Aragon “đê Tiện” (thượng)


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 111: ARAGON “ĐÊ TIỆN” (THƯỢNG)

Cuối cùng, vòng qua vực sâu đáng sợ đó, đoàn người đi đến một cửa động.

Cửa động này và những nơi khác có chút khác nhau. Cái đầu tiên không giống
chính là: cửa động này đã được dùng nham thạch đóng kín. Ngoài ra trên mặt
nham thạch có thấp thoáng chạm trổ một cái huy chương của loài người. Đỗ Duy
chỉ nhìn một cái, đã nhận ra đây là huy chương của gia tộc Hoa Bụi Gai, cũng
chính là huy chương của Aragon.

Huy chương này Đỗ Duy chỉ là ở một số ít văn kiện mới thấy qua, bởi vì đế quốc
Rowland bây giờ, quốc kì của đế quốc mặc dù cũng là Hoa Bụi Gai, nhưng so với
huy chương ở trên cánh cửa sắt này có khác biệt rất lớn. Do sự thay thế của
dòng dõi hoàng thất đế quốc, từ thời kỳ sớm nhất của gia tộc Hoa Bụi Gai khi
chỉ có một dòng dõi của Aragon, sau này đã trở thành gia tộc dòng dõi của
huynh đệ y, rồi tiếp đến đổi thành nhà Augustine hiện giờ, huy chương hoàng
thất đã trải qua mấy lần thay đổi và sửa sang. Trên huy chương của gia tộc Hoa
Bụi Gai vào thời kỳ ban đầu đã được thêm vào con dấu in của rất nhiều các dòng
họ mà sau này đã trở thành hoàng thất.

Mà với sự học rộng, lắm tài của Đỗ Duy, một cái liếc mắt là nhìn ra được, trên
cửa sắt này chính là huy chương Hoa Bụi Gai thuần túy nhất thuộc về thời đại
Aragon vào thuở xa xưa của đế quốc Rowland.

Lão ma pháp sư mở ra cái hộp dài mà tộc trưởng Long tộc đưa cho, cầm lấy cái
"chìa khóa" dùng để mở bí thất này.

Điều làm cho mọi người ngạc nhiên chính là, cái được gọi là "chìa khóa" này,
không ngờ lại là một đoạn sừng đứt!

Nghĩ đến nửa chiếc sừng đứt nọ trên đỉnh đầu tộc trưởng Long tộc, Đỗ Duy lập
tức hiểu ra chuyện gì.

"Đừng có nhìn ta như vậy, chính ta cũng không nghĩ tới chìa khóa lại là cái
thứ này." Lão ma pháp sư một tay vuốt sống mũi, một tay cầm "chìa khóa", mồm
lẩm bẩm: "Khó trách… khó trách mà…"

Hai trăm năm trước, lão ma pháp sư từng đi đến nơi này tìm kiếm di sản mà
Aragon để lại. Chỉ là, lúc ấy lão còn chưa tìm được lời tiên đoán. Do đó, tộc
trưởng Long tộc bảo vệ nơi này tự nhiên đã không chịu để cho lão đi vào bí
thất, cũng chưa từng giao ra chìa khóa. Vì vậy, hai người còn đã đánh nhau một
trận, kết quả lão ma pháp sư không địch lại, chỉ có thể tiếc nuối mà rời đi.

"Muốn tộc trưởng Long tộc giao ra chìa khóa phải có hai điều kiện. Một cái
chính là phần giao kèo cùng với Long tộc, vật này lần trước tới đây ta đã có.
Đáng tiếc, điều kiện thứ hai không phù hợp, bởi vì ta không phải là "sứ mạng
giả" trong lời tiên đoán của Aragon." Lão ma pháp sư vừa cười, vừa lấy nửa cái
sừng rồng đưa cho Đỗ Duy: "Cầm đi, bí thất này chỉ mình ngươi có thể đi vào,
chúng ta đều không được."

Đỗ Duy cầm lấy nửa chiếc sừng đứt đó. Dưới ánh mắt cổ vũ của lão ma pháp sư,
hắn đi tới trước cửa hang động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm
cơm.

Nhìn huy chương Hoa Bụi Gai trên nham thạch trước mặt to vừa bằng cái chậu
rửa, Đỗ Duy cầm nửa chiếc sừng đứt, mò mẫm một hồi, nhưng vẫn không biết làm
cách nào sử dụng "cái chìa khóa" này.

Nếu nói cái này là chìa khóa, ít nhất phải có một cái lỗ khóa chứ?

Đỗ Duy nhịn không được mà càu nhàu.

Nhưng mà trên tảng nham thạch này, nào có lỗ khóa gì đâu?

"Làm thế nào sử dụng đây?" Đỗ Duy quay đầu lại hỏi một câu.

Lão ma pháp sư giương tay ra, trả lời rất thẳng thắn: "Ta không biết."

Không biết?

Đỗ Duy trợn trắng con mắt.

"Đúng, ta không biết." Lời nói của lão ma pháp sư khiến cho Đỗ Duy rất căm
tức: "Người là người trong lời tiên đoán, chỉ có ngươi mới có thể mở cánh cửa
này. Lời tiên đoán đã định sẵn vậy, ngươi chắc chắn có thể mở. Còn về mở như
thế nào, ta tin rằng ngươi hẳn sẽ có biện pháp."

Vậy cũng tính là trả lời à?

Đỗ Duy nén lửa giận lại, đưa tay lên tảng đá cẩn thận mò mẫm lần nữa. Khối
nham thạch bịt kín hang động này không theo quy tắc gì, bề mặt gồ ghề xù xì.
Duy nhất một chỗ rất nhẵn nhụi chính là huy chương Hoa Bụi Gai, cũng là nơi bị
người ta dùng kiếm gọt đi.

Khoan đã…

Đỗ Duy vuốt ve huy chương Hoa Bụi Gai, đột nhiên cảm giác mặt trên tựa hồ có
một miếng đá nhỏ gồ lên ngay chính giữa huy chương. Hắn nhẹ nhàng ấn một cái,
liền phát hiện ra khối gồ đó lập tức sụt vào trong, lộ ra…

Hai cái lỗ nhỏ!

Hai cái?

Đỗ Duy sửng sốt, nhưng trong tay chỉ có một "chìa khóa" mà!!

Hơn nữa, mô phỏng theo độ dày của chiếc sừng rồng đứt trong tay, có vẻ như
cũng không cắm vào được, kích thước không hợp a.

Tuy nhiên, Đỗ Duy dù sao cũng không phải là người câu nệ giữ mãi một lối nghĩ.
Hắn suy tư một hồi, thấp thoáng cảm giác thấy vị trí cùng khoảng cách của hai
cái lỗ nhỏ ở trên huy chương này, dường như giống đôi mắt của người….

Sau đó, dưới ánh mắt nhìn khó hiểu của mấy người phía sau, Đỗ Duy ghé đầu lại,
hai mắt dòm vào hai lỗ nhỏ trên huy chương…

Tiếp theo, phép mầu đã xảy ra.

Từ hai cái lỗ nhỏ ở trên huy chương đột nhiên bắn ra hai luồng ánh sáng chói
mắt. Hai chùm sợi ánh sáng này đâm thẳng vào hai mắt Đỗ Duy! Theo lý mà nói,
ánh sáng mạnh mẽ như vậy mà chiếu thẳng vào mắt, sẽ có thể khiến cho người
bình thường bị đui mù trong thời gian ngắn!

Nhưng mà hình như Đỗ Duy lại không có bất cứ cảm giác gì. Hắn chỉ cảm thấy
trong mắt đã tiếp nhận được luồng ánh sáng mãnh liệt. Tia sáng mặc dù rất
mạnh, nhưng dường như căn bản không hề gây khó chịu cho con mắt, ngược lại còn
cảm thấy rất êm dịu, rất thoải mái. Rất nhanh sau đó, giống như có cái gì nhen
nhóm lên một sức mạnh nào đó trong thân thể, Đỗ Duy cảm giác được ánh mắt mình
có thể đi qua hai lỗ nhỏ, trực tiếp dò vào bên trong nham thạch! Xuyên qua
rồi!

Sau khi nhìn qua được hai lỗ nhỏ, Đỗ Duy phảng phất như nhìn thấy cái gì đó…

Trong nháy mắt đấy, Đỗ Duy mơ hồ cảm giác được mắt mình nhìn thấy… ảo giác.

Là ảo giác đấy…

Trước mắt, từng bóng từng bóng người hiện lên, nhưng toàn bộ đều là những
người đàn bà mình biết và gặp qua… con bé ngốc nghếch nói lắp Vivian; mỹ nữ
băng tuyết bạo lực Joanna; một thân áo đỏ, tóc dài chân trần Semel ; kị sĩ
vinh dự đầu tiên thu nhận của mình - cô em đậm đà chân dài Roline (Nhược Lâm)…

Lần lượt từng mỹ nữ lóe qua trước mắt mình… Vì sao đều là đàn bà?

Trong lúc Đỗ Duy đang lạ lùng, phảng phất một tiếng nói nho nhỏ đã nhẹ nhàng
thọc vào trong lòng hắn: Ài, con mắt cám dỗ… thì ra Chris cho ngươi thứ này.

Không đợi Đỗ Duy tỉnh táo trở lại, hắn bỗng cảm thấy thân thể không còn…

Trong lúc này, mấy người đứng phía sau Đỗ Duy đều mở to hai mắt nhìn – đương
nhiên, ngoại trừ Medusa nữ vương. Thân thể Đỗ Duy giống như một khối băng
tuyết bị tan chảy vậy, cứ thế "tan" vào trong tảng nham thạch, nhanh chóng
biến mất không thấy đâu!

Đỗ Duy cảm thấy mình ở trong một mảng tối đen. Đúng vậy, hoàn toàn tối tăm,
không có lấy một tia ánh sáng nào.

Nhưng ngược lại, điều lạ thường chính là Đỗ Duy lại cảm thấy mình có thể nhìn
thấy rõ ràng mọi thứ chung quanh!

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như bản thân đã biến thành kẻ trời sinh
đã có đôi mắt nhìn được ban đêm vậy! Đỗ Duy cũng không biết tại sao phát sinh
tình huống này, nhưng hắn chắn chắn rằng, quá nửa là có quan hệ với luồng ánh
sáng chói vừa rồi chiếu vào mắt mình.

Đây là một con đường rất ngắn và nhỏ hẹp, ở đằng sau là một khối nham thạch to
--- Nhưng bản thân làm thế nào mà thông qua được khối nham thạch để vào đây?
Chính Đỗ Duy cũng có phần mê mụ.

Phía trước, phảng phất là một mảng sương mù kỳ lạ. Mảng sương mù này che lấy
hết thảy, không nhìn rõ bất cứ thứ gì…

Tiếp tục đi tới chăng?

Cảm giác bản năng của Đỗ Duy cho thấy mảng sương mù nọ tựa hồ mang theo mối
nguy hiểm rất mãnh liệt. Đây là một loại cảnh giác vốn có. Đỗ Duy suy nghĩ một
hồi, rồi hắn nhẹ nhàng lột chiếc mũ xuống, sau đó ném tới trong mảng sương mù…

Soạt!

Một thanh âm nhỏ bé mà lại rất rõ ràng. Chính vào lúc mí mắt Đỗ Duy đang hạ
xuống, cái mũ vừa chạm vào tầm của sương mù, đột nhiên trong không khí liền
xuất hiện vô số mũi nhọn, trong nháy mắt đã đem cái mũ đáng thương cắt thành
rất nhiều mảnh vụn nhỏ bé!

Mẹ kiếp! Đúng ra là nát như tương!

Đỗ Duy lại hít một làn hơi lạnh.

Ta nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục đi tới?

Đỗ Duy dĩ nhiên không muốn mình bị mảng sương mù này cắt thành thịt băm!

Đúng lúc này, sâu trong đáy lòng hắn lại một lần nữa vang lên thanh âm nọ:

"Ngươi có chìa khóa không?"

Chìa khóa?

Đỗ Duy nhịn không được nhìn dáo dác, nhưng không có cái gì ở hai bên cả, chỉ
có vách đá đen như mực. Hắn lấy hơi kêu lớn lên: "Ai? Ai vừa nói chuyện với
ta?"

"Ngươi có chìa khóa không?"

Đỗ Duy đề phòng nhìn về sương mù kia: "Chìa khóa? Ta có!"

Nói xong, hắn giơ cao tay lên, khua vẫy một nửa cái sừng rồng.

Tiếp theo lại không có thanh âm gì nữa. Đỗ Duy đợi một hồi cũng không có bất
cứ câu trả lời nào nữa. Thanh âm kỳ lạ kia cũng không thấy truyền đến nữa.

Cái chìa khóa?

Chìa khóa…

Đỗ Duy do dự một hồi, nhìn nửa đoạn sừng rồng đứt trong tay. Hắn cắn răng, sau
đó thử thăm dò đi lên phía trước vài bước…

Khi một đầu ngón chân chạm tới rìa của mảng sương mù, Đỗ Duy lập tức cảm giác
được trong sương mù ào ra một lực lượng mạnh mẽ! Rồi tức thì "soạt" một tiếng,
mũi giày của hắn liền bị cắt lìa! Còn may là chiếc giày rất lớn, mũi giày bị
mất đi, lộ ra năm ngón chân trần trụi. Đỗ Duy vội rụt chân lại, mắng to: "Cái
quái quỉ gì đây? Lão tử (bố mày) có chìa khóa! Nhưng mà chìa khóa này có tác
dụng rắm gì vậy!"

Chửi xong một câu này, Đỗ Duy liền hối hận!

Phảng phất như là mình đã khuấy động lên phản ứng gì đó của sương mù, sương mù
vốn cô đọng im lìm, bỗng hướng tới chỗ của Đỗ Duy mà tràn ngập đến!

Đỗ Duy hoảng sợ kêu lên một tiếng. Hắn vội vàng lui về phía sau, nhưng mà ở
trong con đường chật hẹp này, có thể chạy được bao xa đây? Chỉ trong chốc lát,
hắn đã lùi tới sát cạnh tảng nham thạch ở phía sau, không cách nào lùi thêm
được một bước nữa!

Mẹ kiếp! Đây rốt cuộc là di sản mà Aragon để lại, hay là một cái bẫy giết
người chứ!

Mắt thấy đám sương mù kia đã cuốn bay lên, Đỗ Duy thở dài một tiếng, con tim
cứng rắn lại, rồi nhắm mắt…

Thuận theo số trời vậy!

Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi khi Đỗ Duy mở mắt, lại phát hiện ra mình
cũng không có bị cắt thành thịt băm. Mảng sương mù nọ đã quấn mình vào trong,
chỉ là… trên nửa cái sừng rồng cầm trong tay lại phát ra từng vòng ánh sáng êm
ái. Ánh sáng đó bọc lấy Đỗ Duy vào trong nó, làm cho sương mù tràn ngập quanh
thân, nhưng căn bản không thể nào xâm nhập được vào trong cái vòng do ánh sáng
tỏa ra.

Dựa vào vòng ánh sáng, soi đường đi lên phía trước trong sương mù, Đỗ Duy thở
phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua cái sừng rồng tựa như cây đuốc trong tay. Hắn
ráng ổn định tâm thần, rồi tiếp tục đi vào trong…


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #111