Đối Mặt.


Người đăng: thusinh_dalat

Ba Vì tiên phái lập phái đã hơn sáu ngàn năm, trong khi các môn phái nhỏ yếu
khác xung quanh nó đều phải trải qua hưng thịnh suy vong giống như thủy triều
lên xuống thì Ba Vì tiên phái ở trong Tiên giới lại tựa như một dãy đá ngầm
rắn chắc vẫn luôn sừng sửng đứng vững cho dù có trải qua bể dâu, vẫn luôn luôn
là ngọn cờ dẫn đầu của Chánh Đạo. Hết thảy những điều đó đều là nhờ vào đại
trận hộ phái “Tru Ma Vệ Đạo kiếm trận” mấy lần cứu vãn nguy nan và cũng nhờ có
nó mà sau mấy lần đứng bên bờ vực sinh tử, thực lực của môn phái vẫn được bảo
tồn để phát triển cho đến ngày nay. Nhớ năm xưa, lúc Bảo Ngọc chân nhân sáng
lập và tu tập thành công Lạc Hồng Quyết, bằng vào một thân thần thông to lớn
của mình, ông đã dùng linh mạch của cả ngọn núi Tản Viên đúc thành bốn thanh
Tiên kiếm, đó là : Tru Tà Kiếm, Diệt Ma Kiếm, Vệ Thiên Kiếm và Đạo Tông Kiếm.

Bốn thanh tuyệt thế Tiên kiếm phân biệt cắm ở bốn đài kiếm ở Ngọc Tản Điện,
Phượng Hoàng Điện, Ngọc Hoa Điện, Phù Vân Điện. Bốn đài kiếm này đều tương
thông với Kiếm Trì và đồng thời cũng là bốn mắt trận của Tru Ma Vệ Đạo kiếm
trận. Một khi đến thời khắc nguy nan, Trưởng môn các đời của Ba Vì tiên phái
đều sẽ dùng bí thuật mà thôi động bốn thanh kiếm, kích phát hơn vạn Tiên kiếm
đang ngủ say trong Kiếm Trì hiện thân diệt địch bảo vệ môn phái. Hơn vạn Tiên
kiếm cùng xuất động như mây đen che trời phủ đất, uy lực khủng bố to lớn, rúng
động lòng người. Đứng trước Tru Ma Vệ Đạo kiếm trận cho dù là Tiên, là Phật
hay là Ma thì cũng không thể nào tránh khỏi kết cục hủy diệt. Hơn sáu ngàn năm
qua, đã có rất nhiều bậc kỳ tài kiêu hùng trong thiên hạ đều phải ngậm ngùi mà
gục ngã trước nó.

Tru Ma Vệ Đạo kiếm trận có thể nói chính là tuyệt tác cả đời của tổ sư khai
phái Bảo Ngọc chân nhân, nhờ đó Ba Vì tiên phái giống như là một cây trụ chống
trời mãi mãi không đổ là biểu tượng của Chánh Đạo thiên hạ, vạn người hướng
tới.

.........................

Bình An thoáng ngẩn người nhìn về phía căn phòng ở phía đối diện, cũng đã mấy
tháng rồi hắn chưa từng gặp lại nàng một lần nào kể từ khi tiến vào Kiếm Trì,
chẳng biết bây giờ nàng ra sao? Có điều, ngay sau khi đặt câu hỏi kia, trong
lòng hắn liền tự cười giễu bản thân mình đa sự.

Mai Hương bây giờ đã không còn là Mai Hương của trước kia nữa.

Nàng bây giờ chính là kỳ tài ngàn năm có một của Ngọc Tản Điện, dung mạo xinh
đẹp như tiên, là vầng trăng sáng trên cao được chúng sao vây quanh tô điểm.

Có lẽ bây giờ nàng đang rất hạnh phúc!

Bình An nghĩ như thế, hắn khẽ mỉm cười, thật lòng chúc phúc cho Mai Hương. Hít
sâu một hơi trấn tỉnh tinh thần, Bình An đeo thanh kiếm nát lên lưng Thanh
kiếm được cắm trong vỏ kiếm thô sơ màu hổ phách do hắn tự làm bằng gỗ thông,
chỉ cần không rút kiếm ra khỏi vỏ khiến cho người ta nhìn thấy lưỡi kiếm mà
cười lộn ruột thì trông cũng không đến nỗi nào. Đối với thanh kiếm nát này,
trong lòng Bình An cũng thật là bất đắc dĩ, bởi vì ngoài nó ra, hắn hoàn toàn
không có một thanh Tiên Kiếm nào khác mà kỷ Tứ Điện Võ Hội cũng đã gần tới
rồi, thôi thì cũng đành liều một phen ứng phó.

Bình An hướng ra khu rừng thông phía sau núi mà đi. Có điều, lúc bước qua cổng
chính, hắn lại ngẩn người ra.

Phía xa xa, dưới gốc thông cao lớn năm nào, bây giờ đây không còn là một đám
thiếu niên chặn đường hắn nữa, mà chỉ có duy nhất hai người đang đứng.

Một nam, một nữ.

Một là Bằng Quân.

Một là Mai Hương.

Lúc ấy, gió núi ở đằng xa thổi đến khiến cho tàng cây lắc lư, bên dưới bóng
cây, ánh nắng sáng ngời từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua tàng cây, quấn lấy
bóng râm tranh giành với nhau từng chút một khoảng trống, chợt tối chợt sáng.
Trong bóng cây chợt tối chợt sáng bất định ấy, giờ phút này có một người thiếu
nữ vô cùng xinh đẹp đang đứng lặng yên mà nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời mang
theo một tia phức tạp.

Bình An nhìn về phía nàng có chút ngơ ngác.

Mới một năm trôi qua mà cứ ngỡ như xa cách đã từ rất lâu rồi, người con gái ấy
nay đã không còn giống như trước nữa, mà giống như một đóa hoa xinh tươi vô
cùng rạng rỡ nở rộ trong nắng sớm. Trong lòng thoáng qua một chút do dự, Bình
An rốt cuộc cũng chậm rãi bước tới đối mặt cùng nàng, nở một nụ cười:


  • Mai Hương! Cô dạo này vẫn tốt chứ?

Lúc này, trong đáy mắt của Mai Hương dường như cũng chỉ còn tồn tại một hình
bóng duy nhất chính là hắn.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào gã thiếu niên đang đứng trước mặt mình
kia, nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt chất phác quá đổi quen thuộc của hắn,
phảng phất như trở lại những ngày tháng đó cùng nhau bầu bạn trong dãy phòng
ốc cũ kỹ. Gió mát chậm rãi, miên mang thổi qua, phớt qua khuôn mặt, lay động
mái tóc như thời gian đảo ngược, phản chiếu lại những kỷ niệm đẹp đẽ ở sâu
trong đáy mắt. Sau đó, nàng nở một nụ cười, dịu dàng nói với hắn:


  • Bình An! Anh vẫn không có gì thay đổi?

Đứng ở trước mặt Mai Hương, một năm không thấy, cho dù nàng có nhiều thay đổi
nhưng đối với Bình An điều làm cho hắn cảm thấy vui mừng nhất đó chính là nàng
đã vượt qua được Tâm Ma lộ mà vẫn còn sống.


  • Còn sống là tốt rồi!

Bình An gật đầu đáp lời.

Hai người, một người hỏi một người đáp dường như câu hỏi và câu trả lời chẳng
ăn nhập gì nhau, nhưng trong lòng hai người lại có một sự tương thông đến kỳ
lạ, đều cảm thấy được sự quan tâm lẫn nhau.


  • Sau này, cô phải sống cho thật tốt đó!


  • Anh cũng vậy!


Bình An nói xong liền đi lướt qua Mai Hương, tiếp tục hướng ra sau núi, từ đầu
đến cuối, hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn Bằng Quân lấy một lần.

Kể từ khi Mai Hương trở lại Ngọc Tản Điện, nàng đã trở thành đối tượng cho rất
nhiều nam đệ tử ước ao theo đuổi, mà trong số này có cả Bằng Quân. Bằng Quân
chính là đứa con trai duy nhất của Thủ tọa Ngọc Tản Điện - Quang Minh, xét về
mọi phương diện đều là thập toàn thập mỹ, cho dù tính từ dung mạo hay cho đến
thiên tư trên con đường tu đạo đều là xuất chúng, có thể xếp vào hạng thiên
tài trong môn phái. Hắn rất ít khi động lòng với một cô gái nào, cho dù lúc
trước có cùng một vài sư muội nói chuyện nhưng cũng chỉ là vui chơi qua đường
mà thôi, thế nhưng mà kể từ khi nhìn thấy Mai Hương thì hắn đã thực sự động
lòng, bất tri bất giác hình bóng của nàng đã ngự trị trong tim hắn.

Cô gái này chính là của ta!

Trong lòng Bằng Quân đã suy nghĩ như thế, nội tâm lại càng tràn đầy khát vọng.
Ngày thường, Mai Hương đều ở Chính Điện tu luyện, sớm hôm gặp gỡ thường xuyên,
hắn vẫn thường xuyên vô ý hữu ý mà nói chuyện với nàng, Bằng Quân tin chắc
rằng với phong thái và gia thế của mình, lâu dần Mai Hương sẽ yêu hắn mà thôi.

Chỉ có thiên tài mới xứng với thiên tài!

Có điều, giấc mộng đẹp bấy lâu của hắn hôm nay đã bị tan vỡ, Bằng Quân quả
thật đã cảm thấy điều gì đó lúc trông vào ánh mắt Mai Hương khi nàng nhìn gã
thiếu niên kia, tuy rằng phần tình cảm trong đáy mắt được nàng che dấu ở chỗ
rất sâu, nhưng hắn vẫn tinh tế cảm thấy được, bởi vì từ trước đến nay cho dù
hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa Mai Hương cũng chưa bao giờ từng nhìn hắn
như thế. Hơn nữa, khi hai người bọn họ đứng đối diện nhau, Bằng Quân đứng ở
một bên, mặc dù là ngay giữa hai người bọn họ nhưng tự nhiên trong đáy lòng
không khỏi sinh ra một cảm giác phẫn nộ vô cùng, khoảnh khắc hai ánh mắt ấy
gặp nhau, ở trong mắt hai người bọn họ, Bằng Quân xem như không tồn tại, giống
như là đã trở nên vô hình cùng với không khí vậy. Bằng Quân chậm rãi xoay
người, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bình An, ánh mắt lạnh lùng.

Hàn Băng Kiếm sau lưng hắn chợt lóe, một cổ sát khí lạnh lẽo khiến cho người
ta sởn gai ốc theo đó xông đến bao trùm lấy Bình An, chỉ thấy thanh kiếm nát
sau lưng Bình An vừa mới chớp động thanh quang nhàn nhạt, luồng sát khí ấy đã
bị đánh cho tan tác.

Bằng Quân thấy sát khí mạnh mẽ của mình lại bị gã thiếu niên ấy dễ dàng hóa
giải như vậy thì ngớ người ra, lúc giật mình hồi tĩnh thì bóng dáng Bình An đã
biến mất ở cuối con đường.

Mai Hương liếc nhìn Bằng Quân, sâu trong đáy mắt lóe qua một tia chán ghét
khinh thường, vốn nàng định ra tay ngăn cản nhưng sau khi thấy một màn như vậy
thì trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, thầm vui mừng cho Bình An tu vi lại tiến
thêm một tầng, không ngờ lại không hề thua kém so với nàng. Thật ra Mai Hương
đã ngộ nhận, nàng không hề biết được cả quá trình Hàn Băng Kiếm phóng thích ra
sát khí rồi cho đến khi sát khí ấy bị luồng thanh quang của thanh kiếm đeo
trên lưng Bình An đánh tan, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Ngày Tứ Điện Võ Hội diễn ra cuối cùng đã đến.

Sáng hôm đó, trên Ngọc Tản Điện mọi người đã tập trung đầy đủ, ai cũng vui
mừng phấn khởi, nhất là bọn đệ tử tham dự Võ Hội, ai nấy mặt mày tươi rói, tuy
có chút căng thẳng nhưng niềm hưng phấn đã át hết đi. Năm nay Ngọc Tản Điện
chỉ cử ra hai mươi mấy người tham gia thi đấu, số đệ tử còn lại hoặc là do có
nhiệm vụ tại thân đang ở bên ngoài, hoặc là do đã có thứ hạng tốt trong kỳ đại
hội trước cho nên không muốn thi đấu nữa, nhưng cho dù thế nào, nhìn khí thế
hừng hực của đội ngũ đệ tử tinh anh này thì không một ai dám khinh thường cả.

Bình An đứng xếp ở hàng chót trong đội ngũ này cùng với ba người nữa, là đồng
môn cùng lứa với hắn, ba người đã vượt qua kỳ kiểm tra lần trước. Hắn là đối
tượng cho những người khác âm thầm cười cợt chỉ trỏ, bởi vì những đệ tử khác
ai ai cũng đeo ở sau lưng một thanh Tiên kiếm đẹp đẽ, vỏ kiếm tinh tế, đâu có
ai giống như hắn đeo một thanh kiếm to đùng chẳng biết phẩm chất thế nào nhưng
nhìn vỏ kiếm bằng gỗ thông vừa thô vừa to, xấu xí xù xì thì khỏi cần phải bàn.


  • Cứ thoải mái cười đi! Đợi khi trông thấy nó, các người sẽ cười đến chết
    luôn!

Bình An nhìn một vòng xung quanh, thấy ai cũng nhìn về phía mình che miệng
cười trộm, trong lòng bất giác dâng trào một cơn phẫn nộ không tên.


Ác Thần - Chương #22