Duyên Phận Nghiệt Ngã.


Người đăng: thusinh_dalat

Bên trời gió cuốn mây tàn, mây đen cuồn cuộn, báo hiệu một cơn bão lớn sắp kéo
đến.

Quang Minh trầm lặng nhìn về phía nữ nhân đang đứng trước mặt, trong tâm trí
tràn đầy sự nghi hoặc. Kể từ lúc nhìn thấy nàng cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn
cứ cảm thấy rằng hình dáng bề ngoài của nàng có điểm quen thuộc lắm, nhưng
nhất thời vẫn không thể nhớ ra được nàng là ai, nhất là ánh mắt tràn đầy thù
hận kia của nàng chẳng hiểu tại sao lại cứ khiến cho lòng hắn có một cảm giác
nao nao khó chịu. Dường như, sự thù hận mà nàng đang biểu hiện ra lúc này đây,
đó không phải là sự thù hận thuần túy giữa hai kẻ Chánh - Ma, mà giống như là
sự thù hận của một kẻ bị phụ bạc thì đúng hơn, một mối hận khắc cốt ghi tâm.

Có điều đối với Quang Minh mà nói, sự nghi hoặc ấy chỉ thoáng qua rất nhanh,
hắn khẽ nhếch mép, tự cười bản thân mình là nhân sĩ trong Chánh đạo, địa vị và
tu vi cho đến hôm nay thì có mưa gió nào mà hắn chưa từng trải qua, thân là
người chỉ huy cuộc chiến này, hắn không cho phép tâm trí mình sao lãng.


  • Mười năm không gặp? Ma nữ yêu ngôn, ta là người trong Chánh đạo thì làm sao
    có thể giao du với đám người Ma đạo các ngươi? Nếu như ngươi thức thời thì bây
    giờ hãy lập tức tự phế tu vi, khoanh tay chịu trói, Quang Minh ta sẽ đảm bảo
    tha cho ngươi một mạng.

Đồng thời với lời nói, hắn mạnh mẽ bước tới trước một bước, khí thế hiên ngang
từ trên thân mình tỏa ra bàng bạc như muốn trấn áp hết thảy tà ma, tà áo phất
phới cuồng loạn trong gió.

Ma nữ nghe xong chợt ngẩng đầu cười to, trong tiếng cười ẩn chứa sự thê lương
lại tràn đầy sự căm hận:


  • Giỏi cho Quang Minh ngươi! Giỏi cho một đời quang minh lỗi lạc! Kẻ phụ bạc
    như ngươi liệu có còn nhớ mười ba năm về trước, bên hồ hoa nở, tại thành Thăng
    Long?

Quang Minh nghe xong lời ấy, thân thể đột nhiên chấn động.

Ma nữ giọng nói đầy oán hờn, sau khi nói ra những lời ấy, nàng không để cho kẻ
đối diện có thời gian suy nghĩ thêm, hai tay liên tiếp kết quyết, dải lụa đen
trên vai bỗng nhiên phập phồng như sống dậy, ngay lập tức xoay vần, tỏa ra ánh
sáng màu xanh đen, biến hóa thành một con rắn màu đen to lớn, khí thế vô cùng
hung hăng, hướng ngay đỉnh đầu Quang Minh táp tới.


  • Trảm!

Quang Minh mặc dù bị tập kích bất ngờ nhưng vẫn kịp làm ra phản ứng, hai tay
chập lại, bình tĩnh hô một tiếng. Thuần Dương Kiếm sau lưng lập tức đằng không
bay lên, phát ra ánh sáng chói lọi, nhanh chóng chém về phía trước.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, con rắn màu đen đã bị chém tan
thành vô số mảnh nhỏ.

Quang Minh bị lực phản chấn lui về sau ba bước, khó khăn lắm mới có thể đè nén
khí huyết nhộn nhạo. Thuần Dương Kiếm thông linh, bay ngược trở về, vờn quanh
bên người hắn. Phía đối diện, Ma nữ đeo mặt nạ cũng đã bị đẩy lùi về phía sau
mười bước, nơi khóe miệng nàng rỉ ra một dòng máu nhỏ đỏ tươi. Máu chảy dài
theo chiếc cằm thon, tụ thành giọt, nhỏ xuống mặt đất. Giọt máu nở bung ra,
như bông hoa đào diễm lệ.


