Người đăng: daihiepdu
Buổi chiều, Đỗ Duy đi tới quân doanh bên cạnh pháo đài. Bây giờ trong quân
doanh không chỉ có ba trăm tư quân hộ vệ nữa.
Vì lần Đỗ Duy bị bắt lần này, nên gia tộc đã gia cường an toàn cho pháo đài,
họ sớm đã triệu tập một khinh bộ binh đoàn tới quân doanh này, trước mắt sẽ
phụ trách canh giữ pháo đài. Bộ binh đoàn thêm vào tư quân la lâm gia nhân số
đã đạt tới một nghìn người.
Đỗ Duy nghênh ngang cưỡi ngựa tiến vào trong quân doanh, la bá đặc kỵ sĩ lập
tức mang theo người chạy tới.
La Bá Đặc vì lần Đỗ Duy bị bắt này, sau khi trở về đã bị giáng chức, bất quá
đây cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, hắn vẫn sẽ là đội trưởng đội kỵ binh,
đại khái trước cuối năm sẽ tìm lấy một cái cớ gì đó phục hồi nguyên chức.
Sau khi Đỗ Duy đi vào quân doanh, mọi người lập tức chú ý tới... con ngựa của
hắn!
Con ngựa được lựa chọn từ ngàn con này chính là tuấn mã tốt nhất ở trong pháo
đài... tuấn mã này ngay cả kỵ sĩ la bá đặc cũng từng thèm nhỏ rãi từ lâu...
Nhưng bây giờ, tuấn mã một thân lông trắng như tuyết này lại... trụi lông
đuôi!
Nhìn Đỗ Duy thiếu gia ngồi ngay ngắn trên lưng con tuấn mã trụi đuôi, lại một
bộ dáng rất vui vẻ... la bá đặc đột nhiên lại cảm thấy da đầu run lên: Vị
thiếu gia này muốn làm gì?
"Kỵ sĩ la bá đặc thân ái, ta chỉ đến xem các chàng trai của gia tộc đang làm
gì thôi." Đỗ Duy cười rất vô hại.
"Thiếu gia, bây giờ vẫn là mùa xuân, thao diễn mùa xuân vừa mới chấm dứt, mọi
người gần đây đang tu sửa mọi thứ, vì thế nhiệm vụ tuần tra mỗi ngày đều giao
cho đội kỵ binh ... không biết ngài muốn xem gì?" La Bá đặc nhìn nụ cười trên
mặt Đỗ Duy, đột nhiên trong lòng nháy động, thử hỏi: "hay là ngài muốn đi săn
bắn? Nếu như vậy, ta lập tức triệu tập một đội kỵ binh theo ngài cùng đi."
Dưới cái nhìn của la bá đặc, đại khái là vị thiếu gia bị cấm túc tới nhàm chán
này đang muốn tìm một chút giải trí.
Săn bắn ư, chuyện nhỏ thôi.
"Không, không phải săn bắn." Đỗ Duy cười rất vui vẻ: "Hôm nay ta tới là cùng
mọi người chơi một trò mới, ta vừa nghĩ ra một trò chơi."
Đỗ Duy từ trên yên ngựa lấy ra một thứ, la bá đặc nhìn qua, đây là một cái bọc
nhỏ.
Sau khi cởi bọc ra, trong tay Đỗ Duy cầm bất ngờ lại là một... quả bóng da!
Đúng, chính vì quả bóng da này mà Đỗ Duy phải bỏ cả tiền vốn ra.
Vì muốn tiết kiệm chi tiêu, Đỗ Duy không có dư tiền đi mua da bò, hắn dứt
khoát trở lại phòng mình, chọn lấy một món đồ da rồi để lão quản gia tìm tới
một nữ người hầu biết may vá, Đỗ Duy nói ra yêu cầu đơn giản của mình...
Chỉ là may thành một hình cầu. Việc này không khó, nữ người hầu chỉ vài cái là
đã hoàn thành, vết chỉ rất chắc chắn.
Còn lại ở bên quả cầu da này ư...
trên thế giới này không có cao su, vì thế không thể làm ra được một quả bóng
da chính thức chứa không khí. Vì bảo trì sự co dãn, chỉ có thể tìm lấy vật gì
mềm mại mà nhét vào thôi, tốt nhất là vài loại lông động vật gì đó tỷ như là
....lông đuôi ngựa chả hạn!
Cứ như vậy, nhẫn tâm lấy ra một món đồ da, thêm vào là cái lông đuôi tuấn mã
của mình. Một quả bóng da đã hoàn thành.
Sau khi làm xong thứ đó, vài người hầu bên cạnh đều dùng ánh mắt nhìn "bại gia
chi tử" để nhìn Đỗ Duy, chỉ là Đỗ Duy không có quan tâm.
Kiếm tiền a, sắp tới phải trông cậy vào nó thôi.
"La bá đặc, xem, đây là trò chơi mới của ta... ta gọi nó là... bóng đá."
"Mỗi bên mười một đội viên, trong đó là một thủ môn, ngoại trừ thủ môn có thể
dùng tay ra, các đội viên khác không được dùng bất cứ bộ vị nào trên cánh tay
để chạm vào quả bóng, nếu không chính là phạm quy! Mục đích của trò chơi này,
chính là thông qua sự phối hợp của các đội viên đội mình, tận lực để quả bóng
này bay vào cầu môn đối phương! Đông thời canh giữ nghiêm mật, không cho đối
phương sút nó vào cầu môn của mình..."
Quy tắc cơ bản của bóng đá, Đỗ Duy đại khái giảng qua một chút. Những quy tắc
này cũng không rườm ra lắm nên hơn một trăm binh lính rất nhanh đã hiểu ra.
Chính là dùng chân đá bóng a!
Trên thao trường dùng để luyện binh, hai bên dùng yên ngựa xếp chồng lên nhau
làm hai cột gôn.
Đỗ Duy tự mình xuất trận, chọn la bá đặc kỵ sĩ, còn có vài kỵ sĩ từng theo
mình trước đây, hợp thành một đội. Lại để đám sĩ quan hợp thành một đội khác,
cứ như vậy mà đá.
Lúc bắt đầu dĩ nhiên là chồng chất trò cười, đám sĩ quan chưa từng chơi qua đá
bóng thường xuyên phạm quy. Có kỵ sĩ lúc phát bóng muốn phát xa một chút, kết
quả vận đấu khí, một cước sút nổ tung trái bóng.
May mắn Đỗ Duy sớm đã có chuẩn bị, mang theo nữ người hầu biết khâu vá kia,
lập tức đương trường may lại... mà gã kỵ sĩ xui xẻo kia, dĩ nhiên phải "cống
hiến" cái đuôi chiến mã của mình.
Còn có một kỵ sĩ dắt bóng xông tới phía trước, thường thường đối phương vì
ngăn trở hắn, theo thói quen sẽ làm ra một ít động tác... quả thực khiến Đỗ
Duy đại khai nhãn giới!
Thường thường là một người vừa dẫn bóng qua nửa sân, đối phương lập tức xông
tới ngăn cản, một cước phóng tới, nhưng không phải quay về quả bóng mà là quay
về... người! Sau đó hai kẻ cơ hồ lập tức buông tha quả bóng, ngươi với ta xông
tới luyện võ! Bên này đấu khí nhấp nháy, bên kia thân pháp sắc bén, đánh cho
tối tăm trời đất!
Không thể không nói, đám sĩ quan nhà la lâm này, vũ kĩ đều rất giỏi, thân thủ
bất phàm, tố chất cũng phi thường cường đại. Ngược lại Đỗ Duy sau khi chạy
được vài vòng, thể lực lập tức không chịu được, dứt khoát cho người thay hắn,
còn hắn tự mình làm trọng tài.
Sau khi không nương tay rút thẻ đỏ phạt hai kẻ đang đá cầu trở thành đại hội
luận võ, đám người còn lại rốt cục cũng có một chút hình dáng.
Đỗ Duy còn làm mẫu vài động tác dẫn bóng, tâng bóng, hơn nữa thể hiện vài cú
sút xa, cả một buổi chiều thời gian, đám lính rốt cuộc cũng cơ bản nắm giữ
được quy tắc chơi bóng.
Ngay cả "Việt vị", "Khu 16m50", "Điểm sút phạt", ... mấy quy tắc đó cũng tương
đương thuộc rõ.
Tới gần tối, một gã nhanh nhạy nhất lại có thể học xong cái "giả bị phạm lỗi
trong vòng cấm"
Hắn mặc dù biểu diễn vẫn còn vụng về, nhưng Đỗ Duy không thể không bất mãn
tặng hắn một cú sút bóng. Nhưng đỗ duy không thể không vừa lòng mà tặng cho
hắn một quả phạt. Bởi vì hắn ở tiền thế tối thích một cầu thủ được xưng là
"Vua giả ngã" - Nhân trát cát ( tên tiếng anh ta không biết a ^_^)
Về quả phạt này, cũng đồng thời lấy được của đám "khán giả" vây quanh một trận
mắng lớn.
Một buổi chiều, gần như tất cả đám binh linh trong quân doanh đều yêu thích
cái môn thể thao của nam nhân này.
"Môn thể thao vua" của tiền thế quả nhiên có sức hút kinh người!
Tới gần tối, Đỗ Duy đã phát hiện ra vài gã sĩ quan cao cấp đã nhịn đau xuất ra
vài đồ bằng da của mình giao cho nữ phó để may thành vài quả bóng, dĩ nhiên
cũng đồng thời "cống hiến" vài cái ... đuôi ngựa.
Cơ hồ cho tới lúc mặt trời xuống núi, đám thanh niên nhân tài này mới bịn rịn
ly khai khỏi thao trường. Đám binh lính thắng trận bóng này giống như vừa
thắng được một trận chiến lớn, hoan hô rời đi. Còn lại đối phương thua trận
nghiến răng nghiến lợi ước định ngày mai tái chiến.
Đối với hết thảy, Đỗ Duy phi thường hài lòng!
Buổi tối, Đỗ Duy đi tới căn mộc ốc của mình, Tác Nhĩ Tư KHắc Á đã về nghỉ
ngơi, nơi đây chỉ còn một mình Đỗ Duy.
Để vài thủ hạ canh ở bên ngoài không cho ai vào, Đỗ Duy an tâm đi lên lầu ba,
đứng trên sân thượng nhìn bầu trời.
"Ban ngày rốt cuộc ngươi làm gì?" Tái mai nhĩ ngồi ở trên lan can phía sau,
cao cao đong đưa đôi chân trắng trẻo của mình qua lại, khiến cho Đỗ Duy một
trận hoa mắt.
Cố gắng đưa đầu ra chỗ khác, Đỗ Duy thở dài: "Kiếm tiền."
"Kiếm tiền?" Tái Mai Nhĩ ha ha cười lớn, nàng cả ngày đi theo bên người Đỗ
Duy, chỉ có điều chỉ một mình Đỗ Duy nhìn thấy nàng mà thôi. Tái Mai Nhĩ cười
một chốc, rõ ràng không tin nói: "Ngươi tổn thất một món đồ da, còn gọt cả
lông đuôi ngựa của mình. Chạy cả một ngày, kiếm tới một thân mồ hồi, làm ô uế
hai bộ quần áo, đổi tới một thân đầy bụi đất... cái này cũng gọi là kiếm
tiền?"
Đỗ Duy trực tiếp liếc mắt : "Ngươi thì hiểu cái gì, cứ đợi rồi xem."
Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời không có một đám mây, tinh không quang đãng,
Đỗ Duy nhìn thời gian: "Có thể bắt đầu được chưa?"
"Tu luyện Ngôi sao ma pháp kỳ thật không khó... nhưng khó khăn nhất chính là
lúc đầu." Nhắc tới ngôi sao ma pháp, thái độ tái mai nhĩ nghiêm túc hơn rất
nhiều, cũng chính giờ phút này, Nét mặt nàng mới khiến Đỗ Duy nhớ tới vị nữ
chiêm tinh thuật sư vĩ đại.
Đỗ Duy theo hướng dẫn của Tái Mai Nhĩ ngồi xuống.
"Dùng tâm để cảm thụ."
"Cảm thụ cái gì?" Đỗ Duy trừng mắt.
"Ngôi sao!" Tái mai nhĩ chậm rãi nói: "Cảm thụ năng lượng của ngôi sao" Dừng
một chút, nàng giải thích: "Đương nhiên, lúc bắt đầu, ngươi không có khả năng
cảm nhận được tất cả ngôi sao trên trời, ta yêu cầu ngươi hãy chọn ra một viên
trong đó. Sau đó ngồi xuống, ngươi hãy vận dụng tất cả cảm ứng lực ma pháp của
mình để cảm thụ... cảm nhận hết thảy của ngôi sao đó... cái này rất khó, mà
còn không phải chỉ một buổi tối đã có thể có cảm giác được."
Sau đó Tái Mai Nhĩ dạy cho Đỗ Duy một câu chú ngữ, nàng yêu cầu Đỗ Duy trong
lòng mặc niệm câu chú ngữ này, đồng thời chọn lựa ra một ngôi sao làm mục tiêu
của mình.
"Ta nên chọn ngôi sao nào?"
"VIên lớn nhất, sáng nhất." Tái mai nhĩ trả lời.
Đỗ Duy sửng sốt: "Viên lớn nhất sáng nhất? Lão thiên a, bầu trời nhiều sao như
thế, ta làm sao đoán được viên nào lớn nhất lại sáng nhất ?"
Tái mai nhĩ lúc này mới cười rất thần bí... bên dưới ánh trăng, nụ cười của
tái mai nhĩ thật mê người, mang theo một tia thần bí, ánh mắt bình thản, cao
thâm khó lương!
Nàng chỉ tới, bất ngờ là... mặt trăng!
Đỗ Duy trong lòng lẫm nhiên!
Mặt trăng! Là mặt trăng!
Hắn giật mình nhìn tái mai nhĩ trước mặt... vị nữ chiêm tinh thuật sư vĩ
đại...nàng ngay cả việc này cũng biết sao? Dựa theo cách nói của tiền thế Đỗ
Duy, mặt trời là một hằng tinh, mặt trăng còn lại là một vệ tinh của địa cầu.
Chúng là lớn nhất, ngoài việc do thể tích của chúng, còn có nguyên nhân là
khoảng cách với trái đất nữa!
Trên sự thực, ở trên thế giới này, cứ xem như là ma pháp sư, đều cho mặt trời,
mặt trăng, và cả ngôi sao, chia làm ba khái niệm bất đồng!
Nhưng mà không ai biết... mặt trời và mặt trăng, kỳ thật đều coi như là một
loại ngôi sao!
"Dùng tâm để cảm thụ, cảm thụ tất cả làn sóng! Dù cho là một tia chấn động nhỏ
trong tâm linh. Quá trình này sẽ rất lâu, có thể một ngày, thậm chí một năm...
nếu ngươi có thể bước qua được bước này, mới có thể có cơ họi học tập ngôi sao
ma pháp... còn nếu không... chỉ có thể nói ngươi không có thiên phú mà thôi."
Tái mai nhĩ nói xong, đưa tay che miệng ngáp một cái, rồi lại dương dương ngồi
ở một bên nhìn Đỗ Duy đang nhắm mắt ngẩng lên trời minh tưởng...
Lúc bắt đầu, Đỗ Duy thử dụng phương pháp cảm ứng ma pháp truyền thống để cảm
ứng....
Sau khi trên đầu có hơn một cái "Ăngten" Cảm ứng lực của Đỗ Duy là phi thường
cường đại. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được làn gió, khí lưu trên bầu trời,
hắn cũng có thể cảm nhận được dòng nước chảy cách xa hàng dặm... hắn thậm chí
còn có thể lắng nghe được âm thanh róc rách của làn nước đó...
Nhưng mà, ngôi sao, mặt trăng...
Khoảng cách thật sự quá xa!
Quá xa, quá xa!
Đỗ Duy tận lực triển khai tinh thần lực của mình, nhưng xúc giác của tinh thần
lực càng tiến vào bầu trời lại càng yếu đi... dù cho Đỗ Duy dốc hết toàn lực,
nhưng cũng chỉ cảm nhận được tiếng gió trên trời... đây đã là cực hạn rồi!
Mặt trăng?
Đỗ Duy là người chuyển thế, hắn đương nhiên biết khoảng cách mặt trăng cách
chỗ mình rốt cuộc là bao xa!! Khoảng cách như vậy, Đỗ Duy không cho rằng tinh
thần lực của mình có thể xuyên qua một quãng đường xa vô cùng như vậy!
Rất hiển nhiên, đêm đầu tiên, Đỗ Duy đã thất bại.
"Ta không có cách nào chỉ dẫn cụ thể cho ngươi, ngươi phải tự mình lĩnh ngộ mà
thôi." Tái mai nhĩ thở dài: "Việc này, ngươi phải tự mình hiểu, nếu không
hiểu, ta cung xkhoong cách náo nói rõ được."
May mắn, Đỗ Duy không có cảm thấy thất vọng. Dù sao tái mai nhĩ cũng nói, sự
tình không đơn giản như vậy. Mà Đỗ Duy, hắn có bây giờ chính là ... thời gian!
hắn bây giờ cái gì cũng không có, chỉ có thời gian lại là rất nhiều rất nhiều.
Sáng sớm, mặc dù một đêm không ngủ, nhưng mà minh tưởng một đêm tinh thần lực
ngược lại càng thịnh vượng. Hắn một thân tinh lục sung phái, một chút hình
dáng mỏi mệt cũng không có.
Đỗ Duy ẩn ẩn cảm thấy câu chú ngữ tái mai nhĩ nói cho hắn, dường như có tác
dụng rất lớn với việc nâgn cao tinh thần lực. Xa xa hữu hiệu so với phương
thức minh tưởng của ma pháp bình thường.
Nâng cao này, tịnh không chỉ là tinh thần lực gia tăng... mà là... cảm giác
thấy tinh thần thực trải qua một cuộc tập luyện, càng thêm tinh thuần...
Buổi sáng, Đỗ Duy lại tới quân doanh, hôm nay hắn triệu tập binh lính nhiều
hơn... cơ hồ tất cả binh linh không phải tuần tra toàn bộ đều phải tới thao
trường.
Nửa ngày hôm qua, phàm là đám tướng sĩ tham gia chơi bóng, đều đã yêu thích
môn thể thao này.
Mà hôm nay, Đỗ Duy đề xuất ra một trò mới.
"Ta cá một trăm kim tệ" Đỗ Duy cười nói: "Các ngươi cso thể tùy ý lập đội, sau
đó báo danh tham dự! Dựa theo phương thức rút thăm, phân tổ... thua sẽ bị đào
thải, thắng sẽ tiếp tục cùng đội khác so tài! Đội chiến thắng cuối cùng sẽ tìm
được một trăm kim tệ tiền thưởng."
La bá đặc nghĩ tới trò bóng đá này, mặc dù có chút không chính thức... bất quá
cũng không có gì xấu, ít nhất chạy tới chạy lui, có thể tăng thêm thể lực. Mà
vừa mới trải qua thao diễn mùa xuân, binh linh bây giờ cũng đang trong thời
gian tu sửa, huấn luyện cũng không nghiêm khắc lắm.
Hơn nữa, thiếu gia lại hứng thú như vậy, cũng không dám có ý kiến ngược lại...
Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa hơn chính là, Kỵ sĩ la bá đặc này cũng đã
thích trò này.
Thiếu gia thân phận tôn quý nhất đã đề xuất đề nghị, đám sĩ quan dĩ nhiên
không phản đối, binh lính đương nhiên càng không có phản đối.
Huống chi... còn có cả tiền thưởng!
Vì cam đoan "Cúp thi đấu" nhanh chóng được trao, hơn nữa bảo trì thể lực của
binh sĩ, Đỗ Duy hết sức rút ngắn thời gian thi đấu.
Ở tiền thế, một trận đấu chính thức có 90 phút, mà ở đây Đỗ Duy chỉ duy trì
một nửa như vậy.
Rất nhanh, vài thư ký quản lý hậu cần phụ trách đăng ký, đám linh xắn tay xắn
áo, dựa theo tiểu đội của mình tự lập thành đội báo danh tham gia thi đấu.
Oanh oanh loạn loạn, tràng diện này liên tục suốt một buổi sáng, cuối cùng
cũng đăng kí ra tổng cộng bốn mươi đội!
Dựa theo một đội mười lăm người mà tính ( Đỗ Duy định ra một đột mười một
người, bốn dự bị)
Đám người tham dự đã đạt tới sáu trăm người! nói cách khác, hơn phân nửa trong
số một nghìn binh lính trong quân doanh đều tham gia cả.
May mắn, thao trường đủ lớn, hơn nữa... ở chỗ này, bên ngoài còn có rừng cây
rộng lớn và bãi cỏ, vì thế sân đấu không cần phải lo lắng.
Đỗ Duy tự mình rút thăm phân tổ. Vì vậy, đệ nhất giải bóng đá nhà la lâm bắt
đầu triển khai...
Vì dựa theo quy tắc rút thăm đào thả, sau một vòng trận đấu, hơn bốn mươi đội
chỉ còn lại một nửa.
Vì nguyên nhân sân bóng, nên hai mươi trận vòng một không có khả năng đồng
thời tiến hành, vì vậy cả buổi chiều, mới xong được!
Phía sau, Đỗ Duy dựa vào trí nhớ tinh thần lực của ma pháp sư siêu cường của
mình, xem qua tuyệt đại đa số trận đấu, cũng lấy ra đủ tư liệu.
Đội nào thể lực có chút khá, đội viên đội nào có chút suất sắc hơn, đội viên
đội nào có thiên phú mạnh hơn một chút, đội nào có thực lực kém...
Những chi tiết nhỏ như vậy Đỗ Duy đều nhớ thật kỹ.
Sau đó, tại vòng sau, Đỗ Duy mỉm cười nói ra đề nghị:
"Cứ như vậy, xem người khác đá, cũng không có ý tứ... không bằng chúng ta cá
cược đi!"