Thần Thú Mà Aragon Lưu Lại


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 113 : THẦN THÚ MÀ ARAGON LƯU LẠI

Mở hay không mở?

Đỗ Duy đặt tay lên trên quan tài đá, tộc trưởng Long tộc ở bên cạnh ánh mắt âm
u bao phủ lấy hắn.

Đỗ Duy đột nhiên thở dài, sau đó thu tay lại, thậm chí còn bước lùi về phía
sau một bước, bắt chéo tay sau lưng đứng ở đó, đối mặt mỉm cười với tộc trưởng
Long tộc: "Ta đột nhiên thay đổi chủ ý."

"Ngươi nói gì?" Ánh mắt tộc trưởng âm trầm.

"Ta nói là ta thay đổi chủ ý." Đỗ Duy chỉ vào mũi mình: "Ta là một con người,
ta năm nay còn chưa tới 14 tuổi. Tuổi thọ của nhân loại so với Long tộc rất
ngắn, nhiều nhất thì ta chỉ có thể sống đến trăm tuổi. Như vậy chỉ còn mấy
mươi năm ngắn ngủi, mà ta còn rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều mục tiêu phải
hoàn thành, rất nhiều kế hoạch phải thực hiện…, nên ta chưa muốn chết – ta
sống chưa đủ."

"Ha ha!" Tộc trưởng Long tộc cười lạnh: "Nếu nói không muốn chết là có thể
không chết, vậy trên thế giới này làm gì có người chết. Tiểu tử, ngươi chấp
nhận số mạng đi, món nợ của Aragon sẽ phải có người trả lại."

"Ta không ngốc." Giọng nói Đỗ Duy rất cứng cỏi: "Ít nhất bây giờ, khi sự tình
chưa kết thúc, ta còn được bảo hộ bởi giao kèo giữa Aragon và Long tộc! Ngươi
không thể giết ta! Cũng giống như 200 năm trước ngươi không thể giết chết lão
ma pháp sư chẳng chịu chết kia! Đúng không? Khi sự tình còn chưa kết thúc,
ngươi không thể giết ta, nếu không chính là phạm vào giao ước! Điều này hẳn
không phù hợp với niềm kiêu hãnh từ trước đến giờ của Long tộc các ngươi." Vừa
nói, tròng mắt Đỗ Duy vừa đảo qua đảo lại, cố tình liếc mắt nhìn vị tộc trưởng
này, ung dung tiếp lời: "Ta nghe nói Long tộc là chủng tộc cao cấp cực kỳ để ý
đến truyền thống."

Tộc trưởng Long tộc sửng sốt, lại giơ băng sương đao trong tay lên, nhưng
dường như chẳng biết phải làm thế nào bây giờ.

"Chuyện này lại càng không thể đơn giản hơn được nữa." Đỗ Duy chỉ vào quan tài
đá: "Ta mở nó, lập tức sẽ bị chết. Không mở nó thì không phải chết ngay. Cho
dù là kẻ ngốc cũng biết phải lựa chọn như thế nào."

"Nhưng ngươi luôn muốn mở nó."

"Vậy thì chờ xem" Đỗ Duy thậm chí tùy tiện ngồi bệt xuống đất: "Ta không vội,
không hề vội chút nào."

Tộc trưởng Long tộc tựa hồ muốn nổi giận, tuy nhiên sau đó trong ánh mắt chợt
lóe lên hào quang, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ ta nóng lòng? Ta đã đợi gần cả
ngàn năm nay, bây giờ thêm chút thời gian nữa cũng chẳng có vấn đề gì. Nghe
này, đi vào trong bí thất này rồi mà ngươi không mở quan tài ra, vậy thì đừng
mong đến chuyện ra ngoài! Ngươi là loài người, hơn nữa thực lực lại yếu kém
như vậy, ngươi ở chỗ này không ăn không uống có thể chống đỡ được bao lâu? Hai
ngày? Ba ngày? Đến khi nếm mùi vị chết vì đói khát, sẽ rất là khó chịu đấy."

Đỗ Duy chẳng hề khoan nhượng: "Vậy thì ít nhất ta cũng có thể sống được vài
ngày. Người sắp chết, dù sống được thêm chút nào vẫn hay chút đó, huống chi ta
còn có đến 2 - 3 ngày sống khỏe!"

Trên mặt mang nụ cười hòa nhã, Đỗ Duy lại nhạt giọng nói: "Nhưng, nếu ta bị
chết đói ở nơi này… tộc trưởng tôn kính, ngươi thử nghĩ lại xem, sứ mệnh giả
bị ngài làm cho chết đói, điều này mặc dù không vi phạm giao kèo, nhưng… sau
này nơi đây sẽ chẳng có ai mở được trở lại! Trừ phi ngài cam nguyện bỏ đi lòng
kiêu ngạo mà làm trái giao kèo… Nếu không, giao kèo này sẽ mãi mãi không cách
nào giải trừ! Cho dù ngài có đợi thêm một ngàn năm, hai ngàn năm, một vạn năm
nữa, giao ước cũng vĩnh viễn đeo bám trên lưng Long tộc các ngươi… Ngươi nghĩ
lựa chọn như thế có phải là tuyệt diệu lắm không?

Đỗ Duy hắc hắc cười lạt, khoanh tay lạnh lùng nhìn vị tộc trưởng Long tộc.

Không mở, không mở, không nên mở! Lão tử (bố mày) phải làm ngươi tức chết mới
thôi! Muốn mạng của ta sao? Tốt a! Tiểu gia ta mà chết, Long tộc các ngươi
vĩnh viễn mang giao ước này trên lưng! Vĩnh viễn không có ngày hoàn thành!

"Ngươi…." Tộc trưởng Long tộc thật sự nổi cơn giận dữ, ánh mắt y đột nhiên bắn
ra một tia sáng rực rỡ: "Ngươi mở hay không mở? Nếu như không mở, ta sẽ giết
ngươi ngay lập tức!"

"Vậy thì ngươi sẽ vi phạm giao kèo, vứt bỏ đi truyền thống cùng sự kiêu hãnh
tôn nghiêm của Long tộc từ xa xưa!" Đỗ Duy ngẩng cao đầu.

"Ngươi!" Tộc trưởng đại nộ, hắn đột nhiên vung chưởng đánh vào vách núi bên
cạnh. "Ông" một tiếng, thanh âm chấn động vang cả Thần sơn, sức mạnh kia thật
kinh khủng. Một chưởng đánh xuống, mặt đá sắt trên vách núi xuất hiện vô số
khe nứt, thanh âm vang dội làm cho Đỗ Duy đầu váng mắt hoa.

"Vậy ngươi phải chết đói ở đây!" Tộc trưởng tiếp tục đe dọa.

"Vậy Long tộc các ngươi vĩnh viễn mang lấy gánh nặng này đi!" Đỗ Duy cắn răng
kiên trì.

Tộc trưởng Long tộc vô cùng nóng nảy. Đột nhiên y lớn tiếng rít lên một câu mà
Đỗ Duy nghe không hiểu là ngôn ngữ gì, liền nghĩ là từ mắng chửi người ta của
rồng. Đỗ Duy ác ý đoán vậy.

Sắc mặt tộc trưởng thay đổi khác thường, lập tức y vươn bàn tay ra, những ngón
tay bén nhọn hướng về phía Đỗ Duy nhẹ nhàng phẩy lên vài cái, chỉ nghe xì xì
vài tiếng, y phục bên ngoài trên người Đỗ Duy liền rách toang, lộ ra cả da
thịt bên trong. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Đỗ Duy gắng trấn định, ha ha cười to nói: "Làm gì vậy? Lão tử cũng không phải
đàn bà, ngươi cởi hết y phục ta thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ tộc trưởng Long
tộc lại thích… cái kia sao? "

Tộc trưởng Long tộc hừ một tiếng. Chỉ thấy Đỗ Duy toàn thân quần áo đều rách
nát, tựa như người trần truồng đứng trước mặt. Ống tay áo y vung lên, một
luồng gió lạnh quét tới, Đỗ Duy liền cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương. Tiếp
đó văng vẳng thanh âm lách cách rất nhỏ không dứt, từ dưới bàn chân hắn bắt
đầu xuất hiện vô số mảnh băng nhỏ, trong nháy mắt từ dưới chân lan thẳng một
đường lên trên. Chỉ chốc lát, Đỗ Duy từ đầu gối trở xuống đều bị đóng kết
trong băng lạnh!

"Ngươi mở hay không mở! Nhân loại các ngươi cơ thể rất yếu nhược, nếu ngươi
tiếp tục kiên trì, một lát sau, cả hai chân ngươi sẽ bị hủy hoại vì đóng băng,
cho dù sau khi làm tan băng cũng chỉ có thể cắt bỏ đi!" Tộc trưởng Long tộc
nghiến răng.

"Không có chân ít nhất vẫn có thể sống được, tóm lại so với không còn mạng vẫn
tốt hơn." Đỗ Duy cắn răng, đôi chân ở dưới băng phảng phất như có vô số mũi
nhọn liên tục đâm tới, loại cảm giác này tê buốt và đau đớn vô cùng, làm cho
cơ mặt hắn cứng đờ.

"Xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!" Tộc trưởng Long tộc cười lạnh, nhẹ
nhàng giơ tay lên, băng ở phía dưới Đỗ Duy lại tiếp tục lan lên trên, chỉ chốc
lát toàn bộ từ phần eo trở xuống đều bị đóng băng: "Nếu còn không phục, ngươi
sẽ bị đóng băng! Đừng nói là chân, e rằng ngay cả khả năng làm nam nhân cũng
không còn!"

Đỗ Duy rốt cục đã há miệng.

Hắn vẫn không phục, hắn… hắn bắt đầu mắng to!

"Con thằn lằn to mọc sừng trên đầu kia, con chuột già mà mụ điếm nuôi kia! Tổ
tông mười tám đời nhà ngươi, nguyền rủa ngươi toàn thân bị lở loét! Ngươi là
con thằn lằn già biến thái lòng dạ hẹp hòi! Con mẹ ngươi chính là con rắn cái
bốn chân! Ngươi khi nhỏ đã thiếu đi tình thương phụ mẫu, tâm lý biến thái, từ
nhỏ đã nhìn trộm mẹ rồng ngươi tắm rửa, nhìn trộm cha rồng ngươi thủ dâm…"

Một phen nhục mạ này diễn ra làm cho lão rồng tức giận hét lên như sấm, gân
xanh nổi đầy trán!

Hắn ở nhân gian cũng du lịch nhiều nơi, nào đâu đã nghe qua loại ngôn ngữ mắng
chửi ác độc như thế này của Đỗ Duy?

Phải biết rằng, tại thế giới này, những từ ngữ mắng chửi người rất là thô sơ,
nhưng cũng chỉ là những câu nói "con mụ điếm" "* chó" "đồ khốn khiếp" các
loại. Nhưng Đỗ Duy là ai? Đỗ Duy ở thế giới kiếp trước, hắn đã thấm nhuần ngôn
ngữ văn minh phương đông năm ngàn năm lưu lại! Nói đến ngôn ngữ đa dạng phồn
tạp, đó là thế giới số một! Ngay cả mắng người cũng có cả trăm loại kỹ xảo!
Người ở thế giới này làm sao có thể tưởng tượng ra được?

Đỗ Duy bắt đầu "Mẹ nó đồ cay độc" rồi mắng tiếp "Ngươi là đồ con rùa, tổ tiên
ngươi là đồ đê tiện ngớ ngẩn", lại tiếp tục mắng "Cái con mẹ ngươi", "Quẳng
ngươi xuống cống"… Đem tất cả "tinh hoa" ngôn ngữ kiếp trước từ các địa phương
ở Trung Quốc tuôn ra hết một hơi, đem lão rồng lúc mới sinh ra từ trong trứng
một mực chửi đến khi qua 500 tuổi nhìn trộm con gái của mình tắm rửa như thế
nào….

Đỗ Duy cơ hồ nhanh chóng bị đóng băng đến chết. Một nửa thân thể đã bị đông
cứng trong băng, làm cho thanh âm hắn phát ra càng yếu. Toàn thân đã không còn
cảm giác đau đớn, khắp cả người tê cóng, thậm chí trên mặt cũng bắt đầu phát
ra hơi xanh nhàn nhạt, nhưng càng mắng chửi lại càng lên tinh thần. Nước bọt
bay ra, gần như phun lên đầy mặt lão rồng.

"Mủ trong đầu ngươi rỉ xuống tới mông sinh lở loét rồi hả lão rồng! Có bản
lãnh thì tới giết ta đi! Một mạng lão tử, đổi lại sự vĩnh viễn không thể giải
thoát gánh nặng cho Long tộc các ngươi! Đáng giá! Đến đây! Đến đây! Đến đây!"

Tộc trưởng Long tộc này thân phận ra sao? Những người y gặp từ trước tới nay
đều đối với hắn cung cúc kính sợ. Tộc nhân Long tộc như hắn, có gặp phải đối
thủ là cường giả của đại lục, những người ấy cũng rất tự trọng thân phận. Đâu
đã gặp qua loại người mồm miệng chửi mắng bằng những lời lẽ ô uế như Đỗ Duy
này?

Đỗ Duy cũng là người chẳng hiền lành gì, nhận định lão rồng không dám giết
mình nên mới chửi mắng như thế. Chỉ là mắng như vậy thiếu chút nữa đã làm lão
rồng tức chết.

"Ngươi! Tên tiểu tử này! Làm ta tức chết mất!"

Cuối cùng, bên trong Thần sơn truyền đến một tiếng rồng gầm bạo nộ, tiếng thét
này vang thẳng tận trời cao, thậm chí còn gây nên chấn động đáng sợ ở nơi này,
ngay cả Thần sơn cũng cơ hồ rung động! Trong hang động, một ít mẩu nham thạch
rơi xuống tựa như muốn đổ sập. Đến ngay cả lão ma pháp sư chờ người ở bên
ngoài nghe được cũng biến sắc, nhưng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì…

Đỗ Duy ở bên cạnh Tộc trưởng Long tộc. Chịu phải sức ép này, bị tiếng rồng gầm
chấn trúng phún ra một bụm máu tươi tại chỗ, đồng thời lục phủ ngũ tạng như vỡ
ra đau đớn kịch liệt, trước mắt tối sầm, ngã lăn ngất xỉu.

Không biết trải qua bao lâu, Đỗ Duy từ từ tỉnh lại, cảm thấy toàn thân trên
dưới không chỗ nào đau đớn, chỉ là bản thân nằm trên quan tài đá, khối băng
đóng trên thân thể đã không còn. Hắn lật người lại, cố gằng ngồi dậy, trong
miệng suýt tí nữa lại thổ huyết. Bên cạnh lão rồng kia lại hừ hừ thở dốc, mắt
hổ đang nhìn hau háu vào Đỗ Duy, cắn răng nghiến lợi, hận không đem được Đỗ
Duy ra ăn tươi nuốt sống.

"Ngươi… Ngươi mẹ nó căn bản không phải là rồng! Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi
là con rùa đen rụt đầu! Ngươi có bản lãnh hãy đấu với Aragon đi, lại ở đây ra
vẻ uy phong rắm chó gì chứ! Ngươi…" Đỗ Duy thở một hơi đã tỉnh lại, mắt thấy
mình chưa chết, ngay cả băng trên người cũng không còn, càng nhận định rằng
đối phương không dám giết mình, liền tiếp tục chửi mắng.

