Kiếm Trì


Người đăng: thusinh_dalat

Nguyệt Nga thấy thái độ của Mai Hương lễ phép như thế thì hoàn toàn hài lòng,
mỉm cười nói tiếp:


  • Từ hôm nay, con hãy ở lại Chính Điện mà tu luyện, ta và sư phụ sẽ cùng chỉ
    điểm nhiều hơn!

Mai Hương tỏ vẻ vui mừng, dịu dàng thi lễ:


  • Vâng! Đệ tử xin cám ơn sư nương!

Bằng Quân nghe thấy từ nay trở đi Mai Hương sẽ ở lại Chính Điện cùng mình sánh
vai tu luyện, tự dưng trong lòng cảm thấy phấn khởi lâng lâng, sắc mặt đột
nhiên trở nên tươi tỉnh, bỗng chốc thẳng lưng ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang, bày
ra dáng vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được, lúc nào cũng làm
như vô tình hữu ý lướt qua khuôn mặt đẹp đẽ như hoa kia. Nguyệt Nga trông thấy
con mình có biểu hiện như thế thì chỉ biết lắc đầu, lặng lẽ cười thầm ở trong
lòng mà thôi.


  • Được rồi! Ta lần cuối cùng tuyên bố, buổi kiểm tra ngày hôm nay đến đây là
    kết thúc, trừ những người đã vượt qua kiểm tra, mọi người còn lại hãy trở về
    tiếp tục công việc của mình.

Đặng Anh Tài lại một lần nữa tiến lên tuyên bố kết thúc buổi kiểm tra, lúc này
hắn vừa nói vừa trừng mắt uy hiếp đám đồng môn đứng ở phía bên dưới, dáng vẻ
hung dữ, nếu lần này mà còn có kẻ nào to gan dám nhảy ra ngắt lời hắn nữa thì
không bị hắn một kiếm chém chết toi mới gọi là lạ. Chúng đệ tử nghe xong, vội
vàng khom người hành lễ cáo từ với sư phụ và sư nương. Sau khi những người
khác rời đi, mười bảy đệ tử còn lại, bao gồm cả Bình An, nhanh chóng xếp thành
hai hàng ngay ngắn chỉnh tề, đứng trước mặt Quang Minh và Nguyệt Nga.


  • Không tệ! Đợt kiểm tra này lại có đến năm người đạt đến tầng thứ tư của Lạc
    Hồng Quyết, nghĩ đến mấy Điện còn lại cũng không thể hơn chúng ta được.

Quang Minh vuốt râu, nhìn những đệ tử tinh anh của Ngọc Tản Điện mà lòng vui
như mở hội.


  • Như các ngươi đã biết, Tứ Điện Võ Hội sắp tới là một sự kiện rất quan
    trọng, đối với Ngọc Tản Điện không chỉ là danh dự mà còn gắn liền với sự tăng
    cường thực lực, quyết định tầm ảnh hưởng của chúng ta trong môn phái. Cho nên,
    trong vòng một năm sắp tới, ta mong rằng tất cả hãy cố gắng tu luyện chăm chỉ
    hơn nữa để rèn luyện bản thân, tăng cường tu vi.

Quang Minh nghiêm nghị nhắc nhở bọn đệ tử, sau khi dừng lại trong chốc lát để
đánh giá rồi lại nói tiếp :


  • Anh Tài, vi sư giao đám đệ tử mới này cho con, con hãy thay ta dẫn bọn nó
    đến Kiếm Trì để tìm Tiên kiếm thích hợp cho bản thân.


  • Vâng thưa sư phụ!


Đặng Anh Tài cung kính chắp tay.

Sau đó, Bình An cùng với bốn người còn lại đi theo sự dẫn dắt của đại sư
huynh, tiến đến Kiếm Trì, trọng địa của môn phái. Kiếm Trì chính là nơi tích
lũy qua nhiều đời đệ tử của Ba Vì tiên phái, là nơi yên nghỉ của hơn vạn thanh
Tiên Kiếm. Mỗi một đệ tử khi tu vi đạt đến tầng thứ tư của Lạc Hồng Quyết thì
đều được sư môn ban cho một lần cơ hội tiến vào trong Kiếm Trì để lựa chọn
Tiên Kiếm thích hợp cho riêng mình, tùy vào cơ duyên của mỗi người mà chọn
được Tiên Kiếm như thế nào, là tuyệt thế Tiên Kiếm hay là bình thường Tiên
Kiếm. Dọc đường đi, cả năm người đều không ai nói chuyện với ai, tất cả đều
trầm mặc, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, phần nhiều chính là sự
hưng phấn.

Đặng Anh Tài dẫn mọi người đi ra khỏi Chính Điện, vượt qua một số đường vòng
vèo đến bên một vách núi cheo leo, bốn phía mây mù quanh quẩn. Bình An tò mò
nhìn quanh, phía trước là khoảng không, bên dưới là vực sâu vạn trượng, không
biết Kiếm Trì ở đằng nào. Chỉ thấy đại sư huynh Đặng Anh Tài lúc này mới mỉm
cười ra vẻ bí ẩn, phất tay áo một cái, tạo ra một cơn gió mạnh thổi qua khoảng
không phía trước, động tác nhẹ nhàng tựa như là vén rèm mây. Sau khi mây mù bị
thổi tan đi một ít, trước mặt đoàn người thình lình hiện ra một cái cầu thang
dài bằng đá, cây cầu thang này vậy mà lơ lửng ở giữa không trung, từng bậc
từng bậc nối tiếp nhau, một đường kéo thẳng lên cao, chui vào trong đám mây mù
ở tít phía trên mang theo vài phần thần bí. Không đợi cho đám người Bình An
thôi há hốc mồm vì kinh ngạc, Đặng Anh Tài đã dẫn đầu cả đám hướng theo những
bậc thang mà đi lên, bình thản bước ra từng bước, đi vào trong mây mù.

Phía trong biển mây.

Mây mù đậm đặc, nặng như sương sa, che phủ cảnh vật hai bên đường khiến cho
tầm nhìn vô cùng hạn chế, chỉ cần cách xa sáu bảy bước chân là đã không thể
thấy mặt nhau. Bình An đi ở phía chót của đoàn người, cố gắng bám theo sát
sao, không dám lơ là đi loạn, trong lòng hắn cũng hơi sợ hãi, nhỡ đâu một bước
lầm lẫn bước ra lại rơi xuống vách núi cao cả vạn trượng, tan xương nát thịt.
Cây cầu thang này vậy mà cao hơn là hắn nghĩ, cho dù đã đi lên một đoạn đường
khá dài gần cả trăm trượng nhưng vẫn chưa thể thấy được điểm cuối, cảnh vật
xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa như lúc ban đầu khiến cho bản thân không
cách nào biết được là mình đang ở đâu.

Mây trôi lững lờ, nhẹ nhàng phiêu đãng, lặng yên như nước, chảy qua bên người
Bình An. Cứ đi như thế một lúc lâu, đúng vào thời điểm Bình An vừa mới nhẩm
tính ra rằng mình đã đi được quảng đường hơn trăm trượng thì trước mắt hắn đột
nhiên sáng ngời, bỗng dưng bất ngờ bước ra khỏi đám mây mù bao phủ nơi cầu
thang.

Rõ ràng là mọi người đã đến điểm cuối!

Trước mắt Bình An, mây trôi đột nhiên tan biến đi hết, tầm nhìn trở nên rộng
mở sáng sủa, bầu trời xanh thẳm lại một lần nữa hiện ra, rộng lớn thênh thang,
vô biên vô hạn. Bình An phát hiện, bản thân hiện tại hóa ra lại đang đứng ở
trên một cái đài cao bằng phẳng, cái đài này vậy mà được xây dựng trên một
mảnh núi lơ lửng giữa không trung, xung quanh là biển mây mênh mông không
ngừng phập phồng. Giữa đài có một cái pháp trận, giữa pháp trận lơ lửng một
thanh Tiên kiếm trầm lặng không ngừng phát ra hào quang lưu chuyển hòa hợp
cùng với cái pháp trận bên dưới.

Kiếm này dáng vẻ cổ xưa, trên thân kiếm có khắc chi chít những hoa văn đẹp đẽ,
mặc dù hình dáng bên ngoài của nó không lớn lắm nhưng khí thế phát ra lại vô
cùng sắc bén khiến cho người ta không dám khinh thường, rõ ràng đây chính là
một thanh tuyệt thế Tiên kiếm.


  • Đại sư huynh! Đã lâu không gặp!

Đúng lúc này chợt có một giọng nói trầm bỗng vang lên, hào quang đột nhiên lóe
sáng, trước mặt mọi người bỗng dưng hiện ra bốn người thanh niên, đây là những
người có trách nhiệm bảo vệ pháp trận này. Bốn người sau khi hiện thân liền
hướng về phía Đặng Anh Tài chắp tay.


  • Ha ha! Lâm sư đệ, Thăng sư đệ, Việt sư đệ, Khoa sư đệ! Đã lâu không gặp!

Đặng Anh Tài đưa tay sờ sờ cái đầu láng o của mình khách khí nói.

Hắn không khách khí không được, bốn người này ở trong sư môn thực sự rất nổi
danh, được mọi người xưng tụng là Ngọc Tản Điện tứ kiếm, mỗi người đều có một
thân đạo pháp cơ hồ không thua kém gì hắn, một khi cả bốn người bọn họ liên
thủ lại cùng nhau thì cho dù có là Trưởng lão trong môn thì cũng chỉ có nước
xách dép bỏ chạy mà thôi.


  • Đại sư huynh! Có phải huynh lại muốn dẫn những sư đệ mới vừa vượt qua kỳ
    kiểm tra này tiến vào trong Kiếm Trì đúng không?

Người tên là Hải Việt giống như là kẻ đứng đầu bốn người tiến lên nói.


  • À đúng vậy! Hôm nay sư môn mới vừa tổ chức kiểm tra xong, những sư đệ này
    đều là lứa đệ tử tinh anh mới của Ngọc Tản Điện chúng ta, sư phụ ủy thác cho
    ta đưa bọn chúng tiến vào Kiếm Trì để lựa chọn Tiên kiếm thích hợp cho riêng
    mình, đây là lệnh bài, đệ hãy xem!

Đặng Anh Tài nói rồi móc ra một cái lệnh bài bằng ngọc đưa tới trước mặt Hải
Việt. Hải Việt sau khi nhìn thấy lệnh bài thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm
cười nói:


  • Đại sư huynh xin hãy thông cảm cho bọn đệ nhé! Nơi đây là trọng địa môn
    phái cho nên bọn đệ không thể không cẩn thận.


  • Nên thế...! Nên thế...!


Đặng Anh Tài lại cười ha ha, ra vẻ chuyện nhỏ nhặt, sau đó liền quay sang nhìn
đám người Bình An mở lời dặn dò:


  • Các ngươi nhớ cho kỹ, sau khi tiến vào trong Kiếm Trì thì cứ một đường đi
    thẳng đến trung tâm, Tiên kiếm thông linh trong Kiếm Trì sẽ tự động nhận chủ,
    đạt được Tiên kiếm có phẩm chất như thế nào thì còn phải tùy thuộc vào cơ
    duyên của từng người không được cưỡng cầu, sau khi Tiên kiếm nhận chủ, người
    đó sẽ tự động được truyền tống ra ngoài ở những vị trí ngẫu nhiên trong những
    khu vực khác nhau của Ngọc Tản Điện, cho nên mọi người không cần lo lắng.

Đám người Bình An nghe thế vội vàng chấp tay dạ ran.


  • Các vị sư đệ, nếu mọi việc đã hợp lệ chúng ta hãy cùng nhau kích phát Tru
    Tà kiếm để vận hành pháp trận, truyền tống bọn nhỏ vào Kiếm Trì đi thôi!

Hải Việt quay đầu nói với ba người còn lại đang đứng sau lưng.

Không một ai để ý, khi Mai Hương nghe Hải Việt nói đến tên Tru Tà kiếm, sắc
mặt của nàng bỗng nhiên thoáng chốc thay đổi, ánh mắt như có như không liếc
nhìn về phía thanh kiếm đang lơ lững ở giữa pháp trận, sâu trong đáy mắt bỗng
dưng xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, bàn tay khẽ nắm chặt lại. Bốn người Hải Việt
chia làm bốn phía đứng xung quanh mắt trận, bắt đầu phát linh lực truyền vào
Tru Tà kiếm, sau một hồi liền thấy thanh kiếm khẽ ngâm lên một tiếng, khiến
cho cả cái pháp trận ở trên mặt đất cùng sáng lên hô ứng, sau đó ở giữa pháp
trận đột ngột có một cột sáng hiện ra, bắn thẳng lên trời cao.


  • Mọi người hãy lần lượt tiến vào đi!

Đặng Anh Tài sau khi thấy cột sáng đã xuất hiện, liền hô to lên.

Mọi người lần lượt thay nhau tiến vào và biến mất trong cột sáng.

Bình An là người đi cuối cùng, lúc thân ảnh Mai Hương biến mất trong luồng ánh
sáng chói mắt, trong lòng hắn không hiểu tại sao lại thoáng ngơ ngẩn một hồi,
mơ hồ cảm thấy ánh mắt nàng lúc ấy nhìn hắn dường như còn đang ẩn chứa điều gì
đó.


  • Tiểu sư đệ! Ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì?

Đặng Anh Tài quát to một tiếng.

Bình An giật mình sực tỉnh, ngượng ngùng hướng về phía đại sư huynh chắp tay
xin lỗi, sau đó hít sâu một hơi, quay đầu hướng về phía cột sáng bước tới, sau
một khắc, liền thấy trước mắt vụt sáng ngời, ánh sáng thoắt cái như thủy triều
ùa tới phủ chụp lấy thân mình hắn, hoàn toàn nuốt chửng.


Ác Thần - Chương #20