Người đăng: tuannhi
CHƯƠNG 110: NỖI OÁN GIẬN CỦA TỘC TRƯỞNG LONG TỘC
"Lão cũng không làm được?" Đỗ Duy hít một hơi thật sâu.
"Ta?" Lão ma pháp sư cười cười: "Ta không làm được. Ít nhất trên thế giới này,
ta chỉ cho là có hai kẻ mà thực lực ma pháp có khả năng vượt qua ta. Một là
giáo hoàng bệ hạ của thần điện, người còn lại chính là chủ tịch tiên sinh của
ma pháp công hội."
Đỗ Duy vẫn chưa hiểu được ý tứ của lão ma pháp sư. Bạn đang đọc truyện được
copy tại TruyệnYY.com
Tuy nhiên sau đó lão ma pháp sư cười khổ, nói: "Hai kẻ mà ta vừa nói là ta
nghĩ "có khả năng" vượt qua ta. Còn vị tộc trưởng Long tộc này, theo ta biết
thì thực lực chắc chắn trên ta! Bởi vì vào lần ta đến hai trăm năm trước đã
từng cùng hắn động thủ một lần. Hắn gần như chỉ dùng phân nửa thực lực, mà đã
suýt chút nữa giết chết được ta. Ta nghĩ, nếu như không phải là trong tay ta
có giao kèo của Aragon với Long tộc, thì hai trăm năm trước ta đã chết ở nơi
này rồi!"
Mọi người còn đang nói, thanh âm của tộc trưởng Long tộc đã từ trong hang động
đã truyền lại.
"Ngươi quá khiêm tốn rồi, bạn của ta."
Lúc này vị tộc trưởng đã trở lại, trong tay hắn có cầm một cái hộp hẹp dài,
chầm chậm đi tới, mỉm cười nói: "Ta phải sửa lại hai cái sai lầm của ngươi.
Thứ nhất, người khác ta không biết, nhưng ta cho rằng thực lực của vị chủ tịch
công hội ma pháp sư tuyệt đối không bằng ngươi. Thứ hai, thực lực của giáo
hoàng bệ hạ Thần điện không phải là "có thể" trên ngươi, mà là chắc chắn mạnh
hơn ngươi."
"Ngươi làm thế nào mà biết được?" Đỗ Duy đặt câu hỏi.
"Bởi vì ta đã đi qua thế giới loài người các ngươi… Hóa thân thành hình dáng
như thế này, mà đi du lịch thế giới nhân loại, học tập văn minh và văn hóa của
các ngươi… Bởi vì ta tò mò, rốt cuộc thế giới loài người các ngươi là thế nào,
mà không ngờ có thể sinh ra một kẻ mạnh như Aragon kia! Mỗi một trăm năm ta
lại đi vòng quanh thế giới loài người một lần, nhưng mỗi một lần ta đều thất
vọng! Vì rằng, cho dù gần như là chủng tộc đông đúc nhất: loài người, cũng
không có xuất hiện thêm một kẻ mạnh nào như Aragon nữa." Tộc trưởng Long tộc
cười nhạt, nói: "Chủ tịch tiên sinh của công hội ma pháp sư, giáo hoàng bệ hạ
của Thần điện ta đã từng bí mật khiêu chiến bọn họ. Do đó, ông bạn già của ta,
ngươi không cần nhún nhường, ta nghĩ là trong bảng xếp hạng ma pháp sư của thế
giới loài người, thực lực của ngươi tuyệt đối có thể đứng thứ nhất… nếu như
giáo hoàng không rời khỏi Thần điện."
Nói rồi, hắn tiện tay quăng cái hộp lên mặt đất, giọng nói dần dần lạnh lại:
"Được rồi! Hãy cầm lấy chìa khóa đi, bạn già của ta ! Ngươi đã biết bí thất ở
chỗ nào mà! Mở nó ra, lấy những thứ ở trong đó rồi rời khỏi lãnh địa của ta!
Ít nhất có một chuyện ngươi đã nói đúng: Ta, vẫn luôn chán ghét loài người!
Nhất là Aragon tên tiểu nhân đê tiện đó!"
Nói xong, tộc trưởng Long tộc hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Ngay lúc y "hừ" một tiếng thì Đỗ Duy bỗng cảm giác thấy thanh âm nọ chui vào
trong tai, phảng phất như có một bàn tay vô hình tàn nhẫn bóp lấy trái tim của
mình, sau đó huyết dịch toàn thân dường như trào lên!
Thanh âm nọ giống như một nhát búa nặng trịch vậy!
Trong nháy mắt mặt mày Đỗ Duy trở nên trắng bệch, sau đó trước mắt tối sầm
lại, thiếu chút nữa đã xỉu! May mắn, lão ma pháp sư vẻ mặt nghiêm túc đỡ lấy
Đỗ Duy, bàn tay y đặt lên hậu tâm (sau lưng) của hắn, rồi thì một tia hào
quang ma pháp hệ ánh sáng đã bao chùm lấy hắn. Đỗ Duy hít thật sâu một hơi mới
thấy nhẹ nhàng trở lại.
Nhưng ngay sau đó, Hussein đằng sau đột nhiên biến sắc mặt. Vị kị sĩ kiêu ngạo
này há miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Sắc mặt kị sĩ bàng hoàng. Hắn nhìn về cửa động nơi tộc trưởng Long tộc vừa
biến mất, nghiến răng nói: "Đấy… là cái gì?"
"Là ma pháp tiếng rồng." Lão ma pháp sư thở dài. "Hắn đã nương tay rồi đó."
"Tại sao nàng ấy không sao cả?" Đỗ Duy chỉ về Medusa nữ vương đang lẳng lặng
đứng ở đằng kia.
"Bởi vì vị tộc trưởng chỉ chán ghét loài người." Lão ma pháp sư cười khổ. Lão
liếc bộ mặt giận dữ của Hussein một cái: "Hussein! Đừng hy vọng bây giờ ngươi
có thể khiêu chiến hắn! Hãy tin ta đi, cho dù ngươi đã là Thánh kỵ sĩ, chênh
lệch thực lực so với hắn vẫn còn rất xa!"
Ma pháp tiếng rồng mà vị tộc trưởng Long tộc trước khi đi đã thi triển ra một
chút quả nhiên lợi hại. Dưới sự xoa dịu bởi phép thuật hệ ánh sáng của lão ma
pháp sư, khí huyết đang sục sôi trong lồng ngực cùng với tâm thần của Đỗ Duy
mới từ từ êm dịu trở lại. Còn Hussein, sau khi ói một ngụm máu, thì đã coi đó
là một sự nhục nhã lớn. Nếu không phải là lão ma pháp sư nhắc nhở, thì e là vị
kị sĩ rất đỗi kiêu ngạo này hiện giờ đã đi kiếm tộc trưởng Long tộc mà quyết
đấu rồi.
"Xem ra vị tộc trưởng Long tộc này cũng không rộng lượng gì cả." Đỗ Duy cười
khổ: "Chính vì năm xưa, Aragon tài đè Long tộc, đã khiến cho bọn chúng mất hết
mặt mũi. Cho nên hắn mới căm thù Aragon như vậy, kết quả giận lây luôn cả
chúng ta?"
Lão ma pháp sư nhíu mày, thấp giọng nói: "Ta đã từng nói qua với ngươi, vị tộc
trưởng này là một kẻ phức tạp. Ngoài miệng hắn nói rằng căm ghét nhất là
Aragon, thật ra ta thấy, trong lòng hắn không chỉ oán giận y, mà còn có một sự
tôn kính vi diệu. Dù sao Aragon cũng là loài người duy nhất chiến thắng một
cách ngay thẳng được tộc trưởng Long tộc. Cũng chính vì cõi lòng rắc rối như
vậy, hắn mới kín đáo đến thế giới loài người du lịch đó."
Nói xong mấy chuyện này, lão ma pháp sư lớn tiếng bảo: "Tốt rồi, không lãng
phí thời gian nữa, chuyện chính chúng ta cần làm gấp hơn! Đi theo ta, chúng ta
đi nhìn xem bí thất mà Aragon lưu lại ở chỗ này!"
Lập tức, mọi người theo lão ma pháp sư ra khỏi đại điện. Lão già có vẻ rất
thuộc đường nơi này, sau khi qua khỏi một cửa động, bên trong đối mặt với vô
số ngách rẽ, nhưng lão không hề chần chừ mà dẫn theo mọi người rẽ trái ngoặt
phải. Dọc đường đi, khiến cho Đỗ Duy ngạc nhiên chính là bọn họ thấy được
nhiều thứ "đồ vật" lạ lẫm.
Ngay khi đi ngang qua con đường trong hang động (Tác giả: Nói thật, Đỗ Duy
thậm chí hoài nghi mình liệu có đi nhầm vào hang chuột hay không. Bên trong
hang động của Long tộc này bốn phương tám hướng thông suốt, khắp nơi đều là
ngõ rẽ), có những bệ nham thạch nhấp nhô cao thấp. Những nham thạch này đều là
những đá sắt chỉ có ở Thần sơn. Mà trên những vấu sắc nhọn ở bệ đá đó có gắn
to nhỏ những cái... đầu lâu!
Là đầu lâu, hơn nữa hình mẫu khác nhau. Càng khiến người ta khó mà hiểu được
chính là, hình như các đầu lâu này không có cái nào là thuộc về loài người!
Trên những góc cạnh bén nhọn giống như đã chọc thủng lên trên này, những đầu
lâu đó có đủ loại kiểu dáng, có cái còn đội loại mũ sắt lạ lùng, nhưng điểm
giống nhau là: Đỗ Duy nhìn ra được, những đầu lâu này dường như đều đã bị vặn
sống vậy!
Không biết chúng đã trải qua bao nhiêu năm tháng, may mắn là ở nơi này không
khí lạnh mà khô, cho nên các đầu lâu này tuy đã khô cong, nhưng cũng không có
mục rữa, vẫn còn gượng nhìn ra được mặt mũi vốn có của chúng!
Vì vậy, Đỗ Duy thấy được những điều này:
Đầu lâu của những thứ này so với của người thường lớn hơn ba bốn lần. Từ ngũ
quan của khuôn mặt cùng hình dáng khung xương mà nhìn, dường như giống với
loài động vật nào đó thuộc họ nhà mèo, còn có những lằn vân mờ nhạt sót lại
trên làn da khô quắt của chúng… Miệng và mũi dẹt phẳng, ngoài ra, đôi tai nằm
trên đỉnh đầu… Điều đáng sợ chính là cái vấu nhọn từ dưới cổ xuyên lên rồi thò
ra khỏi miệng chúng, khiến cho cảnh tượng này đặc biệt kinh khủng!
Còn những cái khác, miệng nhô dài ra, nhưng nhìn không thấy rõ ràng cái mũi,
chỉ là phía trên cái miệng có hai cái lỗ nhỏ, chắc là lỗ mũi để hít thở. Tai
nhỏ lạ thường… Nhìn từ trên hình dáng lại giống động vật nào đó của loài trâu
ngựa.
Còn có đầu lâu có quai hàm giống với của cá sấu, chiếm đến hai phần ba xương
sọ. Hàm răng phân bố ở hàm trên hàm dưới sắc bén khác thường… Dù sao đi nữa,
loài người dứt khoát không thể có loại răng như vậy!
Nhìn mấy cái đầu lâu này, lại liên tưởng đến dưới chân núi thấy được những cái
xác ướp không đầu, Đỗ Duy không khỏi cảm thấy thót lên trong lòng! Những đầu
lâu này trải qua không biết bao nhiêu năm mưa nắng, da thịt quăn queo, dù rằng
không hề mục rữa, nhưng nhìn lên cũng cực kỳ đáng sợ. Đặc biệt là có vài cái
mí mắt còn chưa khép, lồ lộ ra ánh mắt trống rỗng mờ mịt…
Đương nhiên, cũng có những cái nhìn rất giống loài người. Những đầu lâu này
khá nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn rất nhiều của loài người bình thường. Từ kích cỡ
đầu, Đỗ Duy phỏng đoán vóc người của chủng tộc này ước chừng thấp bé gầy gò
hơn con người một chút. Nhưng hình dáng của 'chúng nó' lại là những cái sọ
nhìn "thuận mắt" nhất trong nhóm. Dù cho đã phong hóa đến khô héo, nhưng mặt
mũi chúng vẫn còn khá sống động. Từ đường nét ngũ quan mà suy, hiển nhiên rất
xinh xắn, tỉ lệ cân đối. Chỉ là đôi vành tai của chúng dài và nhọn…
"Đây là tinh linh tộc." Lão ma pháp sư ở đằng sau nhắc nhở rất đúng lúc, giọng
nói của lão trầm thấp: "Mấy cái lớn đó là tộc người thú."
"Lão biết chúng?" Đỗ Duy quay đầu nhìn lão ma pháp sư.
"Ừ, chúng là những chủng tộc bị lưu đày." Lão ma pháp sư thấp giọng nói.
"Những chủng tộc bị lưu đày", Đỗ Duy trong lòng thầm nhắc lại câu này, rồi
chậm rãi đi qua mấy nham thạch sắc nhọn có gắn đầu lâu.
Nhưng đi tới phía trước, cái khiến cho hắn kinh ngạc chính là, khi đi hết con
đường, không ngờ lại là một cái vực sâu nhìn không thấy đáy!
Vực sâu này chính nằm trong lòng Thần sơn, gờ đá bốn phía rất nhỏ hẹp. Nhưng
từ vị trí Đỗ Duy đứng nhìn ra xa về phía trước mặt, lại có thể thấy một cái
hang động rất lớn, rồi có cả một khối nham thạch nhô lên duỗi thẳng ra đến bên
trên vực thẳm, hình thành lên một cái bục nền to lớn.
Bên dưới vực thấp thoáng có tiếng gió rít gào, còn dẫn lên một dòng khí đen
dày đặc lượn quanh. Trong tiếng gió hình như có trộn lẫn với tiếng gào rú than
vãn nào đó, khiến cho người nghe không khỏi phải rợn tóc gáy!
"Đây là một cái hiến tế đài." Lão ma pháp sư chỉ về nham thạch lồi lên ở phía
trước mặt của vực thẳm, cười nói: "Đó chính là tế đài. Long tộc đem đầu lâu
của những kẻ bị bắt rồi bị giết chết đặt ở chung quanh vực sâu, cắm trên những
tảng đá. Sau đó cứ mỗi một trăm năm lại tiến hành một lần hoạt động hiến tế.
Bọn chúng lấy xuống những đầu lâu từ trên các tảng đá đó, sau khi làm một nghi
thức, sẽ quăng chúng vào trong khe núi này… Kế đó, hướng tới một trăm năm tiếp
theo, trong khoảng thời gian đó, bọn chúng sẽ lại giết chết những kẻ mạnh của
các chủng tộc bị lưu đày mưu đồ trở về từ mạn bắc, rồi lại đem đầu lâu của họ
gắn lên những cái vấu. Đợi đến hoạt động cúng tế tiếp theo, lại vứt vào trong
vực sâu."
"Làm như vậy thì có ý nghĩa gì?" Đỗ Duy không hiểu được.
"Sứ mệnh của long tộc là canh giữ nơi này! Sứ mệnh này tồn tại không biết bao
nhiêu năm rồi! Thậm chí từ trước thời Aragon, Long tộc đã ở tại chỗ này! Ngươi
nghĩ xem, sứ mệnh như vậy, nói là canh giữ, nhưng trên thực tế còn không phải
là một loại "giam giữ" đối với Long tộc sao? Chẳng phải là ngang với trói buộc
mãi mãi Long tộc ở nơi này ư? Như thế so với tù phạm có gì khác nhau đâu? Cho
nên, năm đó khi Long tộc nhận lãnh sứ mệnh mà thần linh ban cho, cũng không
phải là sẵn sàng tình nguyện gì. Vì vậy, thần linh đã để cho bọn chúng một tia
hi vọng… một tia hi vọng thoát khỏi sứ mệnh này, một điều kiện hoàn thành sứ
mệnh."
"Điều kiện gì?"
Ánh mắt của lão ma pháp sư rất quỷ dị, nhìn thoáng qua vực sâu khôn lường dưới
chân một cái, lắng nghe từng trận tiếng gió bên dưới truyền lại. Lão thấp
giọng nói: "Thần linh cùng Long tộc ước định: nếu như có một ngày, khi những
đầu lâu của các chủng tộc tội ác mà chúng quăng xuống đủ để lấp đầy vực sâu
này, thì sứ mệnh của Long tộc đã hoàn thành! Sau đó, Long tộc có thể sinh sống
tự do! Không cần phải tiếp tục chịu sứ mệnh trói buộc nữa!"
Dùng đầu lâu để lấp đầy vực sâu này… Đỗ Duy nhìn về phía trước, thấy bên dưới
tối đen như mực, sâu không thấy đáy --- Phải dùng bao nhiêu đầu lâu đây?!