Về Nhà(hạ)


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 137: VỀ NHÀ(HẠ)

Raymond bá tước mi mắt thoáng giật giật, đôi mắt bình tĩnh thoáng qua một tia
ba động, khẽ nhếch khóe miệng làm nên một tia hư vô mỉm cười phảng phất như là
đùa cợt: "Sao…ngươi gọi ta là phụ thân đại nhân…Ha ha! Vài chục năm rồi, nếu
ta không nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên ngươi chủ động gọi ta là phụ thân
nhỉ?"

Vừa nghe lời này ngay cả khi Đỗ Duy đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng cũng không nhịn
được hiện ra một tia chua xót.

Lẳng lặng đánh giá cha của mình, trong lòng Đỗ Duy không khỏi sinh ra một tia
cảm khái.

Hắn …hình như già đi không ít.

Raymond bá tước hiện năm nay bốn mươi chín tuổi so với Alpha thị vệ trưởng lớn
hơn không được bao nhiêu, nhưng nhìn qua lại già hơn Alpha nhiều lắm! Phải
biết Raymond bá tước xuất thân từ vũ huân thế gia, một thân vũ kỹ tuyệt đối
không phải chuyện đùa! Cũng có thể coi là một cường giả trong quân phương đế
quốc! Tuyệt kỹ gia truyền của Rowling gia tộc hiển nhiên cũng không tầm
thường.

Nhưng Raymond bá tước vẫn … già đi. Già đến nỗi nhìn như có chút uể oải.
truyện được copy tại TruyệnYY.com

Năm đó, vị tướng quân với thân ảnh cao lớn, một thân đầy duệ khí khải hoàn từ
trên biển trở về cho đến hôm nay còn chưa đến năm mươi tuổi, khóe mắt đã không
ít nếp nhăn… dù uy thế trong đó không giảm nhưng nét già nua đã không cách nào
che giấu được nữa.

Ngay cả khi ngồi thân thể cũng không thẳng lưng như như xưa.

Mà lại có chút uể oải tựa lên lưng ghế.

Tựa hồ nhận ra nhi tử của mình đang thất thần, Raymond bá tước nhẹ nhàng ho
khan một tiếng, kéo Đỗ Duy từ trong dòng suy nghĩ trở về.

Bá tước chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, hắn mặc một bộ trường bào màu trắng bằng
chất liệu mềm mại. Đây là thói quen từ cuộc sống trong quân đội mà ra, đơn
giản mà lại thoải mái. Vị tướng quân công thần của đế quốc này không giống với
hầu hết các quý tộc khác ưa thích y phục hào hoa, đắt tiền mà chỉ ưa thích
kiểu quần áo đơn giản, sạch sẽ này.

Chậm rãi đi qua chiếc bàn, đi tới Đỗ Duy trước mặt lẳng lặng nhìn Đỗ Duy từ
trên xuống dưới.

Đỗ Duy trong lúc nhất thời cũng có chút mờ mịt không hiểu cha muốn làm gì.

Bị loại này uy nghiêm ánh mắt bao phủ một lúc lâu, Đỗ Duy rất cẩn thận thu
liễm duệ khí sắc bén của bản thân, làm thành một bộ dáng thành thật đứng yên
tại chỗ. Thậm chí không ngẩng đầu tiếp xúc với ánh mắt của cha.

"Ngươi …đã lớn hơn một chút." đột nhiên bá tước chậm rãi thởi dài, thanh âm uy
nghiêm đã trở nên nhu hòa: "Năm ngoái khi người rời nhà chỉ mới cao tới ngực
của ta mà giờ đây đã đến bả vai rồi!"

Đỗ Duy nghe xong lời này thân thể khẽ run lên…hắn cùng ta đứng gần như vậy chỉ
là muốn xem ta cao tới đâu thôi sao?

Lúc này, hắn hoàn toàn mất đi thân phận của tướng quân và tộc trưởng.…Raymond
bá tước thể hiện cử động thuần túy của một người cha "Điển hình".

Ngay khi trong lòng Đỗ Duy vừa hiện lên một tia cảm động thì mặt khác một ý
niệm trong đầu liền xuất hiện …trong ánh mắt của hắn phảng phất xẹt qua một
dạng đồ vật ….

Đó là cung nỏ của quân phương …

Quân phương!

Hít thật sâu, Đỗ Duy ngẩng đầu trên mặt hiện ra một nụ cười cứng ngắc: "Đúng
vậy phụ thân …chỉ là thân thể của con vẫn còn quá yếu, nhìn qua một chút cũng
như uy vũ như ngài …sợ rằng chỉ sau hai năm đệ đệ lớn lên chắc chắn còn cao
hơn con nữa."

Nhìn "nụ cười" trên mặt nhi tử, Raymond bá tước trong mắt hiện lên một tia âm
mai, hắn thở dài vươn tay tựa như muốn ôm Đỗ Duy một chút …nhưng là cánh tay
chần chờ trên không trung một chút lại biến thành động tác vỗ nhẹ vai Đỗ Duy
hai lần rồi rụt về.

Sau đó Raymond bá tước cười khổ hai tiếng: "Ngươi … quên đi, ta không trách
ngươi kỳ thật ngươi nhất định vẫn còn rất hận ta phải không?"

Đỗ Duy không nói gì chỉ là lẳng lặng đứng tại chỗ.

Raymond bá tước lắc đầu thở dài, chậm rãi trở về phía sau chiếc bàn, thong thả
ngồi xuống. Sau đó chỉ vào một chiếc ghế khác trong thư phòng: "Ngươi cũng
ngồi đi, bắt đầu từ hôm nay ngươi về tới đế đô, nhất cử nhất động của ngươi
đều đại biểu cho Rowling gia tộc ....ta ....ta nghĩ trước đây mình đã sai
rồi."

Thản nhiên nhận sai?

Đỗ Duy âm thầm nhíu mày, không biết cha rốt cuộc muốn nói cái gì.

Raymond bá tước nhìn Đỗ Duy vẻ mặt hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người từ hộc
tủ bên dưới kệ sách lấy ra một bình rượu thủy tinh tinh xảo nhẹ nhàng mở nút.

Đây dĩ nhiên là rượu ngon thượng đẳng.

Raymond bá tước trên mặt mang theo mỉm cười: "Tốt lắm, bất kể trước đây trong
lòng người nghĩ như thế nào với vị phụ thân này. Bây giờ ta chỉ thầm nghĩ muốn
cùng ngươi nói chuyện cho tốt, bởi vì từ hôm nay ngươi bắt đầu bước đầu tiên
vào đế đô cho đến sau này hết thảy mọi chuyện đều không thể tránh khỏi...được!
Ngươi hiểu không?"

Hai chén rượu thủy tinh tinh xảo chứa đưng rượu ngon màu hồng nằm trong tay Đỗ
Duy và Raymond bá tước. Trong phòng không khí có chút trầm muộn, hai người
dường như đều cùng đắm chìm trong việc thưởng thức rượu ngon …không ai mở
miệng nói chuyện trước.

Qua một lúc lâu, Raymond bá tước trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc,
chậm rãi nở nụ cười mở miệng nói: "Ta thật sự không nghĩ tới ta sinh ra một
hảo nhi tử a! Hảo nhi tử! Ta mấy năm nay thật sự là nhìn lầm rồi …chuyện khác
không nói, chỉ riêng phần kiên nhẫn này của người cũng để cho ta rất giật mình
rồi."

"Từ khi ta đuổi ngươi ra khỏi đế đô trở về Rowling bình nguyên, kỳ thật ngươi
ở đó nhất cử nhất động ta đều có tin tức hồi báo." Raymond bá tước chậm rãi mở
miệng. Đỗ Duy cũng không thấy lạ, thân là tộc trưởng gia tộc nếu nói hắn đối
với chính mình tại Rowling bình nguyên hết thảy hành động đều không hay biết
mới là kỳ quái đấy.

"Lúc này mới một năm thôi, người làm ra một vài thứ khiến ta ngạc nhiên …cái
bóng đá kia, ngươi có thể khiến một trò chơi nho nhỏ trở thành một chiếc máy
kiếm tiền, trở thành một sinh ý phát triển, còn có cái kia nhiệt khí cầu…ta
biết lần trước sinh nhật mẫu thân ngươi, cái kia gọi là "Sự khoan thứ của nữ
thần rạng đông" cũng là lễ vật ngươi làm ra phải không? Đúng là ngươi làm ta
rất ngạc nhiên, Rowling bình nguyên dù là đất phong của gia tộc, dù gia tộc
còn có mặt khác kinh doanh nhưng hàng năm thuế thu vào cũng mang đến hơn mười
vạn kim tệ. Nhưng ngươi chỉ trong vòng một năm không lấy từ nhà một đồng kim
tệ lại từ mình kiếm được ...để ta xem ...khoảng mười bốn vạn kim tệ đúng
không?"


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #137