87:


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 87:

"Các ngươi không phải những người đầu tiên đến nơi này!"

Hơn hai mươi năm trước, từng có một nhóm người đi tới nơi này, những người đó
không cùng thụ nhân phát sinh xung đột, nhưng cũng gặp lão Ngũ đức, sau đó
tiến vào hạp cốc muốn giết chết "tà nhãn bạo quân", kết quả…

Lão Ngũ đức rất thiện ý muốn chỉ trong cốc khẩu một pho tượng đá kị sĩ… đáng
tiếc lúc nãy trong lúc xung đột đã bị một "đồng bạn" thụ nhân đánh cho vỡ vụn.

Đỗ Duy liền nhớ Tuyết lang dong binh đoàn đoàn trưởng Bái nhân Lí hi từng nói
qua: "Trước nay, loài người đi đến chỗ sâu nhất của Băng tuyết sâm lâm chính
là hạp cốc này. Đó là vào hơn hai mươi năm trước, một đại ma pháp sư dẫn theo
một đội cao cấp kị sĩ đi đến nơi này, kết quả toàn quân tiêu diệt. Chỉ có ma
pháp sư chạy thoát, còn toàn bộ cao cấp kị sĩ đều chết hết.

Thậm chí, tấm bản đồ trong người Đỗ Duy mà Bái nhân Lí hi tặng nghe nói là do
vị ma pháp sư kia chạy thoát lưu truyền ra.

Thụ nhân phương thức diễn đạt có chút khó khăn, nhưng ý tứ cũng rõ ràng chính
là: ta từng thấy qua một số người lợi hại đến nơi này, nhưng mà bọn họ đều bị
"tà nhãn bạo quân" đánh bại, cho nên thụ nhân chúng ta không tin các ngươi có
thể đánh bại "tà nhãn bạo quân" tàn ác.

"Cám ơn người nhắc nhở, bất quá đối với thụ nhân cũng không có gì tổn thất,
đúng không?" Đỗ Duy mỉm cười, "chúng ta đến đối phó tên tà ác kia, nếu chúng
ta thất bại cũng không ảnh hưởng đến thụ nhân, mà nếu chúng ta thành công thì
coi như là bồi thường sự tình vừa rồi."

Đỗ Duy nói lời này khiến cho lão Ngũ đức cũng không còn lí do gì để từ chối,
nhưng mà thụ nhân lại một lần nữa khiến cho người ta khó tin sự thiện lương
cùng thuần phác, lão Ngũ đức chậm rãi ngồi xuống, sau đó lục lọi trong đám
cành lá của mình, lấy ra một mảnh kim diệp tử.. Đỗ Duy nhìn xem, lá cây này
chính là màu vàng.

"Nếu… có nguy hiểm… lấy nó… cắm… trên mặt đất, có lẽ… có thể bảo vệ… các
ngươi… một lúc…"

Đỗ Duy ngây dại, phải biết rằng bây giờ bọn họ với thụ nhân vốn là tình huống
đối lập, thụ nhân thiện lương thuần phác, nhanh chóng quên đi cừu hận… Đỗ Duy
thở dài, chủng tộc như vậy cho dù dân cư đông đúc trở lại, e rằng cũng khó mà
sinh tồn.

Mang theo cảm thán, Đỗ Duy về lại phía sau tảng nham thạch, nhìn hai người
đồng bạn: "Hắc, các ngươi đều nghe rõ rồi chứ? Ta nghĩ chúng ta có chuyện phải
làm… "tà nhãn bạo quân" không biết là quái vật gì?"

Hầu tái nhân lạnh nhạt: "Mặc dù là cái gì, ta không nghĩ rằng ở chỗ này có thứ
gì có thể là đối thủ của ta. Ta chỉ là đối với khẩu nước suối cảm thấy hứng
thú."

"Uhm, đúng vậy." Đỗ Duy cười nói. "Khẩu nước suối có thể trị liệu tốt thương
thế của ngươi."

"Không!" Hầu tái nhân cười lạnh, "Ta vốn không để ý chút ít thương thế này,
nhưng mà địa phương mà A lạp cống từng đi qua, ta nhất định phải đến xem."

"Ngươi thì sao?" Đỗ Duy nhìn Đạt Đạt Ni nhĩ, "bằng hữu của ta, ý ngươi thế
nào?"

Đạt Đạt Ni nhĩ vẻ mặt nghiêm túc, hắn rút cây cung sau lưng, chánh sắc nói:
"Nói không chừng trong hạp cốc có kim nhãn mãng. Pho tượng đá kia, hiển nhiên
là trúng thạch hóa thuật, không chừng bên trong có kim nhãn mãng!"

"Được rồi," Đỗ Duy kết một câu, hắn cười nói: "Vậy chúng ta cứ vào xem."

Lão Ngũ đức chỉ huy "đồng bạn", di dời tảng đá chắn ngang hạp cốc, thụ nhân
"đồng bạn" sức lực mạnh mẽ dễ dàng vần đi cự thạch, giải phóng cửa cốc. Sau đó
Đỗ Duy cáo biệt lão Ngũ đức, cùng 2 người đồng bạn tiến vào hạp cốc.

Hạp cốc này rốt cục có bao nhiêu tuổi, Đỗ Duy mấy người không biết. Mặc dù từ
lão thụ nhân Ngũ đức giới thiệu, nghe nói hạp cốc này "tịnh không lớn", nhưng
so sánh với thân thể to lớn của thụ nhân mà nói, ít nhất Đỗ Duy cũng hiểu rằng
hạp cốc sợ rằng "tịnh không nhỏ".

Sau khi từ cửa hạp cốc tiến vào phỏng chừng mười thước là một khúc quanh,
nhưng khiến cho ba người phải nhíu mày chính là lại đâm xuyên qua một vùng
sương mù.

Thực sự là sương mù, Đỗ Duy có thể cảm nhận được không khí lành lạnh, thậm chí
tùy tiện đi qua màn sương cũng khiến cho trên người cũng đọng từng giọt từng
giọt nước.

Nơi này tầm nhìn thật sự quá kém, căng mắt nhìn cũng không thể vượt hơn 5
bước, Đỗ Duy cho đến giờ chưa thấy qua sương mù đậm như thế.

Đi lại trong một nơi hạn chế tầm nhìn, hơn nữa trong hạp cốc còn có một "tên
tà ác" cường đại, không thể nghi ngờ là rất không an toàn. Cho nên Đỗ Duy thử
qua không ít biện pháp, hắn thử dùng ma pháp tạo ra một cơn gió nhỏ thổi tan
vụ khí, nhưng mà gió thổi qua, vẫn như trước là một mảnh trắng xóa, Đỗ Duy rốt
cục xác định… sương mù này dùng ma pháp tạo ra.

Miễn cưỡng đốt một cây đuốc… vốn là trước khi tiến vào hạp cốc Đỗ Duy tiện tay
bẻ một nhánh cây trên người một thụ nhân "đồng bạn". Thực lực mạnh mẽ nhất,
Hầu tái nhân dĩ nhiên đi trước mở đường, Đạt Đạt ni nhĩ ở phía sau, Đỗ Duy cận
chiến kém nhất đi giữa.

Ở trong sương mù đậm đặc đi lại một hồi, tinh thần Đỗ Duy luôn đề cao cảnh
giác, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh chung quanh. Nhưng vô luận Đỗ Duy hay Hầu
tái nhân đều không nhận thấy gì khả nghi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
http://truyenyy.com

Ngược lại Đạt Đạt ni nhĩ vốn dày dạn kinh nghiệm mạo hiểm liền đề ra một cái
nghi vấn: "Các người có phát hiện… mặt đất nơi này, tuyết hình như càng ngày
càng ít."

Một câu nhắc nhở Đỗ Duy cùng Hầu tái nhân, khiến cho hai người nhất thời phát
hiện, quả nhiên tuyết đọng càng ít. Đỗ Duy hít sâu một hơi, nhíu mày nói:
"Không phải tuyết ít, mà là hạp cốc hình như nóng hơn bên ngoài, các người
xem." Đỗ Duy chỉ xuống đất, chậm rãi ngồi xuống, tay cào mạnh, lòng bàn tay
ngoài một ít tuyết còn có một ít bùn đất mềm nhão, "Nếu là trong rừng rậm, mặt
đất cho dù dùng đao chém cũng khó vào, mà đất nơi này dùng tay là có thể đào
lên."

Mọi người lại đi tới trước, tuyết đọng trên mặt đất đều biến mất, dưới chân
tuyết đọng đã tan khiến cho mặt đất có chút lầy lội, ba người một đường đi
tới, giầy ủng cùng gấu quần cũng dính đầy bùn đất. Giầy da dậm trên mặt bùn mà
đi đích thực rất không thoải mái, may là càng đi vào trong địa thế càng cao
dần lên, đất khô ráo cũng ngày càng nhiều.

Đỗ Duy lại dừng bước, hai mắt chớp động: "Các ngươi có phát hiện không?"

Hầu tái nhân cùng Đạt Đạt ni nhĩ cũng dừng bước, đồng thời gật gật đầu.

Đỗ Duy sờ sờ mặt đất: "Mặt đất rất ấm, quái thật, địa phương này chẳng lẽ là
một cái nhiệt khu."

"Cho nên chỗ này tuyết đọng bị hòa tan." Đạt Đạt ni nhĩ cười nói.

Đỗ Duy cẩn thận suy nghĩ một lúc, nhất thời thông suốt một việc… lúc tiến vào
hạp cốc, một mảnh sương mù chính là do khí lạnh ngoài hạp cốc gặp khí nóng
trong cốc hòa tan tuyết đọng nơi này, hơi nước bốc lên mà hình thành sương mù…
mà chỗ này tựa hồ có người cố tình dùng ma pháp đem sương mù tụ lại, khiến cho
gió thổi không tan, mà hơi nước cũng không bốc hơi được.

Càng vào trong hạp cốc mặt đất càng khô ráo, không khí càng ấm lên.

Còn tốt là từ lúc tiến vào hạp cốc đến giờ, sơn cốc cũng không tính là quá
rộng, ba người vòng vo quẹo trái quẹo phải, quanh co mười bảy mười tám khúc
quanh, rốt cục sương mù cũng tan dần, dưới chân hoàn toàn là đất khô ráo, thậm
chí hai bên vách đá có thể thấy vài bụi cỏ dại.

So với bên ngoài ngập trời băng tuyết, gió lạnh vần vũ, hạp cốc ấm áp thật làm
cho người ta thoải mái.

"Xem ra "tà nhãn bạo quân" đoạt được một chỗ thật tốt." Đạt Đạt ni nhĩ nhịn
không được cười nói, "Tại rừng rậm quỉ quái này còn có một chỗ tốt thế, nếu là
ta sau khi cướp được tới tay cũng tuyệt đối không nhường lại cho người khác,
bên ngoài lạnh lẽo muốn chết."

Đỗ Duy cũng mở nút áo choàng, để cổ hở ra ngoài, nơi này ấm áp, Đỗ Duy cũng
biết mặc áo choàng sẽ rất mau đổ mồ hôi, hắn cũng lột cả nón cất đi, chậm rãi
nhìn chung quanh.

Nơi này sương mù gần như tan hết khiến cho Đỗ Duy thoải mái không ít: sương mù
vừa rồi chẳng những ảnh hưởng tầm mắt, mà không khí còn khiến cho Đỗ Duy một
trận ho khan. Đỗ Duy không chút nghi ngờ sương mù này chứa quá nhiều hơi nước,
hít lâu chỉ sợ cả phổi cũng đầy hơi nước.

Bây giờ không có sương mù, ba người có thể quan sát chỗ này kỹ càng.

Trước mắt càng vào sâu trong hạp cốc con đường càng lớn dần lên, hai bên sơn
bích vẫn đầy quái thạch nhấp nhô, thi thoảng hiện ra vài khe nứt, ngẫu nhiên
có vài loại thực vật kì dị không tên sinh sống, thậm chí Đỗ Duy còn thấy trong
hạp cốc có không ít cây cối mục nát. Rễ cây hủ hóa càng không biết đã trải qua
bao nhiêu năm.

"Nhìn xem nơi này có gì thú vị nè," Hầu tái nhân đi trước đột nhiên kêu lên cổ
quái.

Đỗ Duy cùng Đạt đạt ni nhĩ lập tức theo lên, thấy Hầu tái nhân đứng trước "một
tấm bia đá"!

Nói là "tấm bia đá" cũng có chút miễn cưỡng, rõ ràng chỉ là một khối nham
thạch ven đường, phảng phất bị vạt đi một phần, để lộ bề mặt bằng phẳng, khắc
chữ chi chít… dọa người là văn tự chính là văn tự phổ thông của La lan đế
quốc!

"Tà nhãn vương quốc công cáo: chú ý, ngươi đang đứng trên tà nhãn vương quốc
lãnh thổ. Đây là lãnh thổ vĩ đại của tà nhãn quân vương thống trị. Căn cứ tà
nhãn quân vương đích thân công bố pháp lệnh, phàm quá cảnh bổn vương quốc lãnh
thổ, vô luận ma thú, thụ nhân, loài người… đều phải hướng tà nhãn quân vương
vĩ đại nạp thuế: mỗi một sinh vật quá cảnh phải phụng hiến một con mắt! Thông
cáo là bổn vương quốc đệ nhất pháp lệnh, nếu có kẻ nào không tuân thủ bổn
vương quốc pháp lệnh, nhất luật giết chết!"


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #87