Ma Pháp Cùng Kiếm Chiến Đấu


Người đăng: daihiepdu

Người này không thèm nhìn Đạt Đạt Ni Nhĩ dù chỉ một cái liếc mắt, đột nhiên
vươn ba ngón tay lại, ngón tay cũng như đao phong, cứ như vậy lăng không phách
một cái!

Hô!

Đỗ Duy nhìn thấy một đạo quang mang kim sắc bàn tay của Hầu Tái Nhân phóng ra
rất chuẩn xác đánh trúng thanh đao của Đạt Đạt Ni Nhĩ! Lập tức Đạt Đạt Ni Nhĩ
sắc mặt đại biến, thân thể hắn đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, lúc rơi trên
mặt đất, thanh đao trong tay đột nhiên ‘hoa lạp’ một tiếng, lưỡi đao đều bị
đoạn tiệt thành từng mảnh nhỏ rơi trên mặt tuyết, còn Đạt Đạt Ni Nhĩ thì miệng
phun một ngụm máu tươi, ngữa mặt té xuống!

Tam cấp võ sĩ Đạt Đạt Ni Nhĩ dưới tay của hầu tái nhân một kích cũng không
kham nổi... thậm chí ngay cả trong lúc đối thủ bị trọng thương củng không đỡ
được một đòn! Đây chính là thực lực của đệ nhất kỵ sĩ của đại lục sao ?

Đỗ Duy trong lòng vừa sợ vừa giận, kêu lớn một tiếng: "Đạt Đạt Ni Nhĩ!", hắn
không kịp suy nghĩ, tay nhanh chóng niết một cái chỉ ấn, sau đó lập tức hai
đạo phong nhận nhắm Hầu Tái Nhân đang ngồi trên tuyết tấn công tới, đồng thời
Đỗ Duy không chút ngừng lại, hắn rõ ràng chính mình đang đối mặt với một đại
kỵ sĩ của đại lục, lúc phóng ra hai đạo phong nhận, hắn liền tay phóng tới
thêm một cái mê muội thuật.

Tốc độ niệm chú của hắn cực nhanh, nhưng chỉ làm Hầu Tái Nhân thoáng chút kinh
ngạc. Bất quá được xưng là một kỵ sĩ tối cường của đại lục, quả nhiên không
phải hư danh, người này mặc dù hiện đang bị trọng thương, nhưng chỉ có chút
kinh ngạc vì biểu hiện của Đỗ Duy, nhưng sau đó ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra,
một luồng đấu khí bắn ra từ ngón tay dễ dàng đánh tan phong nhận do phong hệ
ma pháp của Đỗ Duy phóng tới, về phần mê muội thuật, cũng không biết người này
lộng đích bản lãnh gì, hắn cười lạnh một tiếng, để tay trước mặt xoa một cái,
Đỗ Duy cảm thấy trước mắt chợt lóe!

Mê muội thuật kia tự nhiên bị Hầu Tái Nhân bắn trở về! Mắt thấy quang mang ma
pháp của mình bị bắn quay trở lại xạ trên người mình, Đỗ Duy không rên được
một tiếng nào, liền té xuống.

Phác một tiếng, Đỗ Duy té ngữa mặt nằm trên tuyết, trong đầu vẫn mắng: Ta có
lẽ đã bị Hầu Tái Nhân phản lại ma pháp mê muội thuật của chính mình. Đạt Đạt
Ni Nhĩ... nguy rồi. Đạt Đạt Ni Nhĩ thế nào, sẽ không bị người này giết chết
chứ!

Lão ma pháp sư, cái lão già này, như thế nào lại không có chút động tĩnh? Hắn
không có đi theo ta sao?

Tái Mai Nhĩ, ngươi ở đâu? Tái Mai Nhĩ người đàn bà kia, không lẽ bị quỷ bắt đi
rồi sao?!

"Tiểu tử trẻ tuổi, ngươi là một ma pháp sư?" Hầu Tái Nhân đã khó khăn từ mặt
tuyết đứng lên. Dải băng trên người hắn mơ hồ thấm rất nhiều máu, lúc thân thể
đứng thẳng, trên cơ thể hắn vặn vẹo một chút, hiển nhiên là đau đớn của vết
thương làm cho mặt hắn đầy thống khổ.

Đỗ Duy ngữa mặt nằm trên đất. Mê muội thuật kia đã bắn trở lại làm cho trong
đầu Đỗ Duy một trận mê muội, mơ hồ. May là tinh thần lực của hắn rất mạnh,
dùng sức cắn môi một cái, đau đớn kích thích thần kinh hắn, làm Đỗ Duy lúc này
hơi thanh tĩnh một chút.

Xa xa, trên mặt tuyết, Đạt Đạt Ni Nhĩ cũng giãy dụa ngồi dậy. Khóe miệng đầy
vết máu, hắn nhìn chằm chằm Hầu Tái Nhân, cố sức vươn tay ra sau giựt cái cung
do tuyết lang dong binh tặng....

Ông!

Một âm thanh chấn đãng không khí, Hầu Tái Nhân có chút cau mày, hắn nhanh
chóng lắc thân thể qua. Giơ tay lên hai ngón tay, nhẹ nhàng gắp lại một
cái....một mũi tên nanh sói nhanh như vậy mà bị hắn lăng không dùng tay bắt
lấy.

"Hừ, tiễn thuật không tồi, nhưng tốc độ ngươi quá chậm." Hầu Tái Nhân tiện tay
dùng mũi tên bắt được bắn lại về phía Đạt Đạt Ni Nhĩ, phốc xích một tiếng, bả
vai của Đạt Đạt Ni Nhĩ bị bắn thủng! Lực lượng quả nhiên kinh khủng, Đạt Đạt
Ni Nhĩ đang ngồi trên mặt tuyết bị lực đánh bắn lên văng ra sau năm sáu thước
đập mạnh vào cây đại thụ phía xa! Tuyết trên cây lộp bộp rơi xuống đầu Đạt Đạt
Ni Nhĩ, miệng hắn thống khổ phát kêu lên!

Mũi tên nanh sói của tuyết lang dong binh thường thường có ngạnh ở trên đầu
mũi tên! Bị mũi tên này đâm vào thân thể, có thể tưởng tượng được thống khổ
mãnh liệt cỡ nào!

Hầu Tái Nhân cười lạnh một tiếng, từng bước dẫm nát mặt tuyết đang từ từ tiếng
về hướng Đỗ Duy, trong ánh mắt hắn mang theo sát khí: "Xin lỗi, ta và các
người không có ân oán, nhưng bây giờ ta không thể không giết chết cái
ngươi....hơn nữa, ta bình sanh hận nhất chính là ma pháp sư!"

Tay hắn dựng lên như thanh đao, Đỗ Duy không nghi ngờ, người này chỉ cần nhẹ
nhàng vung tay lên, cho dù chỉ dùng nhục chưởng (tay bằng xương thịt) cũng có
thể dễ dàng cắt lấy đầu mình.

Đỗ Duy cố gắng dùng sức ngăn cản bước chân của Hầu Tái Nhân, nhưng chân của
hắn cơ hồ trầm trọng như một tòa núi lớn vậy!

Trong ánh mắt của Hầu Tái Nhân có chút đùa cợt, tay chưởng của hắn đã chậm rãi
hạ xuống....

Tại lúc này, toàn thân Đỗ Duy bạo phát ra một đoàn hắc khí! Lập tức trong ánh
mắt của Đỗ Duy hiện lên một tia dị sắc, đột nhiên thân thể chợt lóe lên tiêu
mất phía dưới chân của Hầu Tái Nhân! Thanh âm hắn trong nháy mắt vang lên tại
địa phương cách ngoài xa ba thước! Hầu Tái Nhân thoáng ngẫn người, hắn cảm
giác được không khí bốn phía, khí lưu bỗ nhiên bay nhanh lại! Thân thể hắn
căng thẳng, có cảm giác vô số đạo khí lưu bay nhanh tới tấn công tới chân tay
của mình, phảng phất một tia khí lưu gắt gao trói buộc hắn!

Hầu Tái Nhân dùng sức phất tay, kim quang trên người hắn chớp động, đấu khí
lập tức đánh tan khí lưu chung quanh, nhưng không khí là vô cùng vô tận, càng
ngày càng nhiều khí lưu chung quanh vòng vo trói buộc hắn, phảng phất như từng
đạo từng đạo dây trói vô cùng vô tận trói lại.....

"Nga, thúc phược thuật (ma thuật trói người) sao?" Hầu Tái Nhân trong ánh mắt
hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá sau đó hắn cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng
ma pháp như vậy là có thể đánh bại ta ?" Trong tiếng cười lạnh, hắn đột nhiên
ôm chặt song chưởng, sau đó làm một động tác vung tay ra.

........

Trong tầm mắt của Đỗ Duy, nhìn thấy kỵ sĩ này trong nháy mắt toàn thân tỏa ra
một luồng khí diễm màu vàng hùng hậu. Dưới tác động của luồng khí diễm màu
vàng này, không khí chung quanh phảng phất bị một tầng khí màu vàng chấn đắc
phi tán ra bên ngoài!

Hầu Tái Nhân nhìn Đỗ Duy đang ngồi trên mặt tuyết, hắn vươn một tay lăng không
một trảo, trong tay chợt xuất hiện một thanh kiếm!

Cái này đương nhiên không phải thật sự là một thanh kiếm, mà là một thanh kiếm
quang màu vàng do đấu khí tạo thành. Thanh kiếm này rời khỏi tay của kỵ sĩ
hướng về phía Đỗ Duy bắn tới!

Một ánh quang mang như thiểm điện trong nháy mắt bắt tới trước mặt Đỗ Duy, Đỗ
Duy cơ hồ chỉ còn biết nhắm mắt lại chịu chết, tại lúc này trước mặt Đỗ Duy
đột nhiên xuất hiện một đoàn quang mang màu bạc!

Đoàn ngân quang rất nhanh ngưng tụ thành một mặt gương đỡ lấy luồng quang mang
ngay trước mặt đỗ duy. Mặt gương trúng đòn dập dờn như làn sóng, mà kiếm quang
chỉ có thể dừng lại giữa không trung, rốt cuộc không thể tiến tới một chút
nào!

Quang mang màu vàng cùng quang mang màu bạc của tấm chắn đồng thời tán đi,
kiếm và quang kính đều hóa thành vô số bụi sáng.

"Nga! Ma pháp phòng ngự thuẩn." Hầu Tái Nhân nhíu lông mi: "Xem ra ta đã nhìn
lầm ngươi, tiểu tử này, cấp bậc ma pháp cũng không thấp a!"

Đột nhiên con mắt Đỗ Duy sáng ngời! Hắn lớn tiếng gọi: "Tái Mai Nhĩ! Là ngươi
phải không?"

Tái Mai Nhĩ đã xuất hiện phía sau lưng của Hầu Tái Nhân, mái tóc màu bạc theo
gió tung bay, trên mặt lạnh như băng: "Bất kể là ai, tuyệt đối không cho
thương tổn Trát Khắc!"

Nói xong, Tái Mai Nhĩ hai tay tạo thành chữ thập, lập tức trên người nàng xuất
hiện một đạo quang mang màu bạc, trong nháy mắt hóa thành vô số lưu tinh đồng
thời hướng về Hầu Tái Nhân bắn tới.

Hầu Tái Nhân hét lớn một tiếng, xoay người lại đỡ lấy đám lưu tinh này. Đột
nhiên màu vàng khí diễm trên người của vị đệ nhất kỵ sĩ của đại lục này tăng
lớn lên ba phần, lần này hắn tiện tay một trảo, thu lấy trường kiếm của Ca Phỉ
Đặc hiện đang nằm kế bên phần mộ vào tay! So sánh với lưu tinh màu bạc đầy
trời đang phóng tới, Hầu Tái Nhân động tác phảng phất như không hài lòng, hắn
rất là thong thả giơ trường kiếm trong tay chém nhẹ vào phía trước mặt một
cái....

Phảng phất phía trước mặt hắn đột nhiên bị bóp méo một cách kỳ dị! Rõ ràng lưu
tinh bay tới tia chớp, nhưng động tác của Hầu Tái Nhân vô cùng thong thả, hết
lần này đến lần khác khi động tác của Hầu Tái Nhân thực hiện xong, lưu tinh
cũng không có khả năng bắn tới trước mặt Hầu Tái Nhân. Hắn hoa trường kiếm lên
nháy mắt biến thành một cái quang cầu bao phủ toàn thân của kỵ sĩ vào bên
trong, lưu tinh đầy trời bắn tới trước người kỵ sĩ, nhưng không cách nào đột
phá luồng quang cầu màu vàng nọ, chỉ là kích động làm nổi lên vô số quang
điểm....

Tái Mai Nhĩ sắc mặt cũng trầm xuống, hiển nhiên thực lực của Hầu Tái Nhân hơn
hẳn dự tính của nàng, nữ chiêm tinh thuật sư này âm trầm nghiêm mặt đột nhiên
thân thể nhẹ nhàng khe khẽ bay lên, đôi chân trần trắng như tuyết rời khỏi mặt
đất, mở ra song chưởng phảng phất như ôm lấy bầu trời, mười ngón tay này linh
xảo chớp giương lên, trong miệng rất nhanh ngâm xướng chú ngữ, ngay cả Đỗ Duy
cũng nghe không hiểu! Chỉ trong phút chốc thiên địa biến sắc!

Bầu trời vốn đang bình lặng, trong nháy mắt trở nên âm u! Gió lạnh đột nhiên
rít gào, phía chân trời xa xa vô số đám mây dưới cơn cuồng phong bắt đầu tụ
họp! Mây đen đầy trời nhanh chóng trở nên âm u dày đặc! bầu trời trong sáng
nhanh chóng bị che phủ, thậm chí...

Gặp quỷ! Trong tầng mây kia thậm chí còn có từng đạo điện quang mơ hồ ẩn ẩn
hiện hiện!

Tái Mai Nhĩ trong ánh mắt phảng phất cũng có điện quang, nàng giống như là một
nữ thần đứng giữa không trung, nhẹ nhàng khe khẽ hạ một tay xuống, đầu ngón
tay điểm về phía Hầu Tái Nhân nói: "Ngươi! Đến đây đi, kỵ sĩ cường đại, ta
muốn nhìn xem thực lực của ngươi!"

Hầu Tái Nhân sắc mặt ngưng trọng nhìn bầu trời đầy mây đen, hắn quát lớn: "là
ai! Là cường đại ma pháp sư cũng biết đánh lén sao?! Ngươi không dám hiện thân
trước mặt ta sao!"


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #69