Người đăng: daihiepdu
Thủy thủ trên thuyền cũng thấy được trên ba người trên bè gỗ, con thuyền từ từ
tiến lại, vài thủy thủ đã đứng trên mạn thuyền, hứng thú nhìn ba người đỗ duy
trên bè gỗ.
hai nữ ma pháp sư cũng đã nhìn ra con thuyền này không phải là con thuyền tốt
đẹp gì... nó không giống như thương thuyền, thân thuyền có chút hỏng hóc, hơn
nữa, trên thuyền còn có vài khẩu nỗ pháo. hơn nữa lại không có cờ của hải quân
đế quốc.
"hắc! nhìn xem, tiểu tử kia... a, còn có hai nữ nhân! ha ha ha ha..." một trận
cười to quỷ dị của bọn thủy thủ trên thuyền, càng nhiều hải tặc tới trên bong
thuyền nhìn ba người Đỗ Duy.
Đỗ Duy thở dài, lớn tiếng nói: "chúng ta gặp tai nạn trên biển, có thể giúp
chúng ta không?"
tiếng cười của đối phương phát ra càng sảng khoái hơn, hơn nữa hiên nhiên,
mang theo ý không tốt.
Sau đó, một sợi dây thừng được thả xuống, Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, sau đó
liếc mắt nhìn Kiều An Na, Kiều An Na hiểu được ý tứ của Đỗ Duy, là người thứ
nhất lên thuyền.
Kiều An Na tài cao gan lớn, ma pháp lực của nàng mặc dù chưa hoàn toàn hồi
phục, nhưng cũng được hai ba thành, miễn cưỡng có thể đạt được thực lực của
một ma pháp sư cấp thấp, hơn nữa nàng đồng thời còn có một thân vũ ký tinh
thuần.
THực lực như vậy mặc dù không đủ nếu gặp cao thủ, nhưng đối phó với hơn mười
tên tiểu hải tặc, thực sự là có thừa.
Kiều An na là người đầu tiên lên thuyền, sau đó là Đỗ Duy, cuối cùng là Vi Vi
An.
Thủy thủ trên boong đều vây lấy, cười rống lên nhìn ba người trẻ tuổi, tựa như
nhìn thấy mấy con cừu lên thuyền.
"a! nhìn xem! hai cô bé này thật là xinh đẹp."
"Đúng vậy! nhìn bên trái xem, chân thật dài a! thuyền trưởng nhất định rất
thích."
"ha ha, ta nói bọn tiểu quỷ, các ngươi thật ra đã lên một con thuyền tốt."
Bọn người kia quần áo không chỉnh tề, phần lớn đều đi chân không, áo ngoài còn
rách rưới, trên mặt lem luốc, nhếch miệng với Vi VI An cùng Kiều An Na.
Vi Vi An có chút sợ hãi, lá gan gan của nàng còn xa mới có thể sánh với thực
lực của nàng, nhịn không được nhích lại gần bên người Đỗ Duy, sắc mặt Kiều An
Na rất khó coi, nàng đã có chút dấu hiệu muốn phát tiết.
băng tuyết mỹ nữ bạo lực này, ngay cả thủ bị quân doanh đều dám công nhiên tập
kích, hống chí là một cái thuyền rách rưới của bọn hải tặc chứ.
"Im lặng."
một thanh âm khàn khàn từ bên trong truyền đến, lập tức nghe thấy tiếng ủng
vang lên, một nam nhân cao lớn đi ra, người này trên thân mặc chế phục hải
quân đế quốc có chút rách nát, bất quá huy chương đã rơi rớt. chế phục này có
chút cũ kĩ, nhưng giày thì lại sạch bóng.
hắn cũng đeo trên lưng một thanh trường kiếm giống với thói quen của các sĩ
quan hải quân đế quốc, trên đầu đội một chiếc mũ thuyền trưởng, một tay cầm
một cái xiên, một tay thậm chí còn cầm một tờ biểu.
người này là thuyền trưởng, mặc dù thân hình cao lớn, nhưng mặt lại rất xấu
xí. mắt tam giác, cái mũi củ tỏi, hơn nữa cố ý lưu lại hai nét phảy nơi cổ...
lập tức trong đầu Đỗ Duy nghĩ tới một từ: "hèm mọn".
"Im lặng! đừng làm khách nhân của ta sợ hãi!" thuyền trưởng cười dài có chút
ác ý, sau đó liếc mắt một cái nhìn bọn người Đỗ Duy, khi thấy được kiều An Na
cùng Vi VI An thì lông mày nhíu lại, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên quang mang
dâm tà, bất quá khi thấy khải giáp trên người Kiều An Na thì tháng ngây người.
Lập tức trên thuyền yên tĩnh lại: "một người trẻ tuổi như vậy, vũ kĩ có thể
lợi hại đến đâu? hừ... hơn phân nửa là tiểu tử của một gia đình quý tộc nào
đó.
Về phần Đỗ Duy, hắn trực tiếp không nhìn tới.
Quần áo trên người Đỗ Duy đã sớm rơi mất, quần áo rách nát, tóc rối bù xù,
trên người thậm chí còn có năm sáu cái hồ lô (cái này có tác dụng khi bơi
lội). nhìn qua tựa hồ như một người hoang dã.
"Hoan nghênh tới thuyền của ta... ta tự giới thiệu một chút, ta là thuyền
trưởng của con thuyền này, các ngưoi có thể gọi là là mạc lạp lôi tư thuyền
trưởng, hoặc trực tiếp gọi là là thuyền trưởng." ngũ khí người này mang theo
một tia đắc ý: "ta không nghĩ rằng ngàng dặm nhàm chán, tại đây lại có thể
nhìn thấy thai vị tiểu thư xinh đẹp như vậy... à, phía sau thuyền của ta, ta
nghĩ hai vị tiểu thư chắc đi trước để đổi quần áo đẹp.. sau đó, ... ăn cho
nhiều, đúng không?"
Hiển Nhiên, ba người Đỗ Duy đã vài ngày không ăn no, cho dù là hai nữ ma pháp
sư xinh đẹp này, sắc mặt khó mà không lộ ra trạng thái gầy ôm.
Vị thuyền trược này không thể không cảm tạ lão thiên.
mấy ngày gần đây thật xui xẻo.
đầu tiên là lí nhĩ hành tỉnh xuất ra một lệnh, cư nhiên cho phép toàn thể hạm
đội hải quân ở biển đông của đế quốc xuất động, tại khu vực biển phụ cần tuần
tra, cũng không biết rốt cục hải quân làm gì.
cứ như vậy, tự nhiên khiến cho cuộc sống của hải tặc gặp khó khăn. ngày hôm
trước, thuyền hải tặc của vị thuyền trưởng này đã gặp một chiến thuyền của hải
quân đế quốc, kết qủa là sau khi giao chiến vội vàng vô cùng chật vật, thuyền
trưởng lập tức hạ lệnh trốn chạy,thuyền mình chạy nhanh hơn một chút, chiếc
chiến thuyền của hải quân đế quốc đuổi theo trên biển hai ngày! một thuyền
chạy một thuyền đuổi, cho tới chiều hôm nay, nhờ lần vào trong sương mù, lúc
ấy mứoi thoát khỏi truy binh phía sau.
mấy ngày nay làm cho bản thân mệt mỏi.
Thật không ngờ tới, lão tiên cư nhiên lập tức đưa tới cho mình phần thưởng lớn
như vậy...
a, nhìn cơ nhục hình dáng của hai tiểu nữ này, so với ở cảng khẩu hơn đến ngàn
lần! nếu tắm rửa sạch sẽ, đặt trên giường, thế nào cũng sẽ là một cảnh tượng
tuyệt vời.
"đến đây đi! các tiểu thư xinh đẹp. " thuyền trưởng có chút lười nhác, tay của
hắn thậm chí sờ vào Kiều An Na: "tiểu thư xinh đẹp không hẹn mà gặp tội, ta sẽ
khiến cho các người thích ở trên thuyền này...."
Lúc tay thuyền trưởng đặt lên vai Kiều An Na, Đỗ Duy đã thở dài, sau đó hắn
nhịn không được nhắm mắt lại...
một tiếng hét thảm thiết.
chỉ thấy trên nguời Kiều An Na quang mang bạo phát! chỉ có trung cấp võ sĩ mới
có kĩ năng này.
Đấu khí.
thuyền trưởng kêu lên thảm thiết, cả người hắn đã bay lên, cái mũ rơi lại...
còn bản thân hắn....
thấy một vật bị vất lên không trung, đỗ duy mỉm cười, thuyền trưởng đã tiến
vào biển....
mọi người đều khiếp sợ.
rất nhanh, bọn hải tặc này phản ứng. mỗi người đều càm lấy vũ khí hò hét đánh
tới.
Kiều An Na chỉ hừ một tiếng... sự tức giận của nàg nhiều nhày chư có địa phươg
phát tiết.
nàng chỉ dùng hai tay không, không có cầm vũ khí gì, tiện tay một trảo, bắt
một tên trước mặt mình dựng lên, người này trong tay nàng bị nàng huy động,
trở thành một vũ khĩ sử dụng.
sau đó một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, binh binh bang bang, người rơi
xuống biển không ngừng.
Đỗ Duy mặc niệm đến mười, hải tặc thủy thủ trước mặt đã gui xuống một phần ba.
"tốt! kiều an na, dừng tay lại." Đỗ Duy hiểu không sai lắm.
Kiều An na còn không chịu dừng tay, nàng một cước đã một tên trước mặt xuống
biển, chúng quanh đã không còn ai... bọn hải tặc nhìn Kiều An Na như gặp quỷ,
mặt đều lộ vệ kinh hoàng tởn đến già.
"ta nói, dừng tay." Đỗ Duy nhíu mày, hắn nhẹ nàng nắm bả vai Kiều An Na, Kiều
An Na cả giận nói: "không còn ở trên đảo nữa, ngươi cho ngươi có thể ra lệnh
cho ta sao."
"nữ nhân này trở tay nắm lấy cổ tay Đỗ Duy, Đỗ Duy cũng không chống cự, chỉ
nhìn vào mắt Kiều An na, đột nhiên thấp giọng quát: "nhìn ta".
Kiều An Na chấn động, nhịn không đựoc nhìn vào mắt Đỗ Duy...
là... ảo giác sao?
Kiều An Na chỉ cảm thấy con mắt tiểu tử này, cho tới bây giờ... cho tới bây
giờ... chờ tới bây giờ không có đẹp quá như vậy.
ánh mắt nọ tựa hồ biến thành màu đen.. môtj lọa màu den thâm thùy khiến cho
lòng người.. từa hồ hai mắt hắn như bầu trời đêm, nhìn xuống như vậy... hình
như hết thảy đều bị hút vào....
Kiều An Na nhìn thoáng qua, đột nhiên lúc đó cảm giác đựoc tinh thần của mình
buông lỏng, nàng thậm chí chưa từng phát hiện, cơ thể mình tựa hồ không nghe
mình nữa. cú như vậy lẳng lặng nhìn vào mắt Đỗ Duy....
Tựa hồ linh hồn mình cũng đều bị hút vào.
"ta nói, dừng tay." thanh âm Đỗ Duy thong thả, từng chữ từng chữ, rõ ràng dị
thường. Nện thật sâu vào lòng Kiều An Na.
"... Biết". Kiều an na không tự chủ đựoc đáp ứng, ngũ khí của nàng cung thận
mà ôn nhu, không có một chút hùng hổ đường hoàng.
"tốt lắm." Đỗ Duy vẫn nhìn vào mắt Kiều An Na như cũ,kiều an na nghe được
thanh âm của hắn, đột nhiên trở nên dễ nghe, làm cho ngươi ta nhịn không được
nghĩ hắn đã nói làm chuyện gì....
"bây giờ, đứng ở phía sau ta, không có lời của ta, ngươi không ra tay." Đỗ Duy
thấp giọng nói.
con mắt kiều an na có hơi chút chần chừ, tựa hồ bản tâm quật cuờng có chút
giãy dụa, bất quá không chống lại được cái loại cảm giác khác thương này...
cảm giác nọ, thật sự thư thái.
Kiều an na thực sự lui ra phía sau đỗ duy... thoát khỏi hai con mắt của Đỗ
Duy, Kiều An Na nhất thời tâm thần ngây ngốc. phảng phất như mất đi trói buộc,
hết thảy chung quanh một lẫn nữa thấu triệt, nàng cũng có chút nghi hoặc.....
ta làm sao vậy? tại sao ta muốn nghe người kia nói.
nàng nghĩ nghĩ thì đối với bản thân có chút tức giận, lại muốn đi lên chất vấn
ĐỖ Duy, chỉ là nội tâm lại hết lần này tới lần khác không sinh ra một ý kháng
cự nào, chỉ cảm thấy kháng cự mệnh lệnh của đỗ duy sẽ làm mình phi thường phi
thường không thoải mái.... mà đứng ở phía sau hắn, nghe hắn nói, mưoi làm mình
khoái trá.
cảm giác này, thật kỳ quái.
Kiều An Na sắc mặt cổ quái, Đỗ Duy khôn để cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ,
lập tức cười cừoi nói: "Kiều An Na, ngươi đi xuống đi, ... thân thủ ngươi lợi
hại như vậy, noi không chứng có thể dánh tất cả mọi người xuống biển.. như vậy
cũng không có gì, chỉ là con thuyền lớn thế này, nếu chỉ dựa vào ba người
chúng ta thì không thể. tổng yếu lưu lại một ít nguời giúp chúng ta sử dụng
con thuyền này. chúng ta phải cần một ít thủy thủ chứ."
kỳ quái... cần thủy thủ làm gì.. qua một ngày nữa, tự ta có thể bay trở về.
Kiều An na trong lòng nghĩ như vậy, chỉ là không tự chủ được gật gật đầu:
"đươc rồi"
Đỗ Duy từ trên mặt đất nhặt lên cái mũ thuỳen trường, hắn đội lên đầu mình...
có cái này, sẽ không sợ bị người ta nhìn thấy.
"nghe này! các ngươi chỉ là một bọn sâu bọ dơ bẩn!" Đỗ Duy khong khách khí to
giong jnói, nhìn bọn hải tặc xung quanh dang sợ hãi.
bọn họ đích thật sợ hãi! Thực lực của Kiều An Na quá mức cường hãn, vựot xa
khả năng kháng cự của bọn họ.
"các ngươi. một đám sâu bọ bẩn thỉu, ký sinh trùng. là một đám đê tiện!" Đỗ
Duy hung hăng trừng mắt với bọn người kia: 'các ngươi cướp bóc, giết người,
cướp đoạt.. những người các ngươi cuôi cùng chi co thẻ chết ở trên giá treo
cổ. bây giừo, các ngươi đều bị ta bắt làm tù binh. ta chưa nói sai. bây giờ,
con thuyền này, còn có các ngươi, các ngươi mỗi người! đều bị ta cầm tù."
Đỗ Duy dùng sức đã một cước vào một tên nằm dưới đất, tên đáng thương này bị
một đã của Kiều An Na làm gẫy chân. ĐỖ Duy không khách khí dắm lên người hán,
nương theo tiếng kêu thảm thiết của người phía dưới, thanh âm của Đỗ Duy từng
chữ từng chữ rõ ràng rơi vào tai bọn hải tặc:
"ta bắt tù binh, quyền xử trí các ngươi nằm trong tay ta! ta bây giờ có thể
ném toàn bộ các ngươi xuống biển, cho các ngươi tự sinh tự diệt cũng có thể
tìm một cảng khẩu, sau đó giao toàn bộ các ngươi cho quân thủ bị địa phương.
nhìn các ngươi toàn bộ bị xử tử." trên mặt đỗ duy hiện lên tiếu ý: "nhưng ta
nhân từ. ta có thể buông tha tính mạng các ngươi! nhưng bắt đầu từ hôm nay!
bắt đầu từ bây giờ, các ngươi không phải là hải tặc bẩn thỉu, các nguwoi bây
giờ đều là nô lệ của ta, là người hầu của ta! căn cứ pháp lệnh của đế quốc,
ta, một vị quý tộc, ta có quyền xử trí đối với tù binh của mình. bây giừo, ta
xá tội cho các ngươi, biến các ngươi thành nô lệ cùng người hầu của ta. ta
nói, các ngươi nghe có hiểu không?"
Bọn hỏi tặc: "'....""
"ta hỏi lại một lần! lần này ai không trả lời, có thể tự mình nhảy xuống biển
cùng thuyền trưởng của các ngươi." Đỗ Duy nhìn mọi người: "nghe hiểu không?"
"hiểu rồi." tất cả mọi người tranh nhau tra lời.
Đỗ Duy gật đầu hài lòng: "bây giờ, rửa sạch sàn thuyền, mang những tên nằm
trên thuyền ném xuống biển.
không do dự, bọn hải tặc lập tứuc động thủ.
những kẻ này đều là ác đồ, giừo phút này vì tự cứu, lập tức không chút do dự
xuống tay với đồng bạn.
dám người mang theo tiếng kêu thảm xuống biển, Đỗ DUy hạ mệnh lệnh thứ hai "hạ
hai thuyền cứu sinh xuống>'
trên biển đã có hai mươi tên hải tặc đang tìm đường sống, nhìn thấy trên mặt
nước có hai chiếc thuyền gỗ nhỏ(tiểu mộc thuyền), lập tức ra sức bơi đi.
"nghe đây! ta vốn nên giết các ngươi. nhưng là ta nhân từ." Đỗ Duy đứng ở sàn
thuỳen hìn bọn hải tặc dưới nước nói: "bây giờ ta tha cho các ngươi một con
đừong sống... hai con thuyền này cho các ngươi, các ngươi có chêt hay
không,... đó là do thiên mệnh."
Phía dưới lập tức truyền đến một trận kêu thảm thiêt, chửi bới cũng có, cầu
khẩn cũng có.
biển rộng mênh mang, không có thức ăn, không có nước uống, hai con thuyền nhỏ
hỏng như vậy... quả thực cửu tử nhất sinh.
"đương nhiên, ta có thể còn nhân từ thêm một chút..." Đỗ Duy chỉ tay về phươgn
xa, hắn cười rất giảo hoạt: "nơi nào đó phía kia, có một tiểu đảo, chỉ cần cá
ngươi ra sức chèo thuyền, có lẽ trửa ngày mai là có thể tới nơi đó! hãy đi đi,
đây là sư nhân tư cuối cùng của ta rồi.
nói xong, Đỗ Duy không để ý tới tiếng kêu rên của hải tặc phía dưới nữa, quay
đầu nhìn bọn ngươi hầu đang trợn mắt há hốc mồm, đỗ duy cười nói: "thực vật,
thức ăn... càng nhanh càng tốt. ta nói có nghe rõ không?"
bọn người hầu lập tức chạy đái ra quần chuẩn bị.
"Đỗ Duy... ngươi ngươi ngươi có thể, qúa, quá, quá....." vi vi an trên mặt có
chút không đánh lòng,nhìn Đỗ Duy, lắp ba lắp bắp nói.
"qúa tàn nhẫn chứ gì? qúa tàn bạo sao?" Đỗ Duy nhàn nhạt nói: "bọn người kia
không có ai tốt. Bọn chúng không cần nhân từ! bọn chúng là hải tặc! vi vi an
nhỏ bé đáng thương của ta, ngươi biết hải tặc là gì không? bọn chúng trên biền
cướp thuyền, tập kích thương thuyền này, giết chết thuyền viên này, cướp đoạt
hàng hóa của họ này, thậm chí còn cưỡng bức nữ nhân nưa! bọn chúng là bọn bọn
hoàng trùng trên biển, giết người vô số, tội ác ngập trời! nơi này không có kẻ
nào chưa từng giết người, là hung thủ, là tay đầy máu! ngươi nghĩ ta sẽ nhân
từ đối với bọn chúng sao?"
"chỉ là...." Vi Vi An còn muốn nói.
Đỗ Duy thở dài, nhìn tiểu nữ quá sứ đơn thuần này một chút, hắn thấp giọng
nói: "ngươiư biết không... nếu bọn họ không gặp phải ba chúng ta, mà là ba
người bình thường... vậy, bây giờ hai nữ nhân các nguwoi đã bị hơn mười tên
hải tặc bẩn thỉu luân phiên chà đạp rồi."
Lần này, thì ngay cả Kìeu An Na cũng thoáng nhìn qua muội muội mình, lạnh lùng
nói: "hắn nói đúng đó."
Thức ăn trên thuyền mặc dù không ngon, nhưng đối với cỏ cây mà bọn Đỗ Duy đã
ăn, còn không đủ no bụng.
thịt hun khói, cá khô, còn đơn giản một hcút, cư nhiên còn có một ít rượu.
ngay cả hai tiểu nữ cũng không hơn được hình tượng bình hòa của mình, cùng đỗ
duy ăn như hổ báo.
có thể lo lắng hải tặc hạ độc không?
nói đùa! Đỗ Duy thiếu gai nhiều năm học tập dược tề học như vậy, chẳng lẽ là
học gạo sao?
sau khi cơm no rượu say, Đỗ Duy triệu tập tất cả thủy thủ trên bong thuyền nói
chuyện.
"bây giờ ta tuyền bố, các ngươi gia nhập hạm đội tư nhân của ta. con thuyền
này cũng trở thành một chiến thuyền trong hạm đội của Đỗ Duy La Lâm! hiểu
không? ta là một quý tộc, căn cứ pháp lệnh, ta có tư quân của mình." ĐỖ Duy
suy nghĩ một chút: "À, được rồi, còn muốn tìm cho các ngươi một thuyền trưởng
mới..."
Đỗ Duy nhìn thoáng qua mọi người phía dưới, tiện tay cỉ môt người mi thanh mục
tú nhìn thuận mắt nhất.
"ngươi, đến đây. nói cho ta biết ngươi tên gì."
người kia sửng sốt một chút, đi lên vài bước, nhìn đỗ duy có chút khẩn trương:
"ta, ta gọi là.."
"chờ một chút." Đỗ Duy lắc đầu: "quên đi, nếu tất cả đều mới hết, vậy tên nào
cũng mới sao."
Tiểu tử này nội tâm đột nhiên không ngừng sinh ra khoái cảm làm ác.
"ngươi, từ hôm nay bắt đàu, chính là thuyền trưởng thuyền này, tên ngươi, từ
bây giờ là... kiệt khắc-tư phái lạc(jack spar)! hiểu không? kiệt khắc tư phái
lạc thuyền trưởng. mà thuyền này... từ bây giờ bắt đầu, tên là "hắc trân
châu".(black pẻal).*
nhìn mọi người phía dưới trợn mắt há mồm, Đỗ Duy trong lòng không nhịn đựoc
cười.
Hắc trân châu, kiệt khắc-tư phái lạc thuyền trưởng, đại danh đỉnh đỉnh so với
với hải tặc... hahahaha...đây là người đầu tiên trong hạm đội tư nhân của ta.