Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Thiên tài!
Kẻ này tuyệt đối là một thiên tài nghiên cứu ma pháp!
Trong lòng Đỗ Duy đã làm ra một đánh giá như vậy với kẻ tù binh ma pháp sư
trước mặt này! Nếu có thể cho hắn tiếp tục nghiên cứu nữa, nói không chừng có
một ngày hắn sẽ trở thành một một khai sơn tổ sư!
Nhưng mà, điều Đỗ Duy quan tâm nhất bây giờ có lẽ là làm sao có thể dùng dược
tề học để học được ma pháp.
Gã ma pháp sư này nói tới thành quả của mình sau bao vất vả hao phí tinh lực
nghiên cứu được, cũng không khỏi có chút hưng phấn. Tuy nhiên thành quả của
hắn bây giờ chỉ có thể lén lút sử dụng, không thể cùng kẻ khác hưởng thành tựu
lớn nhất trong đời mình nên trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Giờ phút
này rốt cuộc không phải dè dặt nói ra được, trong ánh mắt hắn không khỏi toát
ra một chút quang mang, thần tình kiêu hãnh, thậm chí không khỏi có chút hưng
phấn tới khoa tay múa chân.
"Người giống như ta, tinh thần lực - cũng chính là ma lực, cho dù đủ nhưng cảm
ứng lực lại quá kém, không thể cảm nhận ma pháp nguyên tố xung quanh mình. Vì
vậy, ta liền suy nghĩ ta bây giờ giống như một người tai nghe âm thanh kém,
nếu âm thanh xung quanh mà hơi nhỏ một chút tự nhiên sẽ không nghe được...
Nhưng nếu âm thanh chung quanh trở nên rất lớn thì sao, dĩ nhiên, ta sẽ có thẻ
nghe rõ được!"
Ánh mắt Đỗ Duy sáng ngời, lập tức nói chen vào: "Cho nên... người đã nghĩ ra
biện pháp dùng dược tề học chế luyện ra thứ gì đó để làm tăng hàm lượng ma
pháp nguyên tố trong xung quanh?"
" Đúng vậy! Trong hỏa hệ ma pháp điều cơ bản nhất chính là 'Hỏa nguyên tố'
nhưng mà ngay cả một ma pháp sư cao minh nhất cũng không biết rốt cuộc cái gọi
là 'Hỏa Nguyên Tố' là thứ gì. Bởi vì bọn họ chỉ biết làm thế nào để sử dụng nó
chứ không hề biết nó hình dạng ra sao. Nhưng đống hóa chất kia đã có thể cháy
được thì trong nó nhất định cũng phải chứa 'Hỏa Nguyên Tố'! Ta sinh ra một giả
thiết: Cảm ứng lực của ta quá kém vì thế nếu cùng trong một hoàn cảnh, một
người có cảm ứng lực mạnh sẽ có thể cảm ứng được ma pháp nguyên tố còn ta lại
không thể... Nhưng nếu có thể khiến cho ma pháp nguyên tố xung quanh gia tăng
thì sao, cứ gia tăng tới một tỉ trọng nào đó cho tới khi một kẻ cảm ứng lực
trì trệ như ta cũng cảm nhận được thì sao? Như thế ta không phải có thể sử
dụng ma pháp được rồi sao?"
"Sau đó... ngươi đã làm được?" Đỗ Duy giọng pha lẫn vẻ chờ mong.
"Đúng vậy!" Ma pháp sư thản nhiên nói: "Ta đã làm rất nhiều, rất nhiều thí
nghiệm, phương hướng chủ yếu ta nghiên cứu là hỏa hệ ma pháp. Ta nghĩ trong
đống dược phẩm này có hàm chứa hỏa nguyên tố có thể cháy được, nhưng làm thế
nào để khiến cho hỏa nguyên tố này có thể chiết xuất được ra? Điều này khiến
ta tốn rất nhiều thời gian. Ta rời khỏi sư phụ, một mình đi tới phương nam, ở
đó ta dựng một ma pháp thí nghiệm thất, ở trong đó ta lưu trữ rất nhiều công
cụ để chế luyện. Sau mấy năm nghiên cứu rốt cục ta cũng tìm được nó."
Đỗ Duy không khỏi có chút xúc động: "Ngươi tìm được.. hỏa nguyên tố rốt cuộc
là cái gì?"
