Bất Ngờ.


Người đăng: thusinh_dalat

Bình An quyết định trở lại Ngọc Tản Điện vào lúc tờ mờ sáng, sở dĩ hắn dứt
khoát ở lại trong rừng một đêm là để chờ đợi đến khoảng thời gian thích hợp
nhất vì khi trở về hắn muốn tránh gặp mặt đồng môn. Nói gì thì nói, con tiểu
hồ ly này dù sao cũng có dáng vẻ bề ngoài hết sức mỹ lệ cho nên Bình An cũng
không muốn đưa đến sự chú ý không cần thiết có thể dẫn đến những rắc rối không
đáng có từ những người khác. Hắn dự định cứ như vậy mà bí mật chăm sóc cho con
tiểu hồ ly này một khoảng thời gian, đợi đến lúc nó hoàn toàn bình phục rồi
thì sẽ lại thả nó đi. Trong thâm tâm, Bình An không phải là không muốn giữ lại
tiểu hồ ly bên cạnh nhưng hắn thật sự biết điều này là không thể nào thực
hiện.

Lúc Bình An về đến khoảnh sân trước dãy phòng liền giật nãy mình kinh sợ, bởi
vì hiện tại trước cửa phòng hắn có một người trung niên đang đứng, người đó
toàn thân áo trắng, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía hắn, chính là người mà
hai năm qua Bình An đã lâu chưa gặp.


  • Sư phụ!

Bình An thấp giọng kêu lên, chuyện này hắn thật sự không thể nào ngờ đến.

Quang Minh nghe thấy tiếng Bình An vang lên nhưng vẫn một mực đứng trầm lặng
trước mặt hắn không nói một lời, ánh mắt phức tạp không ngừng dò xét.


  • “Đứa trẻ này vậy mà đã lớn đến như thế rồi ư?”

Quang Minh tự hỏi thầm trong lòng.

Hành động ấy khiến cho Bình An không khỏi ngạc nhiên, hắn ngẩn người cẩn thận
quan sát sư phụ của mình. Trong lòng của Bình An, bóng hình của Quang Minh
thật sự to lớn vĩ đại giống như một vị sơn thần sừng sững không thể lay
chuyển, có điều không hiểu vì sao mỗi khi hắn trông vào bóng hình ấy của sư
phụ đều đồng thời cảm thấy một sự cô đơn thê lương khó tả. Sư phụ không lên
tiếng, Bình An cũng không dám nhiều lời. Hai người cứ như vậy mà lặng lẽ đứng
nhìn nhau. Khi ấy, gió núi từ phương xa bỗng nhiên lùa tới thổi tà áo phất
phơ, ánh bình minh từ phía trên cao chiếu xuống in hằn bóng hình của hai người
kéo dài trên mặt đất. Hai cái bóng ấy vậy mà trông giống nhau như đúc, không
có một chút gì khác biệt.

Trước sân, cành liễu đung đưa trong gió, tóc liễu lất phất, dưới gốc cây chợt
có một bông hoa không tên, ở nơi không ai nhìn thấy, phát ra một mùi hương
thanh nhã nhàn nhạt.

Phải qua một lúc, Quang Minh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, nhìn lướt
qua tiểu hồ ly đang nằm trên tay Bình An, sâu kín thở dài một hơi, phá tan sự
im lặng:


  • Những năm vừa qua con sống có tốt không?


  • Dạ thưa sư phụ! Con sống rất tốt ạ!


  • Tu vi thế nào?


  • Dạ, mới đến tầng thứ nhất của Lạc Hồng Quyết!


Bình An đỏ mặt cười khan, len lén quan sát sắc mặt Quang Minh.

Quang Minh nghe Bình An trả lời xong, bề ngoài cũng không có biểu hiện gì khác
giống như là đã dự liệu trước mọi việc, đối với tư chất của người đệ tử này
không ai hiểu rõ bằng hắn, nếu như trước đây Quang Minh không phá lệ thì Bình
An cũng không có tư cách trở thành đệ tử nhập môn của Ba Vì tiên phái. Chỉ là
trong lòng của Quang Minh thật sự không có một chút thất vọng nào sao?

Bình An dù sao cũng không phải giống như là những đệ tử bình thường khác. Hắn
có một thân phận rất đặc biệt.


  • “Xuân Mai! Nàng nghĩ xem, nếu như đứa trẻ này suốt đời chỉ là phàm nhân, có
    một cuộc sống yên bình ở Ba Vì tiên phái này, thật sự cũng rất tốt mà đúng
    không?”

Quang Minh ngẩng đầu nhìn mây trắng trên trời, thì thào tự nói, khóe miệng bất
giác nở một nụ cười chua xót. Hắn muốn rời đi.

Quang Minh thật không muốn đối mặt với Bình An lâu hơn nữa, bởi vì mỗi lần đối
diện với đứa trẻ này, trong lòng hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy rối bời không
yên, vô số cảm xúc không thể khống chế cứ thi nhau đan xen giằng xé, giống như
là biển động sóng dâng xô nhau mãnh liệt, làm cho trái tim thổn thức đau đớn.

Đối với một người tu Tiên, không khống chế được cảm xúc của bản thân là điều
vô cùng tối kỵ, đó chính là tự tìm chết trên con đường Tiên đạo.

Cố gắng kìm nén những cảm xúc cuồng loạn trong lòng, Quang Minh ôn tồn nói:


  • Con hãy cố gắng chăm chỉ, đừng nản lòng!

Nói rồi nhanh chóng xoay người rời đi, bỏ lại một mình Bình An đứng ngơ ngác
trông theo.

Sư phụ đi rồi khiến cho Bình An thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mỗi lần đối mặt với Quang Minh, Bình An không biết vì sao có đôi khi lại cảm
thấy phảng phất như tồn tại một sự áp lực nặng nề ghê gớm bao trùm khó mà nói
rõ. Áp lực vô hình này như có như không, nhưng lại khiến cho Bình An vô cùng
khó chịu ở trong lòng. Có điều, Bình An vốn là một thiếu niên lạc quan, hắn
nhanh chóng vất tất cả những việc này ra sau đầu, muốn đi nghỉ ngơi nhưng ngay
lúc hắn chuẩn bị bước vào phòng thì đột nhiên nghe thấy phía sau cách đó không
xa, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng gọi với lại:


  • Sư huynh...xin đợi một lát...!

Bình An quay người lại, liền thấy đằng sau không xa có một người thiếu nữ thân
hình nhỏ nhắn đang tiến lại, thật không ngờ cô gái đó chính là Mai Hương.


  • Sư huynh..?

Bình An thì thầm nhắc lại, trong lòng ngạc nhiên, tự hỏi không biết cô gái
lạnh lùng này ngày hôm nay có phải đã uống lộn thuốc gì hay không hoặc giả như
vì tu luyện thái quá tẩu hỏa nhập ma hay sao mà lại có thể thay đổi tính tình,
gọi hắn thân thiết như vậy.


  • Là cô đấy à..Mai Hương?

Mai Hương đi đến gần, ngẩng đầu nhìn Bình An, nghe hắn nói chuyện dè dặt như
vậy ánh mắt có chút mất mát thoáng qua nhưng mà nghĩ kỹ lại một chút về thái
độ trước đây của mình đối với hắn, nàng chợt hiểu ra, sau đó nhoẻn miệng cười:


  • Anh không sao chứ? Cả ngày hôm qua không thấy anh, em còn lo lắng anh gặp
    phải chuyện gì.

Nói xong, Mai Hương lúc này mới đột nhiên phát giác ra lời nói của mình có
chút gì đó không đúng, sao lời nói ra lại giống như là kiểu của các đôi tình
nhân đang lo lắng cho nhau như vậy, sắc mặt đỏ bừng thẹn thùng bối rối.

Bình An có hơi ngạc nhiên, nhưng bản tính hắn vốn thuần phác liền cười đáp
lại:


  • Cám ơn cô đã lo lắng, cũng chẳng có chuyện gì, hôm qua tôi lên núi gặp phải
    nó bị thương sắp chết, không đành lòng nên cứu nó mà lúc ấy trở về cũng không
    tiện nên mới quyết định ở lại trong rừng một đêm.

Hắn nói xong liền cảm thấy chột dạ, mình đi giải thích nhiều như vậy làm gì
nhỉ?


  • A con vật này là?

Mai Hương lúc này mới để ý đến con tiểu hồ ly nằm trên tay Bình An, lấy tay
che miệng, thốt lên kinh ngạc.


  • Đúng vậy! Nó là một con hồ ly.

Bình An gật đầu khẳng định.


  • Dễ thương quá!

Mai Hương hô lên, sau đó vươn tay đến, muốn vuốt ve tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly hiện tại có vẻ như đang bất mãn, tính tình cao ngạo của Hồ Ly nhất
tộc vốn đã ăn sâu vào trong huyết quản của nó bỗng dưng trỗi dậy, bị một gã
thiếu niên loài người khi dễ đã quá lắm rồi, bây giờ lại có thêm một thiếu nữ
nữa muốn khi dễ nó, nào có chuyện như vậy.

Tiểu hồ ly ngay lập tức nhe răng trợn mắt, làm ra một bộ dạng dữ tợn, nó muốn
Mai Hương thấy khó mà lui.

Ai ngờ, Bình An trở tay cốc lên đầu nó một cái:


  • Tiểu bạch! Mày còn giả bộ cái gì chứ?

Giống như là bị một gáo nước lạnh đột ngột dội vào người, khí thế mới vừa dâng
lên được một chút lập tức như quả bóng xì hơi, tiểu hồ ly ngoan ngoãn cúi đầu
xuống, mặc cho Mai Hương thích thú vuốt ve.


  • Thấy anh như vậy! Em yên tâm rồi, em còn có việc phải làm nên đi trước đây.

Mai Hương ngẩng đầu lên nói, vừa lúc nhìn thấy nụ cười trên môi Bình An. Trong
lòng thoạt nhiên hoảng hốt. Ngày hôm nay vừa mới gặp mặt hắn, nàng đã cười hai
lần, hơn nữa khi nhìn thấy hắn, trong lòng cớ sao lại có một cảm giác nhẹ nhõm
yên bình như vậy. Mọi thù hận, mọi suy nghĩ nặng nề vốn cất chứa rất sâu ở
trong trái tim cứ như là băng tuyết bị tan rã trước nụ cười ngây ngô kia,
giống như là mọi hắc ám lẩn trốn trong những góc khuất sâu nhất của tâm hồn bị
ánh sáng chiếu tới xua tan đi.

Đây đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?

Thứ tình cảm ấm áp mà nàng đang cảm nhận là gì vậy?


  • Mai Hương! Cô không sao chứ?

Bình An khẽ gọi, bây giờ hắn mới để ý kỹ, khí sắc của Mai Hương dường như
không được tốt lắm. Trông sắc mặt nàng có vẻ trắng bệch, tuy biểu hiện không
còn quá lạnh lùng trầm uất như trước kia nhưng đôi mắt có chút mệt mỏi, giống
như là thường xuyên thiếu ngủ.

Mai Hương nghe Bình An gọi, giật mình sực tỉnh, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó khẽ
nói:


  • Em không sao!

Nói rồi xoay người bước đi, đi được một khoảng cách lại đột nhiên dừng lại,
ngập ngừng nói:


  • Anh tốt nhất là để Tiểu Bạch ở trong phòng, đừng để cho những đồng môn khác
    nhìn thấy.


  • Tôi đã biết! Cám ơn cô!


Nhìn Mai Hương dần dần đi xa. Ánh nắng từ trên cao chiếu xuống thân hình mỏng
manh kia, kéo dài chiếc bóng cô đơn trên mặt đất sao mà thê lương quá. Bình An
bất chợt nghĩ đến thần sắc luôn lạnh lùng trầm uất trước đây của Mai Hương
liền tự hỏi phải chăng có chuyện cực kỳ đau lòng gì đấy mà nàng không thể nào
quên được?


  • Có chuyện gì được nhỉ?

Bình An lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, đẩy cửa bước vào phòng. Hắn
thật sự mệt mỏi cho nên vừa mới vào phòng đã ngã lên giường ngủ ngay, chỉ tội
cho tiểu hồ ly bị hắn vất vào một góc giường, tò mò mà đưa đôi mắt đen láy
không ngừng dò xét xung quanh.

Thời gian cứ thế trôi qua, bóng cây dương liễu ngoài sân từ dài biến thành
ngắn rồi lại từ ngắn biến thành dài. Mặt trời từ từ biến mất nhường chỗ cho
mặt trăng. Ánh trăng như nước buông xuống dãy nhà vắng vẻ kéo theo sự tịch
mịch, buổi tối nay ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang nhẹ nhàng truyền đến từ
bên ngoài mảng cỏ xanh kia thì chỉ còn lại một khoảng không gian yên tĩnh.

Một ngày này, Bình An ngủ rất ngon.


Ác Thần - Chương #10