Người đăng: daihiepdu
Cá độ bóng đá, đỗ duy trên cơ bản đã giao hết cho mã đức đi làm.. hắn không có
biện pháp khác, mặc dù bản than nhãn nhã đi chơi nhưng lại bị lệnh cấm túc
nghiêm khắc khống chế, hắn không thể rời khỏi phạm vi pháo đài để kiểm tra sự
nghiệp cá độ của mình.
Mã đức thì ngược lại, vị mã phu tiền nhiệm này, địa vị bây giờ có thể nói là
hoàn toàn xoay chuyển! Vị "tổng quản đại nhân" vốn cùng với thiếu gia thất thế
bị đày tới lãnh địa la lâm này, mỗi người đều biết thân phận hắn trước đây là
một mã phu. Người hầu của gia tộc lớn nhất ở đây chính là vị quản gia, Mã đức
này mặc dù trên đầu đeo một danh nghĩa tổng quản nhưng lại luôn luôn chỉ có
một mình.
Bây giờ lại không như trước! Hắn là đại tổng quản của đỗ duy thiếu gia! Thống
lĩnh cả sự nghiệp cá độ trên toàn bình nguyên la lâm, hơn một nửa Khoa Đặc
Hành Tỉnh.
Bây giờ, mã đức chỉ cần vừa ra khỏi cửa, lão bản của các đổ trường liền phái
người nhiệt tình cung nghênh "tổng quản đại nhân", vô luận mã đức xuất môn đi
tới đâu, theo sau mông luôn luôn là một hàng người.
Có kẻ chờ đợi, người nghe lệnh, Tổng quản mã đức dại nhân rất cao hứng, ngón
tay lúc chỉ đông lúc chỉ tây. Mã đức đại gia ăn thịt, mọi người mới có thể húp
nước.
Mã đức dưới sự huy của đỗ duy, từng giả vờ lơ đãng không kiểm tra vài trận
đấu, quả nhiên lão bản của vài đấu trường lập tức kiếm một khoản không nhỏ.
Đỗ Duy biết rất rõ "vi nhân chi đạo", mặc dù cái gọi là độc quyền kinh doanh,
trên danh nghĩa là để đỗ duy lũng đoạn thị trường, nhưng mà âm thầm, dù sao
cũng sẽ có một vài người lén lén lút lút.
Cứ xem như tại tiền thế, các tập đoàn cá độ chui lui cũng không bao giờ bị
diệt trừ triệt để.
Đỗ Duy không muốn bị chụp cái mũ là độc đoán, vô lối trên la lâm bình nguyên.
Đã cấm tuyệt không được vậy chỉ có thể hướng dẫn thôi.
Đỗ Duy vỗ vỗ đầu, lập tức làm ra quyết định! bắt đầu từ hôm nay, tất cả đổ
trường trên các thành thị xung quanh lập tức tạm đình chỉ! hắn muốn chỉnh đốn!
Cũng có thể nói là: "Thiếu gia động miệng, mã đức chạy gãy chân"
Đỗ Duy kiên nhẫn dành ba ngày đặc biệt huấn luyện cho mã đức, mặc kệ cho vị
tiền nhiệm mã phu này lĩnh hội được bao nhiêu, dù sao cũng phải nhét một đống
thứ vào đầu mã đức đáng thương.
Còn không hiểu à, mã đức chỉ có thể chậm rãi tự mình nghiên cứu.
Đầu tiên, Đỗ Duy thiếu gia nói, từ nay về sau, cá độ tuyệt đối không được nói
là "Cá" nữa! Thiếu gia làm ra một loại kỳ quái gì đó, có thể tại trước mỗi
trận đấu công khai bán ra, mặc dù đồng dạng là đoán kết quả trận đấu nhưng mà
nó có hơi một chút khác đi.
"Từ nay về sau, chúng ta sẽ không tiếp tục nhận cá cược nữa! Chúng ta sẽ tiêu
thụ cái gọi là... xổ số bóng đá!" Nói xong những lời này, vẻ mặt đỗ duy dị
thường nghiêm túc, thậm chí còn có một chút "thần thánh". Dừng một chút, vị
thiếu gia này còn bổ sung một câu: "Từ nay về sau, cũng sẽ không gọi là "Cá"
nữa! mà gọi là ... Giải bóng đá.
Vì thế tính hợp pháp của nó, đỗ duy làm ra một tiêu chuẩn đơn giản nhất: "Mỗi
lần thu về sẽ xuất ra một phần hiến cho quan viên chấp hành tại địa phương!
Được rồi!
Mặc kệ là Mã Đức hiểu được bao nhiêu, hắn bây giờ cũng chỉ có thể ngồi trên xe
ngựa, dẫn theo vài người hầu bôn ba khắp la lâm bình nguyên, lui tới các thành
trấn xung quanh, chuẩn bị cho cái gọi là "xổ số bóng đá" của thiếu gia.
Thuận tiện nói một câu đúng hơn, trước khi xuất phát, mã đức hỏi một vấn đề:
"Thiếu gia, chúng ta đã công khai mở cửa hàng mua bán... vậy, cửa hàng của
chúng ta phải có một cái tên chứ."
"Cửa hàng bóng đá" Đỗ Duy trả lời rất rõ ràng.
Vì vậy, mã đức đại tổng quản tiên sinh của chúng ta, tương lại, hắn sẽ đội
trên đầu thêm một cái chức vụ nữa: "Chủ quản cửa hàng bóng đá"
Mà đỗ duy còn giao cho mã đức thêm một việc thứ hai... Đỗ Duy chuẩn bị làm một
điều chỉnh lớn đối với "giải bóng đá" của mình!
Có thể nói, giải bóng bây giờ, đội viên trong đội bóng bây giờ chỉ đến từ
trong một ngàn hộ vệ quân trong pháo đài, mà sắp tới, thời kỳ chuẩn bị của
binh lính đã sắp xong.
Nếu để cho đám lính này cả ngày bỏ bê huấn luyện của quân đội đi đá bóng, vậy
đỗ duy sẽ lo lắng lão quản gia lại sẽ đưa thêm một bảng cáo trạng tới đế đô
mất.
Cho nên... đỗ duy chuẩn bị lập một giải bóng đá chính thức!
Trong hộ vệ quân tại tòa thành, bây giờ chỉ giữ lại một đội bóng duy nhất, mà
đỗ duy để mã đức chạy qua vài thành thị, ở mỗi thành thị sẽ tổ chức một đội
bóng! Bây giờ trò chơi bóng đá này cơ hồ đã trải rộng khắp cả la lâm bình
nguyên rồi, mỗi thành thị nhỏ sẽ có cả mười mấy đội bóng, trình độ cũng không
tệ.
Sau đó, ở mỗi địa phương sẽ dựa theo quy định của giải bóng mà tổ chức trận
đấu...
Đỗ Duy liệt ra một bản danh sách tính toán, xem ra cái gọi là giải bóng này,
có lẽ sẽ kiếm được rất nhiều tiền... đầu tiên, các cầu thủ tại thời đại la lan
hầu hết đều không phải chuyên nghiệp, đại bộ phận do nông phu, thợ thủ công,
thợ mộc, thợ rèn, thợ đào mỏ, thậm chí cả thợ cắt tóc. Mỗi người có thể ngẫu
nhiên đá một trận bóng vui vẻ, mà mỗi người mỗi tháng có thể có một hai kim tệ
tiền thưởng, như vậy đã đủ khiến cho họ xúc động tới chạy vài vong quanh sân
bóng.
Mà xổ số bóng đá dự tính sẽ thu về một số lượng khổng lồ tiền, như thế sẽ thừa
sức chi trả cho những cầu thủ nghiệp dư của chúng ta rồi.
Nhưng mà đỗ duy vẫn chưa buông ta cho ý đồ lớn nhất của mình... hắn bắt mã đức
đi tới một thành thị lớn nhất, tìm một thương nhân bán da... vị thương nhân
thường xuyên cung cấp da cho gia tộc la lâm.
Đỗ Duy hứa hẹn, "xổ số bóng đá" ở tương lai, mỗi cầu thủ trong một trận đấu,
sẽ đều mặc vào một bộ quần áo thống nhất... trên đó sẽ ghi tên của một cửa
hàng nào đó!
Suy nghĩ tới lúc đó, trong mỗi trận đấu, khán giả ngồi kín trên các hàng
ghế...
Ông chủ bán da lập tức khẳng khái chi ra năm trăm kim tệ để mua cái "Quan danh
quyền" này.
Như vậy, đội bóng trong tòa thành này, sẽ có một cái tên chính thức: đội "La
lâm bình nguyên, phỉ thúy trấn, cửa hàng bán da - Lão Khắc Lãng Nhĩ"
Đỗ Duy sau khi để mã đức bán xong "quan danh quyền" đầu tiên, công tác chính
của mã đức sẽ là bán cái "quan danh quyền" của 12 đội bóng cho các thương nhân
có tiền ở địa phương.
Đủ mọi việc phải làm cùng một lúc... mã đức cơ hồ bắt đầu dùng ánh mắt sùng
bái để nhìn vị thiếu gia từ nhỏ được mình bế này!
Ai nói thiếu gia của chúng ta là ngu ngốc?
Ngươi đã từng thấy kẻ ngu ngốc nào nói nói vài câu là có thể kiếm được mấy vạn
kim tệ chưa?
Lão Mã Đức cơ hồ chạy gãy cả chân, hắn chạy từ nam bình nguyên la lâm tới phía
bắc, từ phía đông chạy về phía tây, cơ hồ đã chạy qua mười mấy thành trấn lớn
nhỏ rồi! Mười hai đội bóng rốt cục cũng đã kiến tạo, mà mười hai "quan danh
quyền" của mười hai đội bóng cũng đã được bán toàn bộ..
Cho nên có cái gì "XX đội cửa hàng châu báu" hay là "XX đội cửa hàng vũ khí"
... mấy cái tên cổ quái như vậy, đỗ duy một mực không thèm đếm xỉa... hắn đối
với mã đức đem về mấy ngàn kim tệ liền rất hài lòng, mười hai đội bóng, tổng
cộng bán ra được hơn năm ngàn kim tệ.
"Đây mới chỉ là năm đầu tiên, Mã Đức thân ái của ta. Từ nay về sau chờ giải
bóng của chúng ta thành công rồi, quyền bán tên đội hàng năm sẽ không cần
ngươi phải đi làm nữa, đám thương nhân kia sẽ phải cúc cung dâng tiền cầu
ngươi thôi! Lúc đó, mấy ngàn kim tệ có lẽ cũng chẳng thể mua được một "quan
danh quyền" nữa!" Đỗ Duy nhìn người hầu trung thành đã phải chạy lăng xăng cả
tháng qua cũng không khỏi có một ít cảm động, vì thế, hắn quyết định thưởng
thêm một chút cho người hầu trung thành này.
"Mã đức thân ái của ta... ngươi có hứng thú đam nhiệm chức vụ chủ tịch hiệp
hội bóng đá của la lâm bình nguyên không?"
Cứ như vậy, "tổng quản đại nhân" cùng với "Chủ quản trung tâm bóng đá" Mã đức,
trên đầu đã thêm một chức vụ mới, rất thần kì: Chủ tịch hiệp hội bóng đá!
Mặc dù vẫn không thể hoàn toàn hiểu rõ cái chức vụ "Chủ tịch hiệp hội bóng đá"
rốt cuộc là cái đồ gì, bất quá, thiếu gia rất coi trọng mình cũng khiến mã đức
rất cảm động, cho nên hắn rất vui vẻ tiếp thụ đệ nghị của thiếu gia.
Đỗ Duy tâm tình hiển nhiên rất tốt.
Dù sao Mã Đức đem về năm ngàn kim tệ kia đã đủ cho hắn giải quyết vài vấn đề.
Giải bóng đá còn chưa bắt đầu, xổ số bóng đá vẫn chưa thể thu về đồng nào, năm
ngàn kim tệ tiền đăng ký tên này đã tựa hồ là tiền vốn lưu động duy nhất.
Tác nhĩ tư khắc á đáng chết... cái gã kia lại đốt thêm mấy ngàn kim tệ, vẫn
như cũ chẳng tiến triển thêm chút nào cả.
Có mấy ngàn kim tệ của mã đức mang về, đỗ duy có thể thở phào một hơi, thừa
dịp cao hứng, đỗ duy mang theo vị chủ tịch hiệp hội bóng đá đi thăm phát minh
mới của hắn.
Ở phía sau tòa thành, nơi chuyên môn nghiên cứu pháo hoa của đỗ duy, mã đức
lại một lần nữa nhìn thiếu gia của mình với con mắt sùng kính...
Mặc dù, hắn vẫn còn không biết thiếu gia lần này sẽ tạo ra cái đồ chơi gì.
Cái thứ trước mặt này là một
cái sọt lớn.
A, đúng vậy, là một cái sọt rất lớn. Lớn tới mức có thể chứa được cả ba bốn
người. Thành sọt cũng rất cao, cao tới phần eo của người, nếu người ở bên
trong muốn ngồi, có lẽ giống như đang ngồi trong xe ngựa.
Mà phía trên nó... là một cái hình cầu vô cùng lớn, được tạo ra từ hơn mười
tấm da trâu may lại, nhẹ nhàng đong đưa phía trên cái sọt.
Đúng vậy, đúng vậy, một hình cầu vô cùng lớn!
Ở phía dưới là một đống dây dợ đang liều mạng giữ lại cho cái "khí cầu" này
không bay lên.
Ánh sáng của ngọn lửa rất lớn, đỗ duy ở bên trong này cũng thi triển thêm một
chút ma pháp... đây là một hỏa hệ ma pháp hắn vửa mới học tập được, Tác Nhĩ Tư
Khắc Á đã làm ra một ít đồ có thể làm tăng cường hỏa thế.
"Cái này, tên là "Nhiệt khí cầu! Mã Đức thân ái của ta" Đỗ DUy cười rất vui
vẻ.
Đây là thành quả cả một tháng vừa rồi của hắn! Mặc dù trong lúc làm nó cũng
làm hỏng hơn năm mươi tấm da bò thượng đẳng... đống da bò này dĩ nhiên được
mua lại với cái giá rất thấp từ một gã thương nhân bán da muốn mua "tên đội
bóng"
Đỗ Duy không để ý tới ánh mắt mờ mịt của mã đức, hắn chỉ đơn giản giới thiệu
một chút về phát minh mới của mình.
Vị mã phu tiền nhiệm, hiện là tổng quản đại nhân, chủ quản của trung tâm bóng
đá, chủ tịch hiệp hội bóng đá - Mã Đức tiên sinh, đã cảm giác thấy mình sắp
sửa ngất xỉu tới nơi, hắn nhìn thiếu gia, lắp bắp nói: "Thiếu gia... ngài,
ngài nói, cái này có thể bay được? Người nói là "Bay"? Ta không có nghe sai
chứ?"
"Không có nghe sai, mã đức thân ái của ta!" Đỗ Duy cười nói: "Vì thế, bây giờ
ta ban cho ngươi một vinh dự! Cùng với ta tới thí nghiệm lần bay đầu tiên! Đầy
là một thời khắc lịch sử! Ngươi sẽ là người đầu tiên không dựa vào bất kì ma
pháp hoặc ma pháp sinh vật nào, lại có thể bay lên trên trời!"
Trải nghiệm tiếp theo, đối với mã đức mà nói, cũng giống như trong một giấc
mơ!
Đỗ Duy vung đao cắt các sợi dây buộc giữ "nhiệt khí cầu", "Nhiệt khí cầu" lập
tức kéo theo cái sọt bên dưới, dĩ nhiên có đỗ duy và mã đức lên trên trời.
Khi cái sọt từng chút từng chút ly khai khỏi mặt đất, càng lúc càng cao.. tất
cả mọi người đều đình chỉ hô hấp, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, cứ như
vậy trừng mắt, trương miệng, ngửa đầu nhìn theo mã đức và đỗ duy càng lúc càng
bay cao...
Thậm chí còn có người chảy cả nước miếng cũng quên không lau!
Đối với những người sống trong thời đại không biết đến định nghĩa "đồ dùng phi
hành" mà nói, tràng diện này thật sự là quá... chấn động!!
Cho đến khi "nhiệt khí cầu" đem đỗ duy cùng mã đức bay lên tới một độ cao nhất
định trên đỉnh pháo đài, đám thợ trên mặt đất mới phát ra một trận hoan hô
thật lớn! Tất cả mọi người đều quỳ hẳn xuống đất, dùng thanh âm thành kính
nhất ca ngợi thần linh...
Cùng với sự hoan hô của mọi người dưới mặt đất, mã đức chỉ cảm thấy hai chân
mình bây giờ đã nhuyễn tới mức không thể đứng thẳng được nữa rồi!
Từ khi "bay" lên tới trời bây giờ, hai chân mã đức không ngừng run rẩy, sắc
mặt tái nhợt, ánh mắt trừng to bằng cả mắt trâu, hai hàm răng va vào nhau cạch
cạch, hai tay tóm chặt vào thành sọt...
"Thế nào? Mã đức thân ái của ta..." Đỗ Duy nhìn xuống dưới chân... "Nhiệt khí
cầu" đang chậm rãi lay động, từ trên cao nhìn xuống, cảnh sắc xung quanh tào
thành, ngọn núi phía xa xa, rừng rậm bạt ngàn... đều thu vào hết tầm mắt!
"Tràng diện này có lẽ rất khó quên a..." Đỗ Duy say mê nói.
"Thiếu gia.." Mã đức dùng hết giữ cho mình không nôn, dè dặt hỏi: "Cái này...
ta không biết nói thế nào nữa... cái này, cái này quả thực quá thần kỳ ...
nhưng, nhưng mà ta muốn hỏi là... chúng ta bây giờ đã bay cao tới như vậy...
nhưng mà, làm sao có thể hạ xuống bây giờ?"
"..." cái này, đỗ duy cũng biến sắc, hắn liếc mắt nhìn mã đức thật lâu, sắc
mặt cổ quái: "hỏng bét... ta chỉ biết làm thế nào để bay lên... lại không biết
làm thế nào để nó ...hạ xuống"
Mã Đức: "Thiếu gia... ngài thật sự là thiên tài giỏi nhất ta từng biết...
…………%※%×; ※……×; (……※"
Đỗ Duy: "Mã Đức! Ngươi nôn cả ra người ta rồi!"
Mọi người phía dưới sau một lúc xúc động, ngơ ngác nhìn nhau: "Thiếu gia bao
giờ mới hạ xuống? Thời gian sắp tới bữa trưa rồi?"
Ánh hoàng hôn, Nhiệt khí cầu bên dưới ánh hoàng hôn bao la, càng bay càng cao,
càng bay càng xa...
Thế giới thật đẹp a! Không phải sao?