Người đăng: acma11
Diệt Sinh nhàn nhã tản bộ trên đường, giờ khắc này cả một Biên Tuỳ Thành đều
trở nên im lìm không một tiếng chim hót, không có nói tiếng cười, không một
chiếc bóng người, chỉ có cơn gió hiu hiu từ mấy tán cây thổi vào, giống như
đang lạc vào miền đất chết.
Hắn vừa đi vừa tiện tay thu thập linh hồn, ánh mắt hắn trầm ngâm như đang nghĩ
điều gì.
“ Kiếp trước lúc còn phàm nhân ta với em gái thân là con riêng của gia chủ,
nhưng mẹ chúng ta lại là một tỳ nữ, bị các bà vợ không có con trai chèn ép,
tuy là con gia chủ nhưng chúng ta bị phân ly một góc xó gần bếp, mẹ vì bị các
bà vợ ức hiếp đàn áp nên kiệt lực chịu chết, bỏ lại ta và em gái sáu tuổi.”
Diệt Sinh nhớ đến cảnh tượng ngày hai anh em tự tay đào hố chôn xác mẹ bên
trong gò đất vắng vẻ, trời hoang u tối, một đứa bé bảy tuổi mệt nhọc tay cầm
chiếc xẻng cao quá khổ, bắt đầu đã nhận ra sinh mệnh quá ngắn ngủi, tâm linh
yếu ớt của hắn lúc đó đã nuôi mộng Trường Sinh Bất Tử !
Mấy năm sau, chịu quá nhiều ức hiếp từ gia tộc, chịu đau đớn về vì hành hạ,
chịu đói vì nhiều ngày có nô tài ngán đường không cho vào nhà bếp ăn cơm, và
nhiều yếu tố khác khiến hắn lại nuôi mộng Tu Tiên.
Sau khi bái sư Ma Tông, điều đầu tiên mà Hắn làm chính là đồ diệt gia tộc,
giết đi người cha mà trong lòng hắn người đấy không đáng một đồng.
Diệt Sinh bước chân vào Ma Môn, rất nhanh đã trở thành thanh niên chí tôn
trong vị diện, ngoài tư chất kinh thiên, thủ đoạn của hắn càng khiến nhiều
thanh niên cùng thế hệ phải khiếp đảm run sợ.
Tuy cuộc sống của hắn khiến nhiều sinh linh phải mong ước, nhưng có ai biết
được trong lòng hắn lúc nào cũng cảm thấy gấp gáp, lúc nào cũng cảm giác thời
gian không đủ để tu luyện, thần kinh của hắn lúc nào cũng căng cứng.
Tại sao lại thế ?
Vì Nhân loại là hạ đẳng trung cấp sinh linh, phàm nhân tuổi thọ chưa đầy 100
năm, có tu vi Luyện khí thì sống đủ một trăm năm, Trúc Cơ cảnh hai trăm năm
tuổi thọ, chỉ bằng một phần năm tuổi thọ của các sinh vật Hạ đẳng cao cấp cùng
tu vi.
Diệt Sinh chỉ hơn cùng thế hệ khác trong vị diện là tư chất, thân là tư chất
cao, ở luyện khí kỳ hắn cảm ứng rất là nhiều đầu kinh mạch, khiến căn cơ tu
đạo của hắn vững chắc, khi đột phá trúc Cơ cảnh, hắn dùng hơn mười mấy vạn đầu
kinh mạch tạo thành một cái khí hải rất lớn, gọi là Cực đẳng Đạo Cơ, chỉ xếp
sau Vô Thượng Đạo Cơ của kiếp này, khiến Linh lực trong khí hải hắn nhiều gấp
gấp nhiều lần người tư chất thấp hơn hắn, và nhờ số lượng linh lực nhiều như
biển của hắn đủ để hắn ở Trúc Cơ cảnh dùng ra pháp thuật Trung Cấp, là cấp bậc
phép thuật mà Tích Cốc cảnh mới đủ khả năng thi triển, đây là nguyên nhân
khiến hắn luôn vô địch đồng bối !
Chỉ có xây Đạo Cơ mới là điểm để đánh giá căn cơ người tu đạo.
Do Đạo cơ của hắn mạnh mẽ, cơ hồ ngang với Cao cấp sinh linh trúc cơ Đạo Thể,
cho nên thời gian để lấp đầy linh lực trong khí hải rất lâu, trong khi thọ
mệnh ngắn ngủi, hắn luôn lúc nào cũng gặp áp lực rất lớn, dù đến Tích Cốc cảnh
hay những cảnh giới về sau, hắn phải tốn thời gian rất rất lâu nữa, vì cảnh
giới càng lên cao, muốn đột phá càng lâu, nếu đột phá nhanh mà không tích luỹ
rèn luyện căn cơ, dẫn đến căn cơ bất ổn, tu vi ngã xuống khi gặp chấn động
mạnh là chuyện bình thường.
Nếu không phải cơ may được xâm nhập Thương Thánh động phủ, lấy được đồng hồ
cổ, lĩnh ngộ Thôn Phệ bí điển, cướp đoạt tuổi thọ, có lẽ hắn đã không cố gắng
đến khi đột phá Địa Tiên, mà đã ngã xuống vì chết già.
Kiếp này do hắn đã an bài con đường từ kiếp trước nên hắn mới cảm giác lòng
nhẹ nhõm an tĩnh, vơi bớt cảm giác thiếu thốn, gấp gáp.
“Có lẽ khi trường sinh, ta mới chân chính được nghỉ ngơi đi..,..thật sự muốn
nằm xuống ngủ một chút...” Diệt Sinh cười nhạt, lẩm bẩm.