  • Được! Kiếm này của ngươi chém ra được lắm!

Nàng đứng đó, lạnh lùng nhìn hắn, hận ý càng tăng.


  • Phụ bạc ư?

Quang Minh âm thầm giật mình, những ký ức bị hắn khóa chặt ở sâu trong lòng
muốn quên đi lúc này lại vì câu nói của nàng mà phá bung xiềng xích khiến cho
thân thể hắn không ngừng run rẩy.

Nếu như nói đời này kiếp này hắn phụ bạc một ai đó?

Quả đúng là như vậy.

Cả đời này, hắn chỉ phụ bạc đúng duy nhất một người.

Một người con gái, suốt cuộc đời hắn không bao giờ dám quên.


  • Xuân Mai! Chính là nàng đó sao? Sao nàng lại có thể trở thành người của Ma
    đạo?

Quang Minh run run cất tiếng hỏi.

Xuân Mai thấy hắn đã nhớ ra mình, liền khẽ cười, cất tiếng mỉa mai:


  • Rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra rồi, bây giờ mà ngươi còn có thể hỏi ta câu đó
    thì không phải là quá giả dối rồi sao?

Sau đó, nàng hít sâu một hơi, chỉ vào mặt hắn mà quát to lên:


  • Là ngươi! Chính là ngươi! Ngươi chính là kẻ đã ép ta đến bước đường cùng
    phải sa chân vào Ma đạo. Ngươi vì muốn trở thành người kế thừa chức vị Trưởng
    môn của phái Ba Vì mà đã đành lòng dứt bỏ mẹ con ta, thành hôn với con gái của
    Trưởng môn, hơn nữa vì để dấu đi quá khứ còn phái người truy giết chúng ta
    khắp nơi, hành động táng tận lương tâm như vậy, trên đời này nếu đem ra so
    sánh, ngươi ngay cả súc sinh còn không sánh bằng.

Trong đầu Quang Minh lúc này chợt như có tiếng sấm nổ vang. Từng chữ mà Xuân
Mai nói ra giống như những nhát búa nặng nề nện lên trên người hắn, khiến cho
thân thể hắn run rẩy kịch liệt, vô thức bước lùi lại phía sau một bước :


  • Không! Làm sao có thể? Ta làm sao có thể đành lòng giết nàng, mà nàng nói
    sao? Ta còn có một đứa con ư? Nó ở đâu?

Mưa bắt đầu mỗi lúc một nặng hạt, từ trời rơi xuống, lạnh buốt tâm can.


  • Hừ! Ngươi đúng là một kẻ mặt người dạ thú, dám làm không dám nhận, hãy chết
    đi!

Lòng Xuân Mai tràn đầy giận dữ, giờ đây nàng chỉ muốn sử dụng chiêu thức mạnh
nhất của mình để hủy diệt kẻ phụ bạc trước mặt kia, đánh cho hắn tan thành tro
bụi. Tâm ý đã quyết, nàng bèn giơ hai tay hướng lên trời cao, đôi mắt lim dim,
thành tâm như cúng bái, miệng niệm to chú ngữ:

"Hỏa thần trên cao

Ta nguyện hiến dâng máu thịt này

Mong ngài hiện thân

Tịnh hóa nhân gian đầy đau khổ..."

Quang Minh biến sắc hô lớn:


  • Diệt Hỏa Thần Chú! Nàng lại dám dùng đến pháp cấm này!

Thuần Dương Kiếm rít lên một tiếng, lại xông lên phía trước, hắn muốn ngăn cản
nàng thi pháp, nhưng lúc này đã muộn.

Giữa trời đêm, mây gió vần vũ, gió nổi sôi trào.

Vạt áo tung bay phất phới, Xuân Mai được một lực lượng vô hình nâng đỡ, từ từ
bay lên trời. Vô số cột sáng hồng xuyên qua đám mây chiếu xuống, bao phủ thân
hình nàng. Hỏa nguyên tố lấy một tốc độ điên cuồng mà tụ tập. Hạt mưa chưa kịp
rơi xuống đã bị sức nóng hóa thành khói, biến mất ngay giữa không trung.

Sau khi niệm hết bài chú văn, Xuân Mai liền chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng mà
quét nhìn hết thảy bốn phía, trông nàng lúc này đây chẳng khác nào tiên nữ từ
trên chín tầng trời giáng xuống nhân gian, mang theo vô thượng uy thế, bao
quát chúng sinh.


  • Quang Minh! Chàng còn đợi gì nữa mà không nhanh chóng tiêu diệt ả, hai vợ
    chồng chúng ta phải mau chóng liên thủ, nếu không tất cả mọi người ở đây sẽ
    chết hết!

Đúng vào lúc này, có một mỹ phụ bất ngờ xuất hiện bên cạnh Quang Minh, trên
tay nàng cầm theo một thanh hắc kiếm, bộ dáng tương tự như Thuần Dương Kiếm
nhưng nhỏ hơn.


  • Nhất thiết phải như thế này sao? Nhất thiết phải giết nàng sao? Cả một đời
    nàng đã từng vì ta mà khổ cực! Ta là cầm thú ư?

Quang Minh thở dốc, hai bàn tay nắm chặt đến rỉ máu, đầu óc quay cuồng, trong
lòng hắn bây giờ đây tràn ngập vô số cảm giác tội lỗi.


  • Chàng hãy mau tỉnh lại đi! Ả đã không còn là Xuân Mai trước kia nữa, hiện
    thời ả chính là Phó tông chủ của Hoan Hỉ môn, là người của Ma đạo, còn chàng,
    chàng chính là chưởng môn tương lai của Ba Vì, là lãnh tụ tương lai của Chánh
    đạo.

Mỹ phụ lo lắng, hét to vào tai Quang Minh, ánh mắt liếc nhìn về phía Xuân Mai
ở trên cao đầy vẻ căm ghét.


  • Đúng vậy! Ta còn hoài bão chưa thành! Ta không thể chết! Nàng là Ma! Ta là
    Chánh! Nàng đã sa chân vào Ma đạo vốn không thể cứu chữa, ta phải vì Chánh đạo
    mà đại nghĩa diệt thân, giết nàng cũng là cứu nàng!

Dường như tìm ra được một lý do chính đáng để bấu víu, Quang Minh hai mắt đỏ
ngầu, nét mặt vặn vẹo đến ghê sợ. Mỹ phụ thấy hắn như vậy liền thở phào ra một
hơi nhẹ nhõm, vội vàng cùng hắn bắt quyết, liên chỉ nơi tay như hoa nở rộ.

Thanh hắc kiếm ngay lập tức bay đến bên cạnh Thuần Dương Kiếm, cả hai thanh
đều ông lên một tiếng sau đó bắt đầu bay múa bên cạnh nhau, một cái đồ án Thái
Cực khổng lồ chợt hiện ra giữa không trung, xoay vần biến hóa.

Âm Dương Song Kiếm, một trong những tiên kiếm nổi danh Chánh đạo, một thanh
thuần Dương, một thanh thuần Âm, một khi hợp lại sẽ phát huy ra sức mạnh rất
to lớn.

Phía trên cao, những cột sáng hồng lúc này đã xoắn xiết vào nhau, mơ hồ hình
thành nên một con Phượng Hoàng Lửa khổng lồ.

Xuân Mai thấy Phượng Hoàng Lửa đã xuất hiện, liền cắn ngón tay, lấy máu làm
mực, động tác như mây trôi nước chảy vẽ nên những ký hiệu thần bí, những ký
hiệu này sau khi thành hình đều bay đến khảm nhập vào trong thân thể mờ ảo của
con Phượng Hoàng Lửa. Hư ảnh con Phượng Hoàng Lửa sau khi hấp thụ gần hết máu
huyết trong người nàng thì liền ngưng tụ ra thực thể, ngẩng đầu lên cao, hót
lên một tiếng. Tiếng hót vang vọng lên tận chín tầng trời, khiến cho trời đất
cũng phải biến sắc, gió mây cuồn cuộn.


  • Đi!

Sắc mặt Xuân Mai lúc này tái nhợt, thân mình lung lay muốn đổ, nhưng nàng vẫn
cắn răng, chỉ tay về hướng Thái Cực Đồ.

