Người đăng: daihiepdu
Ánh mắt Đỗ Duy sáng ngời: "giao dịch gì vậy?"
"Là thế này. Ta biết ma pháp sư đều rất giàu có vì vậy nếu ta đưa vàng bạc chi
loại cho ngài thì khẳng định ngài sẽ không để chúng vào mắt, vì thế..." Bái
Nhân Lí Hi mỉm cười nói: "Ta và người của ta ước chừng còn có thể tiếp tục đi
lên phía bắc bốn năm ngày nữa, chúng ta sẽ đi tới Đại Viên Hồ, sau đó thì phải
quay đầu trở về. Ta nghĩ dù sao ngài và đồng bạn của ngài đều một đường vãng
bắc. Như thế mấy ngày nữa không bằng hai người đi cùng chúng ta một đường. Ta
và người của ta có thể làm hướng đạo cho hai người, mang theo hai người một
đường tới đại viên hồ. Một mảng rừng lớn như thế này nếu không có hướng đạo có
lẽ rất dễ lạc đường, như vậy ngài thấy thế nào?"
Bái Nhân Lí Hi mở cuộn giấy trong tay: "Đây là một phần bản đồ băng phong rừng
rậm! Một phần bản đồ như vậy ở trên thị trường không thể tìm được! Kể cả ngài
chi ra một vạn kim tệ cũng không thể nào mua được! Đây chính là Bái Nhân Lí Hi
ta dùng hai mươi năm mạo hiểm, bốn mươi mấy lần kinh nghiệm vẽ ra! Ta cam đoan
cả đế quốc có lẽ đều không thể tìm thấy một phần bản đồ giống như thế này
nữa."
Đỗ Duy trong lòng nháy động!
Hắn tiếp nhận phần bản đồ này, mở ra...
Trên đó vẽ một tảng lớn... đường rừng, quả thực là có vài con đường đi thông
qua rừng, trên bản đồ còn đánh dấu vài trấn nhỏ phía nam băng phong rừng rậm,
còn cả vài quan khẩu do bạo phong quân đoàn đặt rải biên giới.
Đỗ Duy nhìn thoáng qua vài lần đã tìm được con đường mấy ngày trước mình và vị
ma pháp sư già cùng nhau tiến vào rừng.
Trên bản đồ diện tích rừng cũng không biết lớn đến đâu, bất quá Bái Nhân Lí Hi
thoáng chỉ điểm một chút, Đỗ Duy cũng đại khái có thể hiểu một chút.
"Chỗ này, chỗ này ước chừng là vị trí của chúng ta bây giờ." ngón tay của Bái
Nhân Lí Hi chỉ vào một chỗ trên bản đồ.
Từ trên đó có thể thấy, vị trí này cách nam bộ rừng rậm rất gần, Đỗ Duy nhìn
mà không khỏi nhụt chí... khổ sở hai ngày như vậy mà ở trên bản đồ mới chỉ
nhích được một chút một chút như thế.
Bái Nhân Lí Hi cười cười, sau đó lại ở trên bản đồ chỉ vào một điểm: "Chỗ này
chính là mục tiêu của ta và người của ta - Đại Viên Hồ."
Trên bản đồ có một khoanh tròn đại diện cho một mảng hồ nước.
Bái Nhân Lí Hi đại khái giới thiệu qua, khối hồ nước này nằm ở bên trong rừng
rậm, là một hồ nước trong rừng nhưng diện tích của nó lại khá lớn.
"Mảnh hồ này rộng ước chừng năm sáu dặm.... ít nhất cũng phải như vậy. Mặc dù
ta có đi qua vài lần nhưng cũng không thể đo đạc cụ thể. Trên sự thực ta cũng
không dám đi tới bờ bên kia của hồ nước. Đại Viên hồ có thể xem như là một
phân giới tuyến của mọi mạo hiểm đoàn trong băng phong rừng rậm này.
"Nó như thế nào?" Đỗ Duy đối với hết thảy mọi thứ trong băng phong rừng rậm
này đều rất tò mò.
"Phân giới tuyến theo nghĩa đen" Bái Nhân Lí Hi cười nói: "Trên cơ bản phía
nam của hồ nước khá yên bình, không được coi là quá nguy hiểm, các dong binh
đoàn giống như bọn ta cũng có thể miễn cưỡng hoạt động, nhưng phía bắc hồ...
cực ít người dám tiếp tục đi lên phía bắc. Những người dám tiến lên thì căn cứ
theo ta được biết đều cường giả nổi danh trên toàn đại lục.... ít nhất Bái
Nhân Lí Hi ta không thuộc về nhóm những người này. Ta mang theo người của ta
từng đi tới Đại Viên hồ vài lần nhưng tới giờ không một lần dám tiến lên một
bước."
Dừng một chút, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười cổ quái: "Thuận tiện nói một
chút, nếu đây là mùa hè ta cũng không dám đem người đi tới Đại Viên hồ. Ngươi
có biết, phàm là chỗ có nguồn nước, bình thường đều sẽ có dã thú nguy hiểm
xuất hiện... Ma thú cũng giống dã thú, ma thú cũng phải uống nước, ma thú cũng
phải tắm rửa. Trong mùa hè thời tiết nơi đây mặc dù vẫn lạnh, nhưng không lạnh
tới băng đống như bây giờ. Bây giờ mới là đầu mùa xuân, hồ nước còn chưa tan
băng, mặt hồ vẫn đóng. Sẽ không có ma thú gì hoạt động bên hòa. Nhưng mùa hè
lại không giống nữa, mùa hè ở nơi đó quả thực chính là nơi ma thú tụ tập! Gặp
quỷ... ta từng nghe nói có vài dong binh đoàn, cả trăm ... cả trăm người bị ma
thú tập kích ở bên cạnh hồ! Cả đoàn người đều chết cả ở đó. Vì thế, cũng vì
mùa này ta mới dám tới đó, nếu thay đổi là mùa hè ta nhất định sẽ cách thật
xa."
Bái Nhân Lí Hi nói xong, liếc mắt nhìn Đỗ Duy: "Thế nào? Ma pháp sư các hạ?
Giao dịch của ta rất đơn giản. Ta và người của ta đem hai người đi tới hồ nước
kia, còn đem phần bản đồ này tặng cho người... mặc dù phía bắc hồ ta chưa đi
qua nhưng mấy năm nay sưu tập cũng không ít tư liệu, đều là vài cường giả từng
đi qua phía bắc hồ truyền tới tin tức. Đây đã tốn không ít tiền của ta mới sưu
tập được a! Các điểm đánh dấu trên bản đồ này đều là địa hình phía bắc của Đại
VIên Hồ, ít nhất cũng là ba ngày đi đường."
Đỗ Duy nhìn Bái Nhân Lí Hi: "Đoàn trưởng tôn kính tiên sinh... ta rất tò mò,
ngài đã không định lên phía bắc hồ vậy vì sao phải sưu tập các tư liệu về
phương bắc đó vậy?"
Bái Nhân Lí Hi trong ánh mắt lộ ra một tia cảm khái, vẻ mặt hắn rất chân
thành, cũng rất nghiêm túc: "Ma pháp sư các hạ, xin ngài nhớ kĩ, ta là một mạo
hiểm giả!"
Lúc hắn nói những lời này, vẻ mặt thậm chí còn có chút thành kính.
"Ta là một mạo hiểm giả! Mặc dù... ta bây giờ sống bằng nghề dong binh, ta nhờ
vào các mạo hiểm giả trong băng phong rừng rậm lấy được một ít lợi ích...
nhưng mà, ta không phải là một thương nhân đầy người là mùi tiền thối! Trong
tim ta chảy dòng máu của một mạo hiểm giả!" Bái Nhân Lí HI trầm giọng nói: "Ta
đã ở trong địa phương này mạo hiểm nửa đời người rồi, khi còn trẻ, nghe được
truyền thuyết này ta đều luôn luôn muốn biết phía bắc băng phong rừng rậm này
rốt cuộc hình dạng ra sao... mặc dù ta biết thực lực ta không được coi là
cường giả . Mà bây giờ thủ hạ ta đã có một đám người, ta phải chịu trách nhiệm
về họ! Nhưng ta cũng có giấc mộng của chính mình! Giấc mộng của ta là... tương
lai. Khi ta già rồi, lúc nghỉ hưu rồi, ta sẽ không làm cái chức đoàn trưởng
này nữa, người của ta sẽ được trao cho người đứng đầu mới. Lúc đó, ta một
người không có trách nhiệm gì, ta sẽ chuẩn bị vượt qua cái hồ nước kia, tới
phía bắc để nhìn xem! Cả đời ta đều đi quanh cái địa phương này rồi! Tương lai
nếu ta khi ta đã già mà vẫn chưa nhìn thấy phương bắc có hình dáng gì, ta sẽ
chết không nhắm mắt! Ta sưu tập những tư liệu này chính là để chuẩn bị cho sau
này! Ta đã chuẩn bị sẵn cho lúc đó, một người ra đi. Ta còn chuẩn bị sẵn cho
cái chết của mình! Cứ cho rằng ta chết đi, ít nhất trước khi lâm tử cũng phải
biết phương bắc rốt cuộc trông như thế nào... chết ở đó, ta coi như đã hoàn
thành số mệnh của một mạo hiểm giả!'
Nói đến đây, Bái Nhân Lí Hi nói ra một câu khiến Đỗ Duy phải kính trọng:
"Thân là một mạo hiểm giả nếu già chết ở trên giường, đó mới chính là một loại
sỉ nhục! Thân là một mạo hiểm giả chính thức, nên chọn cho mình cái chết ở
trên đường!"
Đỗ Duy hít sâu, ngữ khí của hắn không khỏi tăng thêm vài phần tôn trọng: "Đoàn
trưởng tôn kính các hạ, ngài đáp ứng hướng đạo cho chúng ta, lại tặng cho
chúng ta bản đồ này.. vậy ngài cần gì ở chúng ta.?"
"Rất đơn giản." Bái Nhân Lí Hi cười cười: "Ta chỉ có hai điều kiện. Đệ nhất,
trên lộ trình chúng ta đi nếu gặp phải phiền toái gì, tỷ như bị người khác
hoặc là ma thú tập kích. Thì ngài, ma pháp sư các hạ, xin đứng ở bên chúng ta,
lúc đó, chúng ta cần tới sự trợ giúp của một ma pháp sư."
"Không có chuyện gì." Đỗ Duy lập tức trả lời: "Đã đi cùng đường đều là đồng
bạn rồi, đây là chuyện đương nhiên."
"Cám ơn, điều kiện thứ hai của ta là... nếu ngài hoàn thành lần mạo hiểm này,
có thể trở về được...xin lỗi vì ta đã dùng lời nói không cát lành. Nhưng cũng
xin khuyên ngài lần cuối, phương bắc rất nguy hiểm!" Nhìn Đỗ Duy không tiếp
thụ lời khuyên của mình, Đoàn trưởng thở dài: "Vậy... nếu ngài có thể trở về,
ta nghĩ, ngài sẽ là ma pháp sư lợi hại nhất ta từng gặp... ngài còn trẻ như
vậy! Ngoại trừ thiên tài ra ta không còn từ ngữ nào để hình dung được nữa. Ta
tin tưởng rằng tương lai, ngài nhất định sẽ trở thành một cường giả nổi danh
trên đại lục. Nếu có một ngày như vậy, ta hy vọng ngài có thể nhớ tới cái tên
Tuyết Lang Dong Binh Đoàn... ta mạo muội yêu cầu ngài hãy nhớ tới trong băng
phong rừng rậm, tuyết lang dong binh đoàn đã từng trợ giúp ngài. Vì phần nhân
tình này, rất mong trong lúc thích hợp, ngài thuận tiện hãy nhắc tới cái tên
này, chỉ cần như vậy là đủ."
Một đoàn trưởng rất tinh minh!
Đỗ Duy đối với vị đoàn trưởng này càng thêm vài phần kính trọng!
Nếu vừa rồi ngôn từ trong đoạn "số mệnh của mạo hiểm giả." khiến hắn trông
giống như một người lý tưởng chủ nghĩa ... thì phần giao dịch tiếp theo cũng
cho thấy vị đoàn trưởng này rất có ánh mắt nhìn xa trông rộng!
Sự tình này đối với bọn họ mà nói cũng không có hao hụt gì... bọn họ vốn muốn
tới Đại Viên Hồ, với đội ngũ hơn một trăm người, thuận tay đem thêm hai người
cũng không hao phí gì cả. Thêm nữa là trên đường lại có thêm một vị ma pháp
sư.
Ngoài cái này ra, còn lại là phần bản đồ kia... bản đồ là tự tay đoàn trưởng
làm ra, hắn mặc dù đưa cho Đỗ Duy nhưng tự mình lúc nào cũng có thể vẽ lại một
bản nữa. Cái này đối với hắn không có tổn thất gì.
Mà những cái này, lại đổi được một phần nhân tình của một vị ma pháp sư!
Trên la lan đại lục, ma pháp sư còn trân quý hơn cả vàng bạc. Đặc biệt là các
ma pháp sư lợi hại. Vị đoàn trưởng này tính toán rất thông minh, Đỗ Duy còn
trẻ như vậy đã trở thành một ma pháp sư. Tiền đồ của hắn khẳng định là vô cùng
quanh vinh... chỉ cần hắn có thể sống trở về, sẽ khiến Tuyết Lang Dong Binh
Đoàn không tổn hao gì lại có thể kết hạ hữu nghị với một vị đại ma pháp sư
tương lai!
Có thể chỉ nhìn tới tương lai, có thể tìm được sự giúp đỡ của một vị đại ma
pháp sư... một lý tưởng chủ nghĩa giả, cũng không thiếu giảo hoạt a.
Đây là đánh giá của Đỗ Duy đối với Bái Nhân Lí Hi.
---- Một đêm không có chuyện gì.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Đỗ Duy chui ra khỏi lều tuyết lang dong binh đoàn
đã chuẩn bị xuất phát rồi. Một ít dũng sĩ không sợ lạnh còn dùng tuyết để lau
rửa thân thể, còn có cả người cầm chủy thủ dè dặt cạo râu. Những chàng trai đã
quen với kiếp sống mạo hiểm này, mỗi người đều mang một khí chất bưu hãn trong
mình. Cuối cùng, dùng mười phần 'trung khí', kêu gọi đồng bạn đi ra.
Đạt Đạt Ni Nhĩ có chút ủ rũ.
Sau sự giới thiệu hôm qua của Bái Nhân Lí Hi đoàn trưởng về băng phong rừng
rậm, Đạt Đạt Ni Nhĩ rất rõ rằng bằng vào thực lực của mình muốn tìm thấy Kim
Nhãn Mãng là rất ít khả năng. Cứ cho thêm vào vị tiểu ma pháp sư Harry Porter
kia, có lẽ cũng không đủ.
Đỗ Duy ngược lại an ủi vị võ sĩ trung thành nhà Lí Tư Đặc này vài câu, sau đó
đi theo Tuyết Lang Dong Binh Đoàn ra đi.
Tuyết Lang Dong Binh Đoàn đi rất chậm, chung quanh còn tản ra hai tiểu đội dò
đường. Buổi chiều, Đỗ Duy cũng đã tận mắt được chứng kiến quá trình săn thú
của binh đoàn.
Đội tìm tòi đã tìm thấy một cái động của ma thú. Một gốc đại thụ chọc trời bị
đào không, một con gấu trắng khổng lồ toàn thân trắng tinh đang ở bên trong
ngủ đông.
Đây là một con "Tuyết hùng bào hao" ( tuyết hùng gầm thét) Con ma thú này thể
tích to gấp đôi một con gấu tuyết bình thường, hình dáng thì rất giống với
loại gấu bắc cực tại tiền thế Đỗ Duy. Bất quá loại tuyết hùng bào hao này có
thể phát ra một loại ma pháp công kích: Tiếng gầm rú của nó có thể cuộn lên
một cơn lốc nhỏ!
Tuyết Lang dong binh đoàn tựa hồ rất thành thục đối phó với loại ma thú này.
Mười mấy võ sĩ vạm vỡ dùng dây buộc mình và đồng bạn cùng một chỗ, sau đó đốt
một nhánh cây vứt vào trong động gấu, bức nó chạy ra. Sau đó dùng cung tiễn từ
xa tập kích nó.
Cự hùng gào thét tạo nên một cơn lốc, đương trường cuốn hai đại hán lên giữa
không trung! Bất quá bọn họ cùng đồng bạn được cột cùng một chỗ nên mặc dù ngã
có thảm một chút lại thêm mặt tuyết rất dày nên không bị trọng thương. Chỉ là
một gã xui xẻo dập mông vào một tảng đá phủ tuyết nên bị thương một chút.
Đám dong binh dùng một tấm lưới lớn bao trùm con gấu, sau đó chia làm bốn
phương tám hướng, mỗi bên có hơn chục đại hán dùng sức giữ chặt.
Cuosoi cùng, đoàn trưởng Bái Nhân Lí Hi cầm trong tay một thanh cự phủ, đứng
cắch cự hùng tầm mười lăm bước, đấu khí nhấp nháy, rất nhanh phi cự phủ tới!
Trong màn đấu khí màu bạc, một búa của vị đoàn trưởng này đã chia đầu cự hùng
thành hai nửa!
Đỗ Duy nhìn cũng không khỏi kinh ngạc!
Vũ kĩ của vị đoàn trưởng này quả nhiên lợi hại! Một trong tam kiệt dong binh
phương bắc quả nhiên có thực lực!
Đỗ Duy trong lòng so sánh những cao thủ vũ kĩ mình gặp qua, phát hiện kể cả là
kỵ sĩ La Bá Đặc hay là vị thị vệ trưởng A Nhĩ Tháp kiếm sĩ, có lẽ cũng không
bằng được Bái Nhân Lí Hi này.
Người khá hơn có lẽ chỉ có Kiều An Na mà thôi.
Trong tiếng hoan hô của đám Dong Binh, mọi người tiến đến đem thi thể cự hùng
trở về, một vị đội trưởng thuần thục dùng chủy thủ rạch bụng con gấu, lấy ra
mật gấu, sau đó lấy ma hạch ở trong đầu nó, cất đi.
Còn lại, ba binh lính rất nhanh chia con gấu ra thành nhiều mảng, phân cho đám
lính bê về.
Một ngày sau, tràng diện như thế này Đỗ Duy có thể thấy được bốn năm lần.
Tuyết lang dong binh đoàn còn săn được hai con Băng Tuyết Ma Lang, nhưng đáng
tiếc, trong lúc săn một con ma lang, một dong binh đã bị móng vuốt của nó cào
rách bụng, lòi cả ruột gan ra ngoài!
"Đây là cuộc sống của mạo hiểm giả. Mỗi ngày đều có nguy hiểm, đều có người
phải hy sinh." Đạt Đạt Ni Nhĩ khẽ nói với Đỗ Duy: "Năm đó ta cũng phải trải
qua cuộc sống này, bất quá sau đó ta lựa chọn rời đi."
Đám dong binh đối với đồng bạn vừa chết cũng chỉ thoáng tỏ một chút bi ai, sau
đó chôn thi thể hắn, tiếp tục ngẩng đầu bước đi....
Buổi tối, mọi người được một bữa no thịt ma lang, bất quá, trong lúc uống rượu
ấm thân, Đỗ Duy cũng nhận ra một việc nhỏ.
Mười mấy dong binh ngồi ở bên ngoài đám lửa trại thủy chugn không chạm tới bì
rượu kia.
"Đó là những người gác đem." Đoàn trưởng thấy ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Duy,
nói: "Người gác đêm phải bảo trì tinh thần tỉnh táo một trăm phần trăm! Ở
trong địa phương kiểu này, nếu người gác đêm có chút sơ xót có thể toàn đội
ngũ sẽ phải xong đời! Vì thế, người gác đêm bị cấm tuyệt uống rượu! Nhưng ngày
hôm sau họ cũng được thưởng gấp đôi phần rượu, chiến lợi phẩm hôm sau cũng có
nhiều hơn một chút."
Đoàn trưởng nói tới đây, trầm giọng bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu lúc đó
bọn họ còn có thể sống trở về."
Nghe được những lời này, Đỗ Duy nhìn những binh lính gác đêm kia đang hâm mộ
nhìn đồng bạn mình uống rượu,... trong ánh mắt hắn thêm một tia kính ý.