Con Đường Núi Khúc Khuỷu


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 106: CON ĐƯỜNG NÚI KHÚC KHUỶU

Thần sơn?

Long tộc?

Vệ sĩ?

Thành lũy ngăn cản sự liên hệ giữa thế giới loài người và thế giới khác bên
ngoài?

Mang theo một bụng đầy nghi vấn, lão ma pháp sư đã tiên phong sải bước đi lên
trên cùng của đội ngũ.

Lần này, lão từ trong chiếc bao thần kì trong ngực mò ra được một cái bọc vải
thật lớn, cũng không biết là loại vải gì, mở ra trông rất tả tơi, lại giống
như là một mặt ngọn cờ.

Lão ma pháp sư cứ như thế nâng mặt cờ lên cao, bước những bước lớn ở hàng đầu
của đội ngũ.

Đoàn người đi ở trong vùng tuyết một lát, nhưng rất nhanh sau đó, xa xa trên
Thần sơn đám rồng đang quây tròn đã phát giác ra có người ngoài tới gần.

Sau một chuỗi tiếng rồng ngâm vang dội, những điểm đen trên trời cao đã lập
tức rời khỏi Thần sơn, hướng về phía nhóm người của Đỗ Duy.

Càng bay càng tới gần, cuối cùng thì những điểm đen phía xa trong bầu trời mặt
mũi đã trở nên rõ ràng hơn!

Đó đích xác là rồng.

Đỗ Duy đã thấy qua rồng, hơn nữa còn vào không lâu trước. Nhưng rất hiển
nhiên, một đám rồng này hiện giờ phải đối mặt này so với hai con rồng nuôi của
Vivian và Joanna (Kiều an na) to lớn hơn rất nhiều!!

Đám rồng này gồm có mười con. Con rồng lớn đi đầu toàn thân đen nhánh, thân
thể ít nhất phải dài mười mét, nếu cộng thêm chiếc đuôi nữa, sợ rằng phải gần
hai mươi mét. Khí tức trên thân nó làm mọi người kinh hãi, loại cảm giác áp
bức khi vừa mới tới gần đã phải đối mặt, nói chung chính là cái được gọi "Oai
rồng" trong truyền thuyết.

Đôi cánh to lớn phía sau người nó giang rộng, tựa như có thể che khuất cả một
mảng bầu trời, trong khi vỗ đập, mang theo luồng luồng gió mạnh. Đỗ Duy cảm
thấy mình giống như đang đứng phía dưới một chiếc trực thăng, gió mạnh kia
thậm chí khiến người ta đến cả mở mắt cũng rất vất vả.

Mười con rồng lớn đã bay đến bầu trời phía trên mọi người. Những con rồng còn
lại quây tròn ở trên trời, phát ra những tiếng kêu dọa dẫm. Còn con rồng to
nhất cầm đầu, lại hạ thấp thân người lơ lửng giữa không trung, từ trên cao soi
xuống với đôi mắt to lớn đáng sợ nhìn chằm chằm vào mấy con người nhỏ mọn phía
dưới.

Lão ma pháp sư hai tay nâng lên chiếc cờ trong tay, sau đó lớn tiếng nói:
"Long tộc tôn kính vĩ đại! Chúng ta là những người bạn đến từ thế giới loài
người. Trong tay ta, là giao ước mà năm đó Long tộc đã cùng với một vị loài
người ký kết! Chúng ta đến để xin được gặp tộc trưởng Long tộc vĩ đại!"

Ầm!

Sau một tiếng vang lớn, con rồng đen lớn nhất đã đáp lên mặt đất, đứng ở trước
mặt mấy người. Mặt đất bị thân thể khổng lồ của nó nén lên hiện ra vài vết
nứt. Rồi tức thì nó thu đôi cánh lại, lạnh lùng nhìn nhìn lão ma pháp sư, tiếp
đó ánh mắt ngưng lại trên mặt ngọn cờ cũ nát trong tay lão.

"Loài người!" Con quái vật khổng lồ đó thốt ra tiếng người: "Loài người không
được phép đến nơi này!"

Thanh âm của nó rền vang, làm đầu của Đỗ Duy bị rung động có phần choáng váng,
u mê. Gã này mỗi một lần mở miệng, trong miệng phát ra một mùi vị gì đó đáng
sợ khó mà miêu tả nổi…

Trời ơi, một con rồng to miệng hôi ạ!

"Chúng ta biết." Sắc mặt lão ma pháp sư không đổi: "Nhưng theo như giao kèo
trong tay của ta, người sở hữu phần giao kèo này có thể đến được nơi này, thu
hồi lại thứ mà chúng ta đã cất giữ trên Thần sơn!"

Trên mặt kia ngọn cờ trong tay lão, vẽ đầy các đồ án giống như bùa quỷ. Tuy
nhiên sau khi con rồng đen nhìn một lát, cuối cùng đã gật đầu đồng ý: "Được
rồi. Chữ trên bề mặt chính xác là ngôn ngữ rồng. Các ngươi có thể đi qua!
Nhưng không được xuyên qua Thần Sơn mà lên phía Bắc!"

Nói xong, cái đầu to lớn của nó tiến lại gần, thở sượt qua bên người mọi
người, dùng sức ngửi vài cái, sau đó lại thu về, thở dài : "Loài người… loài
người bẩn thỉu. Ta phải đi nói chuyện này cho trưởng lão, loài người ghê tởm
đã đến…"

Nói xong, con rồng lớn đó bay lên, ở trên trời cao huýt dài hai tiếng, rồi
mang theo đại đội rồng bay về Thần sơn.

Lão ma pháp sư thở phào một hơi, cẩn thận thu lại chiếc cờ.

"Đó là cái gì? Là giao ước ư?" Đỗ Duy hỏi.

"Là giao ước." Lão ma pháp sư cười nói : "Là giao ước do Aragon và tộc trưởng
Long tộc ký kết. Trên Thần sơn phía trước, chính là nơi mà Aragon đặt lại di
sản của y. Toàn đại lục, còn có nơi nào an toàn hơn lãnh địa của Long tộc chứ
? "

Mấy người đi thẳng tới dưới chân Thần sơn. Từ chân núi nhìn ngọn Thần sơn, cảm
giác khác hẳn. Ngọn núi này cực kì cao lớn nguy nga, nham thạch màu đen tỏa ra
những ánh sáng rực rỡ của kim loại, mang theo khí tức lạnh lẽo. Trên một mảng
lục địa phẳng lặng như vậy nó đột nhiên nhôi lên, cắm thẳng vào trời. Trên
ngọn núi quây quần vài con rồng lớn, thường hướng xuống phía dưới kêu lớn,
tiếng rồng ngâm vào trong tai khiến mọi người cảm thấy hôn hôn mê mê.

"Phía Bắc Thần sơn là cái gì vậy?" Đỗ Duy rất tò mò: "Bức tường thông thế giới
loài người đến thế giới bên ngoài… thế giới bên ngoài rút cục là nơi nào? Có
cái gì đây?"

"Ngươi hiếu kì sao?" Lão ma pháp sư quay đầu nhìn Đỗ Duy một cái: "Rất nhanh
thôi ngươi sẽ biết được. Nhưng hiện giờ tốt nhất là ngươi không nên hỏi ra, vì
những vấn đế này sẽ chọc giận mấy tên to lớn kia."

Leo lên Thần sơn, đối với sức khỏe của Đỗ Duy là một thử nghiệm khắc khe.

Bởi vì ngọn núi này thật sự là quá cao!

Không có bực thang, nhưng may mắn thay, trên núi có quấn quanh một con đường
khúc khuỷu để lên. Con đường đó tuyệt không rộng lớn, chỉ đủ cho ba người sánh
vai mà đi. Một bên con đường là vách núi, bên kia chính là vách đá cheo leo
vạn trượng!

Trên con đường lên núi đều là nham thạch màu đen trơ trụi khô khan. Đoàn người
một mạch lê bước mà lên. Tiếng rồng gầm trên đỉnh núi vẫn không ngừng, Đỗ Duy
chịu không nổi thở than: "Nếu có người sống ở đây, khẳng định là sẽ bị cái thứ
tiếng kêu này quấy nhiễu cho ngày ngày đều gặp ác mộng mất."

Lão ma pháp sư đi ở phía trước nhất quay đầu nhìn Đỗ Duy đang thở hổn hà hổn
hển, sau đó lão bỗng cười một tiếng: "Ngươi sai rồi, đã từng có một người ở
tại đây trong một khoảng thời gian dài. Năm đó khi Aragon bệ hạ tới đây, đã ở
trên Thần sơn trọn vẹn một năm!"

Đỗ Duy nhíu mày: "Một năm?"

"Ngươi thấy con đường quanh co dưới chân chưa?" Lão ma pháp sư cười lạnh:
"Ngươi có thể nhìn ra được sự cổ quái của ngọn núi này chứ? Ngươi hãy sờ vào
vách núi nơi đây, đó căn bản không phải là đá, cũng không phải là đất sét…
Ngươi hãy cẩn thận mà nhìn đi, ngọn núi này rút cục có bề ngoài thế nào!"

Đỗ Duy dùng sức xoa xoa vách núi, tay chạm vào sự lạnh buốt cứng rắn, lại gần
ngửi ngửi, sau đó nhíu mày: "Chất vị này …"

"Giống như là sắt." Hussein nói. Hắn dùng trường kiếm thọc thật mạnh vào vách
núi. Trường kiếm phát ra một tiếng ngâm ù ù, kỵ sĩ nhẹ nhàng cong ngón tay
búng một cái, vách núi phát ra một thanh âm hùng hậu dội lại. Sặc mặt hắn
nghiêm trang: "Là sắt mà độ nguyên chất rất cao! Đây là một tòa núi sắt?!"

"Căn cứ theo truyền thuyết mà ta biết, ngọn núi này là một ngọn núi sắt." Lão
ma pháp sư thở dốc một lát, sau đó nhìn Đỗ Duy cười bảo: "Khi thần linh sáng
tạo ra nơi này, thì đã là một tòa núi sắt rồi. Nhưng ban đầu thì nó không phải
có hình dáng như bây giờ."

"Vậy thì hình dáng thế nào?"

"Năm đó, khi Aragon xuyên qua "rừng rậm Băng Phong", rồi đi qua "đồng băng bị
quên lãng", một mình đến được nơi này, Thần sơn chính là một tòa núi… