Người đăng: tuannhi
Vô luận từ góc độ nào mà nói, Hầu Tái Nhân tuyệt đối không phải là bạn đồng
hành tốt.
Đỗ Duy cùng hắn ở tại một chỗ đợi cả một ngày. Bọn họ chuẩn bị tốt tất cả mọi
thứ, Đỗ Duy dùng đao chặt một ít nhánh cây làm một cái cáng trượt trên tuyết,
sau đó đem Đạt Đạt Ni Nhĩ lên đặt trên cáng này - ngươi đừng có hy vọng làm
cho Hầu Tái Nhân kéo cáng trượt tuyết này, chuyện này không có khả năng xảy
ra. Kỵ sĩ này toàn thân đều bị thương, cũng không biết thân thể hắn rốt cuộc
tới cùng có chất tố ra làm sao, Đỗ Duy chỉ nhìn vài lần, nhịn không được nhiều
lần muốn ói!
Những vết thương này thật đáng sợ! Rất nhiều chổ huyết nhục (máu thịt) cũng
đều banh mở ra có thể thấy được tới xương bên trong! Còn có những vết thương
tỏa ra mùi rất thối, cũng chỉ là được một tầng bố bao phía bên ngoài. Đáng sợ
nhất chính là vị trí bên dưới bụng, tại đây có một vết thương màu đen to như
nắm tay, cũng không biết bị vật gì làm cho bị thương như vậy, đại khái là loại
ma pháp nào đó, chung quanh vết thương đã biến thành màu đen thẫm. Thậm chí
những vầng đen chung quanh vết thương còn đang chậm rãi chuyển động từng điểm
phân ra, phân ra rồi hợp lại....chính là đang hợp lại, một mặt tại cơ thể phát
ra bạo liệt âm thanh rất nhỏ phách phách ba ba...
Vết thương khép miệng lại rồi lại vỡ ra! có thể tưởng tượng biết được trình độ
thống khổ đến bực nào.
Lúc Hầu Tái Nhân bao lại vết thương, rồi sau đó cũng giải thích một chút: vết
thương này là do thẩm phán trưởng của thần điện gây ra, chính là hắn dùng loại
ma pháp hủ thực, ngay cả thánh thủy đều trị cũng không hết. Nếu muốn chữa lành
thì phải có một gã đại ma pháp sư chịu hao tốn rất nhiều ma lực rồi thi triển
trị liệu thuật cao nhất thì vết thương mới lành được.
Thực lực của thẩm phán trưởng của thần điện không phải chuyện đùa, lưu lại vết
thương này cơ hồ như là lấy tính mệnh của Hầu Tái Nhân đi. Nếu không phải thực
lực của Hầu Tái Nhân đạt gần đến kỵ sĩ thánh cấp, hắn đã có thể tại một trình
độ nhất định dùng đấu khí làm cho vết thương khép lại rồi...
Cứ như vậy, mới tạo thống khổ lớn lao cho kỵ sĩ. Hắn đều mỗi lúc luôn thúc dục
đấu khí để khép vết thương lại, mà vết thương này do ma pháp hủ thực gấy ra,
nên mỗi phút mỗi giây đều tự bạo vỡ ra.
Như vậy, một loại vi diệu bình hành được hình thành, nhưng lại làm cho Hầu Tái
Nhân mỗi khắc đều trong trạng thái "đau đớn mới".
Một người mang theo một vết thương trên thân kinh khủng như vậy, tại một chổ
băng tuyết khí hậu khắc nghiệt như vậy mà cứ bôn ba hành tẩu được lâu như vậy.
Thời khắc chịu đựng đủ để làm cho người ta thống khổ....mà Hầu Tái Nhân sắc
mặt lạnh lùng, ngoại trừ trong ánh mắt đôi khi hiện lên một tia đau đớn, ngoài
ra ngay cả hừ hắn cũng đều không hừ một tiếng. Lúc bước đi hắn cũng tận lực đi
thẳng người lại.
Người này tính tình thật là cứng cõi phi thường.
Dưới tình huống này tính tình hắn vô cùng nóng nảy một chút ít, nhưng đôi khi
cũng biết lỗi.
Cho dù là ở kiếp trước, đôi khi Đỗ Duy vì đau răng tâm tình hắn lúc đó cũng vô
cùng nóng nảy, huống chi kỵ sĩ này tại thời khắc thân thể đều bị vết thương
hành hạ thống khổ như vậy? Hắn còn có thể chịu được mà tinh thần không có bị
hỏng mất, làm được như vậy là không có ai bằng rồi.
Đỗ Duy tận lực cố gắng không làm phiền tên kỵ sĩ này, hắn yên lặng lôi kéo cái
cáng xe tuyết, đi theo kỵ sĩ hành tẩu trong trời tuyết lạnh này.
Bọn họ đi dọc ven hồ tiến về hướng bắc, càng đi về hướng bắc, gió lớn lại càng
mãnh liệt, Đỗ Duy dựng cổ áo bằng da lên, lấy nón lông đội che kín phần lớn bộ
mặt hắn, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng bị gió thổi trúng cơ hồ muốn nhắm mắt lại.
Hắn thậm chí không thể mở miệng nói chuyện, chỉ cần hắn hé miệng, lập tức bị
gió thổi cuốn tuyết vào đầy miệng.
Cơ hồ tất cả đều là bản năng. Đỗ Duy cứ đi theo sau lưng của Hầu Tái Nhân tiếp
tục hành tẩu. Hầu tái Nhân thân hình cao lớn che bớt gió cho Đỗ Duy.
Hành tẩu trong vùng băng tuyết này, thể lực hao phí vô cùng. Hai người trên
đường đi đã nghĩ ngơi hai lần, mỗi lần đều là do Đỗ Duy chặt cây xuống đốt lửa
sưởi ấm. Trong lúc đó Hầu Tái Nhân một chữ cũng không nói, hắn cứ ngồi yên
lặng như vậy, nhắm mắt lại vận khí để áp chế vết thương trên người.
Đỗ Duy biết, kỵ sĩ này là đang dùng đấu khí để áp chết thương thế của mình
đồng thời sưởi ấm thân.
Nhưng điều này chỉ ngăn chặn trong thời gian ngắn mà thôi, cho dù Đỗ Duy không
phải là thầy thuốc, nhưng hắn dù sao cũng được xem như là bác học ma pháp tề
dược sư, hắn cũng có thể nhìn ra một chút, thương thế trên người của kỵ sĩ này
không xong, thân thể trạng huống hắn cơ hồ đã bị hỏng mất. Dụng đấu khí mạnh
mẽ như vậy để áp chế cơn đau chỉ làm được nhất thời nhưng sẽ làm cho thương
thế ngày càng tệ thêm. Nhưng lúc này phải làm sao bây giờ đây?
"Tại sao ngươi không dùng thánh thủy?" Đỗ Duy thở dài: "Ta nơi này còn có một
chút, vừa rồi lúc lão già rời đi có để lại cho ta."
Hầu Tái Nhân ôm thụ côn (cây côn bằng cây), nhắm mắt lại lạnh lùng nói: "Ta
không thể dùng thánh thủy, ta là phản đồ của thần điện, ta bị nguyền rủa.
Thánh thủy của thần điện đúng là chữa thương rất tốt, nhưng là trên người ta
là nguyền rủa vì vậy thánh thủy sẽ không trị liệu cho ta mà ngược lại nếu da
thịt ta đụng thánh thủy sẽ bị hủ thực! Đây là cách của thần điện đối đãi với
phản đồ."
Đỗ Duy suy nghĩ một hồi rồi từ lòng ngực lấy ra một ít dược vật, những cái này
có cái là lúc đầu lão ma pháp sư lưu lại, còn lại là do Đỗ duy lúc đi theo
tuyết lang dong binh đoàn băng rừng rậm hành tẩu, trên đường tiện tay hái một
chút ít ma pháp thực vật, chính tự mình đơn giản chế tạo ra dược tề.
