Khuôn Mặt Của Tái Mai Nhĩ


Người đăng: daihiepdu

Đỗ Duy mắng lớn, hắn lập tức đẩy ngã một gã dong binh gần mình nhất, sau đó
rút chủy thủ ở trên người hắn, bất chấp kết quả, phản thủ một đao, đâm mạnh
đao vào đùi gã dong binh!

Hắn hy vọng đau đớn có thể khiến người kia tỉnh lại... nhưng Đỗ Duy vẫn phải
thất vọng!

Gã kia trên đùi trúng một đao nhưng dường như một chút cũng không cảm thấy,
lại bắt đầu giãy dụa, bò dậy, vẫn như cũ không để ý tới Đỗ Duy, nhắm hướng hồ
từng bước từng bước lết đi. Trên đùi hắn máu tươi chảy ròng ròng, một đường
nhiễm hồng mặt tuyết trắng...

Đỗ Duy cơ hồ tuyệt vọng, hắn lại liên tiếp thi triển pháp thuật, nhưng mà hỏa
cầu không thể nào phóng xa như vậy... gã quỷ hồ trên mặt băng kia cách bờ phải
năm sáu trăm bước!

Đỗ Duy giờ vẫn chưa nắm giữ phong hệ phi hành thuật, nếu không hắn đã sớm bay
qua đó ném hỏa cầu rồi!

Tinh thần ma pháp! Đây chính là tinh thần ma pháp!!

Đỗ Duy lo lắng, bắt đầu lục lọi tất cả tư liệu ở trong đầu về tinh thần ma
pháp, nhưng khiến hắn bất lực chính là, cho dù hắn nắm giữ vài lý thuyết về
loại ma pháp này nhưng trước giờ chưa từng luyện tập nó. Tinh thần ma pháp là
một loại ma pháp mà phải cần lên tới trung cấp ma pháp sư mới có thể sử dụng.
Bằng thực lực bây giờ của Đỗ Duy vẫn còn xa xa chưa đạt tới...

Ta phải làm cái gì!! nhìn gã dong binh thứ hai đã nhảy vào trong lỗ băng, Đỗ
Duy tát mạnh vào mặt mình một cái. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy
tới phía trước. Sau đó đẩy ngã một dong binh, dùng chính dây trói chuẩn bị bắt
dã thú trên mình gã kia mà trói hai chân hắn lại, sau đó bắt đầu chạy ra trói
người khác...

Mặc dù Đỗ Duy đã cố gắng, nhưng dù sao hắn chỉ có một người, vừa trói được ba
người đã có hai dong binh đi gần tới lỗ thủng kia !

Đỗ Duy thở gấp, hắn rống lớn: "Cái này là cái quỷ gì vậy!!"

"Là 'Mê Huyễn Hồ yêu' - ma pháp cong kích" Phía sau truyền tới thanh âm của
Tái Mai Nhĩ.

Đỗ Duy giật mình quay đầu lại đã thấy Tái Mai Nhĩ một thân hồng bào đứng đằng
sau. Bất quá nữ nhân này mang theo vẻ mặt rất phức tạp, cũng không biết là sợ
hay là kinh ngạc. Đỗ Duy còn có thể thấy chiếc áo bào hồng sắc của nàng ta
đang nhẹ nhàng run rẩy, dường như trong nội tâm cũng đang cực không bình tĩnh!

"Tái Mai Nhĩ! Mẹ nó! Ngươi sao giờ mới đi ra!" Đỗ Duy lớn tiếng quát: "Ngươi
có biết đây là cái gì? Rốt cuộc là cái gì! Như thế nào mới có thể phá giải
nó?! Mẹ nó! Đám dong binh kia sắp chết sạch rồi!"

Trong ánh mắt Tái Mai Nhĩ cũng lộ ra một loại mê mang, nàng dường như rất khổ
não, dùng sức ôm lấy đầu: "Ta... ta hình như biết... ta có lẽ đã nghe qua. Ta
rốt cuộc bị làm sao vậy! Ta làm sao thế này? Vì sao ta biết những thứ đó! Vì
sao... trong não ta hình như có rất nhiều thứ, rất nhiều..."

"Không có thời gian để ý tới trong cái đầu đáng chết của ngươi có cái gì rồi!"
Nếu Tái Mai Nhĩ là một người thật có lẽ Đỗ Duy đã xong lên nắm lấy cổ áo nàng
mà hống lên rồi, đáng tiếc Tái Mai Nhĩ chỉ là một cái bóng, Đỗ Duy chỉ có thể
quay về phái nàng trừng mắt: "Mau nói cho ta biết! Làm sao có thể đối phó với
nó!"

Đỗ Duy một bên rống lớn một bên tay cũng không dừng lại, hắn rất nhanh dùng
dây thừng trói hai chân Bái Nhân Lí Hi và Đạt Đạt Ni Nhĩ lại, hắn thậm chí còn
cắn răng, cầm lấy một thanh đao, đẩy ngã gã dong binh nào là hung hăng đâm vào
đùi hắn một nhát.

Chứ cho rằng chém bị thương đối phương, khiến hắn từ giờ hết đi lại cũng còn
hơn là nhảy vào trong lỗ băng kia nhiều lắm.

"Mau nghĩ biện pháp! Tái Mai Nhĩ, mau... nghĩ biện pháp!!" Đỗ Duy ra sức đẩy
ngã một gã, cả hai người lăn lộn trên mặt đất mấy vòng. Đỗ Duy thở hồng hộc,
hung hăng đâm thanh đao trên tay mình vào đùi gã kia, trên tay hắn bây giờ đã
đầy máu tươi, mệt phờ quệt mồ hôi đang ròng ròng trên mặt.

Tái Mai Nhĩ mê mang nhìn Đỗ Duy, nhưng mà khi nàng nhìn thần tình Đỗ Duy, trên
mặt hắn đầy máu đang hung hăng trừng mắt nhìn mình, thanh âm thì hoang mang lo
lắng....

Trong ánh mắt mỹ lệ của Tái Mai Nhĩ đột nhiên lướt qua một tia sáng kỳ dị! Lập
tức sự sợ hãi và thống khổ chợt biến mất, nàng đứng thẳng dậy, ánh mắt giống
như không động sâu không thấy đáy!

Sau đó! Nữ nhân mỹ lệ này chậm rãi bước về phía hồ, đôi chân trần cứ vậy bước
đi, áo bào đỏ thắm nhẹ nhàng tung bay. Lưng quay về phía Đỗ Duy, nàng chậm rãi
đưa tay lên...

Một tiếng ngâm xướng bén nhọn từ trong miệng Tái Mai Nhĩ phát ra!

Thanh âm kia giống như một cái dùi, đâm mạnh vào trong nơi sâu thẳm của não Đỗ
Duy! Thanh âm này mặc dù dễ nghe nhưng... nghe xong lại làm cho đầu người ta
đau tưởng chừng phát điên!

Cơn đau thâm nhập cốt tủy... A, không, phải là cơn đau thâm nhập linh hồn này
lập tức khiến toàn thân Đỗ Duy chấn động! Hắn thậm chí có thể cảm giác được
toàn thân lông mao của mình đều dựng cả lên!

thanh âm trong miệng Tái Mai Nhĩ không ngưng phát ra, trong đó uẩn hàm liên
tiếp những âm phù cổ quái, khó đọc! Đỗ Duy có thể khẳng định kia tuyệt đối là
một loại ma pháp chú ngữ!

Thanh âm của Tái Mai Nhĩ lập tức áp đảo thanh âm của quỷ hồ phía xa xa kia!
Đám dong binh đang hoảng du trên mặt băng kia đồng loạt dừng bước, thân thể
mỗi người đều chấn động, sau đó mọi người đột nhiên ngã đảo xuống đất!

Dường như từ trong cơn ác mộng bừng tình, sau khi mọi người ngả xuống đất đều
đột nhiên kêu to! Thanh âm của Tái Mai Nhĩ đã che kín lỗ tai, ý nghĩ thậm chí
là tâm linh của mọi người! Mỗi người đều liều mạng theo bản năng bịt kín lỗ
tai của mình, nhưng sự đau đớn đáng sợ kia vẫn như cũ không hề thuyên giảm, dù
chỉ nửa điểm cũng không!

Nhưng cũng chính loại đau đớn này, cơn đau khiến thân thể mọi người chết lặng,
cứng ngắc đã khiến cho ý thức vốn tiêu tán của mọi người từng chút từng chút
đã hồi phục!

Thanh âm của Tái Mai Nhĩ lại càng ngày càng vang vọng! Tảng âm vốn uyển chuyển
đột nhiên trở nên dị thường bén nhọn! Cao âm trùng trùng điệp điệp, nhấp nhô,
càng ngày càng bén nhọn, càng ngày càng lên cao... Tưởng như đã đẩy lên tới
thanh bậc cao nhất rồi, lại chuyển mình, tiếp tục lướt lên trên cao nữa!

Đỗ Duy đã cảm thấy đầu mình dường như sắp bị sóng âm này chấn vỡ! Hắn dùng sức
ôm lấy đầu. Lớn tiếng kêu: "Tái Mai Nhĩ! Mau dừng lại, dừng lại!"

Tái Mai Nhĩ lại giống như không nghe thấy, sắc mặt nàng ngưng trọng, lại tiếp
tục từng bước từng bước tiến lên trên mặt băng! Thân thể nàng nhẹ nhàng phiêu
du, thanh âm trong miệng không ngừng tạo thành từng làn sóng từng làn sóng đẩy
đi...

Mà quỷ hồn trên mặt băng kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sau đó
vội vàng định chui xuống dưới tầng băng!

"Hừ, muốn chạy sao!" Tái Mai Nhĩ cười lạnh một tiếng, rốt cục cũng đình chỉ
thanh âm đáng sợ kia!

Thân thể Đỗ Duy chấn động!

Tái Mai Nhĩ lúc nói ra những lời này, thanh âm vẫn như cũ là thanh âm của Tái
Mai Nhĩ, nhưng ngữ khí kia...

Loại ngữ khí vừa lạnh lùng, lại mang theo kiêu ngạo, thậm chí mang theo lãnh
khốc, yếm ác, cừu hận... lại một chút cũng không giống ma pháp sinh vật phục
chế mà Đỗ Duy đã biết!

Thân thể Tái Mai Nhĩ nhẹ nhàng phiêu phù giữa không trung! Ngón tay thon dài
của nàng nhẹ nhàng đưa lên, mái tóc dài màu bạc giống như một dòng thác nước
nhẹ nhàng phiêu động theo làn gió. ĐỘt nhiên vài đạo khí lưu rất nhanh bắt đầu
xoay tròn.....

Đầu ngón tay của Tái Mai Nhĩ rất nhanh ngưng kết thành một quang điểm, quang
điểm kia dần dần hội tụ thành một quang cầu nho nhỏ, dùng mắt thường cũng có
thể thấy trong quang cầu có những tia chớp chớp động liên hồi!

"Ma thú ti vi xấu xa..." Thanh âm của Tái Mai Nhĩ từ giữa không trung truyền
đến, mang theo một loại ngữ khí lạnh lùng, cao cao tại thượng vang vọng khắp
nơi: "Trước mặt Tái Mai Nhĩ đại nhân ta, ngươi cũng dám triển hiện loại tinh
thần ma pháp đáng thương hại kia sao!!!"

Tiếng cười so với băng còn lạnh hơn của tái mái nhĩ vang vọng, nàng chỉ cần
nhẹ nhàng điểm ngón tay tới, quang cầu kia rất nhanh đã phóng ra một đạo quang
mang...

Khách sát!

Trên tầng băng phát ra một thanh âm đáng sợ, sau đó là một cái khe bắt đầu lan
đi... tầng băng ẩn ẩn phát ra những tiếng oanh minh. Mặt băng nhanh chóng tách
ra hai bên...

Dưới tầng băng, nước hồ đang quay cuồng.. rất nhanh, một luồng nước đã đem vài
dong binh từ dưới hồ nước bốc lên cao!

Con quỷ hồn phía xa phát ra thanh âm thê lương thảm thiết, Tái Mai Nhĩ nhẹ
nhàng điểm ngón tay, đột nhiên một đoàn quang hoàn đã bao trụ cả quỷ hồn!

Lập tức giống như là có một bàn tay vô hình tóm lấy nó! Bốc lên khỏi mặt
băng...

Thân thể quỷ hồn giữa không trung ra sức giãy dụa, nhưng dù cho nó làm thế nào
cũng không thể phát ra được một thanh âm đầy đủ, tiếng kêu thê lương đứt quãng
truyền tới, mang theo ý ai cầu ...

"A... Cầu xin sao?" Tái Mai Nhĩ cười lạnh, nàng dường như đang đùa bỡn đối
thủ, trầm giọng nói: "Ngươi dùng thanh âm khảng tạng, dùng phương pháp ti bỉ
để hút lấy linh hồn mọi người sao? A... Để ta xem bộ dáng khảng tạng của ngươi
ra sao... tấm thân ngụy trang này của ngươi quá xấu xí!"

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng lăng không nhẹ nhàng vung lên!

Đỗ Duy lại kinh ngạc, con quỷ hồn kia dường như bị một lực lượng vô hình chia
ra làm hai!

Thân thể của gã dong binh đã chết biến thanh hai mảnh rơi xuống mặt nước hồ,
rất nhanh biến mất. Mà ở giữa không trung bây giờ chỉ còn lại một thứ nho nhỏ!

Thứ kia nhìn qua thịt bầy nhầy, toàn thân mang theo một loại chất lỏng nhầy
nhụa gì đó, thân thể lại giống như một sứa không có xúc giác, có một cái khe
giống như miệng của nó đang hấp hấp. Phía dưới nửa người của nó giống như đuôi
cá đang liều mạng vẩy vẩy...

"A, quả nhiên là một con 'Mê Huyền Hồ Yêu', loại ma thú xấu xí bẩn thỉu này
vẫn chưa tuyệt chủng sao?" Nụ cười trên mặt Tái Mai Nhĩ mang theo sự lãnh
khốc, nàng vươn một đầu ngón tay, móng tay sắc nhọn của nàng cứ thế giữa không
trung hoa lên một cái...

Một tiếng 'Xuy' nhẹ nhàng phát ra, trên thân thể của con quái vật xa xa lập
tức đã thêm một đạo vết thương! Trong miệng vết thương trào ra chất nhày màu
xanh biếc. Sau đó, trong tiếng kêu thảm thiết, toàn thân của nó bắt đầu xé
rách! Tái Mai Nhĩ hừ một tiếng, tiếp tục hoa tay vài cái, thân thể của con
quái vật phía xa tứ phân ngũ liệt. Sau khi từng mảnh từng mảnh thân thể của nó
rơi xuống hồ nước Tái Mai Nhĩ mới vung tay, một viên bảo thạch từ xa bắt đầu
hướng Tái Mai Nhĩ chậm rãi bay tới, rơi vào trong lòng bàn tay của nàng!

"Hừ, một con hồ yêu trưởng thành." Tái Mai Nhĩ nhàn nhạt nói: "Ma thạch ngược
lại không nhỏ."

Tái Mai Nhĩ vung tay áo, mặt hồ nước lục bục nổi lên vài bong bóng nước đẩy
mấy dong binh vừa rơi xuống hố băng kia trở lại bờ!

Đỗ Duy đã hoàn toàn ngây dại!

Trong não hắn một mảng hỗn loạn... bất quá hắn duy nhất có thể khẳng định một
điều là: Nữ nhân trước mặt này tuyệt đối không phải Tái Mai Nhĩ, tuyệt đối
không phải là ma pháp sinh vật mình từng biết, tuyệt đối không phải là nữ nhân
thường vung vẩy đôi chân trần xinh đẹp trước mặt mình!!

Nàng... ngữ khí vừa rồi của nàng... còn cả... gặp quỷ, nàng lại có thể thi
triển ma pháp! Là ma pháp!

Một ảo ảnh sinh vật lại có thể thi triển ma pháp?!

Nàng...

Trong não Đỗ Duy đột nhiên toát ra một ý niệm khiến mình không dám tin tưởng:

Nàng... có lẽ ...ngữ khí vừa rồi, cả tư thái nữa... cái bộ dáng cường giả hí
lộng đối thủ, vui vẻ trong tàn khốc, có điểm giống như... Vị chiêm tinh thuật
sư vĩ đại - Tái Mai Nhĩ - Kỳ Lạp!

Trong lúc đầu Đỗ Duy quanh quẩn đầy những ý nghĩ như vậy Tái Mai Nhĩ đã nhẹ
nhàng hạ xuống dưới mặt tuyết, sau đó đi tới bên người Đỗ Duy.

Nữ nhân này từ trên cao nhìn xuống Đỗ Duy đang nằm dưới đất, trên mặt vẫn còn
đầy máu tươi....

Tái Mai Nhĩ cứ đứng như vậy, lẳng lặng nhìn, trên đỉnh đầu nàng là mật mật ma
ma đầy sao nhưng trong mắt nàng, hai con ngươi lại có thể sáng hơn cả những
ngôi sao kia.

Cứ như vậy nhìn nhau, cứ như một thế kỷ đã trôi qua, đôi mắt dần dần xuất hiện
một loại cảm giác khó miêu tả... ôn nhu!

"Thân ái của ta... phiền toái đã giải quyết xong rồi." Thanh âm ôn nhu của Tái
Mai Nhĩ giống như làn gió xuân, không còn cảm giác lãnh khốc vừa nãy nữa.
"Đúng rồi... xin lỗi, ta đã đáp ứng với chàng, vĩnh viễn không thi triển ma
pháp, nhưng mà khi ta thấy chàng bị nguy hiểm, ta lo lắng... Trát Khắc, ngươi
có biết ta yêu chàng biết bao!"

Nói xong, ánh mắt nữ nhân này chợt đóng lại, trước mặt đồ duy ngã đảo xuống!

Điều đầu tiên sinh ra trong đầu Đỗ Duy là: "nữ nhân này là ai?!"

Ý nghĩ thứ hai của hắn là: "Nàng nói 'Trát Khắc' là ai?!"

Chờ... chờ chút!

Đỗ Duy đột nhiên nhảy dựng lên!

Trát KHắc ... Trát Khắc?!!

Gặp quỷ! Ta nhớ rõ cái tên này! Trong tộc phổ gia tộc có cái tên này!!

Trát Khắc La lâm!! Tộc trưởng của gia tộc la lâm! Cũng chính là .... trượng
phu của nữ chiêm tinh thuật sư!! Tằng tằng tằng tằng tổ phụ của Đỗ Duy?!

Đúng rồi! Ta biết Trát Khắc là ai rồi.... vậy thì thân phận của cô ta là...

nàng... Đỗ Duy rên rỉ một tiếng: "Lão thiên a... nàng không phải là Tái Mai
Nhĩ thực chứ.... nàng không phải chỉ là một sinh vật phục chế sao???"


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #64