Người đăng: thusinh_dalat
Bình An lúc này đang một thân một mình đứng trước khoảnh sân lớn của dãy phòng
ốc quen thuộc ở phía sau nhà bếp mà nở nụ cười đắng chát, trong lòng bối rối
không biết phải làm sao. Lúc ấy, hắn vừa mới bước chân vào Kiếm Trì, chưa kịp
thấy nó tròn méo ra sao thì đã bị tống thẳng về nơi đây. Điều này chứng tỏ,
không có một thanh Tiên Kiếm nào trong hơn vạn thanh Tiên Kiếm đang ngủ say
tại Kiếm Trì kia có duyên với hắn cả, hay nói cách khác là cho dù có là một
thanh Tiên Kiếm hạng bét thì nó cũng không muốn nhận hắn làm chủ.
Bình An chán nản tự hỏi.
Quy định của Ba Vì tiên phái đặt ra rất rõ ràng, cả đời của một đệ tử cũng chỉ
có một lần cơ duyên bước vào Kiếm Trì, quy định ấy duy trì cả mấy ngàn năm qua
cũng chưa từng vì bất cứ lý do gì mà phá lệ một lần, càng đừng nói môn phái sẽ
vì một đệ tử bình thường như Bình An mà cho hắn cơ hội bước vào Kiếm Trì lần
thứ hai. Có điều, chuyện mà Bình An gặp phải quả là vô cùng kỳ lạ, chưa từng
nghe thấy bao giờ, bởi vì từ trước đến nay ngoài hắn ra thì không có một đệ tử
nào bước vào Kiếm Trì mà không thể lấy ra được một thanh Tiên Kiếm cả. Không
có lấy được Tiên Kiếm, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, hắn không biết sẽ phải
ứng đối với kỳ Tứ Điện Võ Hội sắp tới ra làm sao, chẳng lẽ cứ đơn giản mà nói
với mọi người rằng hắn ở trong Kiếm Trì thật sự không có lấy được một thanh
Tiên Kiếm nào, nếu nói như thế thì chẳng khác gì tự biến mình trở thành trò
cười cho cả Ba Vì tiên phái, để cho người ta chế nhạo.
Trong lúc rối trí, Bình An đột nhiên lại nhớ tới bộ kiếm quyết vô danh kia.
Hắn ôm theo tâm lý cầu may nhìn quanh trong sân, hướng về một tảng đá, tưởng
tượng như mình đang điều khiển một thanh Tiên Kiếm đằng không chém vào đấy
Tay hắn kết quyết.
Ầm!
Từ trong căn phòng của Bình An, một luồng thanh quang đột ngột phá tan cánh
cửa lao ra, chém thẳng vào hòn đá ấy. Chỉ nghe “Phụp!” một tiếng, cả một tảng
đá cao lớn bằng cả thân hình một người trưởng thành kia đã bị luồng thanh
quang nhẹ nhàng cắt làm hai nửa một cách ngọt xớt. Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh
thần cho sự thất bại nhưng luồng thanh quang đột nhiên xuất hiện khiến cho
Bình An giật mình té ngồi trên mặt đất. Lúc này, luồng thanh quang nhẹ nhàng
bay đến cắm xuống phía trước mặt hắn. Thanh quang tiêu tán, lộ ra một thanh
kiếm cũ nát, bộ dáng tang thương. Một khắc này, Bình An đột nhiên có cảm giác
như là thanh kiếm ấy đang vui mừng mà kêu gọi hắn, thậm chí hắn còn có một cảm
giác hoang đường về một mối huyết nhục liên thông, giống như là thanh kiếm này
chính là một phần thân thể của chính hắn.
............
Phía sau núi, khi màn đêm buông xuống, trong rừng thông lúc này chỉ còn lại
bóng tối bao phủ, bởi vì cây cối đặc biệt mọc dày đặc cho nên không gian bên
dưới tán cây còn tăm tối hơn hẳn phía ngoài, chỉ có gió núi nhẹ nhàng thổi tới
mang theo sự mát mẻ cùng mùi nhựa thông thơm lừng. Lúc này, có một người thiếu
nữ đang bước vội qua những bóng cây u ám, thân ảnh nhỏ bé cô độc lọt thỏm giữa
rừng cây mênh mông. Giữa rừng vắng lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc, không
ngừng thì thầm vào tai hệt như tiếng rì rầm tâm sự của ai đó. Đêm đen như mực,
người thiếu nữ đó tại sao lại đến đây một mình rồi nàng lại muốn một mình đi
đâu đây?
Thoạt nhiên một tia sáng yếu ớt đột ngột lóe lên trong rừng sâu, cùng lúc đó
người thiếu nữ ấy dường như cảm ứng được có thứ gì đó xuất hiện, lập tức dừng
chân, quay đầu nhìn lại. Trong bóng tối, một đôi mắt sáng rực thình lình mở
ra, mang theo vẻ lạnh lùng mà nhìn về phía nàng. Dưới ánh mắt ấy, thân thể
người thiếu nữ đột nhiên khẽ run rẩy, sắc mặt có phần tái nhợt nhưng không
hiểu vì sao nàng vẫn kiên cường đứng thẳng thân mình, ở nguyên tại chỗ mà
không động đậy. Ánh mắt ấy từ từ tiến lại gần phía nàng, cuối cùng lộ ra bóng
dáng của một gã đàn ông toàn thân mặc một bộ đồ đen kịt, có khuôn mặt được che
kín.
Người thiếu nữ nhìn về phía người đàn ông ấy, trầm mặc không nói một lời, chỉ
nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu.
Một bầu không khí quỷ dị bất chợt dâng lên, gã đàn ông sau khi nhìn thấy người
thiếu nữ ấy thì có hơi ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên cùng lạ lẫm,
nhưng rất nhanh gã liền cất tiếng hỏi:
Người thiếu nữ ấy khẽ gật đầu:
Đúng vậy! Tôi đã vượt qua kiểm tra, đã chính thức trở thành đệ tử nội môn,
hơn nữa còn lấy được sự tin tưởng của mọi người.
Ừ!
Gã đàn ông nghe vậy chỉ trầm giọng đáp một tiếng, giống như hết thảy mọi việc
đều đã ở trong dự tính của hắn từ trước.
Gã mở miệng.
Nghe thấy gã đàn ông nói, thân hình người thiếu nữ đột nhiên càng thêm run
rẩy, nàng không nói gì nhiều, chỉ chậm rãi xoay lưng lại về phía hắn, chiếc áo
nhẹ nhàng rơi xuống, để lộ ra mảng lưng trắng nõn, một bức tranh mặt quỷ dữ
tợn theo đó hiện ra trên da thịt.
Gã đàn ông chăm chú nhìn bức tranh quỷ, trầm mặc một lúc rồi nói:
Người thiếu nữ lẳng lặng mặc áo, sắc mặt mặc dù vẫn tái nhợt nhưng vẫn cứng
rắn đáp:
Gã đàn ông gật đầu:
Rất tốt! Năm đó ta không những đã cứu ngươi mà còn giúp ngươi giết sạch cả
nhà của tên kia từ trên xuống dưới, hơn nữa còn an táng rất tốt phần mộ của mẹ
ngươi, bây giờ ta nhắc lại một lần nữa những điều đã nói trước kia, trong vòng
mấy năm tới ta cần ngươi làm giúp ta hai việc, chỉ cần ngươi làm xong hai việc
này, ta và ngươi sẽ không còn nợ gì nhau nữa. Việc thứ nhất ngươi phải làm là
lấy trộm Hoa Sen Tỏa - chìa khóa của Trấn Yêu Tháp, việc thứ hai là đợi đến
khi Thánh Giáo ta phát động tấn công Ba Vì tiên phái, ngươi hãy ra tay phá hủy
một mắt trận trong “Tru Ma Vệ Đạo kiếm trận”.
Được! Ông yên tâm, tôi sẽ giữ đúng lời hứa của mình!
Người thiếu nữ mạnh mẽ gật đầu, sau đó chạy như bay ra khỏi rừng thông.
Sau khi nàng đi rồi, gã đàn ông đó cũng không có rời đi ngay lập tức mà vẫn âm
trầm đứng ở đó, nhìn về một hướng khác trong rừng thông, cao giọng nói:
Câu nói vừa dứt, từ phía sau một gốc thông liền có một người đàn ông khác bước
ra, đó là một người trung niên vô cùng tuấn tú, ngũ quan như ngọc, mỗi cái
liếc mắt đều có thể khiến cho trái tim của rất nhiều thiếu nữ ở trên đời rơi
rụng. Có điều khí thế phát ra từ trên thân thể người trung niên đó lại trầm
trọng vô cùng, khiến cho người khác khi đối mặt với hắn có một loại cảm giác
bị áp bức.
Gã đàn ông mặc áo đen sau khi thấy người trung niên xuất hiện thì đôi lông mày
khẽ nhíu lại, trên thân tỏa ra sát khí, trầm giọng nói:
Đối mặt với luồng sát khí mạnh mẽ áp tới kia, người trung niên đó vẫn điềm
nhiên mỉm cười, coi mọi chuyện như không có gì:
Gã đàn ông áo đen sau khi nghe người trung niên nói xong, đôi lông mày liền
giãn ra, sát khí trên thân cũng theo đó mà hoàn toàn thu liễm. Hắn không nói
gì nữa, chỉ thâm ý nhìn người trung niên một cái, sau đó thân hình lại một lần
nữa hòa vào trong bóng tối, hoàn toàn biến mất. Người trung niên thấy gã như
vậy, chỉ biết lắc đầu đầu cười trừ, ánh mắt lấp lánh nhìn về một phương hướng
xa xăm, thì thầm một câu:
Sau đó hắn cũng theo làn gió mà biến mất, trả lại nguyên vẹn sự tĩnh lặng cho
khu rừng.
........................
Sáng sớm, cả dãy phòng ốc phía sau nhà bếp vẫn tràn đầy một sự yên tĩnh, vẫn
như cũ mang theo dáng vẻ yên bình vốn có thường ngày, chỉ có một điều khác
biệt đó chính là ngày nay cả dãy phòng vắng vẻ chỉ có một người duy nhất chiếm
hữu, người đó không ai khác chính là gã thiếu niên ngốc nghếch Bình An. Sau
khi chính thức trở thành đệ tử nội môn của Ngọc Tản Điện, Bình An vẫn không
chịu chuyển chỗ ở lên khu vực dành riêng cho những đệ tử chính thức mà vẫn
thích ở lại nơi đây, tự mình tĩnh tâm tu luyện. Nơi này tuy cũ kỹ một chút,
nhưng lại thoáng đãng u tĩnh, không có người để ý, đối với một người yêu thích
sự yên bình như Bình An mà nói quả là cực kỳ thích hợp.
Bình An hôm nay dậy sớm, ngày nào hắn cũng theo thói quen đi lên khu rừng
thông sau núi để luyện kiếm và tu luyện Lạc Hồng Quyết đến tối mịt mới trở về,
bây giờ thân phận của hắn đã khác hẳn lúc trước, đã không còn phải làm những
công việc tạp vụ nữa nhưng thói quen dậy sớm đó thì vẫn không bỏ được. Mở ra
cánh cửa lớn, làn gió núi mang theo luồng không khí mát mẻ thoắt cái ùa tới,
phả lên khuôn mặt, thật là sảng khoái. Cánh cửa đối diện vẫn như thế đóng kín
mít, nhưng mà chủ nhân của nó có lẽ sẽ không bao giờ trở về nữa, lúc này ánh
nắng rọi tới rơi trên cánh cửa lộ ra vẻ đặc biệt cô đơn.