Người đăng: acma11
"Sư huynh, chào buổi sáng!"
"...,!"
"..."
Thiên Sát vừa buớc ra cửa phòng, mọi người thấy hắn thì rất cao hứng, nhao
nhao hành lễ.
Thiên Sát bước ra lan can, chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn dãy núi phía xa
xa.
Thời tiết sáng sủa, ánh nắng nhu hòa, sóng biển chầm chậm! Gió biển rì rào.
"Sư Huynh, các sư đệ sợ hãi hoang mạc, đa số đều lựa chọn ở lại thuyền." Viên
San San đứng sau lưng Thiên Sát, lên tiếng nói.
Thiên Sát hờ hững nhìn bầu trời, ánh mắt biện lên từng tia sát khí lấp lóe,
một lúc sau hắn mở miệng: "Cũng tốt!"
Câu trả lời của Thiên Sát khiến nàng không thể không hỏi: "ý sư huynh là gì?"
Thiên Sát đưa bàn tay thành hình cây đao vung nhẹ trong không khí, ánh mắt
bình tĩnh, nói: " Đi cùng ta xuyên qua Hoang Mạc, ta sẽ không trách tội, nếu
không thì các ngươi không là thành viên của công hội nữa, đây là Cung Chủ lệnh
!”
Lời nói của Thiên Sát khiến trong lòng mọi người giật mình.
Có người không nhịn được, mở miệng nói: Thiên Sát, cung chủ thật sự muốn như
vậy sao? Không có lựa chọn thứ ba ?"
Thiên Sát lạnh lùng đáp: "Không có lựa chọn nào khác, ai có thể đi đến đích,
ta cam đoan tương lai các ngươi tương lai tươi sáng.”
Mọi người lâm trầm mặc, có người nắm chặt nắm đấm, có người vẻ mặt do dự, có
người sợ hãi, nhưng chưa có ai quyết định, vì cảnh tượng con hung cầm khi sáng
có thân hình che khuất bầu trời còn động lại trong ký ức của họ.
"À còn nữa, các ngươi phải tự mình đi đến đích, ta mang nhiệm vụ trong người
không thể đi cùng các ngươi, Sáng mai ai quyết định đi thì ra bờ tập chung
điểm danh, giờ đội ngủ giải tán. ” Thiên Sát mở miệng, xoay người liền đi.
“Sư huynh không dẫn bọn ta đi cùng? Để chính chúng ta đi qua Hoang mạc ? Đây
không phải muốn chúng ta chịu chết sao?"
"Đúng vậy, cảnh tượng của con hung cầm khi sáng ta còn rõ mồn một trước mắt a!
những tu sĩ ga mờ như chúng ta làm sao có thể vuợt qua, đúng không?"
"Chúng ta đi cầu xin sư huynh đi..”
"..."
“Không có ích lợi gì! Công hội không nuôi phế vật, không muốn vượt qua Hoang
Mạc, thì lưu lại tự sinh tự diệt." Tiêu Chiến, linh căn trung phẩm thiên tài
đứng dậy quát. Nói xong hắn liền bỏ về phòng.
"Mẹ nó! Trước sau đều là chết, còn không bằng liều mạng vì tiền đồ tương lai."
"Hay lắm, thà vì mục tiêu mà chết thì còn hơn sống cũng uất ức, chết sớm thì
sớm siêu sinh."
Tính toán một phen được cùng mất, rất nhiều người đều làm ra quyết định, quyết
định liều mạng vì tương lai tươi sáng !
.....
Sáng ngày thứ hai tàu cập bến, tụ tập bảy mươi người trên bãi biển, những
người này đều là nguyện ý liều mạng vì tiền đồ.
"Các ngươi đều quyết định kỹ càng rồi?" Thiên Sát mặc một bộ y phục nhuộm đỏ
màu máu pha lẫn hoa văn đen, đeo mặt nạ đầu lâu, mái tóc đen bồng bềnh bay
nhẹ.
"Sư huynh, Chúng ta quyết định kỹ càng." Bảy mươi người cùng đồng thanh lên
tiếng.
Thiên Sát gật đầu, giọng nói mang vẻ không hề bận tâm đến ba mươi người ở lại:
"Vậy thì đi thôi! Nhớ kỹ một câu, không có gì đáng sợ! Không phải là chết sao!
Cường giả đều là trưởng thành từ cảnh kề cận cái chết.."
"Hi vọng còn có thể nhìn thấy cung chủ cùng sư huynh, đi theo cung chủ điên
đảo phong vân." Bảy mươi người rống lớn một tiếng, bóng lưng kiên định, đạp
từng bước chân lên cồn cát nóng bỏng mà đi.
Sau đó không lâu, thân ảnh bọn hắn toàn bộ biến mất trong mắt Thiên Sát, bọn
họ đã bước vào phạm vi Hoang Mạc.
"Người tham sống sợ chết, Không có tư cách sống trên thế giới này." Thiên Sát
nhếch miệng, khẽ nói.
Sau đó chỉ thấy thân ảnh hắn biến mất tại nơi này.
"A... sư huynh... Không... Đừng có giết chúng ta."
"Không muốn, ta không muốn chết, sư huynh, ngài đừng có giết chúng ta, chúng
ta đồng ý vào hoang mạc."
"A....ta hận"
"..."
Thiên Sát lên thuyền đại khai sát giới, liền chỉ sáu bảy giây tiếng la hét
liền yên tĩnh lại, liền thi thể cũng không còn, toàn bộ hoá thành chất dinh
dưỡng của Thiên Sát.
Liền các phục vụ viên đều toàn giết, sau khi giết xong, Thiên Sát lấy nhẫn trữ
vật thu con thuyền vào, liếm mép, ánh mắt chớp động, đạp cát phi hành tiến vào
sâu trong Hoang Mạc.