".... Cái này... ta cũng khong biết" Ma pháp sư không khỏi có chút băn khoăn:
"Ta đã thử nghiệm ít nhất hơn một trăm loại phương pháp chế luyện cùng hơn ba
trăm cách khác nhau, cho tới cách đây không lâu... trong một lần thí nghiệm,
ta dùng một loại phương pháp, từ mười mấy loại thực vật chế luyện ra một hợp
chất phấn mạt, một loại bột màu đen, sau đó... sau đó ta đột nhiên cảm giác
được!"
"Cảm giác được?" Lông mày Đỗ Duy cau lại.
"Đúng vậy! Ta đã cảm nhận được nó! Ma pháp cảm ứng lực của ta vốn vô cùng kém
cỏi, căn bản không thể cảm nhận thấy ma pháp nguyên tố xung quanh mình! Nhưng
mà, sau khi ta làm ra loại bột phấn này, hơn nữa còn dựa theo trình tự thí
nghiệm, dùng một loại quạt thông khí ta tự nghĩ ra để tung đám bột phấn này
vào không khí, lúc đó... ta rốt cục đã cảm nhận được! Ta thử nghiệm một hỏa hệ
ma pháp chợt phát hiện ra ta đã cảm nhận rất rõ ràng hỏa nguyên tố đang di
chuyển! Ta... ta lại có thể thành công!"
Nói tới đoạn này, ma pháp sư có chút xúc động: "Từ khi mười ba tuổi ta đã bước
trên con đường ma pháp, trải qua hơn hai mươi năm rốt cục cũng đã có thể sử
dụng ma pháp... Mặc dù đó chỉ là một hỏa cầu thuật cấp thấp nhất, mặc dù lúc
đó ta chỉ có thể dùng ma pháp phóng ra một hỏa cầu thuật to bằng nắm tay thôi
nhưng ta cơ hồ đã mừng phát điên."
Đỗ Duy nhìn nhìn khuôn mặt hắn lúc này, không khỏi thở dài: "Nói như vậy,
trong quán rượu hôm đó, lúc ngươi và kẻ khác chiến đấu, hỏa cầu thuật của
ngươi cũng là..."
"Đúng vậy." Ma pháp sư gật đầu: "Ta lúc nào cũng đem theo vài cái lọ bịt kín,
trong bình chính là loại bột phấn ta chế ra lúc đó. Lúc nào phải sử dụng tới
ma pháp, ta sẽ lặng lẽ mở nắp bình, để cho đám bột phấn đó thoát ra ngoài...
sau đó ta có thể cảm ứng được tồn tại của hỏa nguyên tố, lúc đó có thể sử dụng
ma pháp."
Biện pháp kỳ quái... Nhưng mà kẻ này đích xác là một thiên tài!
Chỉ có điều... Đỗ Duy trong lòng lại nghĩ tới một vấn đề, sắc mặt có chút cổ
quái: "Tư cách ma pháp sư của ngươi là dùng cách này để thông qua sao?"
Ma pháp sư mặt đỏ lên: "Ta biết biện pháp này là làm bậy, nhưng đối với danh
hiệu ma pháp sư ta thật sự khát vọng, ta bản thân cũng không thể khống chế
được."
"Điều đó ta có thể hiểu được." Đỗ Duy nói: "Chỉ là ta cảm thấy kỳ quái, vì sao
ngươi chỉ thi lấy ma pháp sư cấp 1 thấp nhất vậy? Ngươi đã có ma lực thiên
phú, bây giờ lại có thể giải quyết được việc cảm ứng ma pháp lực thì nên thi
lấy cấp bậc ma pháp sư cao hơn chứ?"
"Không được, ta không làm được." hắn lắc đầu: "Biện pháp của ta mặc dù đã giải
quyết được vấn đề cảm ứng rồi... nhưng mà lại đối mặt với một vấn đề nan giải
mới. Mà vấn đề kia ta đã suy nghĩ rất rất nhiều nhưng cũng không thể giải
quyết được."
"Vấn đề gì?" Đỗ Duy rất quan tâm... dù sao, chính mình có thể học được ma pháp
hay không đều dựa vào hắn cả.
"Ta đã thử thí nghiệm rất nhiều, cho dù có thể chế luyện ra bột phấn màu vàng
có thể hàm chứa rất nhiều hỏa nguyên tố nhưng vì cảm ứng lực của ta thật sự
quá kém. Vì vậy ta cũng chỉ có thể sử dụng hỏa cầu thuật cấp thấp nhất mà
thôi." Ma pháp sư cười khổ nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn dùng ma pháp cao
cấp hay sao? Ta thậm chí đã ảo tưởng rằng, nếu ta có thể đề cao hỏa nguyên tố
trong không khí quanh mình... vậy trên lý thuyết, nếu ta có thể khiến cho hàm
lượng hỏa nguyên tố xung quanh mình không ngừng tăng cường, sẽ tới lúc nói
không chừng ta có thể sử dụng tới cả chung cực cấm chú 'Liệt DIễm Phần Thành',
trở thành một pháp sư cấm chú, đầy vinh quang. Nếu được như thế, ta cơ hồ đã
có thể bước tới đỉnh cao của ma pháp sư trên đại lục rồi!"
Vẻ mặt hắn rất xúc động, đáng tiếc, nói xong lời cuối cùng, ngữ khí cũng ảm
đạm đi: "Đáng tiếc, vấn đề của ta là... cảm ứng lực của ta quá kém. Vì thế nếu
ta muốn sử dụng ma pháp cao cấp thì chỉ có thể thông qua thủ đoạn khiến cho
hàm lượng hỏa nguyên tố liên tục gia tăng, gia tăng tới một trình độ ta có thể
sử dụng hỏa hệ ma pháp cao cấp. Nhưng ta biết rằng, loại bột phấn màu vàng ta
chế luyện ra đã là loại chứa hàm lượng hỏa nguyên tố rất cao rồi! Ta thật
không thể nghĩ ra phương pháp nào có thể tăng thêm hàm lượng của nó nữa... Hơn
nữa, ta thậm chí đã làm ra một tính toán sơ lược... Với nồng độ hỏa nguyên tố
nhiều như lúc đó ta mới dùng được hỏa cầu thuật cấp thấp nhất.... Vậy nếu ta
muốn sử dụng tới trung cấp ma pháp thì ít nhất hàm lượng hỏa nguyên tố chung
quanh ta phải cao ít nhất gấp 10 lần! Gấp mười lần a! Kia nghĩa là gì? Trừ phi
trực tiếp ném ta vào trong chảo lửa! Chỉ có trong đó mới có hỏa nguyên tố đặc
được như vậy! Nhưng mà thế thì trước khi dùng ma pháp ta cũng bị thiêu chết
rồi."
"Vì vậy... ngươi đã qua được cửa ải cảm ứng lực nhưng chỉ có thể xuất ra một
ma pháp cấp thấp nhất." Đỗ Duy kết luận.
"Đúng vậy."
"Vậy, thuấn phát thuật của ngươi thì sao?" Đỗ Duy quả có hứng thú với phương
pháp hắn không cần niệm chú ngữ mà có thể liên tục phát ra hỏa cầu. Bạn đang
đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Đấy cũng chỉ là trục lợi từ dược tề học mà thôi." Ma pháp sư có chút xáu hổ:
"Ma pháp của ta không phải thông qua thúc đẩy ma pháp nguyên tố trong tự nhiên
mà thông qua ma pháp nguyên tố của bản thân mình... bình thường, ma pháp sư
trong khi thi triển ma pháp đều phải dù chú ngữ triệu hoán và tìm kiếm ma pháp
nguyên tố trong không khí... nhưng mà ta đã không cần triệu hoán, cũng không
cần tìm kiếm vì hỏa nguyên tố lúc ấy ở trong ống tay áo ta..."
Đỗ Duy lần này rốt cục thực sự biến sắc mặt!
Nếu như vậy... nếu... giả thiết!
Nếu có thể giải quyết được nan đề trước mặt, khiến cho hắn thành công sử dụng
ma pháp cao cấp... hắn còn có thể thuấn phát nữa!
Tưởng tượng một chút, một ma pháp sư có thể phóng thích một hỏa hệ ma pháp cao
cấp... đồng thời không cần niệm chú ngữ, lại còn thuấn phát nữa... như vậy sẽ
trở thành một kẻ cường đại tới mức nào đây!
Sau đó, Đỗ Duy còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp với gã ma pháp sư này một hồi lâu
nữa, Đỗ Duy rất hứng thú nói về vấn đề dùng dược tề học để sử dụng ma pháp.
ĐIều khiến ma pháp sư cảm thấy kinh ngạc chính là vị thiếu niên còn chưa lớn
hẳn, một tiểu quý tộc thân phận tôn quý này ( mặc dù hắn lúc đầu còn chưa biết
thân phận thật của Đỗ Duy nhưng bây giờ hắn thấy Đỗ Duy có thể sở hữu cả một
tòa thành thì hơn phân nửa chính là người trong gia tộc la lâm nổi danh đỉnh
đỉnh rồi ).
Một quý tộc thân phận tôn quý như vậy lại có thể tinh thông tới một môn dược
tề học mà mọi người chẳng ai thèm quan tâm này... quả thực là một việc hi hữu.
Gã tiểu quý tộc này thật sự đã nghiên cứu về dược tề học rất nhiều! Học vấn
của hắn khiến cho ma pháp sư cũng phải âm thầm khâm phục. Sau đó, khi bầu
không khí nói chuyện của hai người đã bắt đầu đi tới cùng một ý, Đỗ Duy rốt
cục cũng nói ra tao ngộ của mình: Lúc nhỏ hắn cũng muốn trở thành một ma pháp
sư nhưng bị nhận định là không có thiên phú ma pháp....
Tao ngộ như vậy lập tức khiến cho kẻ tù minh này nảy sinh một sự đồng cảm! Tâm
tình cũng nhự nhiên nảy sinh tính đồng bệnh tương liên
Gã tiểu quý tộc này cũng giống như hoàn cảnh của mình bây giờ, đều có tràn
ngập khát vọng đối với ma pháp nhưng cũng đều hát hiện chính mình không có
thiên phú ma pháp, thậm chí cả hai đều có ma lực xuất sắc nhưng cảm ứng lực
lại dở tệ.
Dưới tình huống như vậy, mặc dù lúc trước song phương có chút hiểu lầm hơn nữa
bản thân bây giờ vẫn là tù binh của hắn nhưng từ trong nội tâm sâu thẳm của ma
pháp sư, hắn đối vị tiểu quý tộc trước mặt này ác cảm đã giảm đi không ít.
Đối phương cũng vì xuất phát từ khát vọng đối với ma pháp mới tra khảo mình.
Ít nhất, một người đã cố gắng vượt qua khó khăn quyết tâm trở thành ma pháp
sư, chỉ nội điểm ấy đã giống như chính mình.
"Tác Nhĩ Tư Khắc Á" Đỗ Duy nhẹ nhàng gọi tên ma pháp sư ( trong cuộc nói
chuyện của hai người vừa rồi, Đỗ Duy đã biết được tên của vị ma pháp sư thiên
tài này rồi), hắn nhìn ma pháp sư chăm chú hỏi: "Ta hỏi ngươi một vấn đề...
ngươi hy vọng trở thành một ma pháp sư, vậy rốt cuộc là vì cái gì? Sau khi trở
thành ma pháp sư ngươi hy vọng tìm được cái gì?"
".... cái này." Tác Nhĩ Tư Khắc Á nghĩ nghĩ: ""Thiên chức của ma pháp sư tựa
hồ chính là tìm hiểu chung cực huyền bí của ma pháp, cố gắng nghiên cứu nó, cả
đời trầm mê vào bên trong sự huyền bí. Nhưng ta nhất định không thể trở thành
một cao cấp ma pháp sư, vì vậy những thứ như trầm mình vào ma pháp, tìm hiểu
chung cực huyền bí gì gì đó đối với ta không có quá nhiều quan hệ... vì vậy,
ta chỉ muốn có thể tìm được điều ta muốn mà thôi."
"Ngươi nói chính là địa vị và đãi ngộ của ma pháp sư?" Đỗ Duy nở nụ cười: "Câu
trả lời của ngươi coi như thành thật. Hơn nữa, ngươi nói cũng không sai, đãi
ngộ đối với ma pháp sư luôn luôn rất cao. Vô luận tới nơi nào, một ma pháp sư
cao siêu đều là đối tượng chiêu lãm của các đại nhân vật quyền quý. Có thể tìm
được đãi ngộ cao nhất và sự tôn kính... nhưng, đừng quên, ngươi chỉ là một ma
pháp sư cấp một thấp nhất! Không có một nhân vật lớn nào sẽ tiêu phí một số
tiền lớn để chiêu lãm một ma pháp sư kém cỏi cấp thấp nhất như vậy!"
Tác Nhĩ Tư Khắc Á trầm mặc... hắn rất rõ ràng điều Đỗ Duy vừa nói là thật. Mặc
dù hắn đã lấy đuợc tư cách ma pháp sư, nhưng chỉ là ma pháp sư cấp 1. Hắn đi
tới nhiều nơi rồi nhưng đều phát hiện mình không được hoan nghênh như trong
tưởng tượng ban đầu.
Lúc ban đầu, mọi người biết được mình là ma pháp sư đều rất kinh ngạc và tôn
kính! Nhưng sau đó, khi đối phương biết hắn mình chỉ là ma pháp sư cấp 1 thì
mọi sự nhiệt tình đó đều giảm xuống mười lần!
Điều này cũng khiến Tác Nhĩ Tư Khắc Á không thể không ủy khuất chính mình để
gia nhập tiểu đội mạo hiểm nghiệp dư của Nhược Lâm! Hắn rất muốn gia nhập một
dong binh đoàn thật lớn, chỉ là người khác đều không muốn hắn mà thôi.
Nhìn Tác Nhĩ Tư Khắc Á vẻ mặt ỉu xìu, Đỗ Duy đã biết tới thời cơ, hắn mỉm cười
mở miệng: "Tác Nhĩ Tư Khắc Á, giấc mơ của ngươi đã là tìm được đãi ngộ và tôn
kính của một vị ma pháp sư, vậy không bằng hãy hiệu trung với ta! NGươi có thể
trở thành cố vấn ma pháp tư nhân của ta, ta sẽ ban cho ngươi đãi ngộ tốt nhất!
Ngươi muốn sự tôn kính, địa vị.. những gì ngươi muốn ta đều có thể thỏa mãn
cho ngươi. Ta tin rằng ngươi cũng biết ta là một thành viên của la lâm gia
tộc. Tên của La Lâm Gia Tộc chắc sẽ không làm ngươi phải xấu mặt chứ?"
Tác Nhĩ Tư Khắc Á trong tâm chấn động!
Nương nhờ vào tiểu quý tộc này.... tựa hồ là một lựa chọn không tệ. Mặc dù lúc
trước song phương có chút xung đột, nhưng đối phương cũng chỉ vì trầm mê với
ma pháp mà thôi. Hơn nữa, cuộc nói chuyện vừa rồi cũng có thể coi là hợp nhau.
Quan trọng hơn cả chính là hắn cũng giống ta, đều đã bước trên con đường vô
vọng của ma pháp, đều đã chuyển sang nghiên cứu ma pháp dược tề học rồi... Tao
ngộ như vậy thật sự khiến Tác Nhĩ Tư Khắc Á không nhịn được sinh ra một loại
cảm giác "tri kỷ"
Hơn nữa, còn có thể trở thành một cố vấn ma pháp trong la lâm gia tộc, tìm
được đãi ngộ tốt nhất... vậy còn gì do dự nữa?
"Ta..." Tác Nhĩ Tư Khắc Á suy nghĩ một chút: "Ta nguyện ý tiếp thụ sự chiêu dụ
của ngài. Nhưng mà ta phải về nam phương một chuyến, tất cả thí nghiệm của ta
đều ở đó. Trong đó còn rất nhiều tài liệu trân quý cùng các loại bột phấn...
những thứ đó ta đều phải tự mình thu dọn. Ngài cũng biết, một phòng thí nghiệm
của ma pháp sư không thể cho người khác tới thu dọn, như vậy sẽ rất nguy
hiểm."
Đỗ Duy thoáng suy nghĩ một chút: Thả hắn về nam phương, có lẽ cũng không nảy
sinh vấn đề gì ... chỉ là... hắn không muốn nhân cơ hội chạy trốn chứ?
Hơn nữa, gã ma pháp sư dùng lợi lộc chiêu dụ này bây giờ trong lòng Đỗ Duy đã
trị giá vạn kim! Tuyệt đối không thể xảy ra một chút sơ xảy nào được!
Lúc này, Đỗ Duy cũng quyết định: "Như vậy đi, ta cũng có hứng thú với phòng
thí nghiệm của ngươi, ta sẽ cùng ngươi đi phương nam!"
Con đường của La Lan Ác Ma tương lai đã bắt đầu mở ra rồi.