Người đăng: thusinh_dalat
Bình An rụt rè đi tới gần bục đá.
Quang Minh nhìn gã thiếu niên ấy từng bước từng bước đi lên, thân thể không tự
chủ được mà khẽ run lên nhè nhẹ, ánh mắt trở nên phức tạp, sâu trong đáy lòng
bỗng dưng nổi lên một sự mong đợi khó hiểu. Bằng Quân đang mỉm cười đứng ở bên
cạnh Nguyệt Nga, cũng tò mò trông xuống, khi trông thấy gã thiếu niên quen
thuộc đã từng cùng mình nổi lên xung đột kia, nụ cười đột nhiên đông cứng lại
trên môi, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía gã lạnh lùng như băng. Đặng Anh Tài
dường như cũng nhận ra gã sư đệ mà mình đã từng gặp mặt, lúc Bình An đi ngang
qua liền gật đầu khích lệ. Thế nhưng Bình An không nhìn thấy hết thảy những
điều đó. Hắn run rẩy đặt bàn tay lên trên quả cầu, cảm giác như chạm phải thứ
gì đó vô cùng mềm mại, trong lòng nôn nao lo lắng, tim đập nhanh như ngựa
chạy. Giây phút này đây sẽ quyết định hết thảy tương lai của cuộc đời hắn. Cả
sảnh đường lúc này lại rơi vào yên lặng, mọi người tập trung theo dõi, chăm
chú nhìn vào quả cầu. Bình An hít sâu một hơi, bắt đầu truyền linh lực.
Hắn thầm nghĩ và chuẩn bị sẵn tinh thần. Quả cầu như một vực sâu không đáy,
liên tục hấp thu nguồn linh lực từ người Bình An truyền sang. Lúc đứng ở bên
dưới, nhìn người khác khảo nghiệm, tưởng chừng mọi việc diễn ra rất đơn giản
và nhanh chóng, nhưng khi bản thân trải qua mới biết, khoảnh khắc này, sự chờ
đợi này, đối với hắn tựa như kéo dài đến vô tận.
Niềm hy vọng đột nhiên trở thành một gánh nặng cực lớn.
Thiên đường hay Địa ngục chỉ là một khoảnh khắc này đây.
Thế rồi, quả cầu từ từ sáng bừng lên, ánh sáng rực rỡ mà đẹp đẽ. Tất cả mọi
người đều bị sự việc làm cho ngây người sững sờ, há hốc mồm không dám tin.
Bằng Quân thấy ánh sáng của quả cầu như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Duy Hoàng đứng ở bên dưới, bất giác nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt
đến rỉ máu. Mặc kệ sự đau đớn, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía Bình An đầy vẻ
ghen ghét, đáy lòng liên tục quay cuồng gào thét :
Thế nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, gã thiếu niên thường hay bị người khác
cười nhạo kia giờ đây đã chính thức trở thành Tiên nhân. Bình An thấy quả cầu
sáng lên, trong lòng mừng rỡ như điên. Hắn muốn hét thật lớn nhưng lại không
dám, cuối cùng cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng mà đứng yên một chỗ. Qua
một chốc, ánh sáng phát ra từ quả cầu tốt cuộc cũng dần dần tản đi, Bình An
lúc này mới chậm rãi rút tay trở về, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Sau đó, hắn bước
lại đứng kế bên ba đệ tử khác đã vượt qua kiểm tra, cảm giác lâng lâng khó tả,
mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc, ghen ghét, phẫn nộ của những người còn lại
chĩa vào người.
Quang Minh nhìn về phía gã thiếu niên ấy, sâu trong đôi mắt phảng phất như có
nét cười.
Đặng Anh Tài nhìn lướt qua đám người, mỉm cười nói.
Đúng lúc này, lại có một giọng nói nữa vang lên, lần này là giọng nói của một
người thiếu nữ. Đám đông vừa mới qua cơn choáng váng, lập tức quay đầu tìm
kiếm. Bình An đang đứng ở trên đài cao, lúc nghe thấy tiếng nói ấy vang lên,
thân thể bỗng dưng giật thót một cái, đáy lòng thoạt nhiên trở nên run rẩy vui
mừng, hướng ánh mắt xuống phía dưới tìm kiếm, đồng thời trong miệng khẽ thì
thầm lên một cái tên đã lâu không gọi:
Trong lòng Đặng Anh Tài hiện tại đang rất là tức giận, hắn trừng mắt nhìn vào
đám người bên dưới, thầm hỏi bản thân mình đã đắc tội gì ai mà cớ sao đám sư
đệ, sư muội này lại cố tình phá đám như vậy, hễ cứ mỗi lần hắn định tuyên bố
kết thúc là lại có một kẻ đứng ra xin đợi. Xem ra, đại sư huynh như hắn không
phát uy là không được. Thế nhưng, khi nhìn thấy người thiếu nữ đó tiến đến,
Đặng Anh Tài lại tự dưng đứng há hốc mồm, không có cách nào phát tác được.
Từ trong đám người bước ra một người thiếu nữ, toàn thân áo trắng.
Người thiếu nữ ấy có dung mạo thật là đẹp, dáng người thon thả, làn da trắng
nõn, trên khuôn mặt thanh tú là một đôi mắt sáng ngời lấp lánh, chiếc mũi cao
cao, làn mi đen nhánh, ánh mắt như nước hồ thu, Nơi mi tâm, giữa đôi mày lá
liễu, có một cái dấu son đỏ chót hình chim Phượng. Khi ấy từ phía bên ngoài
đại điện đột nhiên thổi tới một làn gió mát, gió phớt nhẹ qua khuôn mặt của
nàng, vài sợi tóc óng ả phiêu động càng khiến cho nàng thêm xinh đẹp động lòng
người. Mọi người nhao nhao nhìn lại, sau đó tất cả âm thầm hít sâu vào một
hơi.
Người thiếu nữ ấy hướng về phía Đặng Anh Tài nở một nụ cười ngượng ngùng xin
lỗi.
Mỹ nhân như ngọc, nhất tiếu khuynh thành.
Cả gian đại điện dường như cũng vì nụ cười ấy mà sáng bừng lên thêm vài phần.
Sau đó, nàng từng bước một tiến tới đài cao, cước bộ nhẹ nhàng thanh thoát,
ánh mắt nàng nhanh chóng lướt qua tất cả những người đang có mặt ở trên đài,
khi chạm phải ánh mắt của gã thiếu niên ấy, thân thể nàng vậy mà có đôi chút
run rẩy thoáng qua. Bình An đứng đó, trầm lặng nhìn về phía người thiếu nữ,
cảm thấy ngạc nhiên cùng lạ lẫm, dường như cô gái xinh đẹp kia cùng Mai Hương
ở trong trí nhớ chẳng có một chút liên hệ nào cả, đáy lòng hắn đột nhiên trầm
xuống, có chút thất vọng. Chỉ là, khi ánh mắt của hai người chạm nhau, thời
gian ở phút giây này dường như cũng đình trệ lại, những hồi ức trước kia giống
như đá chìm sâu dưới đáy nước bắt đầu nổi lên.
Trong đêm mưa gió, là ánh mắt ai cuồng nhiệt và thống khổ?
Làn u hương thân quen như vẫn còn thoang thoảng nhẹ vương.
Bình An rốt cuộc cũng xác định người con gái xinh đẹp trước mắt hắn kia chính
là Mai Hương, chỗ khác biệt chính là cô gái xấu xí ngày nào, giờ đây đã rất
khác xưa giống như là một con nhộng phá kén hóa thành bướm, vô cùng xinh đẹp.
Thấy người thiếu nữ ấy thay đổi như vậy, trong lòng hắn không hiểu tại sao lại
vừa cảm thấy vui mừng vừa có chút mất mát, cảm xúc phức tạp đan xen nhưng hắn
vẫn hướng về phía nàng gật đầu mỉm cười. Một năm xa cách, Mai Hương rốt cuộc
một lần nữa lại có thể nhìn thấy được nụ cười ấm áp quen thuộc của gã thiếu
niên, bên dưới tay áo, đôi bàn tay thon thả thoáng cái nắm chặt mãnh liệt,
trái tim lại rộn ràng nhịp đập nhưng rốt cuộc nàng vẫn đè nén được cảm xúc mà
tiếp tục tiến đến bên cạnh quả cầu, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên. Quả cầu nhanh
chóng sáng lên rực rỡ, ánh sáng chói lọi đến nỗi khiến cho người ta phải nheo
mắt lại không dám nhìn thẳng, đồng thời lúc này dấu ấn hình chim Phượng nơi mi
tâm cũng phát ra ánh sáng đỏ chói, giống như là sống dậy.
Quang Minh thảng thốt hô lên, đã đạt đến mức độ tu vi như hắn, rất ít khi thất
thố như vậy.
Cái gì gọi là Phượng Hoàng Linh Thể?
Đó là một loại huyết mạch đặc thù truyền lại từ thời xa xưa rất hiếm gặp, cơ
hồ trong hàng vạn người mới có một người. Người mang linh thể này được trời ưu
ái ban cho một lần dục hỏa trùng sinh, cái này không phải là chết đi sống lại
mà là một khi tu vi người đó đạt đến một mức độ thích hợp thì thân thể sẽ tự
động cải tạo mới lại một lần, giống như là được sinh ra một lần nữa, sau khi
cải tạo thì kinh mạch trong cơ thể sẽ trở nên hoàn toàn thích họp cho việc tu
luyện, tiến nhanh tiến mạnh trên con đường tu đạo.
Quang Minh vui mừng nhìn Nguyệt Nga nói.
Nguyệt Nga mỉm cười phụ họa, kể từ khi trở về từ cuộc chiến với Ma Đạo trong
cái đêm ấy, hiếm khi nào mà nàng thấy được Quang Minh nở nụ cười. Nàng rất yêu
Quang Minh, nhưng càng yêu hắn bao nhiêu thì nàng lại càng căm ghét người con
gái kia bấy nhiêu, cho dù nàng ta đã chết nhưng Nguyệt Nga biết ở trong tim
của chồng nàng vẫn có một góc nhỏ dành cho cô ta. Cho dù nàng chính là người
đến sau, cho dù nàng biết là năm xưa mình phải dùng đến thủ đoạn tâm kế mới
dành được hắn, nhưng như vậy thì sao chứ? Người con gái có xuất thân ti tiện
kia thì làm sao so sánh với nàng, làm sao xứng với Quang Minh.
Nguyệt Nga có phần hả hê, nàng tin tưởng rằng chỉ cần một khoảng thời gian nữa
trôi qua, nàng có thể từ từ xóa sạch mọi sự hiện diện của người con gái kia
trong trái tim Quang Minh, hoàn toàn một mình mà độc chiếm hắn.
Phải!
Quang Minh chỉ có thể là của nàng, hoàn toàn thuộc về nàng.
Nguyệt Nga nhìn sâu vào mắt Quang Minh, nở một nụ cười tươi tắn, sau đó nhìn
lướt qua Bằng Quân đang đứng bên cạnh, đứa con mà nàng vô cùng thương yêu, chỉ
thấy lúc này đây hắn đang nhìn người thiếu nữ trên đài cao kia mà thẩn thờ.
Nguyệt Nga thầm nghĩ trong lòng, sau đó hướng về người thiếu nữ cất tiếng:
Người thiếu nữ cung kính nói:
Bình An khẽ nhíu mày, lại một lần nữa nhìn chăm chú vào người con gái ấy, mặc
dù đã đoán ra nàng là ai từ trước, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói ra,
trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi thêm một lần nữa xúc động khó tả. Có điều,
có một người còn bị kích động hơn cả hắn, đó chính là Duy Hoàng, vị sư huynh
quản sự của phòng Tạp Vụ. Trong lòng hắn lúc này có muôn vàn câu hỏi tại sao
xông lên, trùng trùng điệp điệp, vì cái gì mà hai kẻ bỏ đi kia bây giờ đây lại
bỏ xa hắn như thế, sự thật cứ như là một mũi dùi nhọn hoắt đâm sâu vào lòng tự
ti của hắn, khiến cho hắn như người mất hồn, chìm sâu đáy vực.
Cả đời này, chỉ là một phàm nhân!
Đáy lòng của Duy Hoàng lúc này đây đã hoàn toàn sụp đỗ, giống như là rơi xuống
vực sâu ngàn trượng. Phẫn nộ và ghen ghét, bị vô số cảm xúc nhấn chìm, hắn
dường như muốn phát điên.