Trong Hang Động Của Long Tộc (hạ)


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 109: TRONG HANG ĐỘNG CỦA LONG TỘC (HẠ)

Con rồng choáng váng!

Sau đó, nó bắt đầu ra sức bấm ngón tay, rồi ngón tay không đủ dùng thì lại đếm
ngón chân. Nhưng mà, rất nhanh đến cả ngón chân cũng thiếu. Nhìn ánh mắt của
nó như là rất muốn mở miệng mượn luôn cả ngón của Đỗ Duy vậy…

Nhìn con rồng lớn đó vụng về đếm ngón tay ngón chân, dáng vẻ khổ sở, Đỗ Duy
nhịn cười: "Thế nào? Tính không ra sao?"

"…… " Con rồng thình lình nổi giận: "Đây là sự dối trá! Không thể nào! Câu hỏi
như vầy làm sao có thể tính ra được! Hơn nữa… hơn nữa… nếu đếm đến buồng thứ
một ngàn, bên trong phải chứa một ngàn người! Nơi nào có cái buồng lớn như
vậy!"

"Có chứ! Cung điện loài người chúng ta, đừng nói chứa một ngàn người, cho dù
chứa một vạn người cũng không có vấn đề gì." Đỗ Duy cười hì hì: "Thị vệ trưởng
đại nhân tôn kính, rốt cuộc ngài có thể trả lời được hay không?"

"Cái này… cái này căn bản không phải là câu hỏi! Đấy là sự lừa dối! Không có
ai có thể tính ra được! Ít nhất phải thời gian một năm mới có thể đếm rõ ràng
được!" Con rồng lớn có phần thẹn quá hóa giận: "Chính ngươi cũng trả lời không
nổi câu hỏi này! Dựa vào cái gì mà lại hỏi ta!"

Đỗ Duy cũng không thèm cãi cọ với nó, mà cười hì hì, nói: "Thật sao?"

Sau đó hắn nhoài người ra mặt đất, viết nguệch ngoạc vài cái lên đấy, sau đó
ngẩng đầu lên nói ra lời giải: "Cả thảy là 500500 người!"

"500500??" Con rồng mồ hôi đầy đầu, sau đó nó liều mạng ngẫm nghĩ một chốc,
rồi lớn tiếng kêu lên: "Ta không tin! Ngươi làm sao có thể tính được! Chắc
chắn là ngươi nói bậy!"

Đỗ Duy nghiêm mặt: "Đề mục ta đã ra, chính ta cũng đã nói lời giải. Chỉ có
ngươi trả lời không được… rồi thì, ngươi lại muốn chối sao? Chẳng lẻ đây chính
là lòng tự trọng của Long tộc ư?"

"……" Con rồng nghẹn họng, nó tức giận rống to một tiếng, không cam lòng gào
lên: "Được rồi! Loài người mánh mung, coi như ngươi thắng!! Coi như ngươi
thắng đó! Ngươi có thể đi vào!!"

Sau đó, con rồng hung hăng nhìn chằm chằm lão ma pháp sư: "Bây giờ, sẽ là
ngươi! Lần trước ngươi lừa ta một chập, lần này ngươi đừng nghĩ lại gạt được
ta nữa!"

Lão ma pháp sư cười hớn hở nhìn con rồng: "Sẵn sàng rồi phải không? Vậy chúng
ta sẽ bắt đầu… lần này đầu bài ta ra rất dễ, chúng ta chơi oẳn tù tì nhé, đây
là một trò chơi đơn giản nhất của loài người: kéo, búa, bao."

Sau đó, lão ma pháp sư khoa tay múa chân nói qua về luật lệ. Lão cười dửng
dưng: "Nói thật, ta nghĩ là ngươi không thể thắng ta, cho nên ta vì ngươi giảm
độ khó đi một chút, chúng ta oẳn tù tì mười lần, chỉ cần ngươi có thể thắng ta
một lần thôi! Thì tính là ngươi được! Ổn chứ? Nếu không, ngươi phải để ta
qua."

Kết quả…

Kết quả không cần nói cũng biết.

Đỗ Duy vốn còn tưởng bản thân mình đã rất xấu xa, dùng hiểu biết về số học của
loài người kiếp trước đi bắt nạt một con rồng, không ngờ rằng lão già nầy còn
đáng khinh hơn cả mình!

Kéo, búa, bao?

Đỗ Duy sắp buồn cười đến vỡ bụng rồi.

Móng vuốt của rồng vốn chỉ có hai cái ngón! Chỉ hai ngón thôi!

Nói cách khác, nó đưa hai ngón tay ra tức là kéo, mà nó nắm chặt ngón tay lại
tức là búa. Nhưng dù thế nào thì nó mãi mãi không có cách nào đưa ra được
"bao".

Lão ma pháp sư cũng không muốn chậm trễ, một hơi ra mười lần búa, làm con rồng
lớn cáu bẳn kêu to oa oa.

"Này, chúng ta thắng hai lần rồi! Ngươi nên mở cánh cửa này để chúng ta đi
vào." Đỗ Duy kêu lên.

Con rồng lớn thở dài bất lực, sau đó thân thể khổng lồ đi tới bên cánh cửa
sắt. Nó dùng sức xoay cái tay quay, rồi nghe thấy tiếng lách cách hùng hậu
truyền lại, dây xích đang chuyển động, cửa sắt chậm rãi được kéo lên…

"Vào đi!" Tới phút chót, con rồng vẫn còn chút hậm hực nhìn lão ma pháp sư
cùng Đỗ Duy một cái: "Lần sau! Lần sau ta sẽ không thua cho các ngươi đâu! Ta
muốn xin tộc trưởng một điều, ta phải đến thế giới loài người học tập khôn
ngoan!"

Sau khi bọn người Đỗ Duy đi vào cửa sắt, phía sau thỉnh thoảng còn vang đến
tiếng gầm cáu kỉnh của con rồng nọ.

"Gã đó là chiến sĩ số một của Long tộc, tuy vậy hắn lại thích nghịch ngợm một
chút." Lão ma pháp sư mỉm cười: "Lần trước tới đây, ta cũng đã đùa bỡn nó một
phen, cũng rất thú vị."

"Thật ra ta thấy nó rất đáng yêu." Đỗ Duy nhún nhún vai: "Nhưng, Long tộc cùng
loài người đọ trí tuệ, xem ra đầu óc của nó đúng là không được dùng thật tốt."

"Chỉ là đùa vui thôi." Lão ma pháp sư cười nói: "Cho dù nó thật sự làm ẩu
không cho chúng ta đi vào, cuối cùng thì tộc trường vẫn sẽ gặp chúng ta. Nhưng
mà, tốt nhất là chúng ta đối với nó nhún nhường một chút, mặc dù nó thích
nghịch ngợm nhưng về mặt thực lực thì tuyệt đối là một kẻ đáng sợ. Nếu ngươi
sau này còn muốn cùng Long tộc gặp gỡ, tốt nhất là vỗ về nó tốt một chút."

"Sau này?" Đỗ Duy nhíu mày.

Tuy nhiên, lão ma pháp sư lại không tiếp tục nói nữa.

Sau khi xuyên qua cửa sắt, hang động lại có một đường đi xuống.

Ở trên vách đá hai bên hang động có rất nhiều khe nứt nhỏ. Trong mỗi khe nứt
đều lấp lánh ánh rạng rỡ của đá quý, cũng không biết đã cất giấu bao nhiêu của
cải. Đỗ Duy thở dài, xem ra truyền thuyết là thật rồi, thói quen của Long tộc
là thích những thứ sáng loáng.

Bề rộng của hang động đang thu nhỏ lại, càng đi vào càng hẹp dần. Sau khi đến
đoạn cuối, đi ra khỏi con đường, lại phát hiện trước mặt đã đến một nơi hình
vòm tròn kiểu như đại điện.

So sánh với kiến trúc của loài người, đại điện này giản dị hơn nhiều, thậm chí
so với cung điện trước kia của Medusa còn mộc mạc hơn. Bên trong một cái hang
động lớn trơ trụi như vậy, ngẩng đầu không thấy mặt trời, trên cách bức vách
xung quanh thì dát đá quý sặc sỡ hoa hòe hoa sói.

Mà khiến cho Đỗ Duy ngạc nhiên chính là ở giữa đại điện có một cái ghế! Thước
tấc lớn nhỏ không sai biệt lắm với đồ của loài người. Bạn đang đọc truyện được
lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Trên ghế, một gã đang ngồi. Đó là một kẻ đã hóa thân thành hình người, thân
thể y không khác mấy với con người bình thường.

Khuôn mặt mọc đầy râu ria, trên người cũng không có mang bất cứ trang sức gì,
chỉ đơn giản một bộ áo choàng.

Thứ duy nhất có thể làm nổi bật lên thân phận Long tộc của y cũng chỉ có đôi
sừng dài vươn lên trên đỉnh đầu … Tuy vậy, khiến cho Đỗ Duy không ngờ chính là
một cái sừng trong đó chỉ còn lại một nửa, giống như là bị cái gì đó chém đứt
lìa rồi.

"Bộ áo choàng này vốn là ta đưa cho y." Lão ma pháp sư thấp giọng nói một câu
vào tai Đỗ Duy, sau đó buông tiếng cười to, giơ tay ưỡn ngực đi nhanh tới:
"Ông bạn già, đã hai trăm năm rồi, chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt!"

Nhưng tộc trưởng Long tộc lại không tỏ ra hân hoan như lão ma pháp sư. Y bất
đắc dĩ hừ một tiếng, từ trên ghế đứng lên ngáp một cái: "Ài, cuối cùng lại gặp
ngươi, cuộc sống nơi này nhàm chán như vậy, có thể gặp một tên thú vị như
ngươi ít nhất cũng là một chuyện không tệ. Được rồi, nói cho ta biết, lần này
ngươi đến mang cho ta tin tức hay ho gì?"

Con rồng hóa thành người này đi đến trước mặt, nhưng Đỗ Duy lại không thể cảm
nhận được khí tức gì trên người y… Thậm chí ngay cả loại oai rồng áp bức của
Long tộc đối với loài người cũng không có!

Y giống như một kẻ không hề có oai thế gì, tuy vậy chỉ cần ngươi dùng sức cảm
ứng thăm dò một chút sẽ phát hiện ra khí tức của nó sâu xa tựa như biển rộng!
Ngươi sẽ nhận thấy là ngươi không cảm ứng được cái gì.

Ngay cả bề ngoài của y cũng rất bình thường, nếu không phải trên đỉnh đầu có
đôi sừng, thì y gần như là một người không thể bình thường hơn, không có bất
cứ một chỗ nào gây chú ý.

Rồi cả cặp mắt của y cũng không có chút sắc thái gì, hai mí mắt ủ rũ, nhìn như
kẻ có hơi mà không có sức vậy.

Đỗ Duy không có thói quen xấu là trông mặt bắt hình dong, nhưng nhìn thấy một
lão già bình thường đến mức thảm hại như vậy, không ngờ lại là tộc trưởng Long
tộc, trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Hắn nhịn không được mà biểu lộ ra ngoài
mặt.

"Ông bạn già." Lão ma pháp sư ho khan một tiếng: "Lần này ta đến là vì hoàn
thành một cái giao kèo cùng Long tộc… Ta đã tìm được người mở được cái bí thất
bên trong nơi này!"

Nghe xong câu đó, trong ánh mắt dưới đôi mi ủ rũ của tộc trường Long tộc lóe
lên một tia sáng lạ lùng! Lập tức ánh mắt của y rơi lên thân mấy người Đỗ Duy
ở đằng sau lão ma pháp sư.

Sau đó y nở nụ cười, nhưng mà nụ cười có chút cổ quái: "Ồ? Ngươi tìm được rồi
sao? Là một trong mấy vị đồng bạn mà ngươi đem đến này ư? Là vị Medusa nữ
vương xinh đẹp? Hay là vị Thánh kỵ sĩ kiêu ngạo này? À, để ta xem nào… chẳng
lẽ là vị thiếu niên trẻ tuổi này ư?"

Nó nói một câu rất bình thường nhưng lại khiến cho Đỗ Duy lập tức không dám
tiếp tục coi nhẹ vị tộc trưởng này nữa!

Cứ như là y chỉ đơn giản liếc mắt một cái là liền nhìn ra được thân phận thực
sự của Medusa nữ vương! Thậm chí còn xem thấu được thực lực của Hussein!

Lão ma pháp sư ngập ngừng một chút, quay đầu nhìn Đỗ Duy: "Ngươi qua đây đi."

Đỗ Duy theo lời đi lên vài bước. Tộc trưởng Long tộc liếc mắt đánh giá Đỗ Duy
một cái, trong ánh mắt y mang theo một nét khác lạ: "Ồ, vị thiếu niên quý tộc
này chính là người mà ngươi tìm được sao? Trên người hắn đúng là có khí tức
của ác ma, tuy vậy thực lực của hắn quá yếu kém… Ngươi chắc chắn hắn có thể
rút ra được thứ mà Aragon để lại chứ?"

Khi tộc trưởng Long tộc đánh giá Đỗ Duy, loại ánh mắt đó khiến cho Đỗ Duy rất
không thoải mái. Ánh mắt kẻ kia nhìn như rất bình thường, nhưng Đỗ Duy lại
phảng phất có một loại cảm giác như đang trần truồng đứng trước mặt y… Chỉ một
cái liếc mắt như vậy đã hoàn toàn nhìn thấu được mình!

"Được rồi! Ta đi lấy 'chìa khóa', nhưng nếu lần này vẫn còn mở không ra cánh
cửa đó. Vậy ngươi nên hiểu được kết quả đi." Tộc trưởng Long tộc nói một câu
rất bình tĩnh.

Sau đó, y không thèm để ý tới mọi người, xoay người rời đi, tới phía sau đại
điện, tùy ý đi vào một cái con đường trong đông đảo các cửa động.

Lão ma pháp sư đợi tộc trưởng Long tộc rời đi, lão xoay người nghiêm túc nhìn
Đỗ Duy: "Ngươi vừa rồi làm sao vậy? Hình như ngươi có phần lơ đãng?"

Đỗ Duy không nói gì.

Lão ma pháp sư hít một hơi thật sâu: "Có phải là bề ngoài của tộc trưởng Long
tộc này khiến cho ngươi có chút thất vọng hay không? Có phải là trông y không
có chút nào giống như một vị tộc trưởng Long tộc?"

Đỗ Duy ngẫm nghĩ: "Ta chỉ thấy kỳ lạ."

"Thu lại cái sự kỳ lạ của ngươi đi!" Giọng nói của lão ma pháp sư nhiêm nghị:
"Đỗ Duy, ta mong là ngươi… Không, không phải trông mong, mà là yêu cầu ngươi!
Ta yêu cầu ngươi lúc đối mặt với y phải giữ vài phần kính trọng! Ta không phải
đang nói giỡn, bởi vì y chắc chắn không phải là một kẻ dễ chọc vào!"

Đỗ Duy lập tức gật đầu: "Đương nhiên, tộc trưởng Long tộc, làm sao có thể là
một kẻ dễ chọc được, ta hiểu được mà."

"Ngươi hiểu được là tốt nhất." Lão ma pháp sư quay đầu nhìn thoáng qua cửa
động mà tộc trưởng Long tộc vừa đi vào, sau đó thấp giọng nói: "Ta cần phải
nói cho ngươi biết, gã đó là một tên điên, đừng tưởng rằng tính khí y rất tốt.
Nhỡ mà y trở mặt thì không ai có thể ngắn chặn được, ít nhất nơi này không có
người có thể! Hơn nữa, gã đó rất chán ghét loài người, chúng ta tốt nhất không
nên chọc giận y."

Dừng một chút, lão ma pháp sư lại nói: "Các ngươi thấy cặp sừng trên đầu y
không? Trong đó có một cái bị chém gãy một đoạn."

Đỗ Duy và Hussein cùng gật đầu.

"Đó là bị Aragon xén đứt đấy!" Lão ma pháp sư lạnh lùng nói: "Nhưng cái ta
muốn nói cho các ngươi chính là, có lẽ y là kẻ duy nhất đã từng cùng Aragon
giao thủ mà còn sống trên thế giới này! Hơn nữa, năm đó ngay cả thực lực cường
mạnh như Aragon, cũng không có khả năng giết chết y! Y là một kẻ cổ quái, nếu
nhỡ y lật mặt, thì sẽ không có ai ngăn được y, ít nhất thì nơi này không có
người như vậy!"


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #109