Người đăng: thusinh_dalat
Trời xanh trong vắt, rộng lớn vô biên, mây trắng lãng đãng nhìn xuống nhân
gian, cười cợt chàng thiếu niên ngốc nghếch. Trên con đường mòn dẫn ra sau
núi, Bình An hai tay ôm chặt lấy tiểu hồ ly, dùng hết sức mình chạy nhanh một
mạch. Hắn không dám dừng lại nghỉ ngơi một chút nào vì sợ rằng trong đám người
kia kia có kẻ bỗng nhiên thay đổi ý định mà đuổi theo. Cắm đầu chạy mãi cho
đến khi thấy được khu rừng thông phía trước, lúc này hắn mới tạm thời thở ra
một hơi nhẹ nhõm, giảm bớt tốc độ.
Bình An không ngại ngần cất bước đi sâu vào trong khu rừng, hai năm qua, nơi
này đối với hắn đã quá quen thuộc, hơn nữa tiến sâu vào rừng thêm một chút, sự
an toàn đối với Tiểu Bạch sẽ được đảm bảo hơn. Hắn không muốn bản thân mình
mới vất vả thả nó ra bữa trước, bữa sau nó đã bị người ta bắt lại. Gió núi
thổi qua mát rượi mang theo sự sảng khoái, rừng cây đung đưa, lá thông rì rào
như sóng vỗ, như vui reo mà chào đón một người bạn thân quen. Bước vào sâu
trong rừng, cảnh quan liền trở nên khác hẳn so với phía bên ngoài, xung quanh
là vô số cây thông cổ thụ khổng lồ, dáng đứng sừng sững, ngọn thông thi nhau
vươn thẳng lên trời, như muốn chạm tới tận tầng mây. Bóng râm trùng điệp, trải
rộng âm u, những tia nắng mặt trời khó khăn lắm mới có thể xuyên qua những tán
lá rậm rạp, hóa thành nhiều cột sáng nhỏ nhoi, chiếu lên mặt đất phủ đầy lá
thông. Bình An bước nhanh thoăn thoắt, hắn không cần nhìn kỹ cũng có thể dễ
dàng né qua những chiếc rễ thông to lớn ngoằn ngoèo, gồ lên mặt đất.
Tiểu hồ ly từ nãy đến giờ vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong ngực hắn, đôi mắt nhắm
hờ cảm nhận làn hơi ấm áp tỏa ra từ trên thân thể. Đi được một đoạn đường khá
xa, cảm thấy đã đến nơi an toàn, Bình An lúc này mới nhẹ nhàng đặt tiểu hồ ly
xuống đất, sau đó không ngại ngần đặt mông ngồi bệt xuống bên cạnh, ra sức thở
dốc, mồ hôi túa ra như tắm, ướt cả vạt áo. Tiểu hồ ly giống như là bị hành
động này của hắn làm cho giật mình, nó mở to đôi mắt đen láy, hướng về phía gã
thiếu niên trước mặt kêu lên một tiếng lo lắng, sau đó tiến tới gần, dụi đầu
vô người hắn. Bình An nghe thấy tiếng kêu bèn cúi đầu nhìn xuống tiểu hồ ly,
rốt cuộc nở một nụ cười tươi rói trấn an nó, bởi vì vết thương bị người ta
đánh còn khá đau cho nên nụ cười này của hắn thật sự trông rất là khó coi mang
vẻ miễn cưỡng, khóe miệng không ngừng giật giật, nhưng là trong ánh mắt của
tiểu hồ ly, nụ cười đó của gã thiếu niên lúc này thật là ấm áp, mang đến cho
nó một cảm giác yên lòng. Đưa tay vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mại trắng muốt của
tiểu hồ ly, Bình An lòng buồn rười rượi mở miệng nói:
Tiểu hồ ly ngẩn ra, nó có lẽ không hiểu những lời Bình An đang nói, nhưng nhờ
trực giác nó vẫn cảm thấy được sự chia ly trong giọng nói của hắn. Tiểu hồ ly
giống như là sợ bị gã thiếu niên bỏ rơi, nó liên tục dụi mình vào chân hắn, ư
ử kêu lên những tiếng bi thương.
Bình An dùng chân hất mạnh nó ra, cõi lòng như tan nát. Những ngày tháng qua,
Tiểu Bạch còn hơn cả là một người bạn thân của hắn.
Tiểu hồ ly vẫn không hiểu, vốn tâm trí đơn giản, nó chỉ biết gã thiếu niên kia
trước giờ vẫn luôn rất tốt với nó, sống gắn bó với hắn một khoảng thời gian nó
cũng đã quen rồi. Nó chớp đôi mắt đẹp nhìn gã, ánh mắt như muốn hỏi vì sao.
Bình An quay lưng bước đi, thân hình khẽ run rẩy, hai tay nắm chặt, mỗi bước
chân bước ra như có ngàn cân nặng nề đè xuống. Đi được vài bước, hắn ghé mắt
ra sau nhìn, chỉ thấy Tiểu Bạch vẫn lỳ lợm đi theo phía sau hắn một khoảng
cách.
Hắn hét lên, tiện tay lượm mấy quả thông ven đường ném về phía tiểu hồ ly hòng
xua đuổi nó, khóe mắt chẳng hiểu sao lại cảm thấy cay cay, ánh nhìn bỗng chốc
nhạt nhòa như bị thứ gì đó che phủ. Tiểu hồ ly không đi theo nữa, nó sợ hãi
lùi lại, né tránh mấy quả thông phóng tới, sau đó đứng nguyên tại chỗ, ngẩn
ngơ như mất hồn nhìn với theo bóng lưng của gã thiếu niên đang xa dần. Gió
lướt qua tàng cây đuổi theo như muốn níu giữ, khi tiểu hồ ly lần nữa sực tỉnh,
bóng hình của người kia cũng đã đi khuất rồi, nơi đây chỉ còn lại một mình nó
cô đơn với tiếng thông reo thầm thì quanh quẩn.
Bình An trở về dãy nhà quen thuộc, trong lòng bị một cảm giác cô đơn giày vò
đến nôn nao khiến cho hắn buồn khổ. Ráng chiều vốn sáng lạng mà nay lại nhuốm
màu thê lương tịch mịch. Ánh mặt trời dần tắt báo hiệu một ngày nữa lại sắp
sửa trôi qua, khi tia nắng cuối cùng biến mất nơi cuối chân trời, bóng tối hân
hoan dâng lên, mềm mại như dòng nước tràn đến, phủ chụp lên tất cả mọi thứ.
Đêm khuya.
Phía trên trời cao, một vầng trăng sáng lơ lửng, ánh trăng dịu dàng đẹp đẽ
nhưng thủy chung vẫn mang theo một vẻ lạnh lùng khó tả. Bình An nằm ở trên
giường trằn trọc khó ngủ, nghe tiếng côn trùng kêu vang ở bãi cỏ ngoài sân
truyền đến, nghĩ đến Tiểu Bạch mà trong lòng không khỏi day dứt.
Chẳng biết bây giờ tiểu hồ ly ra sao? Nó đã vui vẻ trở về với đồng loại hay là
vẫn một mình cô đơn ở trong rừng, kiên trì chờ đợi một gã thiếu niên?
Bình An bất giác trở mình, thở dài một tiếng cảm thán. Bỗng dưng, hắn lại nhớ
đến thôn Phúc Thọ, nhớ đến ông bà ngoại thân yêu, tự hỏi chẳng biết những năm
qua ông bà có còn khỏe mạnh hay không, còn có cô bé tên Lan, người bạn thanh
mai trúc mã của hắn nữa. Bình An thực sự muốn hạ sơn một lần để về thăm ông
bà, thăm lại nơi xưa chốn cũ, nhưng ngặt nổi môn quy của Ba Vì tiên phái có
quy định rõ ràng, đệ tử chưa đạt đến cảnh giới thứ tư của Lạc Hồng Quyết, chưa
được sự đồng ý của sư môn thì chưa được phép hạ sơn. Bản thân Bình An bây giờ
chỉ mới đạt đến cảnh giới tầng thứ nhất của Lạc Hồng Quyết, tư chất hắn thấp
kém, muốn trong một năm còn lại đột phá đến tầng thứ tư, bước lên Tiên đạo thì
chẳng khác nào người si nói mộng. Nói không chừng, cả đời này Bình An sẽ không
có cơ hội gặp lại ông bà nữa. Mỗi khi nghĩ đến đấy, lòng hắn lại đau đớn khôn
nguôi.
