Người đăng: tuannhi
CHƯƠNG 97 : TIẾP CẬN ĐÁY MÊ
Bầu trời quang đãng như được gột rửa
Cái làm cho mấy người Đỗ Duy bất ngờ chính là, thời tiết trong trẻo. Ở cái nơi
băng tuyết này, không ngờ rằng gió thì ngưng, tuyết cũng không rơi. Mặt trời
treo ở trên cao không trung, mặc dù vẫn rất giá lạnh như lúc trước, nhưng ít
nhất có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều.
"Chúng ta tiếp tục đi về phía Bắc chứ?" Đỗ Duy nhìn Hussein một cái. Từ sâu
thẳm trong lòng, hắn có chút không muốn tiếp tục đi nữa. Vốn là bị lão pháp sư
kia dùng lực lượng mạnh mẽ mang tới cái địa phương quỷ quái này. Kết quả đã
chịu nhiều thử thách cam go một cách khó hiểu, giờ vẫn phải ở tại cái nơi lạnh
đông cứng người này nhiều ngày như vậy. Mà buồn bực nhất là chính mình cũng
không biết được những ngày tháng kiểu thế bao giờ mới kết thúc. Nguồn truyện:
TruyệnYY.com
Hussein trả lời lạnh lùng:" Đúng thế, hướng Bắc."
"Tuy vậy, ít nhất ngươi nên cho chúng ta biết mục tiêu cuối cùng là nơi nào
chứ?" Đỗ Duy nén nhịn bất mãn nhiều ngày rồi, giờ phút này đã hơi bộc phát
ra:" Ta nghĩ, ta có quyền biết chúng ta đang đi đâu! Nếu không, ta vì cái gì
mà phải tiếp tục mạo hiểm ở địa phương quỷ quái này đây?"
Hussein trầm mặc giây lát, hắn hơi do dự một chút, rồi chậm rãi nói:" Cũng
không phải là ta không không muốn nói cho ngươi, mà là...ta cũng không biết."
"Ngươi cũng không biết?" Nếu không phải là đang đối mặt với một gã Thánh kỵ
sĩ, thì Đỗ Duy đã suýt nữa đá một cước thật nặng vào đối phương!
Đây là nơi nào? Nơi này chính là rừng rậm Băng Phong mà cả đại lục nghe danh
phải biến sắc! Mà càng đi về phía Bắc, càng không thể biết có những thứ gì tồn
tại ở phía sau.
"Lão bất tử chỉ nói cho ta biết là đi về phía bắc. Còn địa điểm cụ thể chỉ có
mình y biết.". Lời của Hussein chính là sự thật. Mặc dù trong lòng rất khó
chịu nhưng Đỗ Duy không hề hoài nghi... bởi vì ở cùng gã kỵ sĩ này nhiều ngày
qua, hắn cũng đã hiểu tính cách của Hussein một cách sâu sắc.
Gã gia hỏa kiêu ngạo này tuyệt đối khinh thường việc nói dối.
"Nhưng nếu y vẫn không bắt kịp? Nếu y tìm không được chúng ta thì sao? Không
phải là y giúp ngươi đánh lạc hướng truy binh à? Nếu y đã bị người của thần
điện giết chết rồi thì thế nào?" Đỗ Duy tức giận mắng: "Chẳng lẽ chúng ta cứ
như thế đi về hướng Bắc? Tiếp tục đi, phải chăng cứ như thế đi tới tận vùng
Bắc Cực sao?
" Vùng Bắc Cực? Vùng Bắc Cực là cái thứ gì vậy?"
Đỗ Duy cũng không giải thích, chỉ lấy tay vạch lòng trắng ở mắt.
Dardanelle từ nãy giờ vẫn đứng cạnh nhìn hai người tranh chấp. Lúc này, hắn
đột nhiên thấp giọng hỏi một câu:" Hai vị, ta có thể nói một câu không?"
" Gì thế? Bằng hữu của ta, nếu ngươi có điều gì muốn nói thì hãy nói đi". Đỗ
Duy vẫn rất thân ái khi đối mặt với Dardanelle.
Dardanelle lộ ra một nét xấu hổ trên khuôn mặt, tựa hồ hắn không dám nhìn trực
tiếp vào đôi mắt của Đỗ Duy:" Ta...ta cảm thấy rất xấu hổ, nhưng ta không thể
không nói.. Bằng hữu của ta, ta cần phải trở về, ta không thể tiếp tục đi lên
phía Bắc được."