"Ngươi chửi đủ chưa!" Lão rồng hừ hừ thở dốc, chẳng biết Long tộc có bị bệnh
tim hay không, nếu như có, e rằng vị lão rồng này sẽ trở thành tộc trưởng Long
tộc đầu tiên chết vì bệnh tim trong ngàn vạn năm trở lại đây.

"Chửi ? Đương nhiên là chửi chưa đủ!" Đỗ Duy muốn nghỉ ngơi cũng không được,
hơn nữa trong lồng ngực khí huyết quay cuồng, cơ thể càng lúc càng lạnh: "Lão
tử đánh không lại ngươi, phải dùng lời nói thôi, nếu không, con mẹ ngươi đã
sớm lột da, rút gân lão rồng nhà ngươi rồi!"

Mắt thấy tên khốn Đỗ Duy ương ngạnh như thế, cương quyết không chịu lép, vị
Tộc trưởng Long tộc này bất đắc dĩ quát to một tiếng: "Ngươi tự mình ở đây mà
mắng chửi đi! Để xem ngươi mạnh miệng đến khi nào!"

Nói xong, thân thể hắn hóa thành cơn gió, liền biến mất.

Đỗ Duy một mình nằm thẳng cẳng trong bí thất, toàn thân lạnh cóng, trong lòng
lại bắt đầu kêu khổ.

Liền sau đó, bên cạnh Đỗ Duy một cơn gió nhẹ lướt qua, Semel một thân áo đỏ
hiện thân đến. Vẻ mặt nàng kinh hãi, nhìn bộ dạng Đỗ Duy, mở miệng: "Cái… cái
lão Long tộc kia, ma lực thật là mạnh!"

Đỗ Duy hừ một tiếng liếc mắt nhìn Semel: "Đương nhiên là mạnh, nếu không sao
có thể làm đối thủ của Aragon? Đừng nhiều lời nữa, ta suýt bị đóng băng chết,
giúp ta nhanh lên."

Semel gật đầu, ngón tay nàng khẽ điểm, y phục của Đỗ Duy liền phục nguyên. Đỗ
Duy vội xốc lại quần áo cho chỉnh tề. Mặc dù lúc này thân thể lõa lồ ở trước
Semel, nhưng tánh mạng Đỗ Duy đang trong nguy hiểm, cũng không chấp nhặt
nhiều, sau khi vội vã mặc xong liền trầm giọng nói: "Chẳng biết khi nào lão
rùa kia quay lại! Nàng mau ra báo cho mấy người bọn lão bất tử bên ngoài mau
chóng rời khỏi nơi này nhanh đi!"

Semel đang sửng sốt, Đỗ Duy vẻ mặt âm trầm: "Nhìn cái gì nữa! Lão rùa đó không
phải là kẻ chúng ta có thể đối phó được! Còn không đi, muốn cả đám chết hết ở
đây à! Lão tử mặc dù không phải người tốt, nhưng ta đã bị hãm nơi đây! Không
cần thiết phải để bọn họ chết một cách vô ích ở chốn này! Mau đi nhanh!"

Semel dù sao cũng là người thông minh, nàng suy nghĩ một lát liền hiểu được
dụng tâm của Đỗ Duy, nói thất thanh: "A! Ngươi! Là ngươi cố ý! Ngươi cố ý làm
cho lão rồng kia tức khí bỏ đi, biết rằng sau đó ta nhất định sẽ đến! Phải vậy
không?

Đỗ Duy cười lạnh: "Nói nhảm! Không làm cho hắn tức khí, để hắn giám thị ở đây,
ta làm sao có thể nói chuyện với ngươi! Mau ra báo cho mấy người bên ngoài!
Lão rồng kia không phải là kẻ ngốc, giây lát bớt giận sẽ quay trở lại đây tìm
ta! Hiện tại là cơ hội duy nhất tránh khỏi sự giám thị của hắn! Mau đi nhanh!"

Semel thở dài một tiếng, ẩn thân thoát đi. Đỗ Duy ở bên trong bí thất này cũng
không biết bên ngoài Semel và lão ma pháp sư cùng Hussein trao đổi thế nào.
Chỉ là trên người bị lạnh chịu không nổi, miễn cưỡng chịu sự đau đớn từ ngực
bụng, cố gắng đứng lên, thực hiện một lần theo động tác cơ bản của Tinh Không
đấu khí, lúc này mới khu trừ được hàn khí, thân thể khôi phục một chút ấm áp,
cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại bốn phía vách tường trống trơn, dưới người mông đặt trên một chiếc
quan tài đá, Đỗ Duy nhất thời trong lòng trăm mối tơ vò, không khỏi suy nghĩ
đến mê mệt…

Vào chính lúc này, đột nhiên trong lòng có một thanh âm rất nhỏ, tựa như vô
thanh vô tức rơi vào tận đáy lòng Đỗ Duy.

(Mở ra đi! Ta đã có biện pháp đối phó hắn!)

Đỗ Duy tự nhiên thất kinh, lớn tiếng nói: "Cái gì! A ha, Ngươi là lão rồng,
muốn giả thần giả quỷ lừa lão tử mở những thứ ở nơi này sao! Ta nhổ vào! Lão
tử không dễ bị lừa phỉnh đâu!

Thanh âm kia lại quanh quẩn ở đáy lòng.

(Ta không phải là lão rùa kia, ta đang ở ngay phía dưới chỗ ngươi ngồi!)

Lời này vừa nhập tâm, Đỗ Duy mới thật sự thất kinh!

Hắn từ trên quan tài đá nhảy xuống, kinh ngạc nhìn quan tài trước mặt!

Là lời nói ở bên trong vật này! Không phải là lão rồng đang làm trò quỷ lừa
gạt mình! Ít nhất với sự kiêu ngạo của Long tộc, lão rồng tuyệt đối sẽ không
tự xưng "Lão rùa" - lời mà Đỗ Duy vừa mới mắng hắn!

Rốt cuộc là bên trong quan tài đá… có cái gì?

Đỗ Duy nhận ra mình đã bị hoảng sợ.

Mặc dù vật này trông giống hệt như quan tài, nhưng Đỗ Duy không nghĩ rằng bên
trong có thể là một – "Vật còn sống".

Cái đồ này từ thời Aragon để lại gần ngàn năm, cho dù bên trong là gì đi nữa,
Đỗ Duy cũng cho rằng hơn phân nửa là bảo bối mà Aragon lưu lại, hoặc là thần
khí trong truyền thuyết nào đó? Đạo cụ ma pháp cường đại? Hoặc là thanh kiếm
vương giả trong truyền thuyết?

Nhưng hiện tại, bên trong quan tài lại có cái gì đó nói chuyện!

Lấy lại bình tĩnh, Đỗ Duy cắn răng quát: "Là người hay quỷ!"

Đối phương trả lời : (Không phải người cũng không phải quỷ)

Đỗ Duy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: "Vậy ngươi là gì?"

(Không phải đồ vật)

Ha ha! Đỗ Duy rất muốn cười lên vài tiếng, nhưng chính bản thân thế nào lại
không cười nổi.

Thử nghĩ xem, tại lãnh thổ Long tộc thần bí, trong bí thất lạnh lẽo và u ám
này, nơi còn đặt một cỗ quan tài đá ngàn năm… những chi tiết này hợp cùng một
chỗ, đổi lại là người khác, liệu có thể cười nổi không?

Đỗ Duy bình tĩnh trở lại, bắt đầu nhớ lại nội dung lời tiên tri trong tay lão
ma pháp sư kia…

Ta sẽ tìm được di sản Aragon lưu lại, sẽ rút ra thanh kiếm vương giả… còn gì
nữa?

A, trong lời tiên tri nói rằng còn có thể tìm được thần thú trợ giúp!

Aragon còn lưu lại thần thú?

Đỗ Duy tâm lý có chút khẩn trương. Nhìn cỗ qua tài đá trước mặt.

Thần thú? Có thể là loài gì? Rồng? Rất có khả năng, nơi này là địa phương của
Long tộc… nhưng, Aragon sẽ không lưu lại một con rồng cho mình chứ? Tựa hồ rất
không có khả năng.

Vậy, phượng hoàng? Bỉ mông cự thú? Bát kỳ đại xà? Nhưng những loài này, bên
trong quan tài nhỏ như vậy cũng không thể nằm được a.

Nhẹ nhàng cất tiếng, Đỗ Duy trầm giọng: "Ngươi xác định là ta có thể mở quan
tài này sao? Lão rồng kia nói rằng, ta vừa mở ra, sẽ chết chắc."

(Ta nói là ta có thể đối phó được nó, vì vậy, xin ngươi thả ta ra ngoài đi.)

Thả nó ra ngoài…

Đỗ Duy do dự trong chốc lát, bất quá nghĩ đến việc thần thú mà Aragon lưu lại
hẳn sẽ không làm hại gì mình. Hơn nữa, hiện tại đã lâm vào thế sống chết,
ngoại trừ việc này, tựa hồ cũng không còn cách nào khác.

Lặng lẽ cầu khẩn một chút, Đỗ Duy trong lòng thầm than: "Aragon ơi Aragon, Ta
tạm thời tin ngươi một lần đi!"

Nói xong, Đỗ Duy sắn ống tay áo lên, đi tới cạnh quan tài, hai tay nắm nắp áo
quan, hít môt hơi thật sâu, dùng lực đẩy qua một bên…

Tiếng đá ma sát sàn sạt, Đỗ Duy vốn sức lực không là mấy, hơn nữa vừa rồi mới
bị thổ huyết, khó tránh khỏi khí lực không được tốt, hao tốn toàn lực cũng chỉ
có thể làm nắp quan tài mở ra chưa đến nửa. Nhìn lại bên trong…

Ánh sáng mỏng yếu ớt phát ra từ trong quan tài, lộ ra một ít tạp vật linh
tinh, chai chai lọ lọ, lại còn có vài cái tráp nhỏ không biết là chứa cái gì.

Ngoài ra, lại có một "vật sống" thân dài không đến một mét, đang dùng tư thế
vụng về cố gắng ngồi dậy. Đáng tiếc phần quan tài mở ra quá nhỏ, cơ thể nó lại
quá mập mạp nên rất khó từ bên trong chui ra, hai con mắt như hai hạt đậu đang
hấp háy nhìn Đỗ Duy, cái miệng nho nhỏ phát ra tiếng người, hơn nữa khẩu khí
tự hồ lại rất ưu nhã lễ phép:

"Xin hỏi, làm ơn, ngươi có thể đẩy cái này mở ra một chút nữa được không?"

Thấy rõ bộ dạng của con vật này, Đỗ Duy nhận ra mình rất muốn phát điên lên!

Ngón tay hắn run rẩy, cố nhịn tâm trạng điên dại lại, chỉ vào con vật bên
trong quan tài: "Ngươi! Ngươi! Ngươi là do Aragon lưu lại…"

Đây là thần thú mà Aragon lưu lại…?

Thần thú?

Tên quái quỷ này thân dài ước chừng một thước, cơ thể mập mạp, trên lưng toàn
lông đen, trên cái bụng béo tròn thấy màu trắng tuyết, cái mỏ sắc nhọn lại có
màu đỏ cam, dưới cổ còn có một vòng màu cam nhàn nhạt…

Thần thú kia, nếu là người của thế giới này có thể sẽ rất kinh ngạc bởi bộ
dạng của nó… nhưng với Đỗ Duy thì đã quá quen thuộc!

Này mà là "thần thú" cái quái gì. Khi nó hoàn toàn từ trong quan tài chui ra,
đứng ở trên thạch quan, ưu nhã phẩy phẩy hai cánh của mình, sau đó cố gắng
nghểnh cổ, phảng phất như một quý tộc thân sĩ cùng Đỗ Duy đối mặt nhìn nhau…

Nó… Mẹ nó không ngờ, không ngờ…

Không ngờ chỉ là một con chim cánh cụt!

Chỉ là một con chim cánh cụt!

"Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã thả ta ra." Thái độ của con chim cánh cụt này
rất ưu nhã, chậm rãi hướng về Đỗ Duy khẽ cúi đầu, thậm chí còn thở dài: "Ta ở
bên trong đã ngủ rất rất lâu rồi… nhưng lại không thể nào ra được."

Đỗ Duy trừng mắt, nhìn chằm chằm vào mặt "Thần thú", sau đó trong miệng thốt
ra một câu nói khô khốc:

"Ngươi là một con chim cánh cụt"

Thần thú kia nghe vậy tựa hồ rất cao hứng, nó kinh ngạc nhìn Đỗ Duy, dùng sức
vung vẩy hai cánh ngắn ngủn rất buồn cười: "Đúng thế! Không sai! Cảm ơn trời!
Thật ngạc nhiên là ngươi biết tên ta, ngoại trừ Aragon, những người khác đều
gọi ta là "quái điểu xấu xí"! Nhưng chẳng lẽ bọn người đó không biết rằng chim
cánh cụt chúng ta chính là loại chim ưu nhã bậc nhất!"

Được rồi!

Nội tâm Đỗ Duy nhanh chóng bổ sung một định nghĩa về thần thú này:

Một con chim cánh cụt biết nói.

Nhưng thế thì sao? Cũng chỉ là một con chim cánh cụt mà thôi!

Đỗ Duy nghĩ rằng mình đã sai.

Thực sự là sai rồi! Sai tại vì mình không nên tin tưởng cái tên Aragon chết
tiệt kia! Chỉ vì cứ tưởng hắn lưu lại thần thú có thể đối phó được Tộc trưởng
Long tộc, lão rồng cường đại kia.

Hắn cũng không biết mình bây giờ nên khóc hay nên cười.

Ngươi có thể hy vọng vào một con chim cánh cụt (được rồi, một con chim cánh
cụt biết nói) đi đối phó với một con rồng cường đại thọ mệnh ngàn năm đang
giận dữ không?

"Thấy ta xong, ngươi hình như rất là thất vọng?" Thanh âm rất ưu nhã của con
chim cánh cụt đánh thức những suy nghĩ miên man của Đỗ Duy: "Ta có thể nhìn ra
vẻ mặt của ngươi, ngươi thấy ta rồi, tựa hồ rất thất vọng."

"Không, ta không hề thất vọng." Đỗ Duy nghiêm mặt: "Mà là ta tuyệt vọng! Tuyệt
vọng!"

"Tại sao?"

"Tại sao?" Đỗ Duy đột nhiên kêu lớn lên, hắn múa may hai tay, lớn tiếng nói:
"Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao? Được rồi! Cái lời tiên đoán chó chết đó nói
rằng ta là người mang sứ mạng của Aragon! Ta sẽ có được di sản của hắn! Lại
đánh thức thần thú hắn lưu lại! Được một thanh kiếm vương giả! Nhưng hiện tại?
Điều đáng sợ là, con rồng cường đại kia đã nhốt ta ở nơi này, chỉ cần ta mở cỗ
quan tài chết tiệt này ra, liền sẽ giết ta! Mà ta vốn còn có thể sống thêm vài
ngày, chỉ cần ta không mở cái này! Ta ít nhất còn có thời gian vài ngày nghĩ
ra biện pháp. Nghĩ ra đối sách! Nhưng ta nghe lời ngươi! Ta đã mở ra! Ta nghĩ
rằng Aragon ít nhất cũng có thể lưu lại cho ta một ít đồ hữu dụng! Thậm chí là
một thanh kiếm vương giả mạnh mẽ? Hoặc giả là một đạo cụ ma pháp lợi hại? Hoặc
ít nhất cũng lưu lại cho ta một thần thú, là một trợ thủ cường đại! Nhưng hiện
tại thì sao ? Trời ơi! Ta được cái gì?

Đỗ Duy nói đến lời cuối cùng, thanh âm gần như rên rỉ: "Ta sắp đối mặt với đồ
đao của vua rồng mạnh nhất Long tộc…, nhưng trợ thủ bên người ta là ai? Chỉ có
một con chim cánh cụt biết nói. Con mẹ nó thế này là đạo lý gì chứ!"

"Hiểu rồi."

Con chim ưu nhã này nhảy từ trên quan tài xuống, đứng ở bên cạnh Đỗ Duy xoay
hai vòng, nó dùng đôi cánh ngắn ngủn buồn cười khẽ gãi đầu, làm ra vẻ tự hỏi,
sau đó liếc mắt nhìn Đỗ Duy: "Xin ngươi trước tiên hãy tỉnh táo lại một chút,
sự giận dữ đối với trái tim con người có thể không tốt. Trước khi ngươi mắc
phải bệnh tim, có thể nghe ta nói mấy câu không?"

"Nói đi." Đỗ Duy cười khổ: "Ít nhất đời này ta chưa thấy qua chim cánh cụt
biết nói."

"Đầu tiên, nguyên lai chủ nhân của ta là Aragon, nhưng hắn đã để ta lại chỗ
này, sau đó đóng lại, bảo rằng muốn ta ngủ một giấc thật tốt. Hắn nói rằng hắn
sẽ chết sau khi rời đi, nhưng sau này người nào thả ta từ nơi này ra sẽ là chủ
nhân mới của ta." Chim cánh cụt nhìn Đỗ Duy, từ trong cái mỏ dài phun ra câu
nói văn vẻ này : "Mặc dù tên quái quỷ ngươi nhìn qua rất không có phong độ.
Cũng không giống như một thân sĩ ưu nhã, bất quá… ít nhất ngươi cũng đã thả ta
ra. Sau này ngươi sẽ là chủ nhân của ta."

"Cám ơn…" Đỗ Duy yếu ớt mím môi nói: "Vậy lát nữa, chủ tớ chúng ta có thể cùng
đi gặp Aragon."

"Khi người khác đang nói, tùy tiện ngắt lời là một loại hành vi rất không lễ
phép. Chẳng lẽ cho tới bây giờ không ai dạy cho ngươi thế nào là phong độ
sao?" Chim cánh cụt có chút bất mãn. Sau đó nó phát ra tiếng ho khan như con
người, rồi hắng giọng, tiếp tục nói với giọng đều đều: "Ta có thể cam đoan,
chuyện ngươi nói sẽ không phát sinh, lão rồng đó… ta nghĩ ta có biện pháp đối
phó."

Đỗ Duy không nói, hồ nghi liếc mắt nhìn con vật này.

Có lẽ… cũng có chút hy vọng?

Mặc dù chỉ là một con chim cánh cụt, nhưng ít ra cũng là vật mà Aragon lưu
lại… hơn nữa còn biết nói, lại có thể sống hơn một ngàn năm…, có lẽ là có bản
lãnh gì đó bất phàm?

"Ngươi… chẳng lẽ có ma pháp rất cường đại?" Đỗ Duy thận trọng hỏi.

"Không" Chim cánh cụt thở dài: "Ta là loài chim, mặc dù là một con chim ưu nhã
và biết nói, nhưng ngươi nghĩ rằng một con chim có thể thi triển ma pháp cường
đại không? Ta thích nghệ thuật, âm nhạc và hết thảy những gì cao nhã. Ma pháp…
mấy thứ vô dụng này, ta trước giờ chưa có học qua."

Đỗ Duy tiếp tục hỏi một cách nhẫn nại: "Vậy, chẳng lẽ vũ kỹ của ngươi rất
mạnh? Tỷ như cái gì Tinh Không đấu khí? Không chứ? Thần thánh đấu khí? Không
thể? Chẳng lẽ ngươi là Thánh kỵ sĩ? Không à? Vậy ngươi biết gì? Hàng long thập
bát chưởng? Quỳ hoa bảo điển? Hắc Long (Game : rồng đen)? Thần quy xung kích
(Kamejoko của Quy lão sư trong Bảy viên ngọc rồng)?... Đại khái cái gì ngươi
cũng không làm được? "

Đỗ Duy hỏi câu nào, chim cánh cụt cũng kiêu ngạo lắc đầu. Cuối cùng, Đỗ Duy
nổi cơn giận, chim cánh cụt mới dùng một loại ngữ khí cô đơn buồn bã chậm rãi
cất tiếng: "Những thứ ngươi nói đều là những cái mà kẻ thô lỗ dùng, cầm một
thanh kiếm múa may, toàn thân đầy mùi mồ hôi, rất không có nghi biểu phong độ!
Ta là động vật ưu nhã, thế nào lại có thể học mấy cái loại này? "

Đỗ Duy:"……….."

Trong khi một người một chim nhìn nhau không nói lời nào, thanh âm tựa như bùa
đòi mạng đáng sợ lại vang lên!

Tộc trưởng Long tộc! Tiếng cười của lão rồng vang vọng trong vách hang động,
tràn đầy đắc ý và sát khí: "Ha ha! Tiểu tử, ngươi rốt cục đã mở! Ngươi rốt cục
đã mở! Ngươi đã mở!"

Thanh âm chưa dứt, thân hình tộc trưởng Long tộc đã từ trong vách đá chậm rãi
hiện ra. Trên mặt y mang theo nụ cười vui sướng, ánh mắt chớp động hưng phấn,
khóe miệng cười lạnh mang theo sát khí nồng đậm!

Sau đó, vị tộc trưởng Long tộc này thấy được con chim cánh cụt, ngay cả lão
rồng cường đại cũng không khỏi ngây người ngẩn ngơ: "Đây là vật gì….."

Y sau khi sửng sốt một chút, lập tức buông tiếng cười lớn: "Ha ha ha! Aragon!
Bảo tàng hắn lưu lại nơi này chỉ là một con chim xấu xí như vậy?"

Chim cánh cụt tựa hồ có chút bất mãn, nó dùng thanh âm yếu ớt kháng nghị: "Xin
cho phép sửa lại cách nói của ngài. Tộc trưởng Long tộc tôn kính, ta không
phải là "loại chim xấu xí" gì đó! Ta là một con chim cánh cụt! Là loài động
vật ưu nhã nhất trên thế giới này!"

Tộc trưởng Long tộc đã mất đi lòng nhẫn nại, đâu có tâm tư để ý đến chuyện ấy.
Y giơ tay lên, mỉm cười nói: "Được rồi! Tiểu tử, như vậy giao kèo đã hoàn
thành! Trên người ta rốt cục cũng không còn cái gông nào! Hiện tại là lúc
chúng ta phải tính sổ rồi đấy! Aragon dùng quỷ kế làm ta chật vật một ngàn
năm! Bây giờ, hãy dùng mạng của ngươi bồi thường lại đi! À, tuy bên ngoài đồng
bọn ngươi đã trốn thoát… Hừ, ngươi dùng biện pháp gì để thông tri cho bọn họ?
Xem ra, ta cũng không thể xem thường ngươi a! Tiểu tử, tuy nhiên cũng không
ảnh hưởng gì, ta hiện tại giết ngươi trước! Sau đó ta lại ra ngoài truy đuổi
giết hết bọn chúng! Yên tâm, sẽ không bao lâu đâu! Nhưng mà ta sẽ xem xét lưu
lại ma pháp sư kia, mặc dù hắn cũng là loài người đáng ghét, nhưng ít ra cũng
có thể tính là một nửa bạn của ta."

Đỗ Duy thở dài.

Sự đã đến nước này, mình muốn chống lại đối phương cũng không còn cách nào.
Đối mặt với thực lực cường đại cơ hồ có thể sánh ngang với Aragon của tộc
trưởng Long tộc, Đỗ Duy nhận thấy mình không còn cơ hội nào.

Tộc trưởng Long tộc đã giơ tay lên, móng tay trên mỗi ngón tay y trong nháy
mắt biến dài ra, trở nên nhọn hoắt và sắc bén!

"Ta sẽ quẳng cái đầu ngươi xuống vực! Sau đó móc trái tim ngươi ra, đeo trên
người làm đồ trang sức!" Móng tay nhọn hoắt sắc bén như dao đã kề ở trên cổ Đỗ
Duy. Đỗ Duy thở dài, nhắm mắt chờ chết.

"Chờ một chút!" Chim cánh cụt đột nhiên dùng sức kêu lên một câu: "Tộc trưởng
đại nhân, xin cho phép ta nói mấy câu?"

Ánh mắt tộc trưởng Long tộc lấp loáng, y nhìn kĩ "loài chim xấu xí", nghĩ tới
con vật này dù sao cũng là Aragon lưu lại, có lẽ còn có lời gì đó giá trị…

"Trước tiên…" chim cánh cụt thở dài: "Từ trên góc độ mỹ học mà nói, ta đối với
việc ngài lấy trái tim người làm đồ trang sức – loại sở thích này mà cảm thấy
thương hại…" Nói đến đây, Đỗ Duy cảm giác được sát khí trên người Tộc trưởng
Long tộc bạo tăng lên vài phần.

"Sau đó…" Chim cánh cụt phát ra một nụ cười mỉm kì lạ: "Vị chủ nhân đầu tiên
của ta trước khi để ta ngủ yên đã cho ta biết. Người nói cho ta biết, sau khi
ta tỉnh lại, tộc trưởng Long tộc hơn phân nửa sẽ muốn giết chết chủ nhân mới
của ta…, nếu như gặp phải tình huống này, người lưu lại một biện pháp giải
quyết."

"Biện pháp giải quyết?" Tộc trưởng Long tộc cười lạnh: "Chẳng lẽ Aragon còn có
thể từ trong phần mộ xuất hiện, sau đó cùng ta quyết đấu sao?"

"Đương nhiên là không phải." Chim cánh cụt mỉm cười. Sau đó với thanh âm bình
tĩnh, nó tung ra một điều kiện khiến Tộc trưởng Long tộc tim đập thình thịch!

Vào giờ phút này, cánh tay ổn định của Tộc trưởng Long tộc đã run lên!

"Ngươi muốn biến lại thành mình rồng không? Vậy… ta nghĩ chúng ta có thể đàm
phán." Chim cánh cụt không hoảng hốt không vội vàng nói.


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #113