Gió nhẹ thổi qua man mát . hôm nay là sáng thứ hai cũng là ngày đầu tiên
Phương Vy chuyển tới trường “Sao Mai”. Đây là một trong những ngôi trường nổi
tiếng trên thế giới.
Đến trước cổng trường Sao Mai cô không khỏi ngạc nhiên về sự lộng lẫy của
trường, Ngôi trường to và rộng lớn biết bao ngay cả mơ cô cũng không nghĩ ra
trường lại lớn thế này. Quả đúng là trường quốc tế cho con nhà giàu có khác.
Bước đến giữa sân trường cô sững sờ khi nhìn thấy vườn hồng nhung nở rộ đang
đua nhau khoe sắc trông đẹp biết bao . Đúng là ngôi trường thiên thần.
Cô học khá giỏi nên được phân công vào học trong lớp 11A5. Đây là một trong
những lớp xuất sắc nhất của trường. đó cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài và thực ra
lớp học này toàn những kẻ lắm tiền nhiều quyền lực mà thôi
Sau khi cô Bích Châm giáo viên chủ nhiệm của lớp đã giới thiệu cô và tạo cơ
hội cho cô làm quen với các bạn xong , cô giáo chỉ tay xuống chỗ ngồi cho cô.
Cô vui vẻ nhận chỗ ngồi trước con mắt đầy lo lắng của mọi người. Những con mắt
ấy cứ nhìn cô chằm chằm như thể cô đang đến với cánh cửa địa ngục vậy. Cô vào
chỗ ngồi và thấy trên bàn ghi cái tên “Dương Hàn Phong” cô lên tiếng định hỏi
thì cô Châm lại tiếp lời “Em sẽ cùng ngồi học tập với bạn Hàn Phong hiện giờ
bạn ấy đang vắng mặt nên em cứ ngồi và hai em sẽ làm quen sau nhé”
Cô bé hồ hởi đáp “Vâng thưa cô”
Sau khi nghe cô giáo nói Phương Vy suy nghĩ bao nhiêu thứ, cô bé hi vọng sẽ
hoà hợp với bạn cùng bàn và có thể được cậu ta giúp đỡ. Đang mải suy nghĩ quẩn
quanh một hồi thì cô bé bỗng chợt ngủ gục từ lúc nào không hay.. Đâu ai hiểu
cô ngủ gục là vì thức đêm để đọc cuốn tiểu thuyết “Shork tình” chứ không phải
mệt mỏi gì cả. Phương Vy là một cô bé vô cùng mạnh mẽ kiên cường đặc biệt cô
rất tự tin vào bản thân mình. Cô bé không để ai có thể ức hiếp mình hết, cô là
thế đấy.
Thấy lớp học có vẻ đã ổn định nên cô Châm bắt đầu giảng bài . Cô đang giảng
giữa chừng thì chợt có một giọng nói thân quen vang lên nghe cực kì hống hách:
“Tôi vào lớp được chứ” Ngữ điệu nói chuyện của cậu ta rất khó nghe giọng nói
lạnh lùng tới mức người ta phải khiếp sợ.
Cô Châm ngừng giảng quay đầu sang gật đầu đồng ý. Thế là cậu ta đi vào lớp
trước sự rụt rè e sợ của những bạn học khác. Vào đến chỗ mình cậu ta chau mày
nhìn vào khuôn mặt trắng hồng xinh xắn đang ngủ của Phương Vy rồi vội ngồi
xuống. Thái độ cậu tỏ ra rất bất cần không quan tâm và cũng chả muốn để ý.
Thấy cô bạn ngồi cạnh ngủ có vẻ như rất thoải mái và không hề bất tiện gì hết
cậu ta cũng chả muốn gây ảnh hưởng và cứ thế để cô ngủ.
Tiếng trống báo ra chơi vang lên Phương Vy mở mắt dậy và nở một nụ cười tươi
rói : “Chào các bạn mình là Phương Vy , hi vọng các bạn giúp đỡ mình”
Cả lớp vui vẻ vỗ tay cổ vũ rất nồng nhiệt chỉ riêng có một người là thái đô
vẫn như thường lạnh lùng như tảng băng. Phương Vy thấy lạ lên tiếng hỏi “Chào
cậu, cậu là Hàn Phong phải không?”
Hàn Phong đưa mắt liếc sang chỗ Phương Vy, khi đó các sợi tóc cậu ta rũ xuống
màu hung vàng che đi nửa gương mặt trông cực kì đẹp trai . Cậu ta nhìn cô rồi
nhếch mép :” Cậu bị bệnh thiểu năng trí tuệ à”
Chỉ đơn giản với mấy từ của Phong đã khiến cho Vy vô cùng tức giận nhưng cậu
ta vẫn cố gắng nhịn là bởi cậu ta mới tới trường nên không thể có hiềm khích
với bất cứ ai. Nuốt giận vào Phương Vy khẽ nhoẻn miệng cười rồi nói “Sao chứ”
Trông thấy dáng vẻ ngô nghê của Vy Hàn Phong nhếch mép nói “ Cậu không thấy
dòng chữ trên bàn à mà còn hỏi”
À hoá ra ý cậu ta là thế cô nhoẻn miệng cười rôi đưa tay gãi đầu. Cô đưa mắt
nhìn cậu rồi nói “À.. là vậy sao. Tôi ngốc thật”
Hàn Phong lạnh lùng đứng dậy định bỏ đi. Cậu ta không quên tặng Phương Vy một
câu “ Không phải ngốc tầm thường mà là ngốc siêu hạng. đồ heo nái ngu ngốc”
Sau khi nói xong cậu ta khoác cặp ra khỏi lớp để lại cho Phương Vy sự cáu
giận.Phương Vy vốn rất cố chấp chắc chắn sẽ không dễ gì nguôi giận. Trong lòng
cô trào lên một suy nghĩ “Tôi sẽ giết cậu đồ tảng băng thối tha”. Cô bé về chỗ
ngồi rồi liếc nhìn xung quanh thấy mọi người có vẻ đang hướng về mình nên cô
cất tiếng hỏi” Có chuyện gì à sao các cậu lại nhìn mình như vậy”
Một bạn nữ trông khá đáng yêu và xinh đẹp cất tiếng nói:” Cậu lợi hại quá đi “
Phương Vy ngơ ra một hồi rồi cười nhẹ “Sao mình lại lợi hại chứ ?” Cô bạn kia
cười khờ rồi hỏi tiếp :”Cậu đó thích giả bộ quá đi”
Phương Vy nhìn cô chớp nhẹ đôi mắt :”Giả bộ á? Ý cậu là sao ?”
Cô gái kia nhẹ nhàng đáp:”Cậu không biết chút gì về Hàn Phong à ? Một chút
cũng không sao ?”
Phương Vy lắc lắc cái đầu mình rồi ngồi im tại chỗ. Cô gái kia quay người bước
đi. Như nhớ ra điều gì đó Phương Vy hét lớn : ”Này cậu tên gì thế?”
Cô ấy quay lại hiền hoà nói :”Mình là Diệp Mẫn còn cậu?”
“Mình là Phương Vy” cô khẽ trả lời.
Hai cô gái nhìn nhau một hồi rồi bật cười. Và cũng kể từ đó Phương Vy có một
cô bạn thân luôn bảo vệ che chở cô.