Đầu tiên Đỗ Duy ngẩn người, nhưng sau đó hắn lập tức hiểu ra!
Mục đích chuyến đi này của Dardanelle chính là tìm kiếm Kim Nhãn Mãng để cứu
mạng nữ chủ nhân của hắn, hầu tước phu nhân! Hơn nữa, mạng của hầu tước phu
nhân chỉ còn chưa đến ba tháng. Lúc trước tiêu tốn khá nhiều thời gian rồi,
bây giờ đã lấy được đồ vật cần thiết, vậy hắn cần phải nhanh chóng trở về.
Đỗ Duy tuyệt đối tin tưởng gã bằng hữu này không phải là người tham sống sợ
chết, cũng tuyệt đối tin tưởng vào tình hữu nghị mà hai người đã kiến lập nên
trong những ngày qua. Nhưng Dardanelle không thể không trở về, bởi hắn còn
đang phải đeo gánh nặng là tính mạng của nữ chủ nhân trên người!
" Ta cảm thấy xấu hổ với bằng hữu của ta. Ta nguyện ý tiếp tục mạo hiểm cùng
ngươi, dù cho điều đó khiến ta phải trả giá cả tính mạng mình, Dardanelle ta
cũng sẽ quyết không nhíu mày". Gã võ sĩ của gia tộc Listeria (Lý Tư Đặc) cúi
đầu:" Nhưng, ta vẫn không thể không cáo từ ngươi, bởi vì mạng sống của hầu
tước phu nhân đang nguy kịch. Giờ đã tìm được đồ vật cứu tính mạng của nàng,
ta cần phải trở về ngay lập tức. Bằng hữu của ta... quả thật ta thấy mình rất
hèn hạ. Ta...."
Đỗ Duy thở dài, hắn dùng sức ôm lấy Dardanelle, sau đó vỗ mạnh lên lưng gã kỵ
sĩ vài cái, lớn tiếng nói:" Không cần nói nữa, bằng hữu của ta! Ta hiểu được
mà, ta có thể thông cảm. Ta tin tưởng ngươi là một người dũng cảm luôn luôn
chân thành đối với bằng hữu!"
"Có thể tìm được Kim Nhãn Mãng, hết thảy đều nhờ ngươi… Nhưng ngay sau khi có
được nó, ta lại rời đi..." Dardanelle nhìn vào Đỗ Duy, sắc mặt có đôi chút
thống khổ.
"Không cần nói tiếp!" Đỗ Duy lắc đầu:" Bằng hữu quý trọng ở sự cởi mở tấm
lòng! Ta biết ngươi là một người tốt, ít nhất ngày đó vì cứu ta mà ngươi suýt
nữa đã mất mạng rồi. Ta hiểu được nỗi khổ trong lòng ngươi."
Tuy nhiên sau đó, Đỗ Duy chợt nhớ tới một vấn đề khác :"Nhưng… làm thế nào để
ngươi quay về được?"
Không phải Đỗ Duy xem thường Dardanelle, nhưng sự thật với thực lực của
Dardanelle, nếu để hắn một mình đơn độc xuyên qua rừng rậm Băng Phong trở về
thế giới loài người... thì thực sự quá nguy hiểm! Trên đường đi lúc trước, may
mà hắn gặp được Đỗ Duy. Đỗ Duy thì còn có một lão ma pháp sư âm thầm bảo vệ
bên mình. Sau đó bọn họ gia nhập vào Tuyết Lang dong binh đoàn (đoàn lính đánh
thuê), người đông thế mạnh mới có thể đi tới hồ Đại Viên, rồi nếu không phải
có hai người đồng bạn là Đỗ Duy và Hussein... Đương nhiên, chủ yếu là có đồng
bạn cường đại như Hussein tồn tại, nếu không Dardanelle quả thực không có khả
năng tới được nơi này!
Nhưng bây giờ, nếu để Dardanelle một mình trở về… Đỗ Duy lo lắng, trên đường
hắn gặp phải ma thú dù chỉ mới trung cấp, thì cũng không phải là thứ mà
Dardanelle có thể đối phó được!
Vậy, tìm người đưa hắn ra ngoài? Hussein thì không thể trông mong gì rồi, hắn
đã quyết định tập trung đi về hướng Bắc. Bản thân Đỗ Duy cũng không thể trông
đợi được, sự thật thì Đỗ Duy cũng không nghĩ rằng mình có đủ bản lãnh để hộ
tống Dardanelle đi ra.
Rồi... ánh mắt của Đỗ Duy chuyển hướng về người đang đứng ở phía xa xa đằng
sau… Medusa.
Medusa nữ vương vẫn đang nhắm đôi mắt. Nàng ngẩng đầu, mái tóc tung bay, khuôn
mặt hướng về mặt trời, da mặt trắng tai tái, lộ ra một biểu tình kỳ quái. Dưới
ánh mặt trời, ngũ quan của nàng dường như lấp lóe hào quang, điệu bộ nét mặt
giống như đang hưởng thụ, lại tựa như tò mò... hình như nàng rất thích cái cảm
giác ánh mặt trời mang theo sự ấm áp mong manh chiếu lên trên khuôn mặt.
Ài… nếu là nữ vương Medusa, tự nhiên có bản lãnh hộ tống Dardanelle trở về…
Tuy nhiên, vị nữ vương bệ hạ này cũng là một quả bom nổ chậm! Vạn nhất nàng
không cẩn thận mà mở đôi mắt ra quan sát xung quang.. vậy thì xong đời rồi!
Cho nên Đỗ Duy lập tức bỏ qua ý niệm này trong đầu.
Hình như phát giác ra sự bối rối của Đỗ Duy, Dardanelle liền dứt khoát nói
:"Được rồi, bằng hữu của ta, người không cần lo lắng cho ta nữa, ta tin tưởng
bản thân mình có thể đi ra ngoài được! Các ngươi còn có việc của mình, ta đã
nợ các người rất nhiều rồi! Không thể tiếp tục làm phiền các người thêm nữa!"
Hẵn vỗ vỗ vào cung tên trên vai và lớn tiếng cười nói:"Nói thế nào thì ta cũng
là một võ sĩ tam cấp mà, ta tin tưởng ta có thể đi ra được bên ngoài! "
" Dardanelle." Đỗ Duy thở dài, ngữ khí rất thành khẩn:"Ta tuyệt đối không phải
muốn coi thường ngươi. Ta cũng tuyệt đối tin tưởng vào dũng khí và ý chí không
ngại hy sinh của ngươi. Ta tin ngươi không sợ chết... Nhưng, ta hy vọng ngươi
có thể hiểu được, nơi này là rừng tậm Băng Phong! Cũng hy vọng ngươi hiểu được
để đi được tới nơi này, chúng ta đã gặp rất nhiều sự trùng hợp may mắn cũng
như các điều kiện đặc thù. Ngươi không sợ chết, nhưng... ngươi cũng cần phải
hiểu rằng sinh mệnh của hầu tước phu nhân Listeria bây giờ đang đặt trên vai
ngươi! Đây không phải là vấn đề ngươi có sợ chết hay không.. mà là, vạn nhất
nếu trên đường trở về, bên trong rừng rậm xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, như
vậy, niềm hy vọng duy nhất giữ được tính mạng của phu nhân Listeria cũng sẽ
tan biến!"
Dardanelle liền rùng mình, thấp giọng nói:" Không sai! Ta chết không có gì
đáng tiếc. Nhưng nếu làm liên lụy tính mạng của phu nhân ...vậy..."
Vào lúc ba người đang khó khăn chưa biết làm sao, thì thủ lĩnh thụ nhân tộc
Ngũ Đức rốt cục đã giải quyết nan đề này.
" Ta nghĩ.. ta có biện pháp..." Thanh âm hiền hậu của lão Ngũ Đức vang lên,
thái độ của y cực kỳ kiên quyết:" Bằng hữu...của ta...các ngươi đã.. trợ
giúp...thụ nhân tộc...rất nhiều..rồi, bây giờ, hãy...để cho..chúng ta...có cơ
hội..có thể...hồi báo...các ngươi đi nhé!..Ta sẽ đưa ..vị bằng hữu này...an
toàn...ra khỏi ... rừng rậm!"
"Ngươi?"
Mặc dù Đỗ Duy còn có chút lo lắng, nhưng câu nói đó của lão Ngũ Đức đã làm cho
hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Nơi này là rừng rậm!"
Trong rừng rậm, mặc dù ma thú rất nhiều, nhưng càng nhiều hơn nữa là cái gì?
Là cây cối! Chỉ cần có cây cối, lại có sự bảo vệ của lão Ngũ Đức thì cũng như
là khắp nơi đều có thụ nhân đồng bạn!!
Với vô tận thụ nhân đồng bạn bảo vệ, Dardanelle đương nhiên có thể an toàn đi
ra khỏi rừng rậm Băng Phong rồi.
Giải quyết được nan đề này rồi, Dardanelle không dám chậm trễ, lập tức cùng
nhóm người Đỗ Duy cáo từ. Sau khi gã võ sĩ cùng Đỗ Duy ôm chào tạm biệt nồng
nhiệt, hắn nói với giọng thành khẩn:" Bằng hữu của ta, ta nợ ngươi nhiều lắm!
Ta sẽ ở gia tộc Listeria chờ các ngươi tới ... Nếu có cơ hội, ta cũng sẽ tới
bình nguyên (đồng bằng) Rowland (La Lan ) thăm ngươi!"
Dừng một chút, hắn trịnh trọng nói tiếp:"Chúc ngươi may mắn!"
Nói xong, Dardanelle nhìn sang Hussein, gật gật đầu nói:" Cũng xin cảm ơn
ngươi! Chuyện về ngươi, sau khi trở về ta sẽ không hé lộ nửa lời!!"
Nói rồi, Dardanelle lưng đeo trường cung quay mình giạng chân rời đi, trên nền
tuyết chỉ còn lưu lại một chuỗi dài những dấu chân!
Lão Ngũ Đức thong thả bước những bước nặng nề, mang theo một đám đồng bạn thụ
nhân đi phía sau hắn.
"Tốt rồi, bây giờ chúng ta nói về chuyện của chúng ta đi nhé." Đỗ Duy nhìn
Hussein: "Ta rất ghét một cuộc sống bị người khác sắp đặt qua lại. Ta nguyện ý
tiếp tục mạo hiểm, nhưng ít nhất, ta cần phải biết rốt cục chúng ta đang làm
điều gì chứ!"
Hussein do dự một chút, sau đó thở dài và nói:" Được rồi, ta có thể nói cho
ngươi một chút."
Gã kỵ sĩ tìm một khối nham thạch ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn lên mặt trời
giây lát, nhìn thẳng vào mặt trời, vầng sáng chói chang rơi vào trong mắt,
khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy mắt đau đớn nhòe đi. Lúc này vẻ mặt
của Hussein rất phức tạp, có chút buồn bã, cũng có chút trầm mê bên trong hồi
ức.
Sau một lúc lâu hắn thấp giọng nói:" Ta đã nói cho ngươi biết ta từng đảm
nhiệm qua vị trí thủ hộ thánh đường của thần điện. Tất cả các kỵ sĩ thăng cấp
lên kỵ sĩ trưởng, đều phải đảm nhiệm công tác cận vệ thánh đường một thời
gian, ta đã nói cho ngươi điều này rồi, đúng không?"
"Đúng thế, ngươi còn nói cho ta, năm đó tại thánh đường ngươi vô tình đã phát
hiện một chiếc huy chương thần thánh kỵ sỉ mà Aragon (A Lạp Cống) lưu lại." Đỗ
Duy sắc mặt không hề thay đổi nói.
" Đúng rồi… mà chuyện cũng chẳng phải đơn giản chỉ là một chiếc huy chương
đó."
Đích xác đó không phải là một chiếc huy chương đơn giản.
Căn cứ vào lời nói của Hussein, trên bề mặt chiếc huy chương này ẩn giấu một
ma pháp trận.
Mà ma pháp trận đó vốn lưu lại một đoạn lời nhắn ảo ảnh của bản thân Aragon!
Tất cả, giống hệt như sự việc Đỗ Duy phát hiện ra lời nhắn qua ma pháp trận
của nữ chiêm tinh thuật sư Semel (Tái Mai Nhĩ)!
Chỉ là, nội dung lời nhắn bên trong ma pháp trận mà đích thân Aragon lưu lại,
kích thích hơn rất nhiều lần !
" Ngươi có biết Aragon chết như thế nào không?" Nói đến đây, sắc mặt Hussein
dường như mang theo nụ cười có phần khích động…