Mặc dù chán ghét người này nhưng dù sao bây giờ cũng là bạn đồng hành thì
chiếu cố lẫn nhau, tại cái địa phương quỷ quái này, nếu gặp phải nguy hiểm, sợ
rằng còn muốn hy vọng người này bảo vệ chính mình đây. Đỗ Duy chế ra một chút
ít thuốc trị thương.
Hầu Tái Nhân sắc mặt hơi có chút hòa khí, bất quá ngữ khí của hắn vẫn lạnh
băng như cũ: "Cám ơn, bất quá không cần thiết."
Hắn hoàn trả lại dược vật cho Đỗ Duy, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
"Tại sao?" Đỗ Duy cau mày: "Cái này là do ta phối trí nhiều thứ chế tạo ra, là
dùng phấn mạt của sương đài phối hợp với dược thảo kỳ khắc nhĩ mà thành, có
năng lực làm vết thương khép lại, cái này cũng là duy nhất tìm được trong rừng
rậm này đúng là thuốc trị thương.
Hầu Tái Nhân mở mắt: "Không được, ta cám ơn, nhưng là không cần."
Dừng một chút, rốt cục kỳ. sĩ nói thêm một câu: "Thương thế trên người ta là
do kỵ sĩ cửu cấp dùng đấu khí tồi phá, thương thế loại này là mang theo lực
lượng đấu khí của đối phương không phải dược tề bình thường là có khả năng
khép vết thương lại. Trừ phi có một ma pháp sư cường đại dùng trị liệu thuật
cao nhất xua tan đi đấu khí chấn thương trong người cùng trớ chú (lời trù ếm).
Ta mới có thể khôi phục được, nếu không dược vật của ngươi sẽ làm ta gia tăng
thống khổ.
Đỗ Duy im lặng.
Có thễ ngẫm lại...nghĩ lại kinh nghiệm của kỵ sĩ này. Hắn giết chết thần thánh
kỵ sĩ đoàn của thần điện, hai người kỵ sĩ trưởng tối nhất đứng đầu của thần
điện, còn có một gã thẩm phán trưởng! Thêm nữa là một bát cấp kỵ sĩ, cùng cao
cấp thần thánh kỵ sĩ!
Điều này làm cho người ta sợ hãi, chiến quả thật huy hoàng, nhưng là cũng
không khó nghĩ do đã trải qua nhiều cuộc chiến đấu thật là thảm khốc,nên
thương thế trên người hắn nghiêm trọng cở nào!
"Có lẽ vật này có chút tác dụng đối với ngươi." Đỗ Duy đột nhiên thò tay vào
ngực mò một hồi rồi lấy ra một quả bạch sắc (màu trắng).
Từ bộ dáng bên ngoài, hình như vật này là một quả "băng ngật đáp". Nhưng mặt
phía trước lại được che kín bởi hoa văn tinh tế, cầm trong tay thì có một cảm
giác lành lạnh, phía bên ngoài thì có một mùi thơm nhàn nhạt....giống như là
mùi lá bạc hà mà kiếp trước Đỗ Duy đã từng biết.
Bất quá cái đồ vật này không có thú vị. Đối với nhiều người mà nói nó còn đáng
sợ hơn cả ác ma!
Cái đồ vật này tên gọi là: Băng tương quả !
Cái loại này được dùng để chế tạo mê huyễn dược, hình như là một loại độc phẩm
gì đó. Tắc Nhĩ Tư Khắc đã từng suy nghĩ có thể hay không xử dụng đồ vật này để
làm nguyên liệu dùng để kích thích tinh thần của con người, nhưng sau lại cuối
cùng bỏ qua một bện
"Băng tương quả?" kỵ sĩ vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
"Đúng vậy, băng tương quả." Đỗ Duy cười nói: "Đồ vật này rất khó tìm. Ta cũng
là vô tình tìm được một quả trên đường đi mà thôi. Ngươi biết quả này sao, nó
có chứa mê huyễn thành phần ... Tuy nhiên nếu, nếu phục dụng nó với thành
lượng một ít, thì có thể giảm đau. Ngươi có thể thử xem, phục dụng từng chút,
từng chút thôi thì có thể làm giảm sự thống khổ của ngươi."
Nó giống như nha phiến vậy... Đỗ Duy trong lòng nói thêm một câu, trong thế
giới kiếp trước, nha phiến cùng mạ phê (morphine) đều là độc phẩm, nhưng đồng
dạng cũng được dùng làm dược vật gây mê, giảm đau.
Đồ vật bản thân nó không nói lên chất lượng gì, mấu chốt là coi ngươi dùng như
thế nào mà thôi.
Hầu Tái Nhân có thể nhìn được giá trị của vật này, lần này hắn không cự tuyệt.
Có lẽ nỗi đau đớn không ngừng hành hạ hắn từng ngày, từng đêm, đã làm hắn
không thể chịu được thống khổ, hắn tiếp nhận băng tương quả này, nhẹ nhàng
dùng móng tay gỡ một chút bỏ vào miệng....
Quả nhiên cũng thật là thần kỳ, chỉ trong chốt lát kỵ sĩ mày đã giãn ra một
chút, hắn phảng phất thở phào nhẹ nhỏm. Mở con mắt, mang theo một tia vui
mừng, thanh âm cũng hòa khí rất nhiều: "Cám ơn...quả nhiên là được thư thái
một chút. Nỗi đau đớn đáng chết này đã hành hạ ta nhiều ngày rồi, làm ta không
thể ngủ được.
Dừng một chút, Hầu Tái Nhân liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái: "Ngươi đối với ma
pháp dược tề học cũng có nghiên cứu? Bây giờ rất ít có ma pháp sư chịu bỏ thời
gian ra nghiên cứu ma pháp dược tề học, phần đông ma pháp sư dành hết thời
gian, tinh lực ra trên ma pháp thí nghiệm, mà dược tề học... chỉ có những
người không cách nào học tập ma pháp mới đi nghiên cứu mà thôi."
Đỗ Duy cười cười: "Ngươi nói đúng rồi, ta chính là một ma pháp sư dược tề. Sự
thật, ta thậm chí không có tư cách của ma pháp sư."
Hầu Tái Nhân cũng thấy kỳ quái không hiểu được, nhàn nhạt thản nhiên nói:
"Nga, vậy người cùng với lão bất tử kia quan hệ như thế nào?"
Lão bất tử? Đỗ Duy nghĩ xưng hô loại này rất thú vị.
"Ngươi thì sao? Ngươi cùng hắn quan hệ như thế nào?" Đỗ Duy không trả lời Hầu
Tái Nhân mà ngược lại còn hỏi hắn.
Hầu Tái Nhân trầm mặc, hắn suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ
là, hắn miễn cưỡng là sư huynh của ta, lực lượng của chúng ta có được là đến
từ cùng một sư phụ."
Sư huynh?
Đỗ Duy nhịn không được cười nói: "Ta nghe nói ngươi mới ba mươi tuổi? Còn lão
gia hỏa kia sợ rằng đã mấy trăm tuổi rồi... ngươi....."
"Không, ta năm nay ba mươi mốt tuổi. Cái lão gia hỏa kia... chỉ có trời mới
biết lão bao nhiêu tuổi! Hừ." Hầu Tái Nhân tựa hồ không muốn nói về vấn đề
này: "Ta cùng lão chỉ là sư huynh đệ trên danh nghĩa, bất quá kỳ thật ta cũng
không có ưa lão." Dừng một chút, hắn đổi đề tài hỏi: "Ngươi thì sao? Ngươi
nhìn qua sợ rằng cũng chưa được mười lăm tuổi, ngươi là ai? Tại sao lại đến
nơi này?"
"Chưa được mười lăm tuổi, chỉ mới hơn mười bốn tuổi thôi." Đỗ Duy nhún nhún
vai: "Ta là La Lâm gia. Tại sao lại tới nơi đây? .... vấn đề này ta nghĩ người
đi hỏi lão gia hỏa đi, hắn bắt ta tới nơi này."
"La lâm gia..." Hầu Tái Nhân suy nghĩ một chút đột nhiên hắn nở nụ cười, hắn
cư nhiên thật là nở nụ cười, vẻ mặt sát khí này, trong ánh mắt mang theo khoái
trá. Nhìn Đỗ Duy: "A! Ta hình như nghe nói qua ngươi. Ngươi tại đế đô cũng rất
nỗi danh. Là người con ngu ngốc của La Lâm gia, nhiều năm trước, các gia tộc
của đế đô cũng đều bàn luận về ngươi."
"Ngươi cư nhiên cũng nghe nói qua." Đỗ Duy không thèm để ý chút nào, nói.
"Đúng vậy." Hầu Tái Nhân phảng phất đắm chìm nhớ lại: "Lô Khắc kỵ sĩ trưởng là
bá phụ của một gã quý tộc, ta từng được mời tham gia yến hội của bá phụ
hắn...lúc trước Lô Khắc có nói cho ta biết, chuyện mới lớn nhất gần đây chính
là người con ngu ngốc của Lôi Mông bá tước, mà bá phụ hắn vốn lúc đầu định kết
thân với La Lâm gia, lúc nghe được tin tức này, sợ đến nỗi không dám nhắc lại.
Ta nhớ kỹ Lô Khắc hắn....."
Nói đến đây, Hầu Tái Nhân đột nhiên ngừng lại. Trong ánh mắt như có một đám
mây mờ bao phủ.
Đỗ Duy cũng không dám nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn kỵ sĩ này.
"Lô Khắc... bị ta giết." - Một lúc lâu đột nhiên Hầu Tái Nhân thấp giọng nói
một câu như vậy.
Thanh âm hắn lạnh băng, mùi vị đau thương như thấm tận xương tủy, trong ánh
mắt của kỵ sĩ này hiện lên một tia thật là thống khổ, hắn dùng sức lắc đầu:
"Là Lô Khắc bị ta giết, còn có Khải lực kỵ sĩ trưởng. Bọn họ đều chết dưới
kiếm của ta."
Đỗ Duy không nói gì. Hầu Tái Nhân chuyển ánh mắt nhìn về phương xa, thanh âm
hắn như lẩm bẩm với chính mình: "Nga... Lô Khắc đại nhân. Khải Lực đại nhân...
còn có Ca Phỉ Đặc, thật thương cảm cho Ca Phỉ Đặc, hắn cùng ta rất giống nhau,
khi còn nhỏ, tại thần điện chúng ta cùng đồng thời tiếp nhận huấn luyện, cùng
đồng thời thông qua khảo hạch tiếng vào thần thánh kỵ sĩ đoàn, hắn cùng ta
giống như là huynh đệ...nhưng lại chính thân thủ ta đánh nát trái tim hắn. Để
ta nhớ lại coi... nga, còn có Tư Đặc Lạp, hắn là người miền nam thật nhiệt
tình, lúc hắn cầu khẩn giọng nói mang theo rặt khẩu âm cũng phương nam, chúng
ta khi còn bé thường hay cười nhạo hắn, hắn bị ta một kiếm trảm làm hai đoạn!
Còn có...."
Đỗ Duy đột nhiên kinh ngạc nhìn thấy một giọt nước mắt chậm rãi từ gương mặt
của Hầu Tái Nhân lăn xuống.
"Bọn họ toàn bộ đều là bằng hữu của ta, là huynh đệ của ta, là chiến hữu của
ta, chúng ta cùng nhau đồng thời huấn luyện, cùng nhau học võ, cùng nhau đối
luyện, cùng nhau cưỡi ngựa...bây giờ bọn họ đều chết dưới kiếm của ta..." Hầu
Tái Nhân ánh mắt bắt đầu trở nên cuồng loạn đứng lên. Hắn đột nhiên rống lớn:
"Tại sao! Tại sao! Ngươi con mẹ nó biết tại sao không!!!"
Hắn đột nhiên đứng dậy, con ngươi đầy huyết, nhìn chằm chằm Đỗ Duy, gầm nhẹ:
"Ngươi biết tại sao không? Ngươi biết không?!"
"....Ta không biết." Đỗ Duy cau mày, hắn ý thức được trạng thái tinh thần của
kỵ sĩ có điều gì đó không đúng, cẩn thận đi giựt lùi ra phía sau một chút.
"Bởi vì... ha ha ha ha..." Hầu Tái Nhân đột nhiên vô ý thức nở nụ cười, hắn
cười một cách khinh cuồng: "Bởi vì! Bởi vì giáo tông bệ hạ! Con mẹ nó, giáo
tông bệ hạ nói: "Nga, đây là ý chỉ của Thần!, sau đó muốn chúng ta chảy máu,
muốn chúng ta đi chết! Hết thảy đều là do câu nói đáng chết của người! Câu nói
đáng chết đó là "Ý Chỉ của Thần!!!"
"Hầu Tái Nhân kỵ sĩ." Đỗ Duy trầm giọng nói: "Ngươi đừng có kích động, trước
tiên ngồi xuống đi."
Hầu Tái Nhân liếc mắt nhìn sâu vào Đỗ Duy, ánh mắt hắn vẫn cổ quái như củ,
phảng phất mang theo một tia tán loạn.
Bất quá hắn cũng ngồi xuống, động tác này làm cho Đỗ Duy thoáng an tâm một
chút.
"Uy, tiểu tử, ngươi có biết tại sao ta bị thần điện đuổi giết không? Tại sao
ta lại biến thành phản đồ của thần điện? Ta, Hầu Tái Nhân này, bắt đầu mười ba
tuổi đã là niềm kiêu hãnh của kỵ sĩ đoàn, của thần điện! Bọn họ nhận rằng ta
là một kỵ sĩ thiên tài trong vòng một trăm năm qua! Thậm chí bọn họ còn dám
chắc cho rằng tương lai ta sẽ trở thành đoàn trưởng của thần thánh kỵ sĩ đoàn!
Chỉ có thánh kỵ sĩ mới trở thành đoàn trưởng! Thần thánh kỵ sĩ đoàn đã không
có đoàn trưởng trong vòng một trăm năm trở lại đây! Nhưng là ta dám chắc sẽ
trở thành thánh kỵ sĩ! Ta sẽ là đứng đầu của thần thánh kỵ sĩ đoàn của thần
điện! Ha ha!!! Nhưng bây giờ ta bị người đuổi giết, phải ẩn núp giống như con
chuột!!!"
Nghe ngữ khí của Hầu Tái Nhân dần dần cuồng bạo, ánh mắt của hắn ngày càng tán
loạn, Đỗ Duy trong lòng bất an!
Đột nhiên hắn giật mình! Không xong rồi!
Nhìn kỵ sĩ cắn một miếng băng tương quả trong tay!
Đỗ Duy hiểu được nguyên nhân xảy ra vấn đề!
Băng tương quả! Nếu phục dụng băng tương quả với số lượng nhiều một chút, tinh
thần kỵ sĩ sẽ bị loại ma pháp thực vật này quấy nhiễu, giống như là người bị
trúng độc phẩm(ma túy), giống như trạng thái tinh thần hỗn loạn!
Ba!
Một tiếng thanh âm trong trẻo vang lên, Đỗ Duy phát hiện kỵ sĩ đã bóp nát cây
thụ côn trong tay!
"Ngươi biết không...nếu có thể lựa chọn một lần nữa....Ta tuyệt đối sẽ không
lựa chọn tiến vào thánh đường đáng chết kia! Thánh đường đáng chết....!!!" Hầu
Tái Nhân nghiến răng.
Thánh đường?
Đỗ Duy biết tên này, thánh đường tức là thần điện, là một chổ chuyên môn tồn
giữ những huy chương của thần thánh kỵ sĩ đã hy sinh chết trận.
Tất cả thần thánh kỵ sĩ lúc chết đi thì huy chương của họ đều được tồn giữ đặt
tại thánh đường, xong được thần linh chúc phúc.
"Nhiều năm trước, lúc ta trở thành kỵ sĩ cấp ba....giáo tông bệ hạ căn cứ theo
truyền thống, cho ta đảm nhiệm chức làm người thủ hộ thánh đường." Hầu Tái
Nhân âm thanh trầm thấp, trạng thái tinh thần hắn cũng hoàn toàn hãm vào nhớ
lại quá khứ:
"Thánh đường thủ hộ giả (người thủ hộ thánh đường). Đây là quá trình kinh
nghiệm chức vụ dành cho mỗi kỵ sĩ sinh trưởng tại thần thánh kỵ sĩ đoàn. Lúc
đang làm thánh đường thủ hộ giả, tất cả mọi người biết, ta trong tương lại
cũng trở thành kỵ sĩ trưởng....song ta cũng không nghĩ tới, cơn ác mộng của ta
đã bắt đầu!!! Cơn ác mộng bắt đầu!" Hầu Tái Nhân đột nhiên cười ha hả, hắn
cười trong băng thiên tuyết địa, theo cuồng phong, thanh âm chấn đãng, giống
như là quỷ mỵ....
"Tiểu tử, ngươi có biết, từ trước tới nay, thần thánh kỵ sĩ vĩ đại nhất, cường
đại nhất là ai không? Ngươi biết không?"
"... ách... là ngươi?" Đỗ Duy cẩn thận dựt lùi trả lời, hắn hiểu được kỵ sĩ
này đã điên rồi, tinh thần hắn giờ phút này có chút bất bình thường, cho nên
không muốn xúc nộ hắn.
"Ta? Ta tính làm cái gì! So sánh với người kia, ta bất quá chỉ là con kiến hôi
thôi!" Hầu Tái Nhân ngữ khí đột nhiên sùng kính vô cùng:
"Tại mấy trăm năm... không thậm chí cả ngàn năm trước đây! Trên đại lục xuất
hiện vô số cường giả (người mạnh), cái gì là đại lục đệ nhất võ sĩ, đại lục
tối cường (cực mạnh) kỵ sĩ, đại lục tối cường ma pháp sư, đại lục đệ nhất ma
pháp sư....chờ một chút, chờ một chút, mấy trăm năm qua, người mạnh kiểu này
xuất hiện rất nhiều...nhưng là chỉ độc nhất một cái danh xưng từ ngàn năm tới
nay, chỉ có một người xứng đáng đạt được mà thôi!"
"Danh xưng gì?"
Hầu Tái Nhân hít một hơi thật sâu, trên gương mặt hắn xuất hiện một luồng màu
đỏ: "Tinh không hạ đệ nhất cường giả!" (người mạnh đệ nhất từ tinh không).
Tinh không hạ đệ nhất cường giả?
Danh xưng này so với cái gì đại lục đệ nhất võ sĩ thì uy phong hơn rất nhiều.
Đỗ Duy liếm liếm đầu lưỡi: "Người này là ai?"
"Người này là một gã từng là thần thánh kỵ sĩ, huy chương thần thánh kỵ sĩ của
hắn đặt trong thánh đường." Hầu Tái Nhân lắc đầu: "Đáng tiếc, hắn chính là cơn
ác mộng của ta."
Đỗ Duy kinh đến hả miệng ra, hắn cẩn thận đi dựt lùi, dùng ngữ khí ôn hòa nói:
"Người này là...."
"La Lan đế quốc khai quốc hoàng đế bệ hạ, người vĩ đại khai sáng đế quốc ...
ngàn năm qua duy nhất có tư cách được trở thành đệ nhất cường giả - tinh không
đệ nhất cường giả....A Lạp Cống. La Lan! Hắn thật là cường đại không ai có khả
năng chế phục được! Bởi hắn chẳng những đứng đầu là đệ nhất ma pháp sư! Đồng
thời cũng là kỵ sĩ tối cường..." dừng một chút, Hầu Tái Nhân bổ sung, nói:
"Thần thánh kỵ sĩ! Khai quốc hoàng đế bệ hạ, từng gia nhập qua thần thánh kỵ
sĩ đoàn! Chính thần thánh kỵ sĩ huy chương của hắn được tồn giữ đặt tại thánh
đường! Huy chương nọ, trở thành cơn ác mộng của ta.............!"