Ký Ức !


Người đăng: acma11

Đêm khuya tĩnh mịch, Diệt Sinh chắp hai tay ra sau lưng dạo quanh bờ hồ, ngắm
nhìn trắng trăng mông lung, sắc mặt suy tư.

Bất Hối theo sát Diệt Sinh như một người hầu trung thành, im lặng thủ hộ.

"Tiểu Hối, ngươi biết không, trước đây ta từng có mười vị huynh đệ cùng ta
chinh chiến với dị tộc, chín người đó không ai không phải là rồng phượng trong
loài người, phò tá ta mở ra một mảnh giang sơn, giúp đỡ một ít tộc nhân trong
tinh cầu của ta được tự do..."
"Haĩz...vạn năm trôi qua, huynh đệ nơi xa vẫn còn hay đã vẫn lạc dưới ách nô
dịch của dị tộc ?"

Diệt Sinh âm thầm cảm thán nói.

Âu sầu một lúc lâu, Diệt Sinh hít sâu một hơi, cưỡng chê xúc động trong nội
tâm, hắn xoay đầu quay sang hỏi Bất Hối:
"Những điều ta giao phó đã hoàn thành chưa ?"

" Dạ rồi, Thâu Tâm Tháp đã xây dựng xong, chỉ chờ ngày mai là bắt đầu !" Bất
Hối cẩn thận đáp.

" Không tệ, không uổng công ta tài bồi ngươi, còn Cửu U Bàn Tượng Công luyện
tới mấy chuyển rồi ?"

Diệt Sinh tán thưởng nhìn hắn, hơi quan tâm hỏi.

"Đồng Chú Kỳ Tám Mươi Hai Trọng !" Nghe Diệt Sinh quan tâm, trong lòng Bất Hối
vui sướng, đáp.

"Không tệ, sắp đúc thành Đồng Thân, Còn U Hồn Bước ?" Diệt Sinh hài lòng gật
đầu, tiếp tục hỏi.

"Đệ nhất tầng sơ kỳ !" Bất Hối lo lắng nhìn Diệt Sinh, từng ly từng tý nói.

"Mới nhất chuyển sơ kỳ ? Hừm, ta phải sắp xếp cho ngươi có cơ hội giết người
và dị tộc, bắt hồn bọn họ tu luyện U Hồn Bước, phải biết rằng Viên Mãn U Hồn
Bước cần chín trăm chín mươi chín linh hồn Đại La Đệ tam cảnh-Chân Tiên Cảnh,
và linh hồn một vị Thánh Cảnh Đệ Nhất trọng mới có thể viên mãn, Cửu Âm Ma Tôn
thi triển U Hồn Bước, bước một bước Ngàn Hồn ra, thiên địa vô quang ! Ta đưa
ngươi U Hồn Bước, hi vọng ngươi không thua kém bất kỳ ai, trở thành cường giả,
theo ta chiến thiên địa sinh linh, dắt nhân tộc đi lên đỉnh phong.." Diệt Sinh
vỗ vai, nói.

" Cảm ơn lão tổ không trách tội !" Bất Hối thở dài, lau mồ hôi trên trán, sợ
hãi đáp.

" Ngươi về nghỉ đi !" Diệt Sinh phất tay, đuổi đi.

"Cháu xin phép !" Bất Hối cúi người đi giật lùi ra đằng sau, đến khi khuất mắt
Diệt Sinh hắn mới xoay người rời đi.

"Vạn năm trôi qua, em còn hận anh chứ ? Tiểu Nguyệt ?" Diệt Sinh nhìn trăng,
hắn nắm chặt tay, khuôn mặt đã lạnh càng lạnh lẽo hơn, dòng ký ức xưa cũ như
thuỷ triều kéo đến làm rung động một chút tâm cảnh của hắn.

Vạn năm trước..
Diệt Sinh thời thanh niên..

"Sinh huynh, ngươi là nhân tộc sao ? Không nghĩ tới nhân tộc có người tài giỏi
như huynh !" Một tiểu cô nương có hai lỗ tai dài trắng hồng, cả người trắng
như tuyết nắm chặt bàn tay của hắn, tinh nghịch nói.

Diệt Sinh tuấn lãng ngất trời, mái tóc bạch kim phất phới trong gió, khuôn mặt
lạnh lùng như băng sơn, nghe Tiểu Nguyệt nói vậy, sắc mặt thoáng khó coi, giơ
ngón tay cốc nhẹ vào đầu nàng, mắng:
" lần sau nói vậy là ta giận !"

"Hi, Sinh huynh không được giận, giận là xấu trai !"
Tiếng cười của Tiểu Nguyệt vang lên như chuông bạc, nét hồn nhiên non nớt của
nàng khiến Thanh niên Ma Đạo cô độc như Diệt Sinh mỉm cười.

Trăm năm sau...

Diệt Sinh hộc máu bay thẳng tới vách núi đằng sau.

"Ầm!" Cả người hắn chôn vùi vào bụi đất.

"Đây là chút trừng phạt nho nhỏ, nhân tộc ti tiện, nếu ngươi không từ bỏ thân
phận nhân tộc mà còn đến gần con gái ta, bêu danh Thỏ Tộc của chúng ta, CHẾT
!" Thỏ Vương đứng lơ lửng trên không trung, khinh thường nói, đằng vân bay đi,
bỏ lại Diệt Sinh đắng chát cười.

" Nhân tộc thật sự ti tiện, tuỳ người ức hiếp sao ?"

Ánh mắt Diệt Sinh dần trở nên cố chấp:

" Nàng rất yêu ta, sẽ không vì chuyện này mà rời xa ta, cái mục tiêu ta theo
đuổi không sai!"
Mười tháng sau...

Người yêu xa cách. ..

"Sinh ca, chúng ta không hợp nhau, tất cả mọi chuyện chấm dứt ở đây đi."

Sắc mặt Diệt Sinh tái nhợt, cười to : "Ha ha, ta chỉ là một tên nội môn đệ tử
Ma Đạo tông môn, mà ngươi lại là hòn ngọc quý trên tay Thỏ Vương Hoàng Kim Thỏ
Tộc!"

"Không, không phải lý do này! Ca vẫn chưa rõ ràng sao? Sinh Ca ?! Là tại vì
ca! Ngươi chỉ vì sỉ diện của bản thân mà không chấp nhận điều kiện của cha ta,
Ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì mà con đường giải phóng dân tộc, ngươi tự hỏi
bản thân mình đã dành thời gian ở bên ta được bao lâu ? Ngươi yêu ta hay yêu
nhân tộc đám người dưng kia! Ngươi tự hỏi lòng mình đi " Tiểu Nguyệt khóc ồ
lên.

Diệt Sinh á khẩu không trả lời được.

Tiểu Nguyệt lấy tay lau nước mắt, hít sâu vào một hơi, nuớc mắt cá sấu nhìn
Diệt Sinh: "Một lần cuối cùng, ta hỏi ca, ngươi chọn ta, hay là chọn dân tộc
của ngươi?"

Sắc mặt Diệt Sinh do dự mà lại hoang mang.

Tiểu Nguyệt áp sát một bước: "Lấy ta, ở rể Thỏ gia, chúng ta uyên ương sum vầy
hạnh phúc, sinh cái một Đôi long phượng, đừng suy nghĩ cái gì mà đại nghĩa của
nhân tộc, theo Thỏ gia, tài nguyên tu hành không thiếu, có phụ thân ta giúp
đỡ, ngươi sẽ thoát vận mệnh bị nô dịch. . ."

Tiểu Nguyệt thắm thiết nói, khiến đáy lòng hắn hơi rung động.

Diệt Sinh đưa mắt nhìn Tiểu Nguyệt.

Ánh mắt hi vọng. của Tiểu Nguyệt như là một cỗ lực lượng vô hình đánh về nội
tâm hắn, khiến hắn không tự chủ được lùi lại một bước.

"Ta, ta. . ." Hắn nắm chặt bàn tay, cổ họng như bị nghẹn lại, muốn nói điều gì
nhưng lại không cách nào nói ra được.

Hắn không muốn lừa dối nàng, càng không muốn lừa gạt mình!

Tiểu Nguyệt đau đớn nhìn hắn, nhan sắc tuyệt thế dần tái nhợt.

Cuối cùng, ánh mắt sáng ngời đầy hi vọng của nàng dần trở nên ảm đạm.

Nàng cười nhạt một tiếng.

Xoay người.

Nước mắt trong suốt như pha lê rơi suốt.
Nàng giá mây đi bay đi.


Ác Ma Vô Song - Chương #20