Xung Đột.


Người đăng: thusinh_dalat

Năm tháng tang thương, thời gian như nước chảy, lại là mấy tháng nữa lặng lẽ
trôi qua...

Sáng sớm nơi Ngọc Tản Điện, Ánh nắng mặt trời yếu ớt xuyên qua làn mây mang
theo sự ấm áp, nhẹ nhàng soi xuống dãy phòng ốc ở phía sau khu nhà bếp. Ánh
nắng chiếu lên mấy hàng cột nhà đã xỉn màu, tô đậm thêm sự vắng vẻ và cũ kỹ.
Nguyên một dãy nhà lớn như vậy mà chỉ có hai người sinh sống thường xuyên mà
thôi. Một thiếu niên có dáng vẻ ngốc nghếch và một thiếu nữ có dáng vẻ xấu xí.
Hai người này vậy mà lại khá nổi danh trong lớp đệ tử cùng lứa, là nhân vật
chính trong những câu chuyện đầy chất chế nhạo mang tính giải trí cho nhiều
người. Một tên phế vật và một con bé xấu như quạ, dường như ai ai cũng có
quyền xem thường và cười nhạo hai người bọn họ, không phải tất cả đệ tử đều
như thế nhưng đa phần là vậy. Đối với Bình An những điều đó không khiến hắn
phiền lòng, ngược lại dãy phòng ốc yên tĩnh như vậy rất hợp với hắn, không có
ai làm phiền cuộc sống yên bình của hắn. Tính ra kể từ lúc nhập môn cho đến
giờ, những người bạn duy nhất mà hắn có chính là Mai Hương và con tiểu hồ ly
này.

Bình An hiện thời đang đứng tựa dưới gốc cây dương liễu suy nghĩ vẩn vơ, một
cơn gió nhẹ ngẫu nhiên thổi đến, thổi những cành liễu xanh um lắc lư trong
gió. Phía bên kia, Tiểu Bạch đang nô đùa trong khoảnh sân nhỏ, nó thích thú
chạy nhảy khắp nơi, chui vào những bụi hoa đuổi bắt cánh bướm, lúc chán chê
thì tự đuổi bắt cái đuôi của mình xoay vòng vòng.

Bình An nhìn sang Tiểu Bạch, do dự đấu tranh một lúc nhưng rồi sau đó chợt thở
dài một hơi như hạ quyết tâm, hướng về phía tiểu hồ ly cất tiếng gọi:


  • Tiểu Bạch đi thôi! Hôm nay tao sẽ thả mày về với nơi mà mày vốn thuộc về.

Tiểu hồ ly nghe thấy tiếng goi của Bình An liền dừng chơi đùa, chẳng biết là
nó có hiểu những lời hắn nói hay không nhưng sau đó nó chạy tới bên người Bình
An, dụi dụi thân mình vào chân hắn vô cùng thân thiết. Bình An cúi xuống, nhẹ
nhàng vuốt ve Tiểu Bạch, trong thâm tâm hắn vốn không nỡ rời xa con vật đáng
yêu này nhưng hắn không thể không làm như vậy. Thời gian vừa qua, tung tích
Tiểu Bạch đã vô tình bại lộ, đã có một số đệ tử đến đề nghị trao đổi Tiểu Bạch
với hắn, Bình An đều từ chối nhưng hắn sợ để lâu sẽ sinh chuyện cho nên mới hạ
quyết tâm thả nó trở lại vào rừng.

Cẩn thận ôm Tiểu Bạch vào lòng, Bình An nhanh chóng cất bước đi về phía khu
rừng thông ở phía sau núi.

Sáng sớm mát mẻ, con đường đi thưa thớt bóng người, chỉ có gió núi lướt qua
đùa nghịch đám cỏ, làn không khí tươi mát đem lại cảm giác thật sự thoải mái.
Vốn Bình An còn lo lắng nhiều trong lòng nhưng một đường đi tới cổng chính lại
không gặp phải bất cứ chuyện gì, điều này khiến cho hắn thở phào một hơi nhẹ
nhõm. Có điều, Bình An thật sự không ngờ đến, vừa mới bước qua cổng đã đụng
phải một đám người.

Dưới gốc thông già cỗi, một đám thiếu niên năm người đang tụ tập, ba nam một
nữ vây quanh một gã thiếu niên tuấn tú, hệt như chúng sao ủng nguyệt.

Trong lòng bồn chồn do dự, Bình An cúi thấp đầu cắn răng bước tới, chỉ mong
sao cho bọn người đó đừng chú ý đến hắn.


  • A! Đây không phải là tên ngốc làm tạp vụ ở phòng bếp đó sao? Ý con vật kia
    dễ thương quá!

Thiếu nữ trong đám phát hiện kêu lên, khiến cho mấy người còn lại lập tức nhìn
sang.

Lòng Bình An giật thót một cái, như đá nặng chìm xuống đáy nước.


  • Đứng lại!

Một gã thiếu niên tiến đến chặn đường.


