Người đăng: tuannhi
CHƯƠNG 90:
Nhìn gần mới thấy câu thành ngữ "tặc mi thử nhãn" dùng trên người lão thử quả
không còn gì thích hợp hơn. Đôi tròng mắt lúc nào cũng láo liên, hai phiến râu
chuột, hai cái răng cửa to bự lộ cả ra ngoài…
"Loài người?" Đỗ Duy mặt mày cổ quái: "Ngươi nói ngươi là loài người?"
"Ta… ta… ta thực sự là loài người." Lão thử tể tướng lập cập nói, hai hàm răng
va vào nhau nghe lách cách, liếc nhìn Đỗ Duy, bất giác nuốt ực một tiếng, hai
mắt lại liếc nhìn thanh kiếm trước mặt, "Ta… ta… thực sự là loài người, không…
không… gạt ngươi, không dám gạt ngươi… ta… ta…"
Ngất! Đỗ Duy trừng mắt: "…"
Đạt đạt ni nhĩ thu trường cung, "Ngươi thực sự là loài người? Sao bộ dáng lại
rõ là một lão thử?"
"Ta… trước kia đích thực là loài người, còn từng là một ma pháp sư, hơn hai
mươi năm trước ta cùng với tùy tùng lại Băng phong sâm lâm…" Lão thử tể tướng
lại nhìn thanh kiếm của Hầu tái nhân, hai mắt láo liên, cười cầu tài: "Kị sĩ
tiên sinh, có thể trước tiên lấy thanh kiếm ra được không? Ta chỉ sợ không cẩn
thận bị cắt trúng."
Hầu tái nhân hừ một tiếng, hạ kiếm xuống, với bản lãnh của y vốn cũng không sợ
đối phương giở trò ma quỷ.
Nhìn thấy trước mặt bớt đi một nỗi uy hiếp, lão thử tể tướng dường như trút
được một gánh nặng, thở dài một hơi, tự chỉnh lí lại y phục. Mắt nhìn thấy tia
nhìn lạnh lẽo của Hầu tái nhân, lão thử tể tướng rùng mình, thấp giọng: "Ta từ
trước vốn gọi là Cách cách vu…"
Hắn vừa nói một câu, Đỗ Duy nhãn tình kinh ngạc: "Cách cách vu?"
Hảo gia hỏa, lão tử còn tưởng hắn gọi là lam tinh linh!
Không ngờ, Hầu tái nhân cư nhiên nhận ra cái tên này, kị sĩ nhíu mày: "Cách
cách vu? Ngươi gọi là Cách cách vu?"
"Không sai, ta lúc trước thật sự tên Cách cách vu, ta đã từng là một ma pháp
sư, nhân loại ma pháp sư, mà còn là một đại ma pháp sư." Lão tể tướng gật gật
đầu, tựa hồ rất hãi sợ Hầu tái nhân.
Đỗ Duy cảm thấy ngạc nhiên: "Đại ma pháp sư? Đại biểu chí ít ngươi cũng là bát
cấp ma pháp sư trở lên?"
Lúc trước một trường chiến đấu, lão gia hỏa biểu hiện ma lực tối đa chỉ hơn Đỗ
Duy vài phần, trừ phi hắn chưa dùng hết thật lực. Bát cấp ma pháp sư tức là
đồng cấp với Vi vi an cùng bạo lực nữ Kiều an na, nhưng từ thực lực mà xem,
lão thử tể tướng bổn sự thật sự kém quá xa.
Hầu tái nhân mặt lộ xuất vẻ trầm tư: "Ngươi thật sự là đại ma pháp sư Cách
cách vu? Ta đã từng nghe qua danh tự này, có phải là một trong các ủy viên của
ma pháp công hội, đúng không?"
"Đúng, đúng!" Lão thử tể tướng nhãn tình mừng rỡ, bất tri bất giác có chút tự
hào: "Ta đích xác từng là ủy viên ma pháp công hội! Ngươi biết tên ta?"
Đỗ Duy nhìn Hầu tái nhân: "Ngươi nhận ra hắn?"
"Không nhận ra, bất quá ta có nghe qua cái tên này. Nếu hắn không nói láo, chỉ
sợ hắn thực sự là Cách cách vu. Bát cấp ma pháp sư, ma pháp công hội ủy viên,
đồng thời hắn còn là cao cấp ma pháp sư tinh thông "Biến hình thuật" rất hiếm
thấy trên thế giới. Hai mươi năm trước, tại đế đô quả thật có một chút danh
tiếng."
"Là hắn?" Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ bất giác nhìn lão gia hỏa, "Là tên "tặc
mi thử nhãn" này?"
Hầu tái nhân cười cổ quái: "Tên gia hỏa này thành danh thật sự có vài nguyên
nhân đặc thù. Năm đó hắn đạt bát cấp ma pháp sư tư cách kì thật cũng có nhiều
ít kỷ xảo, bất quá ma pháp công hội vì bảo trì truyền thừa một cổ hệ ma pháp
quá ít người tu luyện, mới cấp cho hắn một cái xưng hào đại ma pháp sư. Ngươi
nói hắn năm đó có hai cái ngoại hiệu phi thường nổi danh, ngươi từng nghe qua
chưa?"
"Hầu tái nhân, ngươi nói xem, ta thật sự rất muốn nghe." Đỗ Duy cười cười.
"Thứ nhất, "Lịch sử đệ nhất danh bất kì thực Đại ma pháp sư". Người đương thời
công nhận rằng như so sánh chân chính thực lực, hắn là tên bát cấp ma pháp sư
yếu nhất. Thậm chí có người hoài nghi một lục cấp ma pháp sư cũng có khả năng
đánh bại tên gia hỏa này. Bất quá, trên phương diện "Biến hình thuật" thì tạo
nghệ của lão đích xác rất cao." Hầu tái nhân nói.
"Biến hình thuật"… Mắt Đỗ Duy thấp thoáng lóe một tia quang mang, tùy ý hỏi
tiếp: "Vậy còn một cái ngoại hiệu thì sao?"
"Tối nhát gan ma pháp sư." Hầu tái nhân cũng không thèm hạ giọng, nói ra. Hoàn
hảo lão thử Cách cách vu tiên sinh vừa nghe thì sắc mặt cũng không tránh khỏi
hồng lên.
"Hắn bị nhận là "tối nhát gan ma pháp sư", chưa từng cùng người ta quyết đấu
qua, mà có đắc tội với bất kì ai thì hắn là người đầu tiên xin lỗi… Ah, bất
quá hắn thực sự biết vỗ mông ngựa. Ủy viên đầu hàm của y chính là phó chủ tịch
ma pháp công hội động chút tay chân. Sau đó tài lộc đến nhà, tại đế đô sở hữu
"đại ma pháp sư" xưng hào, hắn vui vẻ hưởng thụ, là một ma pháp sư cùng giới
quý tộc đế đô quan hệ hữu hảo nhất, là một tên tối tham tài… Ah, nghe nói có
một lần tên gia hỏa này nhàn rỗi thay đổi y phục đến đế đô Phong nguyệt nhai
vui chơi… mà "tối nhát gan ma pháp sư" xưng hào tại lần này mà có."
Hầu tái nhân cười nói. "Cứ như thuật lại, tại Phong nguyệt nhai bình thường
xảy ra va chạm, mười phần hết chín là tranh giành lời ăn tiếng nói. Lần đó, có
một lục cấp võ sĩ uống say, trước mặt nhiều người đem hồ rượu ném vào mặt hắn,
còn rút kiếm đòi quyết đấu. Mà vị bát cấp ma pháp sư của chúng ta một hơi lặn
mất, cả tháng sau không dám đến Phong nguyệt nhai!"
"Ta là một người khoan nhân đại lượng, không thích va chạm cùng bọn người thô
lỗ." Cách cách vu cố gắng phản bác.