Phượng Hoàng Lửa nhận được mệnh lệnh liền hót lên lanh lảnh, không một chút do
dự, bay vụt xuống, mang theo cái khí thế phá trời diệt đất mạnh như vũ bão,
như hỏa thần từ thời thái cổ giáng xuống nhân gian, những nơi nó đi qua, không
khí mơ hồ vặn vẹo, như thiêu như đốt, nhiệt độ dâng lên cực cao.

Chỉ thấy lúc này đây, Thái Cực Đồ sau khi xoay tròn, liền phát ra ánh sáng cực
kỳ chói lọi, tiếp theo hóa thành một thanh kiếm trong suốt khổng lồ, nửa tối
nửa sáng, mang theo khí thế sắc bén không hề thua kém Phượng Hoàng lửa, bay
vụt lên trên nghênh đón.

Hai luồng sức mạnh hủy diệt va vào nhau.

Vô số tiếng nổ rền vang, hỏa vân quay cuồng, kiếm quang tung hoành, ánh sáng
chói mắt phát ra như mặt trời ban trưa khiến cho người ta không thể nào nhìn
thẳng, dư âm biến thành gợn sóng khuếch tán ra xa, bất cứ vật gì trong vòng
trăm trượng dưới sức mạnh hủy diệt ấy đều hóa thành tro bụi. Một số người cuả
hai bên Chánh - Ma không kịp chạy trốn, liền cứ như vậy đơn giản mà biến mất
khỏi thế gian, không hề để lại một chút dấu vết.

Qua một khoảng thời gian, mây gió tan đi, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện
một cái hố sâu trăm trượng, từ phía trên cao, một thân hình yểu điệu vô lực
rơi xuống.

Mặt nạ của nàng lúc này đã vỡ tan, lộ ra một gương mặt vô cùng xinh đẹp.


  • Xuân Mai!

Quang Minh mặc dù đã bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng dùng chút sức tàn bay
lên đón lấy nàng, phía bên kia, mỹ phụ đã bất tỉnh từ lúc nào. Xuân Mai nhìn
người nam nhân phụ bạc trước mắt, khẽ nở một nụ cười thỏa mãn, sức sống lúc
này đây như thủy triều đang nhanh chóng rút khỏi thân thể nàng.

Nhân sinh như mộng ảo, chuyện xưa như nước chảy thoáng chốc lướt qua.

Chết trên tay hắn, nàng biết, cả đời này, mình đã trở thành tâm ma dằn vặt
trong lòng hắn, mãi mãi hắn sẽ không thể bước được lên đỉnh cao của tiên đạo,
trả thù như thế cũng đủ rồi.

Nàng nhắm đôi mắt lại, thản nhiên chờ đợi cái chết kéo đến, thế nhưng trong
tâm trí nàng lúc này đây bỗng dưng lại hiện lên một hình bóng bé nhỏ chập
chững đáng yêu, đó là một chút yêu thương còn sót lại trong trái tim khô cằn
của nàng. Tình yêu đó không biết bao nhiêu lần đã giúp nàng có sức mạnh vượt
qua nhiều gian khó tưởng chừng như không thể vượt qua nổi. Nàng đi rồi, sẽ chỉ
còn lại một mình bóng hình nhỏ bé đó cô đơn trên thế gian này, nó biết phải
làm sao bây giờ, phải trông cậy vào ai?

Cố gắng gom hết chút sức lực cuối cùng, Xuân Mai nắm lấy ngực áo Quang Minh,
thều thào nói :


  • Thôn Phúc Lộc...nhà họ Nguyễn...tên Bình An...!

Câu nói cuối cùng vừa xong, cánh tay nàng liền buông xuôi rơi xuống, nơi khóe
mi còn vương lại một giọt nước mắt, chẳng ai biết nàng còn luyến tiếc điều gì
trên thế gian đầy đau khổ.

Giữa bóng đêm mịt mù, lúc này đây, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc đầy đau đớn
của một gã nam nhân vang vọng.

Mưa gió réo rắt sầu thảm, mưa như trút nước, như muốn quét sạch đi tất cả
những nỗi khổ đau của thế gian.


Ác Thần - Chương #2