Không ngủ được mà càng nghĩ đến những việc không vui thì lại càng buồn, Bình
An quyết định không nghĩ nữa, ngồi dậy, lôi từ trong chỗ bí mật ra một cái bọc
khá lớn và dài. Hắn nhìn cái bọc ngẩn ngơ một hồi lâu đến xuất thần, sau đó
hai tay run run mở từng lớp vải trắng, lộ ra một thanh đại kiếm. Nói thật,
Bình An nhìn thanh kiếm mà chán nản, Tiên kiếm của người ta tinh tế đẹp đẽ bao
nhiêu thì thanh kiếm này lại thô ráp xấu xí bấy nhiêu. Thanh kiếm này phải nói
là tệ hại vô cùng, trên thân tồn tại vô số đường rạn nứt, nhìn như chỉ cần có
ai đó vô tình chạm nhẹ một chút là cũng đủ để có thể khiến cho thanh kiếm này
nát bét ra, nhưng lạ ở chỗ khi nhìn kỹ, các đường nứt này lại kết dính với
nhau một cách chắc chắn theo một quy luật kỳ lạ, thật tế là cho dù người ta có
dùng búa đập, thanh kiếm này cũng chẳng suy suyễn gì. Người ngoài nhìn vào
thanh kiếm này chắc chắn sẽ tưởng rằng nó là một thanh phế kiếm vứt đi, hoàn
toàn vô dụng, ngay cả bản thân Bình An cũng tin tưởng như vậy, có điều đối với
hắn, đây lại là một kỷ vật vô giá.
Năm xưa, khi hắn theo sư phụ ra đi, ông bà ngoại đã đưa thanh kiếm này cho
hắn, nói là di vật của mẹ hắn để lại, cho nên những năm nay, Bình An giữ gìn
nó rất là cẩn thận, hễ rãnh rỗi là lấy ra lau chùi phủi bụi, biết đâu đấy sau
này có khi nhờ nó mà hắn sẽ gặp lại mẹ mình. Ngắm nghía thanh kiếm một lát,
hắn bọc lại rồi để vào chỗ cũ, nỗi nhớ nhà lúc này cũng đã vơi đi, Bình An lại
cảm thấy vui vẻ, dù sao ngày hôm nay hắn cũng đã làm được một việc tốt là thả
con tiểu hồ ly kia về với tự do. Đằng nào cũng đã mất ngủ cho nên Bình An
quyết định dùng thời gian còn lại của đêm nay để tu tập Lạc Hồng Quyết.
Bình An hiện tại còn đang mắc kẹt ở cảnh giới thứ nhất, không phải là do hắn
lười biếng mà là do tư chất hắn quá tệ, cho nên tiến độ chậm chạp, không thể
giống như các sư huynh đệ khác trong môn phái có tiến cảnh nhanh chóng trong
ba tầng đầu nhập môn, khiến cho hắn bị những người khác cười nhạo bảo là ngu
ngốc.
Ba tầng đầu của Lạc Hồng Quyết, nói dễ không dễ, nói khó không khó.
Giai đoạn này chủ yếu là tu tập pháp quyết, hấp thu thiên địa linh khí vào cơ
thể, việc làm này nhằm hai mục đích, thứ nhất là dùng chính linh khí mà mình
hấp thu để cọ rửa cải tạo kinh mạch, loại bỏ tạp chất khiến cho cơ thể dần dần
biến đổi về chất và làm cho kinh mạch thông suốt, thứ hai đó là tích lũy linh
khí trong kinh mạch đến một số lượng nhất định để sau đó tiến hành khai phá
đan điền đạt đến tầng thứ tư của Lạc Hồng Quyết. Đạt đến tầng thứ tư của Lạc
Hồng Quyết, khai phá đan điền cũng đồng nghĩa với bước đầu trở thành Tiên
nhân, mới có thể sử dụng tiên gia pháp thuật.
Nói tóm lại, giai đoạn nhập môn, mỗi đệ tử chỉ cần hấp thu đầy đủ linh khí vào
cơ thể là được, việc hấp thu nhanh hay chậm sẽ do tư chất mỗi người quyết
định, từ đó sẽ dẫn đến tốc độ tu luyện của mỗi người khác nhau. Có điều, tư
chất tốt, giai đoạn đầu tiến cảnh nhanh cũng không có nghĩa là người đó có thể
dễ dàng đột phá tầng thứ tư của Lạc Hồng Quyết, cái này cần có Tiên duyên và
ngộ tính. Quá trình đột phá tầng thứ tư, có người sẽ dễ dàng vượt qua, có
người sẽ khó khăn, có người sẽ mắc kẹt lại có khi cả đời cũng không thể vượt
qua được.
Tiên đạo mờ mịt, vạn phần gian nan.