Không An Phận


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

CHƯƠNG 6: KHÔNG AN PHẬN

Đám mây tận chân trời bị ánh mặt trời chiếu đỏ rực, bây giờ trời đã gần tối.
Một chiếc xe ngựa hoa mĩ chậm rãi hướng phía nam đế quốc Khoa Đặc Hành Tỉnh mà
tiến. Chiếc xe ngựa bốn bánh đẹp đẽ này được những tài liệu thượng đẳng chế
tạo thành. Rất chắc chắn, nó mang theo cả hơi thở quyền quý trên thân xe. Trên
thùng xe cũng được điêu khắc rất tinh mĩ, các hoa văn đều được mạ vàng, Không
thứ gì là không biểu hiện thân phận cao quý của chủ nhân chiếc xe ngựa này.

Đặc biệt chiếc huy chương gắn trên xe kia.

Một vòng hoa trang trí uốn lượn trên mũi kiếm của hai thanh trường kiếm, mà
trên chuôi kiếm còn đội lên vương miệng, bao phủ quanh đó là hỏa diễm hừng
hực...

Một cái huy chương như vậy, chỉ có trên phương diện huy chương học mới có thể
nhìn thấy hết được thân phận quý tộc tôn quý, mới có thẻ nhìn ra nhiều điều!
Tất cả gia tộc trong đế quốc, có thể ở trên huy chương điêu khắc hai thanh
trường kiếm giao thoa là không nhiều lắm! Hai thanh trường kiếm này đại biểu
cho lịch sử gia tộc ít nhất cũng đã sản xuât ra một nhân vật cấp Nguyên Soái,
mà mặt trên đỉnh đầu lại có vương miệng càng tượng trưng cho gia tộc này cùng
hoàng thất có quan hệ.

Trước xau xe ngựa, có hơn mười hộ vệ kỵ sĩ thân khoác khải giáp, mình cưỡi
tuán mã, bên hông lộ rõ những thanh trường kiếm kỵ sĩ. Khải giáp trên người
được đánh sáng bóng, vũ khí sắc nhọn, nhưng tất cả những thứ xinh đẹp này lại
phối hợp với một điều không xứng, đấy chính là đám kỵ sĩ này đều một bộ cúi
đầu ủ rũ.

Mã Đức đang ngồi ở bên cạnh xa phu, trong miệng hắn nhàm chán cắn lấy một gốc
cây thuốc, nhìn thoáng qua sắc trời, sau đó thở dài thật sau. Xoay nghiêng
người gõ gõ vào cửa sổ xe ngựa: "Đỗ Duy thiếu gia, chúng ta có nên tìm một chỗ
trú chân tạm hay không, sắc trời có vẻ sắp tối rồi."

Trong thùng xe, Đỗ Duy bị cắt ngang hứng đọc sách, hắn kéo rèm cửa sổ, nhìn
thoáng qua ánh chiều tà đường chân trời: "Được rồi"

Mã Đức lập tứng dạ một tiếng. Trong lúc này, phía trước xe ngựa phi tới một
con ngựa, một hộ vệ kỵ sĩ gia tộc mình mặc khinh giáp có chút thở dốc, lớn
tiếng hô: "Tổng quản đại nhân, phía trước có một thị trấn nhỏ, xem ra đêm nay
chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi ở chỗ này thôi."

Từng là một mã phu như Mã Đức có lẽ không quen với lối xưng hô "Tổng Quản đại
nhân", nhưng mà người trung thực này cũng đối với vị kỵ sĩ trẻ tuổi phía
trước mặt hạ mũ gật đầu đáp: "Chủ nhân cũng lên tiếng rồi, hôm nay sẽ nghỉ
ngơi ở phía tước."

Nhìn vị khuôn mặt lộ rõ vẻ trung thành kiên nghị của vị kỵ sĩ trẻ tuổi, trong
nội tâm Mã Đức thở dài: "Người tuổi trẻ đơn thuần a."

Lần theo cùng Đỗ Duy thiếu gia trở về lãnh địa này chỉ có hơn hai mươi kỵ sĩ
hộ vệ như thế này.

Bản thân đường đường là trưởng tử của Lôi Mông bá tước - một vị đứng thứ hai
trong thống soái bộ đế quốc, lần này trở về xa hương lại chỉ cso dẫn theo hơn
hai mươi hộ vệ cùng một cái gã xa phu ngoại danh "tổng quản" này.

Đoàn tùy tùng như vậy thật quá mức giản dị mất.

Phải biết rằng, ở những nhà giàu có tại đế đô, những quý tộc gì đi nữa cho dù
là một chuyến dã ngoại dạo chơi cũng sẽ đem theo mội đại đội người hầu cùng vệ
đội.

Cho nên hơn hai mươi hộ vệ kỵ sĩ của gia tộc này đều là "tinh thiêu tế tuyển".

Ai ai cũng biết, vị Đỗ Duy thiếu gia ở trong gia tộc đã hoàn toàn thất sủng
rồi. Tương lai gia tộc đã nằm trên mình của đệ đệ hắn. Mặc dù không có nói rõ
nhưng ai cũng đều hiểu được vị Đỗ Duy thiếu gia này đã bị tước đoạt thân phận
"Người kế thừa gia tộc" rồi.

Không thể nghi ngờ gì nữa, đi theo một chủ nhân như thế này trở vè lãnh địa
trông coi tổ nghiệp, tiền đồ là ảm đạm vô quang rồi. Mỗi người đều có tính
toán lợi riêng, mỗi người đều hy vọng có thể ở lại đế đô phồn hoa, không ai
nguyện ý đi theo một chủ nhân phế vật trở lại chốn đồng quê quê mùa cả đời.

Đặc biệt là đám kỵ sĩ này. Ai không nghĩ ở lại đế đô, ở lại bên người bá tước
nói không chừng tương lai có thể bằng vào võ công của chính mình tìm được sự
sủng ái của bá tước thăng quan tiến chức! Cho nên khi bị an bài tùy tòng theo
Đỗ Duy thiếu gia hồi hương mỗi người đều đối với cái việc này tránh né còn
không kịp. Chẳng có một kỵ sĩ nào nguyện ý bỏ thời gian sung mãn nhất của đời
mình lãng phí ở cùng một chủ nhân vô dụng trở về quản đám nông phu cả.

Kết quả, đám hai mươi kỵ sĩ bị chọn ra này không nghi ngờ chính là một đám quỷ
xui xẻo. Bọn họ nếu không phải là võ công tậm tặc, không thể trọng dụng thì là
kẻ ngày thường tính tình cô tịch, bị đồng liêu không ưa hoặc là bị bài xích.
Còn không, chính là những người trẻ tuổi không hiểu biết, ý nghĩ đơn giản, dễ
dàng bị lừa gạt.

Nhìn vị kỵ sĩ trẻ tuổi vừa dò đường kia, trong lòng mã đức đã làm ra một kết
luận: Hắn hơn phẩn nửa là người trẻ tuổi không hiểu sự, hơn nữa ý nghĩ đơn
giản. Vẫn chưa ý thức được là đang đi đày theo một đám người vô dụng.

Sau khi ra khỏi đế đô, dọc đường đi này mọi người đều chẳng ai cao hứng, chỉ
duy nhất một người vẫn bảo trì được thần thái thản nhiên bình tĩnh, chỉ có vị
Đỗ Duy thiếu gia kia mà thôi.

Cứ cho là đi đày, nhưng mà cho tới giờ không ai có thể nghe thấy vị thiếu gia
này bão oán quá một câu. Mỗi ngày hắn đều ngồi trên xe ngựa đọc mấy bộ sách
đem từ nhà đi, rất ít nói, hơn nữa đối với mọi người thái độ rất ôn hòa.

Thu Hồi tạp niệm trong não, Mã Đức cao giọng kêu to một tiếng, ý bảo mọi người
đẩy nhanh tốc độ hơn. Kẻ mã phu trước kia bây giờ là tổng quản đị nhân này tâm
tính cũng coi như không tệ lắm, ít nhất hắn cũng rất giỏi về khoa an ủi người
khác. Mặc kệ mọi chuyện, đi dày cũng được, thế nào cũng được, dù sao trước kia
ta cũng chỉ là một mã phu nho nhỏ mà thôi. Có thể như bây giờ mặc dù chỉ là
một tổng quản đi đày nhưng it snhaats mỗi tháng có thêm được vài kim tệ, cái
này mới là sự thật a!

Sờ sờ túi tiền trong lồng ngực, Mã Đức tổng quản đại nhân trên mặt tràn trề nụ
cười.

Ah, nghe nói Khoa Đặc Hành Tỉnh ở tận nam bộ đế quốc. Nữ hài tử phương nam này
da thịt nhẵn nhụi, eo lưng thon thả, Mã Đức ta có thể ở chỗ này kiếm một nữ
nhân a, hắc hắc.

---------

Cự Mộc Trấn là một trấn nhỏ duy nhất trong phương viên trăm dặm quanh đây.
Trong trấn này chỉ có mấy trăm hộ dân, một tòa tửu quán nhỏ duy nhất, tên cũng
rất đơn giản: "Cự Mộc Tửu Quán"

Bởi vì là tửu quán duy nhất nên sinh ý cũng không kém cho lắm. Thịt nướng giá
rẻ, đồ uống giá rẻ, kĩ nữ giá rẻ.... Cứ xem như là những người bần cùng nhất
trong xã hội ít nhất cũng phải có một ít nhạc thú trong cuộc sống chứ, không
phải sao?

