Trò Chơi Săn Giết (hạ)


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 115: TRÒ CHƠI SĂN GIẾT (HẠ)

Lão rồng này cũng tương tự vậy. Do nước suối cải tạo, thân thể y đã mãi mãi
đọng lại thành loài người. Cho dù y dùng thuật biến hình để biến thành rồng,
nhưng vì bản thể là hình người, qua một khoảng thời gian sẽ phải khôi phục về
"bản thể".

"Ta hỏi ngươi một điều, với thuật biến hình hiện giờ của ngươi, có thể biến
thành rồng không? Dù chỉ một lát cũng được." Con chim cánh cụt không thèm để ý
chút nào tới sự tức tối của lão rồng.

"Có thể." Tộc trưởng Long tộc nén giận: "Nhưng cũng chỉ được chốc lát thôi,
thời gian đó rất ngắn ngủi!"

"Vậy dễ xử lý rồi!" Chim cánh cụt thở phào nhẹ nhõm

Cùng bị làm đọng lại hình thái, nhưng tộc trưởng Long tộc vẫn có thể từ thân
người biến thành thân rồng, đó là bởi vì y đã tu luyện thuật biến hình tới
tầng cao nhất.

Còn Gagewu thì chỉ có thể duy trì hình dạng con chuột. Nhiều nhất là biến hoá
lớn nhỏ thân thể, nhưng không cách nào biến về con người, dù chỉ trong giây
lát ngắn ngủi. Nguyên nhân là đẳng cấp tu luyện thuật biến hình của Gagewu kém
xa lão rồng.

"Biện pháp của ta rất đơn giản!" Cánh cụt nói ra đáp án: "Ngươi biến về thành
thân rồng, sau đó lại uống một chút loại nước cố định mãi mãi đó! Vậy, bản thể
của ngươi sẽ từ thân người trở về thân rồng thôi! Không phải như thế là ổn rồi
sao?!"

Lão rồng sững sờ.

Nhiều năm qua, y vẫn luôn tìm kiếm phương pháp để phá giải vấn đề khó khăn
này. Nhưng vì thực lực ma pháp mạnh mẽ, nên lối nghĩ của y đã bị hạn chế trong
khuôn khổ là làm thế nào dùng ma pháp cường đại phá giải được loại ma pháp
kia. Y luôn luôn vất vả tìm kiếm thuốc giải của nước suối…. Đấy cũng là một
nguyên nhân trọng yếu khiến y thường lẻn vào nhân gian du lịch.

Biện pháp mà chim cánh cụt nghĩ đến, mặc dù đơn giản, nhưng lại đã nhảy ra
khỏi cách thức tư duy cố chấp của y. Do đó, dù y thông minh, nhưng vẫn mãi
không có nghĩ đến mặt này.

Uống thêm lần nữa cái loại nước suối đó?

Cũng giống như ngươi từng trúng độc khi ăn một loại đồ vật, sau này ngươi còn
dám ăn lại nó lần nữa sao? Đương nhiên là không rồi!

Tộc trưởng Long tộc ngẩn người hồi lâu. Sắc mặt y biến ảo mấy lần, cuối cùng
bỗng ngẩng mặt cười dài! Trong tiếng cười tràn ngập kích động vui sướng, còn
có cả một chút không cam!

"Không ngờ là có thể như vậy!" Sau cơn kích động, lão rồng chợt nhìn chòng
chọc chim cánh cụt: "Nhưng loại nước suối đó rốt cuộc là thứ gì? Ở nơi nào mới
có thể tìm được nó?"

Đỗ Duy liền động ở trong lòng, tranh phần trả lời: "Ta có thể cho ngươi loại
nước suối đó!"

Hắn lo lắng chim cánh cụt sẽ nói ra cái hẻm núi trong rừng rậm Băng Phong ---
Vì tâm tư nào đó, Đỗ Duy không muốn để lão rồng biết được sự tồn tại của những
thứ trong hẻm núi này!

Sự tình tiếp theo đơn giản hơn nhiều. Đỗ Duy mang theo bên mình không ít nước
suối… Đương nhiên không chỉ suối trẻ mãi không già, còn có "Thời gian trôi
qua" nữa.

Rất nhiều chai lọ đang cất trong bọc vải của hắn. May mắn là lúc trước lão
rồng dùng ma pháp cắt hỏng quần áo hắn, không có làm thương tổn đến bọc vải.

Ngay lúc mí mắt lão rồng vừa hạ xuống, Đỗ Duy đã mở ra một cái chai -- Khi lấy
ra thứ đó, trong lòng hắn đã nảy một cái: Nếu bây giờ mình đưa y không phải là
nước suối trẻ mãi không già, mà là "Thời gian trôi qua", lừa được lão rồng này
uống xuống… sẽ có thể thành công giết chết y hay không?"

Đỗ Duy tuyệt đối tin tưởng thời gian trôi qua có thể giết chết lão rồng! Bởi
vì đấy là một loại kịch độc thời gian, chắc chắn là không cách nào giải cứu
được.

Nhưng Đỗ Duy đã phải từ bỏ tính toán này. Xác suất thành công giết lão rồng
rất lớn, chỉ cần gạt y uống thời gian trôi qua là được, dù chỉ là một ngụm nhỏ
thôi.

Nhưng… sau khi giết y, lại có một phiền toái cực kỳ lớn!

Cứ cho là đã hại chết được tộc trưởng Long tộc, e rằng sẽ gây ra hoạ lớn, nếu
dẫn tới sự trả thù của cả Long tộc, thì tuyệt đối là một trường thảm họa. Hơn
nữa, nếu lúc lão rồng mạnh mẽ này đang hấp hối lại phát hiện ra mình đã bị lừa
dối. Bằng vào thực lực của y, kể cả khi đang quằn quại giãy chết, nói không
chừng vẫn có thể thanh toán Đỗ Duy.

Vẫn là nên tránh phát sinh những chuyện bất ngờ.

Đỗ Duy thở dài, thành thật đưa ra một chai nhỏ nước suối trẻ mãi không già:
"Chính là cái này. Sau khi ngươi biến thành mình rồng thì uống nó là được."

Đỗ Duy đau lòng liếc nhìn nước suối. Dù sao thì nước suối mang trên mình cũng
chỉ có hạn, cho tộc trưởng Long tộc một chút, thì trong tay mình lại ít đi một
chút… Chẳng qua lúc này vì cứu mạng, cũng không quản được nhiều đến vậy. Cùng
lắm là sau này có cơ hội, sẽ quay lại trong hẻm núi lấy thêm một ít là được.

Giao dịch xong xuôi, lão rồng phất tay quát: "Bây giờ, các ngươi có thể đi!"

"Chờ chút." Chim cánh cụt nhắc nhở Đỗ Duy: "Trong cái quan tài đã đóng ta suốt
thời gian dài đó còn có đồ vật chủ nhân khi trước của ta."

May thay, mặc dù lão rồng hung ác, nhưng đích xác là một kẻ giữ lời hứa. Y
đứng một bên thờ ơ nhìn, mặc kệ Đỗ Duy lấy từng kiện đồ vật trong quan tài ra.

Những đồ vật này rất là lộn xộn. Một vài cái hộp, bình lọ linh tinh, còn có
vài thứ rách nát trông như vải vóc, thậm chí có cả một cái bọc vải kì lạ.

May là con chim cánh cụt có vẻ rất quen thuộc đối với những đồ vật này. Dưới
sự chỉ điểm của nó, Đỗ Duy mới phát hiện rằng, bọc vải này không ngờ có cùng
công năng với cái bọc vải trong tay lão ma pháp sư: Tựa như vô cùng vô tận!
Cho dù cho vào tất cả mọi thứ ở nơi này, dường như cũng không đựng đầy được
nó.

Không kịp xem xét, Đỗ Duy liền cho vào bọc vải hết thảy mọi thứ, kể cả những
bình nước suối mang trên mình. Nếu không phải là con chim phản đối mãnh liệt,
thì thậm chí Đỗ Duy còn muốn ném cả nó vào.

Sau khi giải quyết mọi vấn đề, Đỗ Duy đeo bao vải lên lưng, liếc lão rồng một
cái. Lão rồng liền hừ một tiếng: "Xong chưa? Vậy bây giờ các ngươi đi thôi!"

Nói xong, y nâng ngón tay nhẹ nhàng chỉ một cái về nham thạch phía sau bí
thất. Lập tức nham thạch tự động tan ra, y như tuyết đọng bị hoà tan dưới ánh
mặt trời vậy, lộ ra một cái động lớn, chính là cửa động mà khi trước Đỗ Duy đã
đi vào.

"Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, hãy ra sức mà chạy nhé! Sau hai ngày, ta sẽ xuất
phát từ nơi này đuổi theo các ngươi!" Nói xong, tộc trưởng Long tộc nhẹ nhàng
búng vào cái đồng hồ cát bên cạnh. Đồng hồ lập tức phát ra thanh âm cát chảy,
các hạt các rất nhỏ bên trong bắt đầu chầm chậm rơi xuống.

"Nhanh, chúng ta phải nhanh lên một chút!" Đỗ Duy lo lắng lớn tiếng kêu với
con chim cánh cụt gần đó: "Ngươi không thể chạy nhanh hơn một chút sao?"

Giọng nói con chim rất bình tĩnh: "Ta là động vật ưu nhã, cho dù là khi chạy,
cũng không thể buông bỏ phong độ được." Vừa nói, nó vừa nhẹ nhàng ngoáy mông,
bàn chân nhỏ nhắn nhún nhảy từng bước trên mặt đất…

Đỗ Duy nhẫn nại không nổi, liền nắm lấy lông ở hậu tâm nó, đặt nó lên vai
mình. Hắn không thèm để ý đến tiếng thét chói tai của con chim, nhanh chóng
hướng ra bên ngoài hang động chạy đi…

Trong cái Thần sơn đáng nguyền rủa này, cửa động thật sự quá nhiều! Bốn phương
tám hướng thông suốt, giống như là mê cung dưới đất vậy. May mà Đỗ Duy có trí
nhớ siêu tốt, suốt hành trình đã miễn cường nhớ được con đường lúc vào. Ngoặt
trái quẹo phải, cuối cùng đã chạy ra khỏi Thần sơn. Khi đi ra, có qua cả gã
được xưng là "kẻ trí số một Long tộc". Nó vẫn đang nằm ở nơi đó, móng vuốt to
lớn đang nguệch qua ngoạc lại trên mặt đất, hình như vẫn đang tính toán cái
câu đố số học cổ quái của Đỗ Duy lúc trước…

Một hơi chạy ra khỏi Thần sơn, gặp lại lão ma pháp sư, và cả mấy người Hussein
đang đứng ở lối vào hang động của Long tộc.

Đỗ Duy chạy mệt đứt hơi, nhìn thấy bọn họ ở xa xa, nhịn không được vội
kêu:"Sao mà các ngươi mới đi đến đây, mau mau, chạy nhanh!"

Lão pháp sư thấy Đỗ Duy đi ra, trong ánh mắt lộ ra nét kinh ngạc lẫn vui mừng,
liền ngăn Đỗ Duy lại, kích động la lên: "Đồ vật trong bí thất…"

"Lấy rồi, lấy hết tất cả rồi!" Đỗ Duy nhanh chóng trả lời

Tuy nhiên, mọi người nhìn thấy con chim cánh cụt mà Đỗ Duy khuân trên vai, đều
không khỏi sửng sốt. Đỗ Duy thở dài, lúc này thật sự không có thời gian mà
giải thích: "Được rồi! Bây giờ không có thời gian để hỏi đâu! À, đây là đồng
bạn của ta, ma pháp sư, kỵ sĩ, một chuột, một rắn! Còn đây… là vật nuôi mà
Aragon để lại cho ta! Một con chim cánh cụt!"

Lão ma pháp sư và Hussein ngơ ngẩn nhìn nhau: "Chim… chim cánh cụt là thứ gì
vậy… Một con chim xấu xí?"

Cánh cụt lập tức kháng nghị: "Ta không phải là chim xấu xí! Mà là chim cánh
cụt! Cánh cụt đó ! Động vật tao nhã nhất trên thế giới !"

"Được rồi! Bây giờ không phải là lúc tranh luận, nếu ngươi không câm miệng,
thì cứ đợi bị Long tộc bắt làm món ăn tối đi! Để chúng quay nướng ngươi rồi,
xem xem rốt cuộc ngươi tao nhã thế nào!" Đỗ Duy hung hăng vỗ con chim một cái.

"Nó nói được?" Lão ma pháp sư liền biến sắc: "Một con chim biết nói… chẳng lẽ
đó chính là thần thú mà Aragon lưu lại như trong lời tiên đoán?" Trong khi lão
nói, thái độ và cách nói cũng đã cung kính hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện
được copy tại TruyệnYY.com

Thần thú?

Lúc này, Đỗ Duy đã rất bất lực (bó tay) đối với cái danh từ "thần thú" này,
lập tức la lên: "Thần thú chó má gì chứ! Sau này nó là vật nuôi của ta, các
ngươi… ừm, các ngươi gọi nó là QO* đi!"

(Chú thích: *
QO – tại hạ nghĩ là kế hoạch QO = The quiet classrooms, The
orderly campus (Phòng học thanh bình, sân trường trật tự) của Trung Quốc ⇐ Mục
tiêu kế hoạch : tạo thói quen giao lưu nhẹ nhàng, giữ thái độ thân ái giữa các
học sinh và giữa học sinh với thầy cô trong lớp, có ý thức giữ trật tự chung.
Còn ngoài sân trường, trong hành lang thì đi nhẹ chân, không đuổi bắt, hoạt
động có kỷ luật ⇒ QO có thể là biểu tượng cho sự tao nhã, lịch lãm – đi nhẹ,
nói khẽ, cười duyên !!! ^_^")

Người khác còn chưa nói gì, chim cánh cụt đã liền phản đối: "QO là tên ta ư!
Ta không muốn! Ta là động vật tao nhã, nên tìm một cái tên ưu nhã mới có thể
xứng với ta…"

"Xuống núi, xuống núi ngay! Lão rồng kia đáp ứng cho chúng ta thời gian hai
ngày để chạy trốn! Có vấn đề gì trên đường đi hẵng hỏi lại, bây giờ chạy cần
hơn!" Đỗ Duy vừa lớn tiếng kêu, vừa dừng các câu hỏi của đồng bạn lại. Nhưng
mắt thấy Hussein chuẩn bị hướng con đường xuống núi mà đi, Đỗ Duy liền ngăn
hắn : "Này! Ngươi ngốc vậy! Đi đường núi? Chúng ta lên núi đã mất trọn vẹn hai
ngày! Chẳng lẽ xuống núi còn muốn đi theo đường đó sao? Lão rồng nói trong
vòng hai ngày không một con rồng nào của Long tộc được phép ra tay với chúng
ta! Đương nhiên phải bay xuống chứ! Nếu dựa vào đường núi, đợi chúng ta xuống
được núi, cũng đã qua một ngày rồi!"

Rồi thì, lão ma pháp sư thi triển thuật bay liệng của ma pháp hệ gió. Sau đó
mọi người giống như một xiên kẹo đường hồ lô "người" nắm kéo lẫn nhau, lão ma
pháp sư bay trước nhất, rồi đến Hussein ôm chân lão. Đỗ Duy ôm chân Hussein,
và Medusa ôm chân Đỗ Duy. Về phần Gagewu thì vẫn như cũ, nằm trong ngực của Đỗ
Duy. Còn thành viên mới gia nhập QO

(Đoạn này trên trang đăng truyện của TQ bị thiếu, hiện giờ vẫn chưa tìm được,
tại hạ mạn phép để trống rồi bổ sung sau)

Chịu gió cản, một chuỗi người dài phi thường trong bầu trời cứ như vậy hướng
về phía nam nơi có đồng băng bị quên lãng mà liều mạng bay đi…

Thời gian dành cho bọn họ chỉ có hai ngày.


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #115