Người đăng: tuannhi
CHƯƠNG 94: HUSSEIN BIẾN THÂN
Hầu tái nhân-Hussein-cảm thấy năng luợng bản thân đang theo máu chảy ra ngòai,
từ từ tan biến. Bản thân hắn lúc này đã không còn biết mình rốt cuộc mình đã
nhận bao nhiêu vết thương. Nặng nhất chính là vết cắt trên chân trái của hắn,
máu tươi đã theo ống quần chảy lên trên tấm ván.
Một kiếm vào trán ấy, tí nữa thì đã lấy được nửa cái đầu của hắn, nếu như
không phải là hắn tránh được nhanh thế.
Chỉ là trên trán phía mắt trái của hắn đã lưu lại một vết thương sâu nhìn thấy
xương, máu tươi tí tách chảy ra đã phủ lấy cặp mắt, khiến cho hắn giờ đây cảm
thấy xung quanh tất cả đều mang cùng một màu sắc-màu đỏ của máu.
Thân thể đã không còn kiểm sóat được nữa, nếu không miễn cưỡng dùng kiếm chống
đỡ, hắn đã ngã xuống từ lâu rồi.
"Hussein,ngươi còn muốn ngoan cố đến chừng nào đây ?" Khải lực kỵ sỹ trưởng
quát lên một tiếng uy nghiêm vào tai. Hussein miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng chỉ
vừa kịp nhìn thấy một đạo kiếm khí đánh tới, chút ít sức lực còn sót lại chỉ
đủ để hắn nâng thanh kiếm lên chống đỡ một lần. Chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn
giòn vang, cùng với đấu khí chói mắt, trường kiếm đã bị tàn phá ở trên tay
cuối cùng đã không cách gì chịu được lực lượng của đối phương, mũi kiếm đứt
gãy từng mẩu một. Đồng thời Hussein cũng bị uy một kiếm ấy quét bay đi, cuối
cùng nặng nề rơi xuống trên tấm ván của Giác đấu trường (Wrestling ring).
"Bỏ cuộc đi, Hussein!" Khải Lực kỵ sĩ trưởng đi đến trước mặt Hussein, từ trên
cao soi xuống kẻ phản đồ đã ở ven bờ vực của cái chết. Phảng phất như trong
trí nhớ, âm thanh uy nghiêm của hắn, như ngày xưa đã dạy mình quy tắc của thần
thánh kỵ sỹ, vang lên: "Hussein, ý chí của thần linh là không dung sự chống
đối, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp!!"
Hussein đang ngã trên đất bất chợt nở một nụ cười lạnh.
Từ nơi khuôn mặt đã bị vùi trong đống gạch đá vỡ vụn hỗn loạn trên mặt đất,
phát ra những tiếng cười chán nản.
Sau đó, Hussein ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thổi bay những lọn tóc rối bời ở trên
trán mình đã bị máu tươi kết dính. Từ trong con ngươi của hắn hiện lên thần
thái giống như một tia hồi quang phản chiếu: "Khải Lực kỵ sĩ trưởng đại nhân,
ta....ta thật sự rất muốn buông tay, ta đã mệt mỏi với nhũng ngày tháng nâng
đồ đao với cả đồng bạn của mình như thế này....Ta thực sự mệt mỏi, quá mệt mỏi
rồi! Mặc dù ta biết rõ ngươi chỉ là ảo ảnh trong lòng của ta... nhưng ta thật
sự đã bó tay, ta muốn được giải thóat, thật sự muốn giải thoát. Có lẽ, bờ vai
của ta quả thật không cách nào chịu được cái gánh nặng to lớn nhường ấy."
Vừa nói, hắn vừa cố gắng đứng lên.Trong tay giờ đã không còn trường kiếm, chỉ
có thể dùng hai tay chống xuống mặt đất miễn cưỡng đem nửa người trên dựng
thẳng lên. Hắn thở dốc tựa như đã bị vỡ phổi vậy, hơi thở nặng nề và rối lọan.
Sau đó, kỵ sĩ nhấc cổ lên, chỉ vào yết hầu của mình, trên mặt mang theo nụ
cười nhẹ bình tĩnh :"Chính chỗ này, chỗ này...hãy đâm vào đó. Ta nhớ năm đó,
lão sư đã dạy ta, khi bị kiếm đâm vào vị trí này, có thể một kích trí mạng.
Sau đó... ta sẽ không cần phải khuân trên vai bất cứ gánh nặng nào nữa." Kỵ sĩ
nở một nụ cười cổ quái,con mắt càng lúc càng long lanh, mang theo mục quang
thâm thúy nhìn chòng chọc vào Khải Lực kỵ sĩ trưởng trước mặt. Khi mà trong
mắt lóe lên một tia sáng cuối cùng cơ hồ đã buông xuôi, thì kiếm của Khải Lực
kỵ sĩ trưởng đã bắt đầu giơ lên.
Nhưng hết lần này đến lần khác, trong ánh mắt của vị kỵ sĩ kiêu ngạo, lại cứ
tiếp tục lóe lên một tia vùng vẫy…đó chính là một tia giãy giụa gần như bản
năng, sự tranh đấu bên trong nội tâm. Không ai biết được, nguồn gốc động lực
của sự giãy giụa đó đến từ nơi nào của nội tâm --sợ rằng đến chính bản thân
Hussein kỵ sĩ cũng không rõ.
"Ta…có thể hỏi một vấn đề cuối cùng được không?!" Hussein thở hổn hển, ánh mắt
chân thành mà nghi hoặc, ngữ khí mềm mỏng mà thành khẩn: "Khải Lực đại nhân,
ngài đã dạy ta rất nhiều. Vậy, trước khi ta chết, xin hãy trả lời một vấn đề
cuối cùng của ta, có được không vậy?"
Bên trong ảo cảnh, kiếm trong tay Khải lực kỵ sĩ trưởng thế rơi chậm lại
:"Hussein, ngươi hỏi đi."
"Nói cho ta biết…thần, rốt cuộc là cái gì?"
Đối diện với giây phút sắp chết, tựa như là vẫn không cách nào buông bỏ được
niềm tin trong lòng, kỵ sĩ đã đặt ra cho cả cuộc đời mình, nghi hoặc lớn nhất
cho đến tận bây giờ... hoặc giả, đó đã không còn là vấn đề gì của kỵ sĩ nữa.
Bởi vì đáp án đã sớm có sẵn ở trong lòng hắn rồi, giờ phút này đưa ra... chỉ
là một sự không cam, sự kêu gào không khuất phục!
Thế, thần là cái gì?
Hừ! Thần là cái thứ gì đây!!!
Thần rốt cuộc là cái thứ gì chứ!!!
"Thần là tất cả!" Trên mặt Khải Lực mang nét thành kính :"Tất cả! Vạn vật,
sinh mệnh, bầu trời, mặt đất, nhật nguyệt, các vì sao, tất cả sinh linh, cả
thế giới... trên thế giới bất kể ý chí nào của vạn vật đều do thần quyết định!
Chúng ta mỗi một người, là mỗi một phần nhỏ nhất của tổ hợp cấu thành thế
giới, đều dựa theo ý chí của thần linh mà sinh tồn! Cho nên...Thần là tất cả!"
Thần thánh kỵ sĩ mang theo sự sùng bái như thế mà nói.
"ha ha ha….tất cả…..hahahaha…" Trong ánh mắt Hussein lộ ra vẻ thất vọng, nhưng
càng nhiều hơn, là sự khinh thường. Hắn gục đầu cười, tiếng cười từ nhỏ thành
lớn, trở nên điên cuồng mà vang rền, mang theo một chút cuồng ngạo, không hề
kiêng kỵ, một chút phản nghịch, bạo ngược!
"aaaaaaa….ha ha….ha ha!! Tất cả! Tất cả! Ngươi nói là tất cả sao?" Hussein đột
nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt cực kỳ phẫn nộ và không cam. Sau đó, cuối cùng
thì…hắn dùng thanh âm gần như gào thét, tự rống lên.
Với tiếng lòng:
"Bằng vào cái gì!!!!!!!!!!?"
Phảng phất một cỗ sức sống thần kỳ rót vào nội tâm của kỵ sĩ, làm tan vỡ gông
cùm của sự buông xuôi tuyệt vọng trong nội tâm hắn! Mắt hắn một lần nữa sáng
lên thần thái, đấu chí bất khuất cháy lên trở lại trong con ngươi!
"Bằng vào cái gì?" Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo nét thống khổ,
nhưng vẫn cố đứng thẳng lên, không để Khải Lực tiếp tục từ trên mà nhìn xuống
mình nữa….mà kiêu ngạo, tôn nghiêm nhìn thẳng vào đối phương: "Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì mà thần có thể là chí cao vô thượng? Dựa vào cái gì mà thế gian
vạn vật đều phải dựa vào ý chỉ của thần mà sinh tồn? Dựa vào cái gì mà hắn có
thể đại biểu cho ý chí vạn vật? Hắn là mặt trời sao? Nhưng mặt trời cũng có
lúc lặn! Hắn là vì sao ư? Nhưng các vì sao cũng có khi rơi xuống! Hắn là thời
gian sao? Thời gian cũng sẽ trôi qua mà!!! Tại sao chỉ độc mình hắn! Độc mình
hắn có thể vạn năm không thay đổi! Vì sao nó lại vạn năm không đổi chứ!"
Các vết thương vốn đã thành máu thịt nhơ nhớp lẫn lộn của Hussein, vào lúc
này, đột nhiên lành lại! Trên các vết thương đó, vô số các mầm thịt cực nhỏ
đang điên cuồng uốn éo quằn quại. Mỗi một giây trôi qua, các vết thương đều cố
gắng liều mình khép lại. Trong mắt hắn, tại điểm sâu nhất của đồng tử đột
nhiên nổ bắn ra một điểm kim quang! Lập tức...
Ầm một tiếng!
Chung quanh thân thể vốn đã gần bờ vực của cái chết của Hussein, đột nhiên nổ
ra một vòng màu vàng rực rỡ vô song !
Không phải là màu vàng nhạt! Mà là vàng! Phảng phất như hòang kim, phảng phất
như màu vàng của ánh nắng mặt trời! Sáng chói, hơn nữa còn huy hòang!
Ngọn lửa cháy sáng rực rỡ đem Hussein tắm rửa bên trong nó, hắn chậm rãi khép
hai mắt lại, hai tay nắm chặt, khuôn mặt lộ ra biểu tình bình tĩnh. Ngọn lửa
rực rỡ thuần màu vàng cháy lên quanh thân, phảng phất như đang tẩy rửa linh
hồn, tẩy rửa mỗi một cơ thịt và gân cốt tòan thân của hắn…..
Lọai cảm giác này thoải mái phi thường!
Tựa như được trở lại một lần nữa làm thai nhi trong bụng mẹ, được đắm chìm
trong dương thủy (nước amniotic - nước màng ối), cảm giác quanh mình ấm áp.
Một tia lực lượng tươi mát ẩm ướt bay nhanh tới linh hồn đã gần như bị khô ráo
héo úa, làm cho sinh mạng đang hấp hối một lần nữa mạnh khỏe trở lại!
Mũi trường kiếm trong tay Khải Lực kỵ sĩ trưởng vừa đụng vào đấu khí màu vàng
đó, thì bỗng tan chảy đi.
Hắn nhìn Hussein rồi quát: "Chấp mê bất ngộ! Phản đồ, chết đi!"
Vừa thét, trường kiếm vừa như lưu tinh rơi xuống, mang theo quang mang sắc bén
chém hướng đỉnh đầu Hussein!
Nhưng….
Hussein nhẹ nhàng mở mắt, phảng phất như hắn cứ thế tùy ý đưa tay ra rồi nắm
lại….
Xoạt!
Chỉ bằng một bàn tay to lớn mạnh mẽ đã nắm lại mũi kiếm như vậy!!!! Dù cho cửu
cấp kỵ sĩ cường đại Khải Lực cố gắng như thế nào cũng không thể làm dịch
chuyển được nửa phân. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tuy bàn tay giữ được mũi kiếm, nhưng mũi kiếm sắc bén cũng đã cắt đứt cơ nhục
trên bàn tay. Máu tươi tí tách từng giọt rơi xuống, rơi lên mặt đất, mỗi một
giọt phảng phất như biến thành màu hòang kim vậy! Vết thương bị cắt nhanh
chóng được hòang kim đấu khí chữa lành lại, rồi tức thì, mũi kiếm, dưới đấu
khí màu vàng, đã bắt đầu bị thiêu đốt...hòa tan!!
Ngay giờ khắc này, Hussein nổi lọan, rốt cục đã biến thân!
Hắn mở mắt,đồng tử đã hòan tòan biến thành màu vàng. Sắc mặt hờ hững ,mang
theo tư vị lãnh khốc, nhìn Khải Lực trước mặt. Sau đó, một cách nhẹ nhàng, tựa
như nói chuyện qua loa, lại tựa như một lời tuyên thệ, hắn nói:
"Cho dù, các ngươi nói thần đại biểu cho ý chí vạn vật trên thế gian… nhưng
không có ta trong đó! Ý chí của ta tự do, sẽ không chịu sự nô dịch cho bất cứ
thứ gì! Cho dù đối phương là kẻ được gọi là Thần, được toàn thế giới tin thờ!"
Cánh tay còn lại nhẹ nhàng nâng lên rồi lại khe khẽ hạ xuống, tựa như lá rụng
trong gió lạnh, xoạt một tiếng, đầu lâu của Khải Lực kỵ sĩ trưởng đã phóng lên
cao, một dòng máu nóng phun ra, đầu lâu đã rơi xuống chân!
Hussein chầm chậm hạ tay xuống, lẳng lặng nhìn vào bàn tay mình, trong mắt
hiện lên một tia mờ mịt :"Đây... phải chăng chính là lực lượng của Thánh kỵ sĩ
cảnh giới?!"
"Ngươi xem, bằng hữu ta có thể tự mình giải quyết !" Đỗ Duy cười rất tự tin.
Hắn ung dung ngồi trên đất, trước mặt là một vách tường đá, trên vách tường
phảng phất gợn sóng như là mặt nước. Bên trong xuất hiện một hình ảnh: Hussein
tòan thân bộc phát đấu khí màu vàng, phất tay một cái, đơn chưởng cắt rơi đầu
lâu của Khải Lực kỵ sĩ trưởng cường đại. Sau đó ngơ ngác nhìn chính bàn tay
mình.
"Cám ơn ngươi, cái này nhìn giống chiếu phim quá nhỉ…. ồ, mà ngươi có biết
phim là cái gì đâu." Đỗ Duy cười nói.
Từ trong thinh không, âm thanh trầm thấp của Medusa vang lên mang theo sự
không thể hiểu được: "Hắn không phải vừa mới buông xuôi sao?Tại sao đột nhiên
trong giây lát lại……"
"Đó là niềm tin." Đỗ Duy ngữ khí nghiêm túc, trả lời: "Ngươi nhớ kỹ, đây là
'niềm tin' của lòai người. Lọai lực lượng này có thể tồn tại trong nội tâm mỗi
người, ngươi không thể nào nhìn thấy nó, trong khi nó rất nhỏ yếu. Nhưng khi
nó bộc phát thì….. ngươi cũng đã thấy rồi đó. Niềm tin... cũng là một lọai
nhân tính."