Người đăng: daihiepdu
Khiến Đỗ Duy buồn bực chính là, vị ma pháp sư già mua tất cả những thứ đó đều
tiêu bằng tiền của hắn. Lúc hắn bị bắt đi, trên người vẫn còn đeo một túi tiền
lớn, bên trong nhiều ít cũng phải trăm mười kim tệ.
Vội vàng mặc tấm áo da, đội mũ, hai vành mũ dày che kín đôi tai, đeo lên đôi
giày tuyết, cầm lấy thanh yêu đao... Đỗ Duy bây giờ nhìn qua đã vài phần giống
một mạo hiểm giả thường xuyên ra vào băng phong rừng rậm rồi.
Đi ra khỏi lữ điếm, bên ngoài đã có sẵn một chiếc xe trượt tuyết, bốn con chó
tuyết ngoan ngoãn nằm bệt trên mặt đất.
không gian bên trong xe trượt tuyết rất nhỏ, Đỗ Duy không thể không cùng vị ma
pháp sư già chui vào cùng một chỗ, vị ma pháp sư này bây giờ vẫn mặc một bộ áo
bào màu trắng... người này tựa hồ chẳng hề có chút sợ lạnh gì cả. Mà Đỗ Duy
ngồi sát bên cạnh ông ta mới phát hiện huyền bí bên trong. Ông già này không
biết dùng pháp thuật gì khiến cho Đỗ Duy gần sát người ông ta lại có cảm giác
như ngồi cạnh một lò lửa vậy, trên người vị ma pháp sư tỏa ra hơi ấm hầm hập.
"Hừ, biết ma pháp thì đã làm sao?" Đỗ Duy hừ một tiếng.
Bất quá, hắn tò mò chính là mấy con chó tuyết này lại không cần người điều
khiển.
VỊ ma pháp sư này cái gì cũng biết, ngay đến việc điều khiển chó tuyết cũng
tinh thông. Cũng không thấy ông ta hò hét cái gì, chỉ thấy ông ta ngồi trong
xe, nhẹ nhàng nói một câu: "Đi thôi!"
Bốn con chó tuyết tráng kiện ở trên mặt đất phía trước lập tức ba chân bốn
cẳng gắng sức chạy ! Chỗ nào phải vòng, chỗ nào giảm tốc đều không cần vị ma
pháp sư này điều khiển, đám chó tuyết đều ngoan ngoãn kéo theo xe chạy băng
băng. Trên mặt đất trắng xóa, xe trượt tuyết để lại một vết trượt dài, cứ như
vậy nhắm phương bắc mà đi.
Cố gắng dựng đứng cổ áo cùng với mũ, Đỗ Duy cảm thấy gó lạnh thổi phần phật
vào trên mặt khiến lạnh cóng, ánh mắt cũng không thể mở, chỉ có thể tận lựa
dựa vào hơi ấm từ trên người vị ma pháp sư mà thôi.
Những cơn gió lạnh ở bắc quốc chính là những con dao... Đỗ Duy vô luận tại
tiền thế hay là hiện thế, đều sinh sống tại phương nam, chưa từng đi quá
phương bắc. Thiên khí tại nơi băng thiên tuyết địa không biên giới này cả đời
hắn cũng chưa thấy qua mấy lần.
Dọc theo đường đi, không thể không oán hận lão ma pháp sư đáng giận này, còn
cả cái quỷ thiên khí đáng chết này nữa!
Mặt trời vẫn như cũ lơ lửng trên đỉnh đầu nhưng bây giờ một chút hơi ấm cũng
không thấy. Đỗ Duy thân thể súc thành một đoàn, chẳng mấy chốc dưới mũi của
hắn đã ngưng kết thành một đám băng nhỏ, quệt một cái suýt nữa thì mang theo
một đám da, Đỗ Duy đau tới cơ hồ muốn chảy nước mắt.
Băng phong rừng rậm nằm ở tận phương bắc đại lục... nghe nói đây là tận cùng
phương bắc của đại lục rồi.
Nơi đây cũng đòng dạng được quan phương la lan đế quốc xác định "BIên giới".
BÌnh thường sẽ không cho phép người dân đế quốc tiếp tục tiến lên phía bắc
nữa.
Càng đi lên phía bắc, băng phong rừng rậm không chỉ có gió lạnh băng cứng
người, không chỉ có rừng rậm mênh mọng... quan trọng chính là, nơi đây là một
trong hai chỗ mà ma thú hoạt động cực độ tấp nập.
Đế quốc tại phía nam của băng phong rừng rậm trú trát một binh đoàn, phương
bắc của đế quốc - "Bạo Phong quân đoàn", cứ như vậy trải dọc theo nam bộ của
băng phong rừng rậm lập thành một đường biên giới, tất cả các con đường đi
thông với băng phong rừng rầm đều bố trí các trạm kiểm soát.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài.
Hàng năm vẫn có không ít dong binh đoàn mạo hiểm đi vào trong băng phong rừng
rậm, còn có mọt ít tiểu hình mạo hiểm đội... những người này thường thường đều
có chút tài năng. Đám ma thú đáng sợ trong băng phong rừng rậm này ở trong mắt
họ chính là kim tệ lấp lánh!
Da thú, ma hạch của các loại ma thú, nếu có thể săn được, vận chuyển tới
phương nam, như vậy đều có thể bán được một số tiền lớn.
Đối với loại "buôn lậu" công khai này, thái độ của đế quốc là "mặc kệ.
Quân đội trải dài ở nam bộ băng phong rừng rậm, kỳ thật chỉ ngăn trở một ít
thường nhân tiến vào giải đất nguy hiểm này, mà những mạo hiểm giả thân mang
tuyệt kỹ, tỷ như ma pháp sư hay là cao cấp võ sĩ, thường thường đều có thể
tránh qua các đội tuần tra của quân đội. Mà một ít mạo hiểm đoàn có quy mô khá
hơn, thậm chí vì lợi nhuận của "buôn lậu" có thể chống cự lại quân đội!
, những người loại như Ma pháp sư mặc dù là số ít nhưng võ sĩ lại không ít
chút nào. ĐỐi mặt với lợi nhuận từ mạo hiểm, có lẽ không ít người nguyện ý đi
liều mạng.
Từ thị trấn mà Đỗ Duy và ma pháp sư xuất phát, ước chừng chưa tới nửa ngày,
hai người đã tới một trạm gác. Thấy tấm áo da màu trắng của binh lính đế quốc
.... những chàng trai bắc quốc này rõ ràng chịu lạnh hơn nhiều so với Đỗ Duy,
thậm chí có một ít cao cấp võ sĩ chỉ mặc áo lót da, lộ ra bộ ngực lông lá, lộ
hai tay, ở bên cạnh trạm kiểm soát giữa vùn băng thiên tuyết địa này vốc từng
vốc tuyết lớn để tẩy sát thân thể, vừa sát vừa lớn tiếng hô hào thích thú.
Trạm kiểm soát này được xây dựng không bằng đá... đất cứng phương bắc còn cứng
rắn hơn cả những tảng đá, chỉ cần tại mùa hè, khi không khí ấm hơn, có thể đào
một ít bùn đất tương đối mềm hơn một chút, sau đó thêm vào ít nước, cơn gió
lạnh buổi tối cũng đủ để băng đống chúng lại thành một cái tường đất chắc chắn
rồi!
Nhìn gã lính trên người khoác chiếc áo bào dày cộp màu trắng, trên đầu mang
theo mũ lông thú Đỗ Duy trong lòng không biết là nên sợ hãi hay là kính nể. Dù
sao hắn cũng chỉ biết súc vào trong cái áo của mình.
VỊ ma pháp sư già huýt sáo một cái, bốn con chó tuyết liền dừng lại trước cửa
trạm kiểm soát.
Trong trạm kiểm soát này ước chừng có hơn trăm binh lính, nhìn thấy giữa vùng
băng tuyết mênh mang xuất hiện một cỗ xe trượt tuyết dừng trước mặt, mọi người
lập tức vây quanh. Đám lình này vô ý hay cố ý đều thò tay cầm lấy yêu đao.
Tráng hán đang ở giữa trời tuyết dùng tuyết "tắm rửa" kia hiển nhiên là đội
trưởng nơi này, hắn lập tức vứt đống tuyết trên tay đi, quơ lấy cây trường mâu
bên cạnh chạy nhanh tới.
Trong trời tuyết, tốc độ của võ sĩ này lại rất nhanh, hai ba lượt đã chạy tới
trước mặt Đỗ Duy, nhìn qua hắn trông giống như một gã "Dã Man Nhân", bộ râu
dài cơ hồ che lấy một phần ba khuôn mặt, nhìn qua cực kỳ thô lỗ. Xem thân pháp
của hắn chạy trong tuyết, có lẽ vũ kĩ của hắn cũng không tồi.
Đám binh lính chặn đường này, có người vừa muốn lên tiếng nhưng liếc mắt thấy
một thân y phục của vị ma pháp sư già tức khắc ngậm miệng lại!
Đám binh lính trấn thủ băng phong rừng rậm ở phương bắc này đều có thấy nhiều
biết rộng, hằng năm đều có ma pháp sư thích đi vào nơi này, ở trong rừng rầm
bắt lấy vài con ma thú hiếm thấy, ma hạch là ma pháp tài liệu ưu thích của đám
ma pháp sư.
Những người này vừa thấy y phục của vị ma pháp sư đều nhận ra thân phận của
đối phương... mặc dù trên quần áo của vị ma pháp sư này không có cấp bậc huy
chương.
Kỳ thật đây cũng là việc thường gặp ở nơi đây... ma pháp sư đi vào nơi này đều
biết cấm lệnh của đế quốc, mặc dù ma pháp sư có địa vị siêu nhiên, nhưng công
nhiên chống lại cấm lệnh của đế quốc có lẽ vẫn chưa làm tới. Vì thế, để che
dấu thân phận, họ đều không đẹo huy chương cấp bậc ma pháp của mình. Như vậy,
có thể dùng thân phận ma pháp sư của mình để uy hiếp đám binh lính mà không
bại lộ tính danh và thân phận chính thức của mình.
Dù sao trên đại lục ma pháp sư cũng không nhiều lắm. Nếu đeo huy chương vào,
đỗi sphuwowng biết cấp bậc của mình, nếu thật sự trở mặt mà nói, khi tra tại
ma pháp sư công hội, mấy cấp ma pháp sư, hình dáng ra sao... cơ bản sẽ tra ra
ngay.
VÌ thế, trong bằng phong rừng rậm, ma pháp sư chỉ xuyên áo bào pháp sư mà
không đeo huy chương. Đây là một thói quen "bán công khai" rồi... đây gọi là
"Làm chuyện xấu không lưu danh tính."
Đỗ Duy trừng mắt, có chút hưng phấn. hắn xem ra tiểu đội binh lính này muốn
ngăn đường khẳng định là không có hy vọng rồi. Mặc dù Đỗ Duy không biết lão
già này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại nhưng chỉ cần bằng việc ông ta có thể
dạy được vị ma pháp thiên tài vi vi an, còn có thể dễ dàng tặng một đầu long
cho đồ đệ làm lễ vật... người loại này có thể ngăn được chăng?
Nếu muốn đánh nhau, Đỗ Duy cá rằng, nhiều nhất chỉ vài giây, ma pháp sư có thể
khiến cho cả trăm gã binh lính ở đây nằm xuống hết.
Nhưng mà Đỗ Duy thất vọng.
Vị ma pháp sư già này không gấp gáp dừng chó tuyết lại, sau đò từ trong ngực
sờ nửa ngày, lấy ra một tấm giấy da dê nhăn nhúm - ma pháp sư thường có thói
quen họ không dùng giấy bình thường, tất cả đều dùng da dê để ghi chép.
"Các vị tiên sinh, ở nơi này ta có một công văn của ma pháp sư công hội." VỊ
ma pháp sư già híp mắt cười, đưa tấm da dê cấp cho vị võ sĩ "dã man nhân" kia:
"Ma pháp sư công hội đặc quyền cho phép ta tiến vào băng phong rừng rậm."
Nhìn vị ma pháp sư già vẻ mặt đầy hòa khí này, đội trưởng võ sĩ sửng sốt.
Hắn mặc dù thô lỗ nhưng trong lòng cũng có chút so đo. Mấy năm nay phụng mệnh
canh giữ lối vào băng phong rừng rậm này, coi như cũng biết nhiều hiểu rộng,
gặp được ma pháp sư cũng không phải chỉ có một hai.
Thường thường những vị ma pháp sư đó mắt đều cắm ở trên đỉnh đầu. Nếu không
cũng rõ ràng thi triển pháp thuật trực tiếp bay qua hoặc là dùng cuồng phong
lôi cuốn sang, khiến đám lính ngay cả cái bóng cũng không có chạm tới.
Hoặc là, sử một thân ma pháp chấn nhiếp đám lính, sau đó nghênh ngang đi qua.
Dù sao đây cũng là lệ rồi, tất cả mọi người đều biết, nếu ma pháp sư cứ xông
vào, bằng hơn trăm người này khẳng định là không thể ngăn được.
Nhưng mà, một vị ma pháp sư thân thiện, khách khách khí khí xuất ra công văn,
cùng với bộ dáng hòa hoãn thế này, quả thực cũng là hiếm có!
Mang theo vẻ mặt hồ nghi, vị đội trưởng này rốt cuộc kiểm tra xem tấm da dê
nhăn nhúm này.
Cái thứ này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, chữ viết đã có chút mơ
hồ, trên tấm da thậm chí có chút bạc phếch, hơi rách, đội trưởng dè dặt đặt ở
trên tay, chỉ sợ làm nó hỏng mất.
Nhưng vừa thấy văn tự trên đó... đội trưởng không nhịn được biến sắc mặt,
thiếu chút nữa khiến cho con ngươi trừng ra ngoài!
"Tư hữu công hàm, người đem theo công hàm này được phép tiến nhập băng phong
rừng rậm vô điều kiện, bất kể quân phương đế quốc hay nhân viên chính phủ của
đế quốc đều không được ngăn trở! bổn công văn hữu hiệu trong... một trăm
năm!!"
Đây là cái gì đây? Hữu hiệu trong một trăm năm?
Lão già này không phải trêu trọc ta chứ? Đội trưởng không nhịn được bắt đầu
miên man suy nghĩ. Hắn ngược lại đã gặp không ít lừa đảo...
Cũng biết ở địa phương này, quân đội không dám ngăn trở ma pháp sư, có vài kẻ
lừa đào, kiếm được một bộ áo bào ma pháp sư ra dọa dẫm.
Bất quá, nhìn lại chữ ký bên dưới tấm văn tự...
"La lan đế quốc hoàng đế, áo cổ tư đinh ngũ thế và la lan đại lục ma pháp sư
công hội trưởng Lí Đức Á"
Văn kiện do đế quốc hoàng đế bệ hạ cùng ma pháp sư công hội hội trưởng liên
danh ký?
Mà càng yếu mệnh hơn là.
Người ký, hoàng đế áo cổ tư đinh ngũ thế đã mất sáu mươi năm rồi! Mà la lan
đại lục công hội hội trưởng cũng đã chết bệnh tại bốn mươi năm trước, hưởng
thọ một trăm mười chín tuổi!
Đế quốc tiền nhiệm hoàng đế cùng tiền nhiệm ma pháp sư công hội hội trưởng
cùng ký?
Người này có cái lai lịch gì?
Cái này là thật hay là giả? Đội trưởng tự nhiên có thể phân biệt ra! Chữ ký có
thể ngụy tạo, nhưng cái ấn trên mặt là không thể ngụy tạo được! Con dấu của
Hoàng đế bệ hạ, còn cả con dấu của ma pháp công hội hội trưởng đều có ma pháp
phòng ngừa giả tạo!
Lúc cầm tấm văn kiện trên tay, hai con dấu này chậm rãi hiện lên, sau đó lại
chậm rãi biến mất....
Đội trưởng lập tức cảm thấy cung kính!
Vị ma pháp sư già này thân phận khẳng định rất lớn! Ít nhất cũng cùng một thời
đại với hoàng đế tiền nhiệm và ma pháp sư công hội hội trưởng tiền nhiệm!
Người như vậy, một đội trưởng nho nhỏ như mình là vạn vạn không đắc tội nổi!
Thậm chí, đội trưởng cũng không nhịn được đoán rằng... hữu hiệu trong một trăm
năm... vậy lão già này năm nay phải bao nhiêu tuổi rồi?
Hắn cung kính cuộn lại tấm da dê, hai tay đưa tới trước mặt ma pháp sư, ngữ
khí cũng khách khí hơn nhiều: "Ma pháp sư tôn kính, hoan nghênh ngài đi vào
băng phong rừng rậm! Đế quốc bắc phương - bạo phong quân đoàn - Bạch lang bộ
binh đoàn - Đệ nhị thập thất tuần tra đội xin kính chào ngài! Xin hỏi ngài còn
có gì yêu cầu, chúng tôi sẽ nhất định phối hợp!"
Vị ma pháp sư già ngược lại rất khách khí: "KHông có gì, chỉ cần ngài tránh
đường là được."
Một câu, đám binh lính nhao nhao thối lui, thậm chí còn chủ động chạy lên phía
trước quét đống tuyết trên đường, sau đó liệt đội cung tống xe trượt tuyết của
ma pháp sư rời đi.
Khi nhìn thấy trạm kiểm soát dần dần khuất lại phía sau, Đỗ Duy không nhịn
được hỏi: "Công văn kia là ... thật?"
"Đồ thật..." Vị ma pháp sư nhàn nhạt trẳ lời: "Bất quá hôm này là ngày có hiệu
lực cuối cùng."
Đỗ Duy thè lưỡi ra: "ngày cuối cùng?"
Hắn nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của vị ma pháp sư già, không nhịn được hỏi:
"Ông... rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?"
"Tiểu bằng hữu, chẳng lẽ la lâm gia dạy dỗ kém tới trình độ này rồi sao? Hỏi
tuổi của trưởng bối phải biết lễ phép." Vị ma pháp sư lại mỉm cười nói: "Ta
sao... tuổi của ta..."
Nói đến đây, trong ánh mắt của vị ma pháp sư già hiện lên một tia u buồn: "Ta
cũng không nhớ được nữa."