"Sau lần gặp võ sĩ đó, ngươi chạy đi đằng nào? Vì sự tình lần đó khiến cho ma
pháp sư công hội thể diện mất hết, mà tên vũ sĩ kia trở thành lục cấp võ sĩ
đầu tiên trong vòng mấy chục năm dám cầm thương lên ngựa khiêu chiến một đại
ma pháp sư. Có phải vì sự tình đó ngươi bị ma pháp sư công hội bãi miễn chức
danh ủy viên?"
"Ta là… là ta kiên quyết bảo trì hòa bình chủ nghĩa…" Cách cách vu lí nhí phản
bác.
"Hòa bình chủ nghĩa giả…" Đỗ Duy cười cười: "Ngươi thật sự là Cách cách vu ma
pháp sư? Là một vi hòa bình chủ nghĩa giả, sao lại đến nơi này, thành một vị
tể tướng vương quốc động vật? Lại còn… biến thành một lão thử?"
Cách cách vu nghiến răng, nhãn tình thấu xuất vài tia hận ý: "Còn không phải
tại tên trời đánh thánh đâm A tư!!"
Ách! Đỗ Duy cười khổ, đầu tiên là Cách cách vu, giờ lại xuất hiện một tên "A
tư".
Hầu tái nhân nói: "A tư? Đại ma pháp sư A tư tiên sinh?"
"Không phải hắn thì còn ai? Tên gia hỏa ti bỉ, tham lam, giảo hoạt, nhát gan!"
Cách cách vu căm giận chửi rủa.
Ti bỉ, tham lam, giảo hoạt, nhát gan… Đỗ Duy cười cười nhìn Cách cách vu: "Ta
thấy mấy từ này hình dung trên người ngươi là thích hợp nhất nha!"
"Ah, tiên sinh tôn kính…" Cách cách vu nhếch mép: "Ta thừa nhận… bất quá, tên
A tư tuyệt đối so với ta ti bỉ, gian tham, giảo hoạt hơn một chục lần… mà nhát
gan hơn ta hàng trăm lần!"
Sau đó, vị Cách cách vu lão thử tể tướng kể lại một thiên huyết lệ sử của hắn.
A tư đại ma pháp sư vốn là một vị ma pháp sư phi thường nổi danh là chuyện
không cần phải nói. Hơn hai mươi năm trước, làm nên một sự kiện chấn động, đái
lĩnh một nhóm cao cấp kị sĩ thám hiểm Băng phong sâm lâm, xuyên Đại viên hồ
vãng bắc, đi đến nơi chưa từng có người xâm nhập qua! Người làm nên sự kiện
này chính là A tư ma pháp sư các hạ.
Tuy rằng sau đó, A tư đại ma pháp sư các hạ tại hạp cốc gặp phải nguy cơ, kị
sĩ tùy hành toàn bộ chiến tử, hắn thân thụ trọng thương một mình đào thoát.
Bất quá, hắn truyền kì kinh lịch cũng khiến cho nhiều người tôn sùng. Hắn
chẳng những là người tiến vào Băng phong sâm lâm sâu nhất được biết đến, mà
còn lưu lại tư liệu trân quý, gần như là toàn bộ lộ tuyến vãng bắc Băng phong
sâm lâm.
"Chính là lần đó, ta bị A tư tên hỗn đản lường gạt, nhất thời tiến vào Băng
phong sâm lâm." Cách cách vu than thở.
(… có 1 câu mình ko biết là gì, bác biên tập bổ sung giúp nha), từ sau khi tổ
chức thám hiểm đội xuất phát, danh tiếng vang vọng bên tai. Hầu tái nhân ánh
mắt bất thiện lạnh lẽo nhìn đại lão thử. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY -
www.truyenyy.com
"Hừ, trước tiên, sau khi gặp nguy hiểm, A tư tên ti bỉ lường gạt ta mà chạy
thoát, dĩ nhiên không dám nói ra danh tự của ta! Thứ hai… ta sau khi rời đế đô
một mình xuất phát, tại một tiểu trấn phía nam Băng phong sâm lâm thì gặp nhóm
người A tư." Cách cách vu đảo mắt: "Ta… ta lúc đó đang chuẩn bị một mình tiến
nhập Băng phong sâm lâm."
"Bằng vào ngươi?" Hầu tái nhân không cần che đậy cười lớn, "Ngươi ngay cả cùng
một lục cấp võ sĩ quyết đấu còn không dám, lại dám một mình tiến nhập Băng
phong sâm lâm đầy rẫy ma thú. Ta cảnh cáo ngươi, ta không thích người khác nói
dối ta, nếu để ta nghe thêm một lời quỷ thoại, đừng trách kiếm ta vô tình."
Cách cách vu giơ tay đầu hàng: "Được rồi! Ta nói thật… ta đích xác không dám.
Ai, thật sự hối hận, lúc đó ta không nên gặp đám người A tư. Lúc đó ta vốn là
mang theo kim tệ, lại tiểu trấn ở nam biên Băng phong sâm lâm, nói không chừng
có thể gặp được mạo hiểm đoàn trở về, hy vọng mua được ma thú ma hạch."
Đạt đạt ni nhĩ nhíu mày: "Đế đô ma pháp thương hội cũng có, ngươi hà tất phải
đi xa đến bắc phương?"
Cách cách vu thành thật giải thích nguyên nhân: "Chính là tại đế đô giá quá
cao. Thông thường vật phẩm từ thợ săn kiếm được ở Băng phong sâm lâm, sau đó
mạo hiểm đoàn bán cho thương nhân, thương nhân vận tải xuống nam phương, lại
bán trong thương nhân trung gian, cuối cùng mới đến ra đến thị trường, trung
gian quá nhiều người, khi thành giá rốt cục tăng lên hơn bốn lần."
"Chẳng phải ma pháp sư vốn là không thiếu tiền sao?" Đỗ Duy cười nói.
"Đích xác không thiếu." Cách cách vu nói thật: "Vốn ta cũng không thiếu tiền.
Ta từ ma pháp công hội cũng có một phần quyền lợi cố định, lại còn từ giới quý
tộc nhận biết ta thu được một phần "hiếu kính". Nhưng từ sau khi ta cùng vũ sĩ
xung đột, thanh danh giảm thấp, giới quý tộc cũng không còn tôn kính, dĩ nhiên
"hiếu kính" cũng giảm đi nhiều. Ta còn phải hoan hỉ nữ nhân! Hắc! Đừng nhìn
ta! Ta dù gan nhỏ, nhưng đổ phẩm rất tốt, thua tiền không bao giờ không trả,
không tin ngươi cứ đi hỏi xem, còn ai không biết ta Cách cách vu có tiếng hảo
đổ phẩm!" Nói ra sự tích "vinh quang" nhất của mình, lão thử không khỏi có bộ
dạng kiêu hãnh.
"Hay a." Đỗ Duy cười khổ. Thực sự chưa thấy qua loại ma pháp sư này… chỉ sợ
trăm năm mới có một tên nha.
"Ta thiếu nợ nhiều đổ trái, mà quý tộc cung phụng lại giảm đi, ma pháp sư công
hội còn trừ bỏ quyền lợi… năm đó ta có học qua luyện kim thuật, mà luyện kim
thuật mấy tên gia hỏa tự cho là thanh cao, không muốn cùng mấy người thanh
danh xấu giao hảo, ta bị bức đến không có biện pháp, chỉ đành tìm cách kiếm
tiền. Ma pháp sư tuy rằng có thể được người tôn kính, nhưng ta lúc đó thanh
danh giảm thấp, cùng quý tộc có tiền có thế không thể giao hảo, chỉ còng cách
rời đế đô đến bắc phương." Cách cách vu nhãn tình đột nhiên sáng lên: "Ta nghĩ
đường phát tài chính là tại biên cảnh Băng phong sâm lâm, chỉ cần gặp các mạo
hiểm đội trở về, dùng giá thấp nhất trực tiếp thu mua ma thú ma hạch, sau đó
đem về đế đô bán cho các ma pháp sư, ở giữa hưởng thụ bốn lần lợi nhuận!"
Đỗ Duy thở dài, nhìn Cách cách vu, bất giác có vài phần hảo cảm. "Thật sự là
một tên quái thai… hắn cư nhiên có thể hiểu được thương nghiệp lĩnh vực, khống
chế đầu nguồn buôn bán, mua rẻ bán đắt, ở thế giới này có thể xem là có đầu óc
kinh tế.
"Không ngờ sự tình sau đó, là ta gặp bất hạnh." Cách cách vu mặt mày đau khổ:
"Ta gặp A tư, tên gia hỏa cho ta biết bọn hắn chuẩn bị tiến nhập Băng phong
sâm lâm, lại còn lôi kéo ta gia nhập."
Hầu tái nhân tia mắt lạnh lẽo, còn hừ một tiếng.
"Được, được!" Đối diện Hầu tái nhân mặt mày lạnh lẽo, Cách cách vu lại đầu
hàng: "Ta nói lời thật… A tư tên hỗn đản căn bản không nhìn ta, mà ta nhìn
thấy hắn người đông thế mạnh, một tên đại ma pháp sư, lại còn có một nhóm cao
cấp kị sĩ, cường đại lực lượng tiến vào Băng phong sâm lâm, đi cùng bọn hắn
khẳng định là rất an toàn. Ta nghĩ, nếu như gia nhập, trên đường đi gặp ma
thú, sau khi giết chết không chừng có thể được chia ma hạch, không cần phải
dùng tiền mua. Chỉ cần bán đi một viên, có thể về đế đô trả nợ. Sau đó… ta
cùng A tư vừa cứng vừa mềm thuyết phục, nói ta là một ma pháp sư, không ít thì
nhiều cũng có tác dụng, cuối cùng hắn cho ta gia nhập đội ngũ."
"Vậy ngươi lâm thời gia nhập đội ngũ, cùng bọn họ tiến nhập Băng phong sâm
lâm?" Đỗ Duy không kiên nhẫn, cười nói: "Có thể đến nam biên Đại viên hồ,
ngươi cũng biết tiếp tục đi sẽ gặp nguy hiểm, sao ngươi còn đi cùng bọn họ?"
Cách cách vu nhăn mặt, phảng phất như nuốt phải một khối hoàng liên, cười khổ:
"Không cùng bọn họ tiếp tục vãng bắc còn có biện pháp gì? Muốn một mình thoát
ly đội ngũ quay lại? Xuyên qua rừng rậm mang mang mà quay về tiểu trấn? Ta một
mình trên đường phỏng chừng đã bị ma thú ăn thịt rồi. Ta đành cùng bọn họ tiếp
tục đi, kết quả đến được ngoài hạp cốc, gặp quần thụ nhân… kế nghe nói "thanh
xuân bất lão chi tuyền" A tư cười đến không ngậm miệng được, nhất định tiến
vào tìm cho được nước suối! Ai…"
"Kết quả? Các ngươi gặp chuyện gì?" Đỗ Duy thật sự quan tâm vấn đế này.
"Gặp ai, ngươi nghĩ chúng ta gặp ai, trấn thủ tuyền thủy chính là tà nhãn, là
một quái vật không thể trêu chọc vào!" Nói đến tà nhãn, Cách cách vu thân thể
bất giác cũng run lên, hàm răng va vào nhau lách cách: "Một tràng đại chiến,
cao cấp kị sĩ toàn bộ liễu mệnh, A tư bị đánh thiếu điều mất mạng, còn mất một
con mắt, sau đó chạy thoát… tên đáng chết A tư, cư nhiên một mình đào tẩu!"
Nhìn Cách cách vu đầy hận ý, Đỗ Duy không nhịn được buông một câu: "Tại tình
huống đó, người ta với ngươi không có giao tình, đương nhiên không quản ngươi,
một mình đào tẩu."
Cách cách vu cười khổ nói: "Sự việc đâu có đơn giản như vậy, tên vương bát đản
trời đánh cư nhiên nói với ta một người vãng đông, một người vãng tây, hai
người phân khai đào tẩu tốt hơn. Lúc đó ta nghĩ, ta có biến hình thuật, biến
thành một lão thử là an toàn nhất, hắn mục tiêu lớn sẽ hấp dẫn nhiều quái vật,
cho nên ta đồng ý. Kết quả tên vương bát đản, lợi dụng lúc ta không chú ý, lén
thả trên người ta một bình "Thiểm quang phấn"! Tên hỗn đản, hắn một mình lợi
dụng bóng đêm vãng đông đi lên, mà ta thân mang thiễm quang phấn, toàn thân
phát quang, tà nhãn tự nhiên truy ta! A tư tên vương bát đản cư nhiên chạy
thoát!"
Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ ráng nhịn cười, lại tiếp tục truy vấn: "Sau đó thì
sao?"
Cách cách vu mặt mày hối hận: "Ta thi triển biến hình thuật tự biến thành lão
thử, trong bóng đêm chạy loạn, không chú ý nhất thời tiến vào tuyền thủy, uống
hết mấy ngụm nước suối…"
Đỗ Duy biến sắc: "Ngươi… tiến vào dòng suối, có phải gọi là "thanh xuân bất
lão chi tuyền"?"
Cách cách vu trừng mắt: "Không phải nó còn cái gì!" Bất quá, nhìn nhãn thần
lạnh lẽo của Hầu tái nhân, ngữ khí của hắn cũng xìu xuống: "Ah, ta nói… không
sai, chính là "thanh xuân bất lão chi tuyền"."
Đỗ Duy mặt mày quái dị, nhìn Cách cách vu thần sắc phức tạp. Cách cách vu lại
nói: "Sau đó, trước khi ta kịp phản ứng, ta nhãn một tay đã bắt trúng ta nhấc
lên. Ta lúc đó tưởng rằng chết chắc, mấy kị sĩ bị hắn nhìn một cái liền biến
thành đá! A tư tên vương bát đản còn phải tự hủy một con mắt mới chạy thoát.
Ta vì nhắm mắt mà chạy mới rơi vào tuyền thủy, tà nhãn hắn…"
Chờ đã!! Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ hai người cùng cản Cách cách vu.
Đạt đạt ni nhĩ mặt mày kích động: "Ngươi nói… nhìn một cái, liền biến thành
đá? Không lẽ, tà nhãn chính là kim nhãn mãng?"
Đỗ Duy mặt mày cổ quái: "Ngươi nói lại xem? Ngươi nói "hắn"? Không lẽ tà nhãn
là một nữ nhân?" (La lan đại lục ngữ ngôn, "hắn" chỉ nam tính cùng với "hắn"
chỉ nữ tính phát âm khác nhau, tựa như anh văn "he" & "she")
Cùng lúc bị hai người hỏi, Cách cách vu bất giác sững người, sau đó hắn trả
lời: "Uh, vị vũ sĩ này, tà nhãn không phải là kim nhãn mãng, bất quá nguyên
bổn có khả năng là từ kim nhãn mãng tu luyện mà ra. Chính là kim nhãn mãng ma
thú nhất hệ, chung cực tiến giai trạng thái… mai đỗ toa nữ vương!" Sau đó lại
quay sang Đỗ Duy, cười khổ: "Ngươi nghe không sai, ta chính là nói "hắn", tà
nhãn chính là ta tự đặt ra xưng hô, vị tà nhãn bệ hạ là một nữ sĩ, bất quá là
một vị không thể trêu vào mĩ nữ xà!"