Kiểm Tra.


Người đăng: thusinh_dalat

Ba Vì tiên phái là một trong bốn đại phái đứng đầu Chánh Đạo, nổi danh thiên
hạ, định kỳ hai mươi năm đều có một kỳ tuyển đệ tử mới một lần. Mỗi khi như
vậy đều có rất nhiều người ở khắp nơi đem theo khát vọng tu tiên đến xin gia
nhập vào môn phái, nhưng mà điều kiện thử thách tuyển lựa ra đệ tử của Ba Vì
tiên phái lại rất nghiêm ngặt và cũng chính nhờ sự hà khắc như vậy Ba Vì tiên
phái hôm nay mới có được thực lực đứng đầu thiên hạ.

Bình An là một dạng khác, hắn không phải thông qua sự kiểm tra của môn phái mà
là trực tiếp được sư phụ của hắn từ trong nhân gian đưa về, chuyện này không
một ai biết rõ, ngay cả vị sư nương kia cũng chỉ mơ hồ biết được là Quang Minh
có phá lệ trực tiếp nhận con cháu của một cố nhân vào môn phái mà thôi. Hơn
nữa, một đệ tử tầm thường cũng không đáng để nàng bận tâm lưu ý.

Từ cảnh giới tầng thứ tư của Lạc Hồng Quyết cho đến tầng thứ mười hai, người
tu luyện mỗi khi muốn đột phá tiến lên đều không phải dễ, càng về sau lại càng
khó khăn, ngay đến cả Trưởng môn hiện tại của Ba Vì tiên phái, Thiên Cảnh chân
nhân cũng chỉ có tu vi đạt đến cảnh giới tầng thứ mười mà thôi.

Bình An thở dài một hơi cảm thán, thầm nghĩ lúc hắn được sư phụ đem về môn
phái, số đệ tử mới cùng lứa gia nhập Ngọc Tản Điện cũng chỉ có chừng ba mươi
người mà trong số ấy hiện tại lại có mấy người mới có thể đạt đến cảnh giới
thứ tư của Lạc Hồng Quyết, chính thức bước lên con đường tu đạo.


  • Sư phụ đến!

Một vị sư huynh chợt hô to lên.

Tiếng ồn ào trong đại sảnh lập tức im bặt. Từ bên cửa hông xuất hiện một người
trung niên nho nhã, thân mặc đạo bào từ tốn đi vào, đó chính là Quang Minh,
Thủ tọa của Ngọc Tản Điện, sư phụ của Bình An. Theo sát bên cạnh Quang Minh
chính là vợ của ông, Nguyệt Nga. Nàng năm nay đã hai trăm tuổi nhưng nhìn bề
ngoài thì vẫn trẻ trung xinh đẹp như mới ba mươi. Là con gái duy nhất của
chưởng môn Thiên Cảnh đương thời, Nguyệt Nga ở trong Ba Vì tiên phái, địa vị
siêu nhiên, không ai là không kính nàng ba phần, cho dù là Quang Minh cũng
không ngoại lệ. Đi cuối cùng chính là Bằng Quân, đứa con trai duy nhất của hai
người bọn họ, vị thiếu Trưởng môn tương lai. Sau khi thấy sư phụ và sư nương
đã an ổn ngồi trên hai chiếc ghế lớn, chúng đệ tử đứng ở dưới vội vàng chỉnh
dốn quần áo, khom người tham bái. Trăm miệng một lời, khí thế vô cùng.

Quang Minh gật đầu hài lòng, vuốt râu, nhìn lướt qua đám đệ tử, lúc ánh mắt
lướt qua góc khuất ở cuối hàng người, nơi Bình An đang đứng, thì thoáng dừng
lại một chút, sau đó hướng về bọn đệ tử mà nói :


  • Hôm nay ta triệu tập tất cả các ngươi đến đây là vì có hai chuyện muốn nói.
    Chuyện thứ nhất đó chính là đã đến kỳ tiến hành kiểm tra tiến độ tu luyện của
    những đệ tử mới nhập môn. Chuyện thứ hai đó là việc cử hành của Tứ Điện Võ Hội
    một năm sau.

Nghe xong, mọi người như vỡ òa.

Tứ Điện Võ Hội mười năm tiến hành một lần, sự kiện trọng đại này vốn là dùng
để phát hiện ra nhân tài ẩn dật trong môn phái, tiến hành trọng điểm bồi
dưỡng. Mười người đạt thứ hạng đầu không những được nhận những phần thưởng
trân quý mà còn có danh tiếng cao trong môn phái, trở thành tầng lớp cao tầng
đảm nhiệm trọng trách . Đối với các đệ tử có tu vi thấp, đây còn là cơ hội
hiếm có để được mở rộng tầm mắt.

Tứ Điện Võ Hội thi đấu, không có hạn chế ghi danh, không có ép buộc, bất cứ đệ
tử nào tự tin với thực lực của mình đều có thể tham gia. Quy định là vậy,
nhưng thông thường các Thủ tọa của tứ điện đều bắt tất cả các đệ tử có cảnh
giới từ tầng thứ tư của Lạc Hồng Quyết trở lên tham gia, vì đây là cơ hội hiếm
có để cọ sát thực tế. Điều này cũng là chuyện hiển nhiên, Chánh - Ma lưỡng đạo
thường hay phát sinh xung đột và chiến đấu, nếu như không cho đệ tử cọ xát làm
quen trước, sau này nếu xảy ra đánh nhau với người trong Ma Đạo vậy thì sẽ bị
ăn thiệt thòi lớn.

Bình An nghe mọi người bàn tán xôn xao, ban đầu cũng có chút hưng phấn và
nhiệt huyết nhưng nghĩ đến tu vi thấp kém của bản thân thì liền giống như là
bị một gáo nước lạnh dội vào người, những hưng phấn và nhiệt huyết lập tức
biến mất, chỉ biết tự giễu bản thân không thật tế mà thôi.

Quang Minh sau khi nói xong, liền yên lặng quan sát biểu tình của chúng đệ tử.

Lúc này, Đặng Anh Tài, đại đệ tử của Ngọc Tản Điện nhanh chóng tiến ra phía
trước, thay mặt sư phụ chủ trì cuộc kiểm tra những đệ tử mới nhập môn. Đám đệ
tử của Ngọc Tản Điện nhìn thấy vị sư huynh này bước ra liền lập tức yên lặng,
nét mặt thể hiện ra sự kính trọng. Bình An cũng nhận ra, người này chính là
người mà hắn gặp lần đầu tiên khi đến Ngọc Tản Điện, tính tình rất tốt, ít ra
là dễ gần đối với hắn khi đó.

Đặng Anh Tài nhập môn từ rất sớm, ở trong kỳ đại hội lần trước xếp vào hàng tứ
cường, tu vi đạt đến cảnh giới tầng thứ sáu của Lạc Hồng Quyết mơ hồ nửa bước
lên tầng thứ bảy, là một trong những nhân tài hàng đầu của Ba Vì tiên phái,
rất được các vị sư trưởng trong sư môn coi trọng. Hơn nữa, Đặng Anh Tài thường
ngày hành động quang minh lỗi lạc, bản tính ghét ác như thù, trong hàng đệ tử
cũng là người có uy vọng cực cao.


  • Các vị sư đệ, sư muội, bây giờ ta sẽ thay mặt sư phụ tiến hành kiểm tra!

Đặng Anh Tài hướng về các đồng môn nói xong, hai tay liền bấm quyết.

Một cái bục đá theo đó đột nhiên nổi lên giữa sảnh lớn, phía trên bục đá có
đặt một quả cầu lớn màu tím sẫm, nhìn bề ngoài tựa như làm bằng ngọc nhưng lại
không phải ngọc, bên trong quả cầu có những điểm sáng tựa như muôn ngàn vì sao
lấp lánh đang chuyển động, lộ vẻ thần bí.


  • Được rồi, bây giờ những ai cảm thấy mình đã đạt đến cảnh giới tầng thứ tư
    của Lạc Hồng Quyết thì mau chóng tiến lên phía trước, truyền linh lực vào quả
    cầu này, nếu thấy nó sáng lên thì coi như đã đạt quy định, đứng sang bên kia.

Đặng Anh Tài mỉm cười nói.

Đám đệ tử đứng bên dưới mặc dù lao xao nhìn ngó nhau một trận, nhưng thủy
chung vẫn chưa thấy có ai dám bước lên cả. Nói thì rất đơn giản, chỉ cần làm
cho quả cầu kia sáng lên là có thể chính thức trở thành đệ tử hạch tâm, đặt
bước chân đầu tiên trên con đường tu chân rộng lớn. Một bước này, ai lại chẳng
muốn bước ra, ai lại chẳng khao khát trở thành Tiên nhân nhưng có thể bước ra
hay không lại là một chuyện khác.

Một bước này, bước ra, Tiên - Phàm khác biệt.

Quang Minh ngồi trên cao, thấy đã qua một lúc lâu mà chẳng có tên đệ tử nào
dám bước lên kiểm tra cả thì sắc mặt không khỏi trầm xuống, trong lòng lo
lắng, tự hỏi chẳng lẽ Ngọc Tản Điện những năm nay chất lượng đệ tử lại xuống
dốc thê thảm như vậy hay sao? Ánh mắt không tự chủ được lại liếc về phía góc
khuất đại sảnh nơi có một gã thiếu niên ngô nghê đang đứng.


  • Cha, mẹ, hãy để con đi trước!

Bằng Quân đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí quỷ dị hiện thời.

Quang Minh nhìn hắn, gật đầu hài lòng.

Nguyệt Nga thì không cần phải nói, trong ánh mắt nàng tràn ngập yêu thương và
tự hào, khẽ mỉm cười cổ vũ.

Những năm này, Bằng Quân càng lớn càng trở nên tuấn tú, hơn nữa còn lộ rõ ra
là một nhân tài trên con đường tu luyện, tiến cảnh khá nhanh chóng, từ nửa năm
trước đã đột phá được cảnh giới tầng thứ tư của Lạc Hồng Quyết. Dưới ánh mắt
theo dõi của cả trăm đệ tử, Bằng Quân tiêu sái bước đến bên cạnh bục đá, cánh
tay đưa ra, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên quả cầu.

Một khắc này, cả đại sảnh gần như nín thở.

Bằng Quân thấy biểu hiện của đám người phía dưới, không khỏi lấy làm đắc ý, âm
thầm cười lạnh. Thế rồi, ánh sáng trên quả cầu từ từ bừng lên. Cả sảnh đường
gần như vỡ òa, rốt cuộc trong hàng đệ tử nhập môn đã có người đầu tiên đột
phá, bước một bước đầu tiên trên con đường tiên đạo. Bằng Quân thu tay, điềm
nhiên mỉm cười đón nhận những ánh mắt hâm mộ của chúng đồng môn, sau đó nhanh
chóng trở về khoanh tay đứng bên cạnh Nguyệt Nga.

Có người đầu tiên đi trước, những người phía sau đều cảm thấy can đảm hơn, bắt
đầu thay nhau tiến lên kiểm tra. Thế nhưng, tu chân vốn là một con đường chông
gai đầy sỏi đá và vô cùng tàn khốc, không phải cứ ước muốn là được. Hai mươi
người tiến lên, chỉ có thêm ba người vượt qua kiểm tra, trở thành đệ tử hạch
tâm, số người còn lại buồn bã thất vọng.


  • Còn ai nữa không ? Nếu không còn ai thì ta sẽ kết thúc buổi kiểm tra!

Đặng Anh Tài dõng dạc nói.


  • Sư huynh…xin chờ chút, còn ..còn đệ!

Đột nhiên, một tiếng nói nghập ngừng, rụt rè vang lên.

Mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong góc đại sảnh lúc này có
một thiếu niên dáng vẻ khờ khạo đang giơ cao cánh tay. Bình An bị cả trăm ánh
mắt đột ngột soi tới, cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì tiến về
phía trước. Đám người cũng tự giác tách ra, nhường một lối đi cho hắn. Mọi
người ngay lập tức nhận ra hắn chính là tên đệ tử chuyên làm công việc kiếm
củi năm này qua tháng nọ của Ngọc Tản Điện, ai nấy cũng đều ngạc nhiên, có
người còn khinh thường cười thầm trong lòng.

Duy Hoàng cũng là một trong số đó, hắn cho tới hôm nay, một lần nữa lại không
có vượt qua được kiểm tra, nhưng hắn tự tin rằng với tư chất của hắn còn không
có đạt tới cảnh giới tầng thứ tư của Lạc Hồng Quyết thì cái tên đầu đất kia
làm sao có thể đạt tới được, trừ khi là mặt trời mọc ở đằng Tây. Nghĩ như vậy,
trong lòng Duy Hoàng chợt nổi lên một cổ ác khí, mong mỏi chờ xem kịch hay,
xem mọi người sẽ cười nhạo cái tên thiếu niên ngốc nghếch này như thế nào. Hắn
cứ thế mà tưởng tượng, nỗi buồn vì thất bại của bản thân cũng vì thế mà vơi
đi.


Ác Thần - Chương #18