  • Ngươi..! Ngươi...muốn gì?

Bình An rụt rè cất tiếng hỏi, hai tay gắt gao ôm chặt Tiểu Bạch vào lòng.

Chỉ thấy gã thiếu niên ấy quay sang nói với người thiếu niên tuấn tú:


  • Bằng Quân sư huynh, không phải huynh luôn muốn kiếm một món quà để tặng cho
    Ngọc Quyên sư muội bên Phượng Hoàng Điện ư? Đệ xem ra con vật này rất thích
    hợp đấy.

Gã thiếu niên trên gọi là Bằng Quân kia nghe vậy liền tự mình bước lên trước
đối mặt với Bình An, ánh mắt cao ngạo quan sát kỹ tiểu hồ ly.


  • Đây là hai mươi viên Tụ Khí Hoàn đổi lấy con vật này được chứ?

Giọng nói của hắn như ra lệnh, không cho phép chối từ.

Bình An nhìn thẳng vào gã thiếu niên trước mặt, từ trên người Bằng Quân hắn
dường như thấy được một hình dáng quen thuộc ẩn hiện, đó chính là sư phụ Quang
Minh của hắn.

Bằng Quân cũng chuyển sự chú ý của mình từ tiểu hồ ly sang Bình An, vốn hắn
cho rằng cái tên ngốc nghếch nổi tiếng sư môn này khi nhìn thấy khí thế bên
mình sẽ phải tỏ ra e sợ mà vội vàng thỏa hiệp, hơn nữa đây còn là hai mươi
viên Tụ Khí Hoàn xem như là mình trao đổi công bằng sẽ không khiến người khác
nghĩ rằng mình ỷ vào cha mẹ mà bắt nạt đồng môn. Chỉ là hắn không ngờ tới,
Bình An lại to gan dám nhìn thẳng vào mặt hắn.


  • Không được!

Bình An nói như chém đinh chặt sắt.


  • Muốn chết!

Đám thiếu niên đứng phía sau nghe vậy lập tức hô lên, cả đám vây quanh Bình
An.

Bằng Quân nhíu mày, đây là lần đầu tiên trong số đồng môn cùng lứa có kẻ dám
đối nghịch làm trái ý hắn.

Bằng Quân hắn là ai chứ?

Hắn chính là con của Thủ tọa Ngọc Tản Điện - Quang Minh - Trưởng môn đời tiếp
theo của Ba Vì tiên phái, mẹ của hắn chính là con gái của Trưởng môn đương
thời, ngay đến cả các vị trưởng lão và các sư huynh ai cũng đều khách khí với
hắn. Bình An, một kẻ hạ tiện lại dám trái ý hắn sao?


  • Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cầm lấy hai mươi viên Tụ Khí Hoàn này,
    để lại con tiểu hồ ly rồi biến đi!

Đuôi lông mày khẽ nhếch, Bằng Quân trầm giọng nói, đồng thời liếc mắt nhìn
lướt qua ba gã thiếu niên. Ba gã thiếu niên hiểu ý, vừa sắn tay áo vừa đe dọa:


  • Thằng nhóc, chớ có rượu mời không uống mà uống rượu phạt!

Bình An nhìn lướt qua khí thế hùng hổ bức người của mấy gã thiếu niên có chút
lo lắng nhưng lại không hề sợ sệt, còn nhớ năm đó khi còn nhỏ, một mình đối
diện với con Rắn Mắt Lửa khổng lồ hung ác, hắn còn chưa từng lùi nửa bước nữa
là.

Bình An chỉ lo lắng, hắn cũng không nắm chắc có thể một mình đối phó được bốn
người này.

Tiểu hồ ly ở trong lồng ngực hắn, liên tục hướng ra bốn phía gầm gừ.


  • Không đổi!

Bình An kiên quyết nói.

Bằng Quân nghe xong, nét mặt vốn tuấn tú lập tức đỏ bừng lên vì tức giận, cảm
giác bị mất mặt khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ. Hắn hất hàm ra lệnh cho ba gã
thiếu niên kia, còn mình thì bước lui về sau mấy bước đến đứng bên cạnh người
thiếu nữ, không muốn phải bẩn tay.

Lập tức một cơn mưa đấm đá trút xuống người Bình An.

Bình An chỉ có thể cố gắng né tránh cùng chịu đòn, phần vì tu vi của hắn thấp
hơn bọn chúng cho nên sức lực không bằng, phần vì bảo vệ Tiểu Bạch cho nên
không thể đánh trả, hơn nữa ba gã thiếu niên đã vây kín đường lui cho nên
không có cách nào chạy trốn, cũng còn may những năm qua hắn đều chăm chỉ chặt
củi cho nên cơ thể tương đối dẻo dai. Sự kiên cường của Bình An khiến cho ba
người thiếu niên kia nổi giận, ban đầu bọn họ vốn chỉ muốn hù dọa cho hắn
khuất phục nhưng sự ương ngạnh đó đã khơi lên máu nóng trong người, bọn họ
xuống tay càng lúc càng nặng.

Người thiếu nữ kia đứng một bên không nỡ nhìn, len lén quan sát sắc mặt của
Bằng Quân chỉ thấy thiếu niên tuấn tú đó thần sắc lạnh lùng hờ hững, khóe
miệng còn treo một nụ cười mỉa mai hả hê. Thấy người thiếu niên đó có biểu
hiện như vậy, ý nghĩ muốn cầu xin hắn tha cho Bình An của nàng vừa mới hình
thành chợt tan biến đi.


  • Bốp..!

Một cú đấm như trời giáng vào mặt Bình An khiến cho hắn loạng choạng té ngã,
nhưng cho dù như thế hắn vẫn gắt gao dùng thân mình bảo vệ cho Tiểu Bạch, nơi
khóe miệng lúc này đã rỉ ra một dòng máu đỏ tươi, máu chảy xuống cằm tụ lại
thành giọt, nhỏ xuống, rơi trên bộ lông trắng như tuyết của tiểu hồ ly.

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn người thiếu niên đang che chở cho mình, kêu lên ư
ử, chỉ thấy hắn chậm rãi lấy tay lau vết máu nơi khóe miệng mà sắc mặt vẫn vô
cùng kiên cường, đôi mắt kia vẫn sáng trong lấp lánh tràn đầy vẻ bất khuất, cứ
như là trong lòng luôn tồn tại một chấp niệm khiến cho hắn không bao giờ buông
bỏ.


  • Ngươi có chịu thua hay chưa? Đổi hay là không đổi?

Ba gã thiếu niên thấy Bình An đã đổ máu, giống như là sực tỉnh lại từ trong
cơn say, tạm thời dừng tay lại vừa thở vừa nói nhưng trong đáy lòng vẫn tồn
tại một sự khó chịu không thể tả.

Ánh mắt bất khuất của kẻ kia sao lại đáng ghét đến như thế?

Ánh mắt đó cứ như là nhìn xuyên qua lòng người, nhìn vào sự xấu xa trong tâm
hồn bọn chúng, cười nhạo bọn chúng.

Thường thường theo lẽ tự nhiên, con người một khi làm gì trái với lương tâm
của mình thì trong lòng sẽ luôn cảm thấy bứt rứt chột dạ, huống chi là ba gã
thiếu niên chưa từng trải sự đời. Bọn chúng biết hành động của mình là sai
nhưng vì nịnh hót thiếu Trưởng môn tương lai cho nên bất chấp, vì vậy bọn
chúng không thể nào đối mặt với ánh mắt của Bình An.


  • Không đổi...!

Bình An cất giọng nói, tiếng nói tuy run rẩy vì đau đớn nhưng lại rõ ràng và
dứt khoát.


  • Ngươi...!

Ba gã thiêú niên cùng nhau trợn mắt, cơn giận lại xông lên nhưng bọn chúng
cũng không dám tùy tiện ra tay nữa, nếu lỡ tay đánh trọng thương Bình An bị
môn quy truy cứu tới, bọn chúng thật sự không gánh nổi.

Môn quy của Ba Vì tiên phái rất sâm nghiêm, tuyệt đối cấm người trong môn phái
tranh đấu, bất cứ kẻ nào vi phạm đều bị xử lý nghiêm khắc, nhẹ thì phế bỏ tu
vi trục xuất sư môn, nặng thì trực tiếp giết chết. Có điều, môn quy ở ngoài
sáng là thế, ở trong tối thì không biết được.

Biết không thể bắt Bình An khuất phục, ba gã thiếu niên bất đắc dĩ nhìn sang
Bằng Quân, chỉ thấy hắn lúc này ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng:


  • Tốt! Tốt! Tốt!

Sau đó bước tới trước mặt Bình An, nét mặt dữ tợn:


  • Hôm nay ta không làm gì được ngươi nhưng sau khi ta vượt qua kỳ kiểm tra
    trở thành đệ tử nội môn chính thức thì một đứa phàm nhân hạ tiện như ngươi hãy
    liệu hồn mà trốn đi, kẻ dám đối nghịch cùng Bằng Quân ta trước nay đều không
    có kết cục tốt!

Nói xong liền xoay người, giận dữ phất áo rời đi.

Đám thiếu niên còn lại sau khi ném cho Bình An cái nhìn khinh bỉ thì nhanh
chóng đuổi theo phía sau.

Bình An thấy bọn chúng đã bỏ đi xa liền ho lên mấy tiếng, cố nén đau đớn, vỗ
về Tiểu Bạch:


  • Tốt rồi! Bọn chúng đã đi rồi...!

Tiểu hồ ly lúc này rất ngoan ngoãn, kêu lên ư ử mấy tiếng, thè lưỡi liếm khuôn
mặt Bình An, nó ngước đôi mắt đen láy nhìn thật kỹ khuôn mặt người thiếu niên
ấy, như muốn khắc thật sâu vào trong đáy mắt.


Ác Thần - Chương #11