Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Cảnh này quả có chút quỷ dị.
Đỗ Duy cứ như vậy đứng ở đằng xa, thương thế trên người hắn nhìn vào trông
thật đáng sợ. Trước ngực là một huyết động sâu hoắm, cơ hồ đã xuyên qua cả
phía sau. Mà máu tươi chảy ra xối xả nhưng trông hắn dường như không cảm giác
thấy.
Cứ như vậy Đỗ Duy lảo đảo đi tới vài bước, trong khi mọi người còn trợn mắt há
mồm thì có một con Sư Thứu xông thẳng tới đánh văng Đỗ Duy bay ra xa. Móng
vuốt sắc bén trên người con sư thứu xoẹt qua một đường, tức khắc lại một vòi
máu tươi phọt ra....
"Chủ nhân!"
La Bá Đặc ánh mắt đỏ rực, hắn không để ý tới hết thảy vọt tới phía trước,
nhưng thân thể gầy guộc của Đỗ Duy lại bắt đầu bò dậy, lay động một chút,
dường như hắn còn cười nữa... Đúng, trong lúc đó trên mặt Đỗ Duy lại có thể lộ
ra một nụ cười khoan khoái, thật sự khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy
một sự kỳ quái không thể diễn tả!
Vị thiếu niên nhỏ tuổi này ngẩng đầu nhìn đám sư thứu đang gào thét bay lượn
trên bầu trời, đột nhiên cười to, quát: "Nếu đây là mộng cảnh do ngươi làm ra
vậy ta bây giờ đã mơ đủ rồi. Có thể tỉnh mộng được rồi!"
La Bá Đặc xông tới, trường kiếm trong tay hắn hóa thành một đạo quang mang
nhằm tới một con sư thứu đang xông lại gần Đỗ Duy phóng tới. Vị kỵ sĩ trung
thành trong giờ phút này đã bộc phát toàn bộ đấu khí của mình ra, đấu khí mãnh
liệt thậm chí đã vượt qua khỏi sức chịu đựng của thân thể hắn. Máu trào ra
khỏi mỗi bắp thịt trên thân hình to lớn của hắn!
Trường kiếm mang theo đấu khí vạch lên một đường giữa không trung đã xuyên
suốt qua bộ lông cứng như sắt của con Sư Thứu, nó lập tức bị đánh rơi!
La Bá Đặc nhào tời trên người Đỗ Duy, dùng sức ôm lấy hắn vào lòng, đưa lưng
của chính mình che chắn...
"La Bá Đặc". Đỗ Duy hơi khó thở trong ngực, cười cười, trong miệng vẫn còn một
dòng máu chảy ra: "nghe ta nói đây, chúng ta đều bị kẻ khác lừa rồi, tất cả
mọi thứ ở đây đều là giả." Hắn chỉ vào vết thương trên người mình cười nói:
"Ngươi xem, một vết thương như thế này, nếu đổi là một người thường thì đã sớm
chết rồi, nhưng mà..."
La Bá Đặc dù sao cũng không phải đứa ngốc, hắn cũng thấy có điều không đúng.
Cảm giác này là do Đỗ Duy cấp cho hắn... Một thiếu niên gầy yếu như vậy lại có
thể không chết! Cứ xem như là một võ sĩ đi chăng nữa, dưới thương thế như thế
này cũng đã sớm biến thành một thi thể rồi. Nguồn: http://truyenyy.com
"Tinh thần lực của ta mạnh hơn thường nhân vì thế mộng cảnh của đối phương tạo
ra không thể hoàn toàn che mắt được ta." Đỗ Duy hơi ho một chút: "Đáng tiếc,
ta không biết làm sao mới có thể phá trừ mộng cảnh này... đây có thể là một
loại ma pháp tinh thần, hoặc có thể là một loại ảo thuật."
"Ảo thuật... " La Bá Đặc suy tư một chút, lớn tiếng quát: "Tác Nhĩ tư khắc á!
