Người đăng: acma11
"Tạm thời dẫn Hạ Nhi đi ăn đã !" Diệt Sinh thu công, chậm rãi đứng dậy, thân
hình gầy yếu đã có chút da thịt, sắc mặt hồng nhuận, tươi sáng, không còn vẻ
mặt bệnh trạng như trước, khí chất mơ hồ để lộ một tia uy nghiêm.
Nếu giờ nhìn kỹ lại, ngũ quan của Diệt Sinh kiếp này thật không tệ, môi hồng
răng trắng, mày kiếm mắt sáng, tóc dài đen nhánh xoã ngang nhưng thân hình gầy
yếu thiếu sức sống, ăn mặt bộ quần áo cũ kỹ, nhìn giống thư sinh nghèo.
Ngắm gương mặt mình dưới nước, Diệt Sinh tà tà cười, đi về nhà.
Nhà của hắn nằm trong khu xóm nghèo, là miếng đất nhỏ với căn nhà tranh xập
xệ, hắn thấy Hạ Nhi đang xắn tay áo giặt quần áo của cả hai bên mép sông đằng
xa, trái tim lạnh lẽo của hắn thoáng nhói lên.
" Hạ Nhi, ta sẽ để em sống tốt hơn !" Hắn âm thầm thề trong lòng.
Hạ nhi đang dùng sức vò áo, đột nhiên nghe tiếng bước chân từ xa, vội vàng
ngẩn đầu lên.
"Ơ ca ca, thân thể anh đang yếu, không ở nhà nghỉ ngơi lại ra ngoài, Hạ Nhi lo
lắng .."
"Em đói chứ ?" Diệt Sinh đau lòng lau mồ hôi lấm lem dính trên má của nàng.
" em không.." Hạ Nhi vội vàng đáp, nhưng chưa nói hết câu, cái bụng của nàng
bán đứng nàng.
" đừng ngại, hôm nay ca có tiền, ca dẫn em đi ăn. Nào, lau mặt đi, đừng gấp
đi, nhìn như mèo con mới dậy á.." Diệt Sinh vừa nhắc đến ăn, Hạ nhi liền hấp
Tấp kéo tay hắn đi, hắn vừa buồn cười vừa đau lòng.
Hạ Nhi nghe vậy liền xoay người giận dỗi nói: " ca ca xấu !"
Nhưng khi rửa mặt, nàng liền nhoẻn miệng cười hạnh phúc, đối với nàng, chỉ cần
có ca ca bên cạnh, chỉ cần ăn no liền hạnh phúc và thoả mãn.
Ra ngoài xóm, hắn liền dẫn nàng tới xe đẩy hủ tiếu nho nhỏ ngoài lề đường, chủ
quán chính là Dì Mười, đã mở xe đẩy này gần chục năm, làm người rất tốt, hay
giúp đỡ người đói không có tiền ăn, nên các lưu manh ở khu nghèo này không ai
dám mở miệng thu tiền bảo kê hay chọc phá.
" dì mười, cho hai tô mỳ bò tái, phần của Hạ Nhi nhiều bò nhiều mì một chút.
" lâu lắm rồi tiểu phàm mới ghé ăn, dì trông mong suốt đây." Dì mười ăn mặc
một bộ áo thun cũ, trước ngực đeo tạp dề, lấy tay lau sơ mồ hôi, hoà ái nhìn
bọn họ, nói.
" haha, có tiền ta mới dẫn Hạ nhi đi quán của dì chứ, ăn không của dì thì lòng
ta ngại ngùng. " Diệt Sinh thoải mái nói, nội tâm hắn thì thầm nghĩ : thật là
lạ..sao từ khi trọng sinh, ta tính lại dể chịu hơn kiếp trước nhỉ .""
"Ngoan, em ăn từ từ, kẻo nghẹn." Diệt Sinh đau lòng nhìn Hạ Nhi há miệng ăn
từng muỗng mỳ lớn.
Hắn chỉ lấy được 10 đồng trên người a Đại cùng A vương, chỉ đủ tiền ăn hai tô
mì bò tái, thấy hạ nhi ăn nhiều như thế, hắn gắp hết thịt bò từ tô của mình
qua cho nàng ăn thêm.
Hắn gắp từng sợi từng sợi mì vào bụng, cơn đói thoáng dịu đi một chút, nhưng
vẫn chưa đủ no, luyện khí kỳ vẫn là căn cơ kỳ, cần nhai thịt yêu thú mới đủ bổ
dưỡng cho việc cố bản bồi nguyên, nếu thán thể không đủ dinh dưỡng thì không
thể đột phá luyện khí kỳ nhanh chóng được, giống như tập tạ mà ăn mì tôm vậy,
luyện hỏng cả căn cơ chứ không nói chơi.
"Cho dù huỷ diệt cả cái vị diện này cũng không để Hạ Nhi bị một chút uỷ khuất
!"
Ăn xong tô mì, nhìn thấy Hạ Nhi vẫn tiếp tục ăn, hắn triều mến nhẹ nhàng xoa
xoa đầu của nàng, đi tới cạnh dì mười, nghiêm túc nói: "Dì mười, ta có chút
việc muốn đi làm, dì có thể chăm sóc Hạ Nhi đến chiều chứ?"
Dì mười nhìn hắn, thở dài : Giang hồ hiểm ác, ngươi...nhớ là mình xảy ra
chuyện gì thì Hạ Nhi sẽ sống ra sao.."
Hắn gật đầu, đi lại chỗ Hạ Nhi, sắc mặt nghiêm túc nói:
"Hạ nhi ngoan, ở đây chơi với dì mười, ca đi làm chiều ca về. "
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết ca ca lại đi kiếm tiền, chỉ là sắc mặt
nàng thoáng buồn một chút.
" Hạ Nhi ngoan đừng buồn, ca hứa khi ca về sẽ cho em sống cuộc sống tốt nhất."
"Ca hứa ca chỉ đi lần này, xong lần này ca có tiền vốn để bảo vệ em."
"Ca sẽ về sớm.."
"...về sớm.."
Nhìn bóng lưng ca ca dần khuất, Đột nhiên Hạ Nhi cảm giác tim đập thình thịch,
một cảm xúc bất an xuất hiện trong lòng nàng, trái tim nàng co thắt lại, nước
mắt đột nhiên giàn dụa, giống như một vật nào đó trọng yếu sắp rời xa, nàng
không thể hiểu được vì sao mình lại có cảm giác này, nhưng nàng vẫn cố nén,
đứng dậy phụ dì mười dọn tô.
Nhưng nàng không ngờ rằng, lần này ca ca đi là trăm năm !
.....
P/s: các thím có nghĩ đến cho Hạ Nhi chết để kích thích Diệt Sinh không ? Hà
hà