Người đăng: daihiepdu
Người hầu của ác ma?!
Nếu đột nhiên mọc ra một người nói cho ngươi, hắn là người hầu của ác ma.
Vậy chắc mười phần ngươi sẽ cho hắn là một kẻ điên.
Nhưng nếu người này vừa mới trước mặt ngươi thi triển một ma pháp xuyên tường
kinh nhân, còn có thể đột nhiên từ một huyệt động trống không biến ra đèn treo
hoa lệ, giá nến tinh trí, còn cả một lượng lớn đồ dùng... có thể làm cho một
huyệt động lạnh lẽo biến thành một phòng khách ấm áp... một ma pháp như vậy.
Vậy, ngươi có thể nói câu "người hầu của ác ma" là câu nói đùa không?"
Đỗ Duy rất muốn cười nhưng mà hắn lại cười không ra tiếng, còn hai nữ nhân bên
người, hiển nhiên sắc mặt có chút khó coi.
Ai cũng thấy được, cái gã trước mặt sở hữu một thực lực ma pháp vô cùng cao
siêu, tịnh không phải nói chơi!
"Cáp... ha ha... " Đỗ Duy cảm thấy tiếng cười của mình có vẻ gượng gạo:
"Ngươi! Người hầu của ác ma....Xin hỏi người hầu của ác ma đem mấy người chúng
ta tới đây có mục đích gì vậy?"
"Ngươi có thể gọi ta là Khắc Lí Tư" Người hầu của ác ma nhìn Đỗ Duy, ánh mắt
của hắn rất lạnh lùng. Đỗ Duy lúc này mới phát hiện, hai con ngươi của hắn lại
có thể không giống nhau! Một con ngươi màu xanh biếc, còn một con lại là màu
đen!
".... Được rồi, Khắc lí tư tiên sinh." Đỗ Duy hít một hơi. "Ngài tự xưng mình
là người hầu của ác ma, triệu hoán ba người chúng ta tới nơi này rốt cuộc có
việc gì?"
Khắc Lí Tư không trả lời, thân thể của hắn chỉ nhẹ nhàng lướt tới đầu kia của
chiếc bàn dài bằng đá này: "Quý tộc trẻ tuổi, xin hỏi ngươi... ngươi có cái
nhìn thế nào đối với lịch sử?"
Đỗ Duy trong lòng nháy động, thuận miệng trả lời: "Lịch sử... bất quả chỉ là
những lời bịa đặt của kẻ thắng lợi ghi lại mà thôi."
"A... cách nghĩ rất thú vị." Khắc Lí tư mỉm cười, nói: "Tiểu quý tộc tiên
sinh. Thực ra thì mấy ngày vừa rồi ta một mực quan sát mấy người các ngươi..
ta đặc biệt cảm thấy hứng thú với ngươi. Ngươi đã nói qua một ít quan điểm
khiến ta cảm thấy rất thú vị... tỷ như, ngươi với nữ ma pháp sư kia từng có
một phen tranh chấp trên đảo. Ngươi lúc ấy tuyên bố là... ách, để ta nghĩ lại
chút, ngươi nói thế nào ấy nhỉ.. A, đúng rồi, ngươi nói là "Không có cái gọi
là chính nghĩa hay tà ác, kẻ nào nắm tay cứng hơn thì chính là chính nghĩa",
có phải là nói như thế không?"
Đỗ Duy gật đầu: "Mặc dù có chút sai lệch một chút nhưng mà ý tứ thì đúng vậy."
"Vậy, ta có một thỉnh cầu, xin hỏi ngươi có thể đem quan điểm của mình liên hệ
với lịch sử được không?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút... cái này có gì đáng nói chứ? Bất quá, hắn vẫn tùy ý
nói ra ý kiến của mình:
""Được rồi! Dưới con mắt của ta, cái gọi là chính nghĩa với tà ác, bất quá chỉ
căn cứ lập trường khác nhau mà ra cả...Kẻ thắng lợi chính là chính nghĩa, còn
kẻ thất bại trở thành tà ác! Bởi vì lịch sử lúc nào cũng do những kẻ thắng
viết lên, còn những kẻ thất bại thì không có quyền phát ngon, chỉ có thể tiếp
thụ cái tiếng "tà ác". Đây là đạo lý rất đơn giản"
"Rất tốt!" Khắc Lí Tư hiển nhiên rất hài lòng, hắn đột nhiên khoanh tay lại,
ngẩng đầu lên, thở dài thật sâu, nói: "Chủ nhân vĩ đại a, ta rốt cục đã tìm
được một tín đồ của ngài rồi."
"Chờ một chút! Ngươi nói... tín đồ? Không không, ta không phải là một tín đồ
của ác ma." Đỗ Duy lập tức phản bác: "Ta không phải là tín đồ của bất kỳ kẻ
nào! Ta không tin thần, cũng không tin ác ma."
"Vậy ngươi tin cái gì?" Khắc Lí Tư cười rất tà ác.
"Ta tin vào bản thân mình... ta chỉ tin vào bản thân ta mà thôi!" Đỗ Duy lớn
tiếng trả lời.
Ở phía sau, Kiều An Na và Vi VI An đồng thời biến sắc, che miệng. Kiều An Na
thậm chí còn kêu lên một tiếng: "Trời ạ!"
Khắc Lí Tư cười càng nhanh hơn: "Ngươi xem, ngươi vừa nói.... ngươi ai cũng
không tin, chỉ tin chính mình... đây chính là điển hình của tín ngưỡng ác ma!"
Đỗ Duy có chút hồ đồ rồi.
"Được rồi, chúng ta không nói những cái này nữa." Khắc Lí Tư nhàn nhạt nói:
"Liên hệ vừa rồi của ngươi đối với lịch sử, giữa kẻ thắng và người thua, quan
điểm rất thú vị. Ngươi không ngại nghĩ tiếp về cái gọi là thần linh và ác ma
... rốt rục là ý tứ gì?"
"Cái này cũng phải hỏi sao?" Đỗ Duy mỉm cười: "Hai cường giả tranh đấu, kẻ
thắng là thần, kẻ thua trở thành ác ma! Kẻ thắng lợi sẽ giành được hết thảy.
Quyền phát ngôn lẫn các văn thư đều của hắn, còn kẻ thua chỉ có thể vạn kiếp
bất phục... ta nói có đúng vậy không? Kỳ thật cái gọi là thần với ác ma, căn
bản không có phân chính tà, chỉ có phân thắng thua mà thôi."
Kiều An Na và Vi VI An hai người đều có chút bất an... dưới con mắt của hai
người này, quan điểm vừa rồi của Đỗ Duy thật sự có chút gan lớn bao thiên!
Thậm chí chính là những ý nghĩa phản nghịch và dị đoan!!
Nếu những ý niệm đó mà truyền ra bên ngoài... khẳng định hắn sẽ bị thần điện
thẩm vấn, thậm chí có thể sẽ bị thiêu sống ở giàn hỏa hình!
Đỗ Duy lúc này lại bất chấp, hắn trầm ngâm một chút: "Thắng, thua... a, nói
đến thắng thua... vạy khắc lí tư tiên sinh, ngươi..."
"Ta chính là người bên thua." Khắc Lí Tư lắc đầu: "Thật đáng tiếc, trong hồi
chiến tranh đó, chủ nhân của ta lại bị thua, mà ta trở thành người của phe
chiến bại... vì thế, nơi này a, kỳ thật là một gian lao tù, còn ta chính là tù
phạm."
Khắc Lí Tư chậm rãi nói: "Ta bị nhốt trên hòn đảo này đã lâu lắm rồi... lâu
tới mức trí nhớ của ta thậm chí đã quên đi một ít sự tình...."
"ngươi nói... đảo?" Đỗ Duy lập tức hỏi: "ngươi nói là ngươi bị nhốt trên hòn
đảo này... vậy, chugns ta bây giờ vẫn ở trên đảo sao? ngươi có thể đem chúng
ta trở về trên đó được không?"
"Nói một cách chuẩn xác hơn thì là "Trong đảo" Khắc Lí Tư cười nói. "Hoặc là
nói, trong thân thể nó."
Đỗ Duy biến sắc.
"Các ngươi vẫn chưa rõ sao..." Khắc Lí Tư thở dài: "Quái thú mà các ngươi gọi
kia... kỳ thật chính là hòn đảo này! Đây cũng không phải là một hòn đảo, mà là
một con quái thú. Mấy hôm vừa rồi, cuộc sống của các ngươi đều ở trên lưng nó!
Còn ta.... bị nhốt ở trong thân thể con quái này... nó phụ trách trông giữ
ta.!"
Nói đến đây, Khắc Lí Tư vung tay, chế trụ Kiều An Na đang muốn nói chuyện:
"Không không, các ngươi không được nói chuyện, hãy để ta nói hết đã!"
"Lâu lắm rồi, lâu tới mức ta thậm chí đã quên chính mình rốt cuộc đợi ở đây
bao lâu ... Mà trước giờ các ngươi cũng không phải là khách nhân đầu tiên của
nơi này. Cũng từng có vài người khác trong lúc vô ý đã đi tới tiểu đảo này,
hắn cũng được ta cứu tới đây. Trong đám người đó có kẻ thông minh, cũng có kẻ
ngu dốt... Còn các ngươi, tiểu quý tộc đáng yêu, hai nữ ma pháp sư bên người
ngươi ta xem ra là thuộc đám ngốc, còn lại ngươi là người thông minh!"
"Ngươi nói ai là đồ ngốc!" Kiều An Na không nhịn được, cả giận nói: "Đối với
ngươi mà nói, một người hầu của ác ma..."
"A, ma pháp sư tức giận rồi." Khắc Lí Tư cũng không tức giận, hắn lẳng lặng
liếc nhìn Kiều An Na. Một đôi con ngươi xanh - đen lẫn lộn dường như có thể
phóng ra quang mang yêu dị! Hắn nhẹ nhàng hỏi Kiều An Na một câu: "Thần kia...
hắn tuyên bố tất cả lực lượng đều phát ra từ hắn! hết tất thảy! lực lượng tự
nhiên, lực lượng ma pháp. Còn lại, ma pháp sư các người đều là tín đồ của
thần, đúng không? Nhưng mà ... ta, thân là một người hầu của ác ma, ta không
phải là tín đồ của thần linh! Vậy xin hỏi ma pháp lực lượng của ta từ đâu mà
có? Tiểu ma pháp sư đáng yêu, ngươi có thể trả lời vấn đề này cho ta không?"
Kiều An Na đang phẫn nộ tức khắc tắc lời!
Khắc Lí Tư thở dài, hắn mang theo ánh mắt sắc lạnh nhìn nữ ma pháp sư: "Không
thể trả lời đúng không? Vậy ta sẽ nói đáp án cho ngươi... bởi vì, cái thần
linh trong tín ngưỡng của ngươi, hắn... bịa đặt! Lực lượng tự nhiên đều phát
ra từ hắn? Quả thực đó chính là lời bịa đặt lớn nhất !"
Kiều An Na sắc mặt trở nên rất quẫn bách, nàng cảm giác được tín ngưỡng của
mình đang bị công kích! Nhưng mà hết lần này tới lần khác, chính mình lại
không có một câu phản bác nào!
Đúng vậy, nàng khi bắt đầu được tiếp thụ ma pháp, tín điều chính là điều cơ
bản đầu tiên được học!
Thế giới này chính do thần sáng tạo, hết tất thảy lực lượng đều đến từ thần!
Mà ma pháp sư chính là tín đồ trung thành của thần, các ma pháp lực lượng họ
thi triển đều là mượn một phần lực lượng của thần!
Đấy là ma pháp!
Nhưng mà bây giờ... một người hầu của ác ma, căn bản không tin thờ thần.. lại
sở hữu một thực lực ma pháp cường đại như vậy.. vậy có thể giải thích sao?
Chẳng lẽ hắn thi triển ma pháp cũng do thần linh cho hắn mượn hay sao?
Nếu không thì... có thể giải thích thế nào?
"Đó, ta nói thông minh và ngu xuẩn... chính là ở đó." ngữ khí của khắc lí tư
mặc dù có vẻ già nua suy yếu, nhưng mùi vị đùa cợt lại như những mũi châm đâm
vào tâm của Kiều An Na: "Ngươi không phải là ma pháp sư đầu tiên đi tới nơi
đây. Vì vậy vẻ mặt nghi vấn của ngươi ta cũng không phải lần đầu nhìn thấy."
Khắc lí tư nhìn Đỗ Duy, lúc hắn nhìn tới, ngữ khí và ánh mắt của hắn có chút
bình thản hơn: "TIểu quý tộc đáng yêu, ngươi là người thông minh. Vì vậy ta có
thể dùng phương thức thông minh để nói chuyện với ngươi. Ta đã chờ ở đây lâu
lắm rồi, ví thế đối với những người thông minh ta lúc nào cũng rất vui lòng
cùng bọn họ làm ra một ít giao dịch."
".... giao dịch?"
"Không sai, là giao dịch." Khắc Lí Tư mỉm cười, sau đó lão gia này gõ gõ vào
cái trán của mình. "Để ta nghĩ lại xem nào, người lần trước cùng với ta giao
dịch là ai nhỉ... À, đúng rồi, đó là một tên gọi là A Lạp Cống La Lan!"
"A Lạp Cống La Lan?"
Lần này cả Đỗ Duy lẫn hai nữ ma pháp sư đồng thời kêu lên một tiếng kinh
hãi!!!
Không phải vì gì khác, chỉ vì cái tên này quá sức vang dội!!
Người được công nhận là một trong những thánh kỵ sĩ cao nhất trong mấy trăm
năm nay! Người được công nhận là ma pháp sư siêu cấp nhất trong mấy trăm năm
trở lại đây!
A Lạp cống la lan! Cái tên này chính là một truyền kỳ! Hắn chình là cường giả
duy nhất trong lịch sử sở hữu ma vũ song tu, hơn nữa đều có thể luyện vũ kỹ và
ma pháp tới trình độ đứng đầu.
Ngay cả Kiều An Na... nàng cũng là một người súng bái a lạp cống...Vì thế nữ
ma pháp sư này mới chọn con đường ma vũ song tu!
Mà càng quan trọng hơn, không phải vì a lạp cống la lan là một truyền kỳ cường
giả như vậy....
Quan trọng hơn ....
A Lạp cống la lan....
Hắn chính là khai quốc hoàng đế của la lan đế quốc này.
Hoàng đế vĩ đại đầu tiên của đế quốc! Là hắn lãnh đạo quân đội nam chinh bắc
chiến, trải qua hơn mười năm chiến tranh, thống nhất vô số tiểu quốc, thành
bang, liên minh, vương quốc, công quốc... cuối cùng đã kiến lập la lan đế
quốc, lĩnh thổ bao trùm cả đại lục!!
"Không cần khẩn trương như vậy, a lạp cống la lan là người cuối cùng tới được
đây và giao dịch với ta."