Tác nhĩ tư khắc á tiên sinh!"
ma pháp sư đứng ở hàng cuối cùng đằng sau đám lính nghe thấy đáp lại một câu.
La Bá Đặc gắng sức ôm lấy Đỗ Duy tránh thoát khỏi sự công kích của một con sư
thứu vừa từ trên trời lao xuống. Trên lưng hắn lại có thêm vài vết thương,
thậm chí khải giáp cũng đã bị đánh vỡ, huyết nhục lẫn lộn.
"Hãy nghĩ biện pháp mau! Chủ nhân nói chúng ta đang trúng một loại ma pháp ảo
thuật!" La Bá Đặc rống lên.
Tác Nhĩ Tư khắc á đầu đầy mồ hôi, hắn dù sao cũng không phải là một ma pháp sư
thật sự. Hơn nữa ma pháp của hắn là dùng dược tề học làm một chút kỹ xảo mô
phỏng mà ra, hắn cũng chỉ có am hiểu hỏa hệ ma pháp còn tinh thần hệ ma pháp
hắn chưa có nghiên cứu nhiều lắm.
La Bá Đặc đã ôm Đỗ Duy rất nhanh chạy trở về, tác nhĩ tư khắc á lớn tiếng nói:
"Ta không nghĩ ra biện pháp gì phá trừ huyễn cảnh... ta chỉ nghĩ là nên giết
hết chúng nó giống như giết con Tê Ngưu và con Ma Lang vừa nãy."
La Bá Đặc nhịn không được, mắng: "Nói bậy! Nếu chúng ta có thực lực ấy thì còn
gì phải nói!"
Đỗ Duy trong lòng La Bá Đặc đột nhiên cười cười, thấp giọng nói: "La Bá Đặc,
ta hỏi ngươi một chuyện... nghe nói tu luyện đấu khí trong đế quốc thì mỗi một
kỵ sĩ đều có một lỗ khí nhược điểm của họ, nhược điểm của ngươi nằm ở chỗ
nào?"
"...." La bá dặc sửng sốt, hắn không nghĩ tới chủ nhân của mình trong lúc này
lại hỏi tới vấn đề đó.
"Mau nói đi." Đỗ Duy thấp giọng nói: "Ta đang có một cách."
Mỗi một kỵ sĩ tu luyện đấu khí đều sẽ có một lỗ khí nhược điểm của chính mình,
trong khi kỵ sĩ sử dụng đấu khí, lực lượng thân thể có thể bộc phát gấp mấy
lần sức lực bình thường, thậm chí còn nhiều hơn. Nhưng nhược điểm của chính họ
thì đều chính là điều bí mật nhất của mỗi một kỵ sĩ, làm sao có thể dễ dàng
nói ra?
Nhưng La Bá Đặc cúi đầu nhìn thoáng qua chủ nhân của mình, hắn trên mình đã
đầy máu tươi, La Bá Đặc trong lòng run lên, cắn răng, nói: "Nó ở trên... ngực
phải, bên dưới xương sườn thứ tư...."
Vừa dứt lời, ánh mắt Đỗ Duy chợt lộ ra một tia quang mang kỳ dị! Vị thiếu niên
suy yếu này cũng không biết lấy ra khí lực từ đâu, đột nhiên thân thể chợt
thoát khỏi lồng ngực La Bá Đặc, hắn rất nhanh từ bên hông vị kỵ sĩ rút ra một
thanh chủy thủ, sau đó nhằm thẳng ngực La Bá Đặc đâm tới!
La Bá Đặc vốn có thể né tránh một dao này nhưng thân là một kỵ sĩ trung thành
của gia tộc, một gia thần trung tâm nhất của la lâm gia tộc hắn sau có thể né
tránh. Hắn hơi do dự một chút, dù sao, một dao này cũng không phải đến từ địch
nhân mà đến từ chính chủ nhân của mình!
Khải giáp trước ngực vốn trong trận chiến vừa qua đã bị đánh vỡ rồi. Thanh
chủy thủ lạnh lẽo nhanh chóng xuyên qua bên dưới chiếc xương sườn thứ ba đâm
vào! La Bá Đặc thậm chí còn cảm giác được sự lạnh lẽo của nó bên trong người
mình...
Mọi người chợt thấy chủ nhân đột nhiên rút chủy thủ ra đâm tới trên mình kỵ sĩ
đều sửng sốt.!
La Bá Đặc hơi khiếp sợ, hắn giật mình nhìn vị tiểu chủ nhân sát trong gang
tấc, hắn không tưởng được người đang được mình liều mạng bảo vệ, trong hoàn
cảnh này lại xuống tay với mình! Bất quá, ánh mắt của Đỗ Duy lại rất bình
tĩnh, thậm chí mang theo một sự tự tin.
"Yên tâm, La Bá Đặc, ta sẽ không hại ngươi, đây chỉ là một cơn ác mộng mà
thôi."
Trong thanh âm trầm thấp của Đỗ Duy, La Bá Đặc hừ lên một tiếng, thân thể hắn
mềm nhũn, buông thả mọi sự chống cự của bản thân...
....
Ánh mắt của La Bá Đặc nhắm lại
...
Trong sự kinh hô của mọi người, Đỗ Duy chậm rãi đứng lên, thanh chủy thủ trong
tay hắn dường như đang nhỏ máu. Tất cả đám hộ vệ la lâm gia đều trừng mắt kinh
ngạc nhìn hắn, lúc đó Đỗ Duy lại mỉm cười, hắn vứt bỏ thanh chủy thủ trong
tay, mỉm cười.
"Mộng cảnh,... đã xong!"
Đám sư thứu đầy trời kia đúng trong lúc chủy thủ của Đỗ Duy cắm vào ngực vị kỵ
sĩ đột nhiên toàn bộ đều phát ra tiếng gầm rú thê lương! Lập tức vô số sư thứu
giống như một trận cuồng phong đồng thời từ bốn phương tám hướng nhắm Đỗ Duy
ào tới!
Vô vàn móng vuốt sắc nhọn dường như sắp đem thân thể nhỏ bé của Đỗ Duy xé
thành từng mảnh!
Tất cả mọi người đều nhắm chặt ánh mắt, trong lòng bọn họ đều tin tưởng rằng,
lần này chết chắc!
Nhưng đúng tại lúc này, sự tình kỳ dị đã xảy ra.
Một con sư thứ bổ nhào tới trước mặt Đỗ Duy đột nhiên toàn thân vỡ tan thành
vô số điểm sáng... Sau đó tất cả đám sư thứu đều dừng lại giữa không trung!
Thân thể chúng nó đột nhiên lộ ra vô số khe hở, trong mỗi một khe hở đó lại
toát ra ánh sáng chói mắt...
Cuối cùng, hô một cái...
Ánh sáng chói lòa, tát cả mọi người đều không nhịn được cúi đầu, tựa hồ không
dám nhìn thẳng vào nguồn ánh sáng đó. Duy chỉ có Đỗ Duy, hắn đứng thẳng người
dậy, ngước đầu nhịn dị tượng trên bầu trời, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười
lạnh lùng...
Thân thể của mỗi một con sư thứu dần dần tan biến trong làn ánh sáng, hòa tan,
biến thành vô số bụi sáng, theo gió tản đi...
Bầu trời đã gần tối, nhưng dường như dưới làn ánh sáng chói lòa này đã biến
thành ban ngày! Đỗ Duy thậm chí đã có thể cảm giác được không gian bốn phía,
đúng, là tát cả không gian đều bị vặn uốn, tất cả cây cối xung quanh, bụi cỏ,
đồng bạn, còn cả những thi thể rải đầy mặt đất, máu tươi, toàn bộ đều bị vặn
uốn...
Cuối cùng, phanh một tiếng, tất thảy đều khôi phục lại tĩnh lặng...
Rừng cây, vẫn cứ là rừng cây cũ.
Bầu trời, vẫn cứ là bầu trời cũ.
Ngọn núi đằng xa, vẫn cứ là ngọn núi xa.
Tà dương vẫn cứ là ánh tà dương huy hoàng.
Mà máu tươi rải đầy trên mặt đất đều đã biến mất, những thi thể bị xé thành
nhiều mảnh cũng biến mất.
Chỉ còn lại là những hình người nằm ngổn ngang trên mặt đất. Là tư phạn kỵ sĩ,
còn có cả bộ hạ của hắn, cả những hộ vệ la lâm gia vừa rồi chiến tử, tất cả
những người đó hai mắt đều nhắm nghiền, nhưng khẳng định là bọn họ đều còn
sống.
Chỉ là, toàn bộ đều đã ngất đi.
Đỗ Duy nhìn lại trên thân mình, những huyết nhục, vết thương, đều đã biến mất
vô ảnh vô tung.
La Bá Đặc nằm ở dưới chân hắn... khiến người ta kinh ngạc là vị kỵ sĩ này trên
người không có vết thương nào cả!
Mặc kệ vừa rồi là vết thương trong trận chiến vừa rồi hay là vết thương do Đỗ
Duy đâm hắn.. toàn bộ đều không thấy.
Khải giáp của hắn không tổn hao chút gì, duy nhất một thứ có thể nhìn thấy.
Chính là ở trước ngực bên phải của hắn, ước chừng ở trước đốt xương sườn thứ
ba, có một vết xước. Đây chính là nơi Đỗ Duy vừa dùng chủy thủ đâm vào. Nhưng
một thiếu niên gầy yếu không biết vũ kĩ thì sao có thể đâm xuyên qua khải giáp
chứ? Nhiều nhất chỉ có thể để lại trên khải giáp một vết xước mà thôi.
Đỗ Duy cố gắng vỗ vỗ vào mặt của La Bá Đặc, đánh thức vị kỵ sĩ đang say giấc
nồng dậy.
La Bá Đặc mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của mình. Đỗ Duy mỉm cười
nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta không nói trước... vì lúc đó không nói được, mà
ngươi lại chính là nguồn gốc của huyễn cảnh.Tất cả sư thứu đều ở trong trí nhớ
sợ hãi của ngươi, đối phương đã căn cứ vào nội tâm của ngươi mô phỏng mà ra...
vì thế, ta chỉ có thể ở trong mộng cảnh "giết" ngươi, khi ngươi ngất đi, huyễn
cảnh của nó sẽ không còn nguồn cội, tự nhiên sẽ biến mất."
Vì thế một dao của Đỗ Duy vừa nãy.. cũng chỉ là "giết" hắn trong mộng mà thôi.
Đám la lâm còn đứng vững hiện trường đều kinh ngạc nhìn lại thân thể chính
mình và đồng bạn. Bọn họ không thể hiểu được vị tiểu chủ nhân của mình kia rốt
cuộc đã dùng biện pháp kỳ quái gì khiến cho toàn bộ đám ma thú đáng sợ kia
phải biến mất... mà vết thương trên người của họ đều không còn.
Cả đám đồng đội chết đi nữa, thậm chí là những đồng đội thân thể bị xé nát
nữa, bây giờ đều hoàn hảo không tổn thương gì nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Duy chỉ có một người bị thương, chính là vị nữ kỵ sĩ nhược lâm.
Vết thương trên tay cảu nàng ta là thật! Nàng vừa rồi thi triển chính là bí
thuật của Mục Ân Tộc ... Phá ma lĩnh vực.
Trong lúc nàng sử dụng bí thuật đã phá trừ hết thảy ma pháp. Cũng chính trong
lúc đó, nàng kỳ thật đã thoát ra khỏi huyễn cảnh, vì vậy vết thương của nàng
là "thương thật"
Cũng không có thời gian giải thích nhiều, trong hiện trường duy nhất người
hiểu được chính là ma pháp sư tác nhĩ tư khắc á. Mặc dù bản lĩnh của hắn không
ra gì nhưng trên ma pháp lý luận lại phi thường uyên bác. Hắn lập tức lấy ra
không ít dược tề chữa trị cho vị nữ kỵ sĩ đang bị thương nằm kia.
Đỗ Duy cầm lấy ngọn chủy thủ trên mặt đất, nhìn thoáng qua: "quả nhiên ngay
tới một giọt máu cũng không có a."
Hắn cầm theo thanh chủy thủ này nhằm phía trước đi đến. Trong lúc này mọi
người mới phát hiện trên mặt đất phía trước, ở trong một bụi cỏ, dường như có
một cái gì nho nhỏ đang chầm chậm nhúc nhíc.
Đây là một con vật to bằng một con chuột lớn, bộ lông bên ngoài màu xanh nhạt,
lẫn trong bụi cỏ như vậy nếu không nhìn kỹ thì thật sự rất khó bị mắt thường
phát hiện
Đỗ Duy tới gần khiến cho con vật nhỏ này lập tức phát ra một tiếng kêu hoảng
sợ. Nhưng nó di chuyển lại rất chậm. Vừa khi nó bò ra khỏi bụi cỏ thì thanh
chủy thủ trên tay Đỗ Duy đã rất nhanh phóng tới ngay trước mặt nó. Đỗ Duy tiến
tới dẫm một cái...
Mọi người lúc này mới nhìn rõ, con vật này toàn thân bao phủ bởi bộ lông xanh,
cả thân thể trông giống như một quả cầu bông, nhưng lại có một cái đuôi khá
lớn.. trông giống như của con sóc.
Trên sự thực, nhìn qua hình dáng nó thật sự là một con sóc - ngoại trừ màu
xanh trên bộ lông của nó!
Còn một điểm nữa, chính là trên trán nó có một cái sừng nọn nho nhỏ. Cái sừng
này không giống như sừng của các con vật bình thường khác, mà trông trong
suốt, dường như là tinh thể gì đó.
Đỗ Duy một chân dẫm lên đuôi của nó, con vật nhỏ giãy dụa vài cái, phát ra vài
tiếng kêu "thu thu" nho nhỏ. Nó quay đầu về phía Đỗ Duy há miệng kêu vài
tiếng, đột nhiên cái sừng nhỏ trên đầu nó phóng ra một đạo quang mang, đánh
trúng trên người Đỗ Duy...
Đỗ Duy bị đạo ánh sáng này đánh trung, nhưng thân thể lại không một chút
thương tổn. Chỉ có trong nội tâm của hắn xuất hiện vô số niệm tưởng, dường như
trong não rất nhanh duyệt qua rất nhiều thứ....
Sợ hãi?
Đúng vậy, dường như là nhớ tới những thứ mình sợ hãi nhất gì đó!
Giống như đang xem phim trong trí nhớ vậy. Trong nội tâm, phủ đầy những việc
xa xưa, nhưng những thứ đó lại không thuộc về thế giới này. Những thứ sợ hãi,
từng món từng món lần lượt bị lấy ra khỏi, Đỗ Duy cố gắng lắc lắc đầu...
Hắn bị chọc giận!
Từ trước tới nay, sau khi tới thế giới này, trên mặt Đỗ Duy dường như vĩnh
viễn mang theo một nụ cười đạm bạc nhưng giờ đầy sắc mặt hắn dữ tợn, trong ánh
mắt hắn lại dấy lên một ngọn lửa cuồng nộ!
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn con vật nhỏ kia, sau đó hắn cúi người xuống, dùng thanh
âm uy nghiêm đáng sợ nói: "Thế nào, ngươi đang tìm sự sợ hãi trong tâm của ta
sao.. vậy có lẽ ngươi phải thất vọng rồi!'
Đưa tay ra tóm lấy, Đỗ Duy tóm con vật nhỏ lên, ngón tay của hắn kẹp lấy gáy
nó nhấc lên. Sau đó Đỗ Duy đưa gần mặt lại, thấp giọng nói: "Ngươi có thể đọc
được sự sợ hãi trong nội tâm ngươi khác, vậy chắc có thể hiểu lời của ta chứ?
Nói cho ngươi biết... đừng tưởng đem trò đùa kia ra dọa ta... Mặc dù trong nội
tâm của ta cũng có sợ hãi, nhưng sự sợ hãi gì đó lại không có mặt trên thế
giới này! Ngươi có thể chế tạo ra mộng cảnh, có lẽ chỉ có thể hạn chế trong
quy tắc của thế giới này thôi... vậy, rất xin lỗi, bởi vì ta... căn bản không
thuộc về thế giới này!"
Con vật nhỏ liều mạng giãy dụa, cái sừng trên trán nó không ngừng bắn ra từng
đạo ánh sáng đánh vào trên người Đỗ Duy. Nhưng mà trong ánh mắt nho nhỏ của nó
cũng rốt cuộc lộ ra sự sợ hãi cùng tuyệt vọng... bởi vì, quang mang này chính
là ma pháp để chế tạo huyễn cảnh nhưng khi đối diện với con người trước mặt
thì lại hoàn toàn không có hiệu quả!
"Chủ nhân..."
Trong khi Đỗ Duy muốn bộc phát sự tức giận của mình thì phía sau hắn truyền
tới thanh âm kinh hỉ của ma pháp sư.
Tác nhĩ tư khắc á rất nhanh đi tới bên người Đỗ Duy, hắn cẩn thận đưa mắt cẩn
thận ngắm nhìn con vật nhỏ vừa bị bắt trên tay Đỗ Duy hồi lâu. Thanh âm chợt
mang theo sự vui sướng, kêu lên: "Lão thiên của ta ! Đây là một con "huyễn yêu
sợ hãi! Loài này không phải đã bị tuyệt chủng mấy trăm năm rồi sao!! Thiên a!
hãy nhìn xem cái sừng trên đầu nó kìa, đã có thể dài chừng kia rồi! Nó có lẽ
vẫn là một con huyễn yêu còn nhỏ, có lẽ chưa tới 100 tuổi!"
Thanh âm của Đỗ Duy lạnh lùng: "Thế nào, nó cũng là ma thú sao? Huyễn yêu? rất
hiếm có?"
Tác nhĩ tư khắc á trên mặt thậm chí không nhịn được lộ ra một tia tham lam,
liếm môi nói: "Loại 'huyễn yêu sợ hãi' này có thể lợi dụng sự sợ hãi trong nội
tâm của địch nhân để chế tạo ra huyễn cảnh đối phó. Là một loại ma thú sở hữu
trí tuệ cao siêu. Nó không phải chỉ bình thường như con ma lang gì gì đó! hơn
nữa, hơn nữa..."
"hơn nữa cái gì?"
Ánh mắt ma pháp sư muốn phóng ra ánh sáng: "Ở mấy trăm năm trước, nó chính là
bảo bối mà mỗi một ma pháp sư đều cầu mong. Chỉ cần bắt được một con, đem theo
bên người thì có thể miễn dịch với đại đa số các loại ma pháp tinh thần! Sừng
của nó lại là nguyên liệu để chế tạo một món đồ phòng ngự ma pháp cao cấp nhất
a!"
Dường như có thể hiểu được lời của ma pháp sư vừa nói, con 'huyễn yêu sợ hãi'
này vừa nghe ma pháp sư muốn giết nó lấy sừng, tức khắc cái thân thể tròn trịa
của nó bắt đầu run rẩy bạt mạng. Nó giãy dụa càng lúc càng mạnh hơn, trong cặp
mắt như hai hạt đậu đen tràn ngập sợ hãi.
Lúc này, đám hộ vệ la lâm gia đại bộ phần đều đã đi tới đánh thức những đồng
bạn, ngay cả Tư Phan kỵ sĩ cũng được lay tỉnh.
Đỗ Duy nhìn con vật nhỏ trên tay, cười lạnh nói: "Miễn dịch với tuyệt đại đa
số tinh thần ma pháp? Lại còn rất trân quý a... con vật này dùng thế nào đây?
Trực tiếp giết nó lấy sừng là được a?"
Ma pháp sư cơ hồ đã chảy cả nước miếng: "Đúng! đúng vậy! không chỉ có sừng của
nó, cả lông của nó cũng là tài liệu chế tạo ma pháp rất quý. Trong dược tề học
cũng là nguyên liệu hiếm có a! Ta có thể dùng lông của nó chế tạo ra..."
tác nhĩ tư khắc á còn chưa nói hêts, đột nhiên từ trên đỉnh núi phía xa xa
truyền tới một tiếng huýt dài, lập tức một đại hỏa cầu như lưu tinh phóng tới
giữa không trung, nổ tung. Đó chính là tín hiệu của đội tìm kiếm khác, tựa hồ
gặp phải sự tình gì đó.
Mọi người vừa mới sửng sốt thì chấy phía ở phía rừng xa xa, đột nhiên chân
trời hiện lên một đạo ánh sáng khác nữa. Đạo ánh sáng đó xuất hiện chính chỗ
tín hiệu vừa được phát đi!
Đạo quang mang kia từ giữa không trung bay tới, lập tức bắn ngay trước mặt mọi
người! Trên mặt đất huyễn hóa thành một ngọn lửa màu xanh lục, trong ngọn lửa
cũng bước ra một người!
"Cẩn thận! Đây là ma pháp cao cấp "Bích Diễm Thuấn Di!" Tác nhĩ tư khắc á có
chút khẩn trương.
Người bước ra từ trong ngọn lửa xanh này mặc trên người một bộ trường bào ma
pháp sư, cái mũ cao cao nhọn hoắt, trường bào lại là màu vàng! Trước ngực gài
một huy chương ba lá bằng kim loại.
ĐỖ Duy cũng hiểu khá rõ về ma pháp thưởng thức. Vừa thấy đã kinh ngạc nhận ra,
đây bất ngờ lại là một huy chương tượng trưng cho thân phận "đại ma pháp sư"!
Trên đại lục cấp bậc ma pháp sư được chia làm 10 cấp. Từ cấp 4 trở xuống được
gọi là ma pháp sư cấp thấp, từ cấp 4 tới dưới cấp 8 được gọi là trung cấp ma
pháp sư, mà từ bát cấp trở lên sẽ được người ta tôn xưng là "Đại ma pháp sư"
Tấm huy chương hình tam diệp thảo chính là biểu tượng cho thân phận của vị ma
pháp sư, là đứng tại thượng tầng giai cấp ma pháp sư rồi! Người kia ít nhất
cũng sẽ là một vị bát cấp ma pháp sư!
Thân thể có hơi thấp một chút, lại hoàn toàn bao phủ bên trong chiếc áo bào
màu vàng, giữa ánh tà dương, bộc lộ vẻ hoa quý vô cùng! Nhưng khuôn mặt của vị
ma pháp sư cũng được bao phủ bên dưới cái mũ nhọn cao kia, thậm chí trên mặt
cũng bị cổ áo dựng lên giấu đi. Toàn thân không lộ ra một chút da thịt nào cả.
Mặc dù không nhìn được khuôn mặt đối phương nhưng Đỗ Duy rất rõ ràng cảm giác
được ánh mắt của đối phương đang chăm chăm nhìn vào con huyễn yêu trong tay
mình!
Đột nhiên lại xuất hiện một cao cấp ma pháp sư tại đây, điều này khiến cho cả
Đỗ Duy và tác nhĩ tư khắc á đều có chút chút kinh ngạc. Liên tưởng tới sự trân
quý của con huyễn yêu trên tay, Đỗ Duy tự nhiên nghĩ tới đối phương có phải
hay không đã nổi ý cướp đoạt....
"Kẻ nào!" Đỗ Duy nghiêm mặt quát.
Lập tức, La Bá Đặc kỵ sĩ phản ứng rất nhanh vung tay, đám đông hộ vệ la lâm
gia lập tức quây lấy Đỗ Duy ở giữa.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều sự tình rồi! Đột nhiên bây giờ lại xuất hiện một
cao cấp ma pháp sư cường đại, khiến cho La Bá Đặc kỵ sĩ có chút khẩn trương...
Đối phương là địch hay là bạn thì có trời mới biết!
"Ta là kỵ sĩ của la lâm gia tộc, ma pháp sư tôn kính các hạ, xin nói ra lai
lịch của ngài!" La Bá Đặc chắn trước người Đỗ Duy cất giọng hỏi.
Hắn trước tiên nói ra thân phận của mình, sau đó hỏi lại đối phương, đây là sự
tính toán chu toàn nhất. Hy vọng vào danh đầu của la lâm gia có thể khiến đối
phương có một chút nể nang.
ma pháp sư này không nói chuyện, hắn trước tiên đưa tay ra khỏi hai tay áo
rộng thùng thình của mình, sau đó nhẹ nhàng lấy cái mũ chóp nhọn trên đầu
mình, lộ ra bộ dáng của hắn.
Tức khắc, tất cả mọi người đều sợ ngây người!
"Rất, rất, rất xin xin xin xin lỗi..." Thanh âm của ma pháp sư này lại nhu mì
êm tai, thậm chí còn mang theo một tia khẩn trương và khiếp ý... quan trọng
nhất là, ma pháp sư này lại có thể ...nói lắp kịch liệt!
"Ta ta ta là tới tìm nó nó nó nó nó...." ngón tay mảnh mai chỉ tới, chính là
chỉ vào con 'huyễn yêu sợ hãi' trên tay Đỗ Duy.
Ma pháp sư này, thanh âm không chỉ êm tai, ngay cả bộ dáng của nàng cũng thế.
Vừa bỏ cái mũ chóp nhọn ra, vị cao cấp ma pháp sư đeo trên mình huy chương tam
diệp thảo này lại có thể mang theo trên mặt một vẻ ngượng ngùng của cô gái
nhỏ! Hai gò má của cô ấy mang theo một chút đỏ ửng. Dường như giữa hàng đoàn
con mắt đang nhìn mình, nàng ta đang thẹn đỏ mặt. Cái mũi và cái miệng rất
xinh xắn, mà ánh mắt cũng rất lớn, rất sáng. Chỉ là trong hai con ngươi xinh
đẹp đó lại mang theo một chút ai cầu.
"Rất, rất, rất, xin, xin lỗi... nó, nó, nó là sủng, sủng, sủng, sủng vật của,
của, sư phụ, phụ ta ta, ta, ta, ta là đi đi đi tìm tìm nó trở về." Dường như
là càng khẩn trương vị nữ ma pháp sư này lại càng nói càng lắp bắp kịch liệt,
vẻ mặt nàng xem ra cơ hồ đã muốn khóc rồi: "Có, có, có thể thể, cho, cho, cho,
nó, nó, nó, nó trả, trả, trả, trả ,trả lại, cho, cho, cho, cho ta hay, hay,
hay không? ta, ta, ta... ta, không mang theo nó trở về, sư sư sư phụ sẽ trách
trách trách phạt ta mất."