Khi xa đội của Đỗ Duy đi tới trước cửa tửu quán này, Đỗ Duy ngẩng đầu lên,
đóng lại quyển sách trong tay, sau đó thổi tắt ngọn nến trong thùng xe.

Ra khỏi thùng xe, Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển hiệu bằng sắt gỉ của
tửu quán, ở trong gió đong đưa. Từ trong cửa lớn truyền ra những thanh âm ồn
ã, trên cửa sổ toát những ánh lửa nhấp nháy.

Trong lúc Đỗ Duy cùng một hàng người đi vào tửu quán, lập tức khiến cho mọi
người trong quán đều chú ý. Dù sao, một đám người mặc Kỵ sĩ khải giáp tiến vào
một tửu quán nhỏ cũng sẽ gây ra chú ý.

Đỗ Duy đi theo cuối cùng, hắn đi vào đồng thời đám kỵ sĩ cũng đã hoàn thành
được công tác: Rửa sạch sẽ một đám đất trống, một cái bàn lau sạch, sau đó vây
quanh một vòng tròng xung quanh Đỗ Duy.

Trong tửu quán, mọi người đều dò xét Đỗ Duy, dò xét qua một hài tử còn rất
trẻ.

Đỗ Duy thân thể coi như cao lớn, dù sao hắn cũng xuất thân từ vũ huân gia tộc
la lâm thế gia. Chỉ có điều thân thể hắn có chút gầy gò một chút, trên người
khoác một bộ lễ phục đẹp đẽ, ngay cả hoa văn trên tay áo cũng hiển thị thân
phận quý tộc cao quý của hắn rồi. Ngoại trừ một đầu hồng sắc tóc điểm hình của
huyết thống la lâm gia tộc có chút bắt mắt thì ấn tượng của mọi người đối với
hắn đều là văn nhược.

Sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy gò, trắng bệnh mà trầm mặc,trong tay còn ôm
một quyển sách.

Các hộ vệ kỵ sĩ khác đều đã bắt đầu chuyển di hành lý rồi, Mã Đức cũng xuất ra
vài kim tệ. Ông chủ của tửu quán lập tức cho người thu dọn vài căn phòng sạch
sẽ sau đó thu dọn chuồng ngựa cho đám uy mã ngụ.

Mà lúc này, Đỗ Dung cũng chịu được ánh mắt xoi mói từ xung quanh nhìn tới hắn.

"Ah, xem ra là một quý tộc"

"A, một quý tộc sao lại chạy tới địa phương này của chúng ta chứ nhỉ."

"Ông chủ, ta xem ông nên nên đem cái ghế dựa mà người kia đang ngồi cất đi,
nói không chừng về sau sẽ bán ra tiền đấy."

Sau một lúc im lặng, trong tửu quán đã khôi phục lại huyên náo. Ai nấy đều bàn
luận về đám người của Đỗ Duy, rất hiển nhiên, ở một nơi nhỏ như thế này, trong
một tửu quán rẻ tiền xuất hiện một quý tộc mặc hoa phục là một món đồ rất lạ
lùng.

Có một vài nữ nhân ăn mặc xộc xệch, lộ hẳn bả vai lẫn một phần vú đi tới ý đồ
bắt chuyện với Đỗ Duy. Nhưng mà Mã Đức cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình,
đem đám kỹ nữ này đuổi ra ngoài.

Bị đẩy ra, hai kĩ nữ ở một bên không nhịn được chỉ vào Mã Đức chửi bới. Mấy
câu chửi nhà quê này Mã Đức không thèm để ý, ngược lại một gã túy quỷ ở bên
cạnh còn ôm lấy một kỹ nữ: "A ha, tiểu bảo bối của ta, tiểu thí hài kia có gì
tốt chứ, hay là để đại gia yêu ngươi cái nào." Nói xong ở trên phần mông của
cô ta niết lấy một cái, ả kỹ nữ mặt mày hớn hở, lập tức ngồi xuống lòng gã túy
quỷ.

Đỗ Duy sắc mặt bình tĩnh, hắn yên lặng uống lấy một cốc rượu, cho dùng xung
quanh có chỉ chỏ bàn luận, hắn cũng chỉ thoáng nhíu mày một chút mà thôi.

Đám vệ sĩ hộ vệ này cũng không có động tĩnh gì cả. Ở trong cái tửu quán nghèo
nàn đám kỵ sĩ không khỏi bi thán cho tương lai tiền đồ của mình.

Ài, nếu có thể ở lại thế giới xa hoa như đế đô kia thì hay biết mấy.

Đúng lúc này, "Phanh" một tiếng, cửa tửu quán bị đẩy ra, một hàng người từ bên
ngoài đi tới, gồm 3 nam một nữ. từ vẻ mặt phong trần của bọn họ thêm vào đám
quần áo không rẻ kia, hiển nhiên không phải người địa phương, họ cũng là những
người từ phương xa tới như bọn ĐỖ Duy rồi.

Khiến trong tửu quán chợt yên lặng không tiếng động chính bởi vì tất cả ánh
mắt nam nhân cơ hồ cùng một lúc đều tập trung tới trên người cô gái kia.

Đây là một cô gái ước chừng trên dưới mười tám mười chín tuổi, sở hữu một mái
tóc nâu dài, khuôn mặt diễm lệ. Một khuôn mặt như vậy hiển nhiên đối với người
khác giới có một mị lực xâm lược rất lớn! Mà trên người nàng khoác một bì giáp
bó sát, hiển nhiên bì giáp kia cũng là loại thượng đẳng, không biết dùng loại
da ma thú nào tạo thành, tản mát ra một loại ánh sáng mờ mờ. Trên đó còn khắc
thêm một chút hoa văn. Mà hạ thân của nàng lại càng nóng bỏng, lại có thể mặc
một cái quần ngắn, đem toàn bộ đôi chân đầy đặn tuyết trắng lộ ra ngoài! Trên
đùi còn quấn quanh một đoạn vải, trên đó buộc một thanh chủy thủ! bên hông của
nàng cắm một thanh loan đao, sau lưng còn đem một cây cung nhỏ, một hộp tên
màu bạc cắm mấy mũi tên!

Từ trên mũi tên sáng bóng màu bạc mà nhìn, Đỗ Duy lập tức nhận ra đó dùng bằng
thuần bạc tạo ra! Dùng loại bạc thuần chất này tạo ra cung tên thật sự là một
hành vi xa xỉ!

Cô gái diễm lệ có đôi chân dài tròn lẳn này lập tức biến thành tiêu điểm của
phần đông nam nhân trong tửu quán! mà nàng tựa hồ lơ đãng xoay người, khiến
cho khe hở trên chiếc bì giáp lộ ra một phần nhũ câu trắng

mịn. Lập tức làm cho con ngươi đám tửu quỷ muốn lọt ra ngoài, ngay cả cốc bia
trong tay cũng suýt rơi xuống đất.

Cô gái này bên người còn có vài nam đồng hành. Một kẻ tráng hán hình dạng như
man ngưu, thân mặc trọng giáp, sau lưng đeo một tấm lá chắn vừa dày vừa nặng.
Từ những vết thương có trên thân thể cuồn cuộn bắp thịt và cánh tay rắn chắc
của hắn có thể hình dung đây là một võ sĩ thuần túy sức mạnh. Một kẻ cao gầy
khác bên cạnh, nhìn qua rất nhạy cảm, trên vai còn lộ ra một bộ trường cung,
ngón tay thon dài mà mạnh mẽ, trên ngón tay của hắn còn có một chiếc nhẫn sắt
màu đen. Kẻ này chắc là một dạng cung tiễn thủ.

mà kẻ cuối cùng mới là người khiến Đỗ Duy chú ý!

Đây là một nam nhân thân mặc trường bào màu xám, tướng mạo rất bình thường,
chỉ là trong ánh mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ lạnh lùng. Trang sức bên người
hắn cực kỳ đơn giản, đơn giản tới mọi người xung quanh tựa hồ đều chẳng chú ý
tới hắn.

Nhưng Đỗ Duy chú ý nhất lại là hắn! Bởi vì toàn thân hắn bao phủ một cái
trường bào, trên ngực của trường bào là một huy chương màu bạc hình lá cây!

Ở cái nơi heo hút này mọi người đều không nhận ra cái huy chương đó nhưng Đỗ
Duy lại nhận ra! Hơn nữa mấy hộ vệ kỵ sĩ có nhiều kiến thức hơn một chút cũng
nhận thấy.

Kẻ mặc áo bào màu tro này lại có thể là một ma pháp sư! Mặc dù chỉ là một tấm
huy chương hình lá cây, một cấp ma pháp sư thấp nhất... Bạn đang đọc truyện
tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Nhưng mà tấm huy chương kia không nghi ngờ là đã thông qua ma pháp hội chứng
nhận đủ tư cách trở thành một ma pháp sư.

Cẩn thận giương mắt nhìn tấm huy chương kia trong chốc lát, trong lòng Đỗ Duy
lập tức sinh ra một ý niệm trong đầu....


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #6