kẻ nào muốn cướp nàng đi...!

...............

Sáng sớm, mọi người thức dậy.

Bình An đến gặp đại sư huynh, nói qua một tiếng với Đặng Anh Tài rồi lặng lẽ
rời đi trước, hướng đến võ đài sẽ diễn ra trận đấu của mình. Hắn đi sớm như
vậy là vì không muốn phải khiến người khác chú ý đến mình, mà thật ra cũng
chẳng có ai chú ý đến hắn cả, tất cả mọi người hãy còn đang mải mê bàn luận về
những trận đấu nổi bật của sáng hôm nay, trong đó có Mai Hương và Bằng Quân,
hai kỳ tài mới nổi của Ngọc Tản Điện.


  • Tiểu sư đệ đánh trận đầu may mắn nhé! Nếu nhắm chừng đấu không lại người ta
    thì cứ sảng khoái nhận thua là được, đừng để bị thương nặng, còn nữa buổi trưa
    nhớ về nhà ăn tập hợp, thông báo kết quả thi đấu cho sư phụ và sư nương.

Đặng Anh Tài gật đầu thân thiện nói.


  • Đệ biết rồi! Cám ơn về lời chúc của sư huynh!

Bình An lễ phép chắp tay, sau đó quay lưng rời đi.

Nắng sớm rơi trên thân mình hắn, kéo dài cái bóng in trên mặt đất, tự dưng
hiện vẻ cô đơn. Đặng Anh Tài đứng trông theo bóng lưng gã thiếu nấy ấy dần dần
đi xa, không hiểu vì sao lại đột nhiên thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ:


  • Vị tiểu sư đệ này năm nay chỉ mới có mười sáu tuổi mà sao lúc nào cũng
    khiến cho người ta cảm thấy rằng hắn giống như là một ông cụ non như vậy nhỉ?
    Thật là kỳ quái!

Hắn nói rồi, lấy tay xoa xoa cái đầu trọc, nhún vai một cái, sau đó bước lại
vào phía trong mảnh sân của dãy nhà ở, nơi đóng quân của Ngọc Tản Điện.

Bình An chậm rãi cất bước, đi về phía võ đài số một, ngang qua quảng trường
lớn. Lúc này trời hãy còn sớm, chỉ có vài đệ tử Ba Vì tiên phái đi lại trên
quảng trường. Xa xa, biển mây mênh mông, ở dưới nắng sớm, đón cơn gió trời,
phập phồng lên xuống, bồng bềnh như sóng biếc. Gió núi trong lành thổi tới,
thổi lướt qua khuôn mặt Bình An, để lại chút cảm giác lành lạnh.

Cùng là một cảm giác giống như đêm qua, hắn cùng ai đó sánh vai, tựa vào lan
can bạch ngọc, đón gió ngắm trăng.

Khoảnh khắc ấy thật là vui vẻ.

Nghĩ đến Mai Hương, Bình An đột nhiên dừng chân lại, chợt nhớ ra, tối hôm qua
Mai Hương có nói trận đấu của nàng vào ngày hôm nay chính là trận đầu tiên của
Võ đài thứ ba. Bình An do dự, chẳng biết có nên đến xem nàng thi đấu hay
không, thật ra thì trận đấu của hắn cũng phải sau hai trận nữa mới diễn ra,
nếu như may mắn, hắn đến coi Mai Hương thi đấu xong thì vẫn có thể kịp thời
gian trở về Võ đài của mình. Nói gì thì nói, dù sao Mai Hương vẫn là người bạn
thân thiết nhất của hắn ở trong Ngọc Tản Điện, hay có thể nói là người bạn duy
nhất, cho nên nếu có thể, hắn vẫn là nên đi cổ vũ tinh thần cho nàng mới phảỉ.


  • Mình chỉ xem một chút rồi rời đi sớm là được!

Nghĩ như thế, Bình An không do dự nữa, lập tức quay người bước về phía Võ đài
thứ ba.

Lúc hắn đến, xung quanh Võ đài thứ ba đã tụ tập rất đông người đứng chen chúc,
đa phần là người của Ngọc Tản Điện đến để ủng hộ cho Mai Hương, kỳ tài mới nổi
và cũng là đóa hoa đẹp nhất của bọn họ. Số người còn lại, tuy ít hơn nhưng
cũng không kém phần khí thế là đệ tử của Phù Vân Điện. Đối thủ lần này của Mai
Hương là một người tên Trần Hào Nam, nghe nói cũng là một nhân tài mới nổi của
Phù Vân Điện. Người này thân thủ nhanh nhẹn, chưa gì đã nhảy phắt lên Võ đài,
bộ dáng nhẹ nhàng tiêu sái khiến cho đám người đứng phía dưới lan tiếng xì xào
khen ngợi.

Bình An đưa mắt nhìn lên khán đài phía trên cao, thấy Mai Hương lúc này vẫn
một mực yên lặng đứng phía sau lưng Quang Minh, hắn không thấy Bằng Quân và sư
nương đâu, có lẽ gã thiếu niên ấy cũng đang đánh trận đầu tiên của mình ở Võ
đài khác.

Phía khán đài đối diện, Vũ Xuân Trường - Thủ toạ của Phù Vân Điện cũng đến
xem, trên mặt lộ nét cười điềm đạm, hiển nhiên cũng rất là coi trọng đối với
Hào Nam. Quang Minh sau khi nhìn thấy thân thủ của Trần Hòa Nam như thế thì
khẽ gật đầu khen ngợi nhưng vẫn mỉm cười nho nhã, bộ dáng thong dong, thi
thoảng lại liếc ánh mắt nhìn về phía Vũ Xuân Trường ở mãi đằng xa, vừa đúng
ngay lúc Vũ Xuân Trường cũng liếc mắt nhìn lại. Ánh mắt hai người gặp nhau ở
giữa không trung giống như là có tia lửa lóe lên, nhưng mà bọn họ vẫn mỉm cười
nhàn nhạt, làm như không có chuyện gì xảy ra.


  • Quang Minh tiểu tử! Có dám cùng bổn tọa đánh cuợc một trận hay không?

Vũ Xuân Trường truyền âm hỏi.


  • Có gì không dám! Lão rùa bất tử như ngươi muốn cược gì?

Quang Minh bị người khác gọi là tiểu tử, nụ cười hơi cứng lại, liền không
khách khí đáp trả.


  • Ta muốn một viên Dưỡng Thần Đan, thế nào?


  • Được! Ta lại muốn cái thẻ bài Tụ Linh Mộc của ngươi!


Vũ Xuân Trường nghe Quang Minh nói, muốn hắn đem thẻ bài Tụ Linh Mộc ra đánh
cược, sắc mặt có hơi do dự, nhưng qua một thoáng đắn đo suy nghĩ liền cười to:


  • Ha ha! Tốt! Tốt! Tốt! Không ngờ ngươi lại dám đánh chủ ý vào thẻ bài Tụ
    Linh Mộc của ta, hèn chi mà ngươi không đi ủng hộ con trai mình thi đấu lần
    đầu tiên mà lại mò đến đây. Ngươi muốn ta đem Tụ Linh Mộc ra đánh cuợc cũng
    được, nhưng Dưỡng Thần Đan ta muốn hai viên.


  • Thành giao! Lão rùa bất tử há miệng cho to coi chừng nghẹn chết! Ha ha!


Thấy đối thủ đã rơi vào bẫy của mình, Quang Minh không chút do dự chộp lấy cơ
hội, lập tức đáp ứng, thái độ của hắn dứt khoát như vậy liền khiến cho Vũ Xuân
Trường không khỏi chột dạ, nhưng mà hắn cũng tự trọng thân phận không có nói
thêm lời nào nữa.


  • Con hãy lên đài ứng chiến đi!

Quang Minh quay sang Mai Hương đang đứng yên lặng phía sau lưng, mỉm cười nói.


  • Tuân lệnh sư phụ!

Mai Hương cung kính thi lễ, sau đó hai tay bắt quyết, lúc này một làn khí mỏng
manh theo đó đột nhiên xuất hiện, từ bốn phương tám hướng kéo đến xoay quanh
nàng rất nhanh rồi tụ lại dưới chân người thiếu nữ, trong nháy mắt hình thành
nên một đóa mây trắng, nâng nàng lên bay về phía Võ đài.

Gió núi thổi tới, đám mây trắng tinh đó bay lên trông giống như một dãi lụa
mềm mại và đẹp đẽ nhất.

Thân hình thon thả của nàng ẩn trong dãi lụa đó, tà áo tung bay phất phới,
dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trông nàng vào lúc này nào đâu khác gì tiên nữ ở
trên trời lạc xuống phàm trần khiến cho đám người đứng ở bên dưới không khỏi
một phen sinh lòng ngưỡng mộ. Một chiêu này của nàng vừa hiển lộ ra đã vượt xa
Trần Hào Nam vừa nhảy lên đài như con khỉ lúc nãy khiến cho đám đông khán giả
bùng phát lên một trận hoan hô như sấm động, đặc biệt là đám nam đệ tử lại
càng ra sức vỗ tay mãnh liệt.

Quang Minh vuốt râu khẽ cười, tuy không nói gì nhưng rất phấn chấn.

Ngay chính hắn cũng rất bất ngờ về nàng, Phượng Hoàng Linh Thể ở trong truyền
thuyết, một khi vượt qua dục hỏa trùng sinh thì tiến cảnh tu luyện sẽ rất là
nhanh chóng nhưng nhanh chóng đến mức nghịch thiên như Mai Hương trong vòng
một năm qua thì đúng là thiên tài ngàn năm có một, phải nói thật là may mắn
khi Ngọc Tản Điện xuất hiện một người như nàng. Có lẽ năm nay, Ngọc Tản Điện
sẽ lấy lại được danh dự đã mất vào kỳ Võ hội lần trước.

Bình An trong lúc không chú ý, bị âm thanh vỗ tay như sấm động làm cho ù hết
cả lỗ tai, ngạc nhiên khi thấy mọi người lại hoan nghênh nàng như vậy, hắn
cũng vì thế mà vui lây cho nàng.


  • Tôi tên là Hào Nam là đệ tử của Phù Vân Điện, hôm nay được may mắn gặp sư
    muội ở nơi đây quả là duyên ba kiếp, không biết sư muội tên gọi là chi?

Trần Hào Nam sau giây phút ngớ người, chợt ra vẻ rất là phấn khích nói.


  • Muội tên là Mai Hương, là đệ tử Ngọc Tản Điện, kính xin sư huynh lát nữa
    xuống tay lưu tình!

Mai Hương nhẹ nhàng đáp lời, nét mặt vô cùng bình tĩnh.

Vũ Xuân Trường ngồi ở trên cao nhìn xuống, trông thấy tên đệ tử ngu ngốc của
mình cứ hướng về phía người thiếu nữ kia thao thao bất tuyệt thì sắc mặt không
khỏi sa sầm.


  • Lão rùa bất tử! Gã đệ tử này của ngươi quả là có vẻ háo sắc giống ngươi à
    nha, đúng là sư đồ tương quý!

Quang Minh truyền âm cười nhạo.


  • Hừ!

Vũ Xuân Trường không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ này không ai nghe
thấy thế nhưng lại vọng vào tai của Trần Hào Nam ở trên Võ đài rất rõ ràng,
khiến cho hắn giật mình sực tỉnh, thoát khỏi cơn si dại, trong phút chốc mồ
hôi lạnh đỗ ướt cả lưng áo.

Cong!

Một tiếng chuông vang lên, cuối cùng trận quyết chiến cũng bắt đầu.


Ác Thần - Chương #25