Người đăng: tuannhi
CHƯƠNG 93: TA RẤT CÔ ĐƠN
Đỗ Duy phát hiện thấy mình đang đứng trên một con phố.
Chính xác mà nói, là đang đứng ở một con phố rất phồn hoa!
Đầu phố là một cái cửa hàng sách nơi mình thường xuyên đến, đối diện là một
rạp chiếu phim, bên cạnh còn có của hàng chơi điện tử cũng là nơi mình hay lui
tới, mà phía sau là một cửa hàng KFC mở hai mươi tư giờ, là nơi mình thường
mua đồ ăn lúc nửa đêm….
Thấy con đường phía trước xe qua lại, đèn giao thông vừa lóe màu đỏ, còn có
các hàng hai bên đường lắp đèn neon…..
Đỗ Duy sửng sốt một lúc, sau đó hắn không nhịn được thở dài:" Lại là một trò
lừa đảo, ảo cảnh chứ gì?"
Người đi đường chen lấn nhau mà đi, thần sắc vội vã, sắc mặt hờ hững, trên
quảng trường ở đầu phố có một đứa bé cầm một quả bóng bay bước đi chập
chững…..
Mà bản thân mình, áo bào ma pháp sư trên người đã biến mất, thay vào đó là một
cái áo khóac mình thường xuyên mặc ở kiếp trước, còn có một đôi giày thể thao
hiệu Nike ( cha này quảng cáo sao-dg)
Hết thảy, đều cực kỳ giống "thế giới" của mình kiếp trước.
Đương nhiên chỉ là "cực giống" mà thôi.
Trong lúc này, một âm thanh khàn khàn trầm thấp vang lên trong đầu Đỗ Duy:"
Trong lòng ngươi lại cất giấu một thế giới rất kỳ quái a….."
Đỗ Duy hừ một tiếng, nhìn bầu trời, lạnh lùng nói:" Mặt dù lúc trước nàng là
một con rắn, nhưng bây giờ nàng đã là con người rồi, ít nhất cũng phải biết
tôn trọng việc ẩn tư của người khác chứ?"
Cái âm thanh khàn khàn trầm thấp kia không chút tức giận:" Ta rất tò mò. Thế
giới tinh thần của ngươi khác với hai tên đồng bạn kia…. Đâu là nơi kỳ quái
nào? Cái vật gì đó bằng sắt chạy tới chạy lui mà không có ngựa kéo….còn có
những tòa nhà cao lớn…."
Đỗ Duy căn bản không nghe cái âm thanh ầm ỹ đó, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra
một nụ cười, sau đó nhấc chân đi bước đi trên mã tuyến (zebra crossing- vạch
dành cho người đi bộ), thậm chí hắn còn quan sát rất cẩn thận ô tô ở hai phía,
nhìn thóang qua thấy đèn đỏ biến thành đèn xanh, lúc này mới thong dong đi qua
mã tuyến. Đi tới cửa hàng KFC mở hai mươi bốn giờ ở phía đối diện. Móc móc túi
quần, mở chiếc ví ra. Mua một cái đùi gà vị cay ngòai ra còn thêm cái kem ốc
quế
Cho vào miệng cảm giác quen thuộc này, trong nháy mắt cơ hồ đã làm cho nội tâm
Đô Duy dao động, chợt thấy cảm động. Sau đó, vị ngọt ngào beo béo của kem ốc
quế chân thực tới cực điểm xông đến, Đỗ Duy nhắm mắt đứng tại chỗ một lúc lâu.
Sau đó đột nhiên cười.
Hắn thở dài:" Cám ơn nàng, mặc dù nàng đã dò xét nội tâm của ta, nhưng đa tạ
nàng cho ta có cơ hội ôn lại hết thảy…. Ban đầu ta tưởng rằng bản thân đã quên
rồi. Nguyên lai là trong nội tâm của ta vẫn còn nhớ kỹ như vậy."
Trên con đường dài. Ánh đèn neon nhấp nháy, một quý tộc thiếu niên đi thong
dong, ánh mắt thâm thúy….. Nguồn: http://truyenyy.com
Trong lúc Đỗ Duy đang ở trong thế giới nội tâm nhám nháp kem ốc quến trong trí
nhớ, Hussein ( Hầu Tái Nhân) và Đạt Đạt Ni lại gặp một phiền phức rất lớn.
Hai người đứng ở nơi giống như sân kỵ sĩ giác đấu hình tròn, chung quanh khán
đài ở phía cao, hòan toàn trống trải.
Hussein mặc một bộ khải giáp mày bạc, khải giáp sáng bóng, trên mực có đeo huy
chương của thần thành kỵ sĩ thần điện!
Nhưng là, ở bên cạnh họ, sát khí tứ phía!
Xung quanh một vòng thần thánh kỵ sĩ mặc khải giáp của thần điện đã vây hai
người vào bên trong cùng. Mỗi kỵ sĩ này đều có một mặt nạ sương lạnh, vẻ mặt
sát khí sâm nhiên. Trên thân trường kiếm trong tay lãnh quang chớp chớp. Kiếm
phong trực chỉ Đạt Đạt Ni và Hussein ở giữa!
"Hussein! Ngươi phản bội thần điện, phụng giáo tông bệ hạ có chỉ ý, ngươi còn
không mau thúc thủ chịu trói? Đến lúc thẩm phán sở tiếp nhận thẩm phán của
thần linh, có lẽ thần linh sẽ rộng lòng, có thể lưu lại tính mạng cho ngươi!"
Một trung niên kỵ sĩ cao lớn cao giọng quát, mặt hắn có đại hồ tử, không thể
nhìn rõ bổn lai diện mục. Nhưng Đạt Đạt Ni lại giật mình phát hiện, ngực của
trung niên kỵ sĩ này ngoại trừ đeo huy chương thần thánh kỵ sĩ ở ngòai còn đeo
một huy chương cửu cấp kỵ sĩ do hiệp hội kỹ sĩ đại lục phát cho.
Cửu cấp kỵ sĩ? Đó chẳng phải là….
Quả nhiên, Hussein mặt trầm như nước, nhìn hết thảy xung quanh, sau đó đột
nhiên ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha! Medusa giỏi lắm! Ngươi cũng
biêt kỹ xảo ảo ảnh công kích này! Hừ! Ngươi cho rằng tìm được nhược điểm lớn
nhất của nội tâm ta rồi sao?Hừ!"
Hắn ngang nhiên nhì cửu cấp kỵ sĩ trước mặt, cười lạnh nói:" Khải lực kỵ sĩ
trưởng! Nếu ta có thể giết ngươi một lần, tỏng cái ảo cảnh này, ta có thể giết
ngươi lần thứ hai!"
Thần thánh kỵ sĩ kia căn bản mặc kệ Hussein nói gì, vẻ mặt của trung niên đại
hồ tử( có râu ở cằm) kỵ sĩ đó chính là thần thánh kỵ sĩ đã chết -một tam đại
kỵ sẻ trưởng, cửu cấp kỵ sĩ, Khải Lực kỵ sĩ trưởng.
Sau đó, dường như bọn họ căn bảo không nghe Hussein nói gì, Khải lực kỵ sĩ
trưởng khoát tay, mười thần thánh kỵ sĩ ở phía sau đống thời giơ cao trường
kiếm, kiếm phong hiện lên, đấu khí lóe ra, vô số kiếm quang trong phút chốc
đều đồng thời lóe sáng, trong lúc đó cũng không biết bao nhiêu kiếm khí gào
thét đồng thời hướng về nơi Hussein và Đạt Đạt Ni đang đứng……
"Kem ốc quế….tryện vua hải tặc mới nhất…. để ta xem, Medusa, ngươi còn moi ra
thứ gì trong trí nhớ của ta…..
Đỗ Duy ư hử một bài hát, cho tay đút vào túi quần, tản bộ tới đầu đường, nhìn
xung quanh từ người đi đường, phương tiện giao thông, các tòa nhà chọc trời….
Thật đúng là rất chân thật…..
Mặt Đỗ Duy mang nụ cười, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nhìn thấy ven đường có
một cửa hàng nhỏ, đi vào mua một bao thuốc lá, trên mặt hắn lộ ra vẻ kích
động, ngón tay run rẩy mở bao thuốc ra, tự đốt cho mình môt điếu, hít một hơi
thật sâu…..
Cái mùi vị quen thuộc hấp dẫn này, làm cho Đỗ Duy trong nháy mắt cơ hồ cũng
muốn rơi lệ.
Lão thiên đáng thương ơi, cuối cùng ta cũng được nhớ lại mùi của điếu thuốc lá
rồi.
Mùi vị quen thuộc này, thóang mang theo vị cay cay của điếu thuốc lá quay vòng
trong phổi, sau đó lại theo lỗ mũi chậm rãi phả ra ngoài. Đỗ Duy thở dài một
tiếng hưởng thụ. Cái âm thanh trầm thấp khàn khàn kia vang lên trong đầu Đỗ
Duy:" Cái thứ này, hình như là có hại đối với thân thể ngươi phải không? Tại
sao thứ có hại này lại làm ngươi thích thú nưh vậy chứ?"
"A, xem ra ngươi lại học được không ít rồi." Đỗ Duy cười nhè nhẹ:" Thứ có hại
này lại có rất nhiều người không thể cự tuyệt nổi. Trong thế giới này ví dụ
nhiều lắm. Quyền lực, sắc đẹp, rượu, tài phú….đều là một dạng, Chẳng nhẽ hòan
tòan có hại cho con người sao? Chỉ bất quá, đại đa số mọi người đều trầm mê
trong đó mà thôi, biết rõ là có hại, nhưng vẫn không có cách nào dứt bỏ cái
khóai cảm hưởng thụ này…đây là nhân tính. Medusa, đây là nhân tính."
"Nhân tính…." Thanh âm khàn khàn thở dài:" Nhân tính, hình như rất phức tạp."
"Ít nhất so với rắn thì có lối suy nghĩ phức tạp hơn nhiều." Đỗ Duy liếm môi:"
Được rồi, cám ơn nàng. Ít nhất cũng cho ta thưởng thức mùi vị của điếu thuốc
lá một lần nữa…Tiếp theo, để ta xem một chút, nàng còn giúp ta nhớ lại thứ gì
nữa không?"
Đỗ Duy nói, tiện tay đem điếu thuốc vừa hút hai hơi vứt xuống đất, dùng chân
dập đi.
"Không phải ngươi rất thích sao? Tại sao không hưởng thụ thêm một lúc nữa?
Phải biết rằng, chờ ngươi ra khỏi cái huyễn cảnh này, ngươi không thể tới đây
được nữa."
Đỗ Duy cười, ánh mắt hắn thâm thúy. Nhưng lại trong sáng như trước:"
Bởi vì ta hiểu, thứ này chỉ là ảo cảnh mà thôi. Ta phải mất thời gian rất lâu
mới có thể quên những thứ này, cho nên ta không để cho những thứ này lại làm
cho bản thân trầm mê thêm nữa."
"Cái này cũng là nhân tính sao?" Medusa hỏi.
" Không, chỉ ta một lại tự bảo vệ của ta thôi." Đỗ Duy nâng tay lên, rất
nhanh, trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ một đòan hỏa diễm.
"Đỗ Duy đứng ở đầu đường, không cố kỵ phóng ra ma pháp của mình, mọt đòan hỏa
diễm gào thét bắn ra từ trong tay hắn. Òanh một tiếng, mã tuyến ở ngã tư đường
bị thủng một cái hố to. Hỏa diễm hừng hực đốt cháy cây cối ven đường, còn có
cửa sổ bằng kính của các cửa hàng phía đối diện cũng bị nổ vỡ vụn ầm ầm……
"Không thể không nói, huyễn cảnh của nàng chuẩn bị rất chân thật."
Đỗ Duy cười lạnh:" Được rồi, bây giờ ta chơi đùa đã quá đủ, là lúc phải trở về
rồi."
"Tại sao, không phải ngươi ngươi rất hưởng thụ ư? Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có
thể nghỉ ngơi ở đây một chốc nữa."
Trên mặt Đỗ Duy bắt đầu lộ ra khí tức sâm nhiên, hai tay hắn ném nhanh những
hỏa cầu. Rất nhanh, một nửa ngã tư bị bao phủ bởi ngọn lửa rít gòa…! Hắn không
kiêng kỵ phá hủy các kiến trúc chung quanh.
Sau đó lạnh lùng nói:" Bởi vì ta biết thứ này đều là giả. Hơn nữa, quá khứ đã
trôi qua rồi, thực tế vẫn là thực tế. Nếu cứ trầm mê mà đi trong đó mới là ngu
xuẩn, Medusa bệ hạ.
Hỏa quang ngập trời, mấy cái vòi nước máy bên đường bị nổ mạnh, phan một
tiếng, cột nước vọt lên, thủy hỏa trùng kích, dẫn theo từng đợt khói mù mịt, ở
ngã tư đường xe cộ va chạm, âm thanh phanh gấp chói tai, người đi đường thét
thất thanh…..
"Được rồi, đùa đủ chưa, nếu như nàng nói đây là khảo nghiệm, ta nói cho nàng
biết, nhân tính so với sự tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn nhiều,
Medusa." Ánh mắt Đỗ Duy lãnh khốc, thậm chí trên đầu ngón tay của hắn còn bốc
lên hỏa quang, sau đó không chút do dự bắn về phía cái đài phun nước giữa
quảng trường, nơi đó có rất nhiều người đang tụ tập ở đó xem……
Hiểu rồi, như vậy rời khỏi đây thôi." Medusa rốt cuộc mở miệng:" Bất quá, bằng
hữu cua ngươi lại không kiên cường như vậy…Hiện tại tình cảnh của họ nguy hiểm
hơn ngươi nhiều."
Hussein hổn hển thở dốc, trong trường giác đấu. Đấu khí tòan thân Hussein
giống như một đòan kim sắc hỏa diễm, mái tóc hắn dườn như cũng biến thành màu
hoàng kim!
Huy chương trên ngực hắn và một khối khải giáp bị chém xuống, lộ ra bộ vị,
huyết nhục mơ hồ. Mà trên mặt hắn, lấm tấm huyết tích, càng làm cho diện mục
của hắn trở nên dữ tợn vô cùng!
Khải lực kỵ sĩ trưởng đứng trước mặt hắn, có thể thấy là tình hình tốt hơn hắn
nhiều.
"Hussein! Chẳng lẽ thực lực của ngươi chỉ có vậy thôi sao?" Khải Lực vẻ mặt
tức giận.
Tại sao……
Trong lòng Hussein đang tự chất vấn chính mình! Tại sao ta không phải là đối
thủ của hắn?
Buồn cười! Thật sự là buồn cười! Rõ ràng là thực lực của ta hơn xa hắn! Cho dù
là đối mặt với hai kỵ sỹ trưởng đồng thời hợp kích. Hussein cũng có thể chiến
thắng được!
Tại sao, ta có cảm giác…..
Hay là, vì ta giết chết bọn họ nên sâu trong nội tâm đang tự trách?
Nhìn Khải Lực kỵ sĩ trưởng trước mặt, Hussein cảm giác thấy trong nột tâm dũng
khí và chiến ý từng đợt bị tiêu thất…..
Dường như trong nội tâm, bản thân đang tự khảo vấn lòng mình! (Đấu tranh nội
tâm-dg)
Giết hắn ư?
Không thể!
Kiếm trong tay ta, làm sao có thể giơ lên với sư trưởng tôn kính của mình?
Kiếm trong tay ta làm sao có thể giơ về phía huynh đệ đồng bạn của mình?
Ngực của kỵ sĩ bị đau nhức vì bị chém, mười mấy kỵ sĩ thêm một kỵ sĩ trưởng
đại nhân hợp kích, ngay cả là có thực lực mãnh mẽ như Hussein cũng không thể
chi trì nổi!
Nhưng tại sao trong nội tâm của ta thủy chung không thể nỏi lên sát khí?
Không thể nào….Không thể nào? Ta không thể sát tử huynh đệ của mình! Làm sao
ta có thể đồ đao với sư phụ huynh trưởng của mình?
Chính là….ta phải sống sót để về? Ta phải trở về. Đem hết thảy công bố cho mọi
người! Đem hết thảy dối trá của thần điện, kể cả vị thần linh dối trá kia!
Thân ta mang theo sứ mạng khiến ta không thể chết ở nơi này được!
Như vậy, ta sẽ phải giết chết những người đang ở trước mặt…..
A, không, bọn họ đã chết rồi! Ta đang ở trong huyễn cảnh…..
Chính là, đối mặt với bọn họ, ta còn có thể giơ tay đồ đao lần thứ hai sao?
Đối mặt với những khuôn mặt quen thuộc này.
Đạt Đạt Ni ngã xuống, hơi thở của hắn hư nhược, đột nhiên quát lớn:" Hussein!
Ngươi chờ cái gì nữa! Bọn chúng đều là ảo ảnh! Đều là giả! Giả hết!! Tại sao
ngươi không hòan thủ!!"
"Câm miệng!" Hussein nổi giận quát một tiếng, trước mắt kiếm khí tung hoành,
Khải Lực kỵ sĩ lại chém trường kiếm tới một lần nữa. Hussein hừ một tiếng, giờ
kiếm cản lại, một chuỗi liên tiếp các tia lửa lóe lên, hắn liên tục thối lui
bảy tám bước, chân đạp xuống mặt đất tạo ra mấy khe nứt….
Có lẽ ta phải chết ở nơi này rồi.
Ta căn bản không nên sống tới bây giờ! Vì bản thân mình sống sót, lại giết
chết nhiều huynh đệ và đồng bạn như vậy…..Chẳng nhẽ ta lại quá cao thượng vậy
sao?
Ha ha!
Ha ha ha!!!
o0o
Đỗ Duy mở mắt, phát hiện thấy mình đang nằm.
Nơi đây là một căn phòng rất lớn, chính xác mà nói. Dường như đây là một cái
đại điện. Trong không khí mang theo một hương thơm thoang thoảng. Hương thơm
ngày làm cho người ta cảm thấy rất thỏai mái, dựa nhưng cả lục phủ ngũ tạng
đều có một tia ấm áp.
Đỗ Duy xoay người ngồi dậy. Duỗi người một cái, sau đó nhìn cái đại điện trống
rỗng, cười nói:" Cám ơn nàng, ta đã có một giấc mộng đẹp."
Trong căn phòng trống, thậm chí thanh âm của Đỗ Duy còn nhẹ nhàng vang lại, Đỗ
Duy thở dài, nhìn xung quanh, một căn phòng thật lớn, nhưng ở giữa lại chỉ có
một cái giường đá…. Mà căn bản chỉ là một cái bàn đá rất to mà thôi.
Băng lãnh. Hơn nữa không hề có sinh khí.
"Chí ít nàng còn đốt mấy ngọn đèn nhỏ.", Đỗ Duy cười, trong không khí, giống
như là đang lầm bầm:" Nơi có ánh sáng, ít nhất cũng có một chút ấm áp, cũng…sẽ
không cô đơn như vậy."
"Cô đơn…Là cái gì?"
Rốt cuộc, trong không khí cũng truyền đến câu hỏi của Medusa. Vãn là âm thanh
khàn khàn trầm thấp khó nghe như trước.
Cô đơn là gì ư?
Đỗ Duy cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó cười.
"Cô đơn, chính là lúc làm cho nội tâm của ngươi trống rỗng, lại không có người
nào chia sẻ cùng ngươi. Khi nội tâm của ngươi không có bất cứ thứ gì trên thế
gian như hỷ nộ buồn vui….Dường như ngươi không có bất cứ thứ gì. Trên thế giới
này, không một ai quan tâm đến ngươi, không một ai thương xót tới ngươi….
Ngươi không biết rốt cuộc bản thân ngươi sinh tồn trên cái thế giới này để làm
gì? Ngươi phải làm gì? Ngươi muốn cái gì….dường như với ngươi, hết thảy trên
thế giới này đều không có quan hệ….khi ngươi có cảm giác này đó chính là cô
đơn!"
Medusa thở dài, thanh âm của nàng mang theo một tia mỏi mệt, một tia hư nhược.
"Nếu như ngươi nói đó là "cô đơn….." kẻ nổi tiếng kinh khủng có thể là cho mọi
người biến sắc, dùng thanh âm nhẹ nhàng thở dài nói:
"Ta rất cô đơn."