Tái Mai Nhĩ 'bát Quái'


Người đăng: daihiepdu

Đỗ Duy đã từng tượng tượng ra thứ bị phong ấn trong bức tranh này rốt cuộc là
thứ gì.

Ảo ảnh trong ma pháp trận kia đã nói rằng đây là một ma pháp sinh vật mà tái
mai nhĩ lưu lại.

Có thể là một u linh? Một yêu quái? thậm chí hắn còn đoán rằng đó là một bộ
khô lâu biết nói chuyện nữa, nếu như vậy Đỗ Duy sẽ không có chút kinh ngạc nào
cả.

Nhưng tất cả lại đều không phải!

Từ trong bức chân dung đi ra lại chính là bản thân Tái Mai Nhĩ!

Nhìn nữ tử khoác hồng bào trước mặt, Đỗ Duy hít thật sâu, trong miệng lẩm bẩm:
"Không nghĩ tới... không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới cái gì?" Tái mai nhĩ đã mở miệng, thanh âm của nàng rất giống
với thanh âm Đỗ Duy nghe được trong đoạn ma pháp lưu lại kia. Mềm mại êm tai,
thoáng chút mang theo một ít khàn khàn gợi cảm.

"Không nghĩ tới người lại tự phong ấn chính mình trong bức họa." Đỗ Duy cười
khổ, hắn dù sao cũng đã trải qua rất nhiều sự tình đáng ngạc nhiên rồi, chỉ
một chút đả kích như vậy, hắn rất nhanh đã khôi phục lại, nhìn nữ nhân trước
mặt: "Ta nên xưng hô với ngài thế nào đây? Đại sư Tái Mai Nhĩ vĩ đại? hay là
... tằng tằng tằng tằng tổ mẫu của ta?"

ha ha.

Tái mai nhĩ nở nụ cười, khi nàng cười rộ lên, ánh mắt cong cong, giống như
vầng trăng sáng vậy.

"Đều không phải." Nữ nhân tóc trăng này nhìn Đỗ Duy, thái độ của nàng dường
như rất ôn hòa: "Ta không phải là Tái Mai Nhĩ, ta chỉ là một ... món đồ, một
món đồ phục chế."

Đỗ Duy khó hiểu nhìn nàng.

"Tái Mai Nhĩ lưu lại ta để chỉ dẫn cho hậu nhân... ta đã kế thừa của nàng một
bộ phận học thức về ma pháp sinh vật... Chuẩn xác mà nói, ta là một sinh vật
linh lực, ta không có thân thể, không có thân thể thật... ta chỉ là một cái
bóng, một ảo ảnh." Nàng nhìn Đỗ Duy mỉm cười, sau đó vươn tay chậm rãi vuốt
lên mặt Đỗ Duy.

Rất nhanh, bàn nhỏ bé, tay trắng nõn của nàng cứ như vậy xuyên qua đầu của Đỗ
Duy.

"Nhìn xem, thân thể ta là vô hình, không có hình thái cố định... ta, chỉ là
một đoạn trí nhớ phục chế lại của Tái Mai Nhĩ mà thôi, vì thế hình dáng của
ta.." Nàng đột nhiên nháy nháy mắt: " Đây là chọn lựa của ta. Trí ức của ta
tất cả đều là của Tái Mai Nhĩ, là một trí ức của nữ nhân... từ một trình độ
nào đó mà nói, ta chính là Tái Mai Nhĩ, chỉ có điều, là một phần nhro trong
Tái Mai Nhĩ mà thôi. Vì thế, ta đã lựa chọn hình dáng của chính mình, ta chọn
lựa hình dáng của tái mai nhĩ để gặp ngươi." Nói đến đây, "Tái mai nhĩ" này
nhìn Đỗ Duy, trầm giọng nói: ".... Chủ nhân của ta."

Thần linh tác chức, trong lúc người đó kêu "Chủ nhân", trong ánh mắt rõ ràng
chớp động một tia sáng giảo hoạt.

Đỗ Duy lập tức ý thức được ma pháp sinh vật được chính mình thả ra này, có lẽ
không phải chỉ đơn giản như vậy... càng không giống là một vật có thể nghe lời
một trăm phần trăm!

Không phải bản thân Tái Mai Nhĩ...

Điều này làm cho Đỗ Duy thở phào. Sự tình mình phải đối mặt đã đủ nhiều rồi.

Nếu bây giờ thật sự thêm một ... tằng tằng tằng tằng tổ mẫu sống lại, thì sẽ
thật sự khiến cho đầu người đau đó.

"Ngươi... có thể biến thành một hình dáng khác không?" Đỗ Duy thở dài: "Hình
dáng của ngươi bây giờ sẽ khiến cho ta một áp lực rất lớn... mà còn, nếu hình
dáng bây giờ của ngươi vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì sao."

"Đừng lo lắng, ta được ngươi dùng chú ngữ thả ra, vì thế ta và tinh thần lực
của ngươi có liên quan... người khác không thể nhìn thấy ta được. Nàng vẫn
cười như cũ.

"Vậy ta nên gọi ngươi là gì? Ngươi cuối cùng cũng phải có một cái tên chứ?"

"Tái Mai Nhĩ" Nàng suy nghĩ một chút: "Ta có lẽ thích cái tên này, cứ bảo ta
là Tái Mai Nhĩ là được rồi."

Đỗ Duy nhịn không được lau mồ hôi... hay là tằng tằng tằng tằng tổ mẫu thì hay
hơn a.

"Ngươi có thể dạy ta ma pháp ngôi sao không?" Đỗ Duy nhíu mày.

Tái Mai Nhĩ này đại khái đã bị nhốt lâu lắm rồi, bây giờ hình như đối với cái
gì cũng tò mò.

Nàng lại có thể ngồi ở trên bàn của Đỗ Duy, hai cái chân trắng trẻo ... đưa
tới đưa lui trước mắt Đỗ Duy. Lão thiên của ta, chẳng lẽ nàng không biết cái
áo bào này của nàng không có dài lắm hay sao?

Ở đây vung lên vung xuống, thật sự có chút hớ hênh.

Một nữ nhân xinh đẹp như vậy hớ hênh trước mặt ngươi... vốn là việc rất thích
thú.

Nhưng mà, nếu nàng lại có thể giống y như đúc tằng tằng tằng tằng tổ mẫu của
mình... vậy không phải là thích thú mà là ... quái dị!

Kiều an na mặc dù hình dàng có tám chín phần tương tự, nhưng dù sao cũng là
một người khác. Mặc dù rất giống nhưng tính cách thì khác, cũng không khiến Đỗ
Duy không thích.

Nhưng mà Tái Mai Nhĩ trước mắt này, nàng chẳng những giống hoàn toàn, ngay cả
một phần trí nhớ cũng là phục chế lại của chính Tái Mai Nhĩ!

"Được rồi, xuống đi!" Đỗ Duy nhịn không được quay đầu đi, sau đó đi tới một
góc phòng, từ trên ghế sô pha lấy lên một cái chăn ném qua: "Lấy cái này phủ
lên."

Vốn buổi tối Đỗ Duy muốn ở trong thư phòng qua đêm, cái chăn này là người hầu
chuẩn bị cho hắn.

Tái mai nhĩ thân thể chợt lóe, chẳng những không bị cái chăn che phủ, ngược
lại còn "xuyên" qua tấm chăn đi ra, mang theo chút trêu đùa ác ý: "A, người
tuổi trẻ, sao ngươi lại đỏ mặt lên vậy? Chẳng lẽ ta không đẹp sao?"

"Không, ta chỉ là có chút xấu hổ... " Đỗ Duy nghiêm mặt: "Ngươi rất đẹp, nhưng
ta không nhịn được khi cho ngươi là tằng tằng tằng tằng tổ mẫu của mình."

"ha ha ha ha..." Tái mai nhĩ cười rất vui vẻ, sau đó đột nhiên nháy nháy mắt:
"không chừng như vậy càng vui a!"

Đỗ Duy có chút đau đầu rồi.

Tái Mai Nhĩ này không phải là một đồ vật không có tư tưởng, nàng cơ hồ có thể
coi là một người. Sau khi nàng được tái mai nhĩ chế tạo ra, vốn chỉ là một
đoạn trí nhớ phục chế ra, nhưng bị phong ấn gần hai trăm năm, nàng có thể đã
khác đi nhiều lắm rồi!

Ma pháp sinh vật này, có lẽ lúc được tạo ra, tính cách của nàng có thể là
trắng tinh, nhưng mà.... sau hai trăm năm, không thể nghi ngờ, tính cách của
nàng cũng đã được viết lên vài thứ.

"Ngươi có biết không? chủ nhân đáng yêu, anh tuấn của ta." Tái Mai Nhĩ rốt cục
nhảy xuống khỏi bàn, nhưng mà thân thể giống như u linh của nàng lại tà tà bay
tới phía Đỗ Duy, trong ánh mắt nàng mang theo tiếu ý: "Hai trăm năm nay ta
luôn luôn ở trong thư phòng này! ở tại đây, ta đã nhìn thấy rất nhiều sự tình
a!"

Đỗ Duy trong lòng nháy động: "sự tình gì?"

Từ xưa tới nay, tổ tiên của la lâm gia tộc đều ở đây để làm ra một ít quyết
định trọng đại! Còn có không ít việc quan hệ tới sự hưng vượng của cả gia tộc,
tất cả đều từng ở trong căn phòng này làm ra quyết sách.

Đương nhiên... cũng khẳng định lưu trữ rất nhiều bí ẩn gia tộc!

Nhưng mà... Đỗ Duy lại thất vọng.

Tái mai nhĩ này, nàng kể ra lại không phải là sự kiên hay bí ẩn nào trọng đại
cả...

....

Mà là...

Linh tinh!

Đúng, là linh tinh theo nghĩa đen!

Tỷ như... vài đại thiếu gia từng ở tỏng thư phòng này cùng với một nữ người
hầu trộm tình. Vài tộc trưởng từng ở trên cái bàn kia viết thư cho tình
nhân... thậm chí Đỗ Duy còn nghe được từ trong miệng tái mai nhĩ này kể về "Tổ
phụ" của mình, cũng chính là tộc trưởng tiền nhiệm. Một nam nhân được cho là
rất nghiêm túc và cổ hủ lại từng sau một cuộc tửu yến ở trong thành, mang theo
hai thiếu nữ quý tộc vào trong đây làm một cuộc đại hội...

"Cái này... tất cả đều là ta tự mắt nhìn thấy a!" Lúc tái mai nhĩ nói, ánh mắt
còn đem theo một ít hưng phấn và tò mò: "Ta còn biết ở trong đây, trên vài giá
sách còn lưu lại vài bộ sách "cấm" nữa ni, ngươi muốn xem qua một chút mấy món
đồ đó không, tiểu chủ nhân anh tuấn đáng yêu của ta?"

Đỗ Duy cười rất không tự nhiên, hắn nhìn vẻ mặt tươi cười đầy ác ý của Tái Mai
Nhĩ, thở dài nói: "Ta không có hứng thú... ngươi hãy nghe cho kỹ đây! Tiểu chủ
nhân đáng yêu anh tuấn của ngươi, bây giờ chỉ có duy nhất một hứng thú, chính
là... ngôi sao ma pháp, có hiểu không?"

"Ngôi sao ma pháp... lại là ngôi sao ma pháp.." sắc mặt Tái Mai Nhĩ đột nhiên
ảm đạm đi: "Vì cái gì mà mọi người đều thích học ma pháp... ma pháp thật sự
vui thế sao?"

Nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt nữ nhân này đã biến mất, ánh mắt có chút trầm
trọng: "Ngươi muốn học ngôi sao ma pháp sao? Vậy, ta tất yếu phải nhắc nhở
ngươi, tương lai đừng có hối hận a! Ta nói cho ngươi, nếu không phải vì ngôi
sao ma pháp... tái mai nhĩ cũng không chết sớm như vậy!"

Đỗ Duy trong lòng nháy động: "Ngươi nói cái gì? Tái mai nhĩ không phải vì
trượng phu của mình chết đi mà thương tâm quá độ, tự sát hay sao?"

"Xin lỗi, cái này.. là bí mật duy nhất ta không thể nói cho ngươi" Tái mai nhĩ
nháy mắt vài cái: "Ta đã được hạ lệnh... Trừ phi ngươi học được chú ngữ cuối
cùng, khó khăn nhất thì nhất định không thể nói cho ngươi về việc này."

Đỗ Duy đã có chút không nhịn được: "Được rồi, ta cũng không có quá nhiều hứng
thú với nó, vậy chúng ta có thể hay không bắt đầu học tập ?"

"Xin lỗi, không phải đêm nay." Tái Mai Nhĩ lắc đầu: "Ngôi sao ma pháp và ma
pháp bình thường khác nhau, chus ta không thể ở đây tu luyện... tái mai nhĩ ở
trong tòa thành này lưu lại một tòa tháp trắng, ở trên đó mới có thể quan sát
tinh tú rõ ràng nhất, đó lày một nơi thích hợp tu luyện nhất... trong thư
phòng này tối tăm ngột ngạt, nhìn không tới bầu trời, không thích hợp học ngôi
sao ma pháp."

Tòa tháp trắng...

Đỗ Duy nhíu mày: "Nhất định là tòa tháp trắng hay sao?"

Tái mai nhĩ nghĩ nghĩ: "Không có tòa tháp trắng... vậy tốt nhất phải là một
nơi trống trải, an tĩnh, là nơi có thể quan sát rõ được bầu trời... quan trọng
nhất chính là phải có thể nhìn thấy bầu trời."

Đỗ Duy nhìn nhìn thời gian: "Vậy chỉ có thể vào sáng sớm bắt đầu thôi... sáng
sơm mai chúng ta gặp lại a."

Đỗ Duy không định cùng "Tái MaI Nhĩ" này nói nhiều.. dù sao tằng tằng tằng
tằng tổ mẫu của mình vén bào tử lộ chân chạy tới chạy lui trước mặt... thật sự
không phải là việc gì đáng thích thú cả.

Chú thích: Bát quái ở đây có nghĩa là... linh tinh hoặc là kỳ lạ gì gì đó đại
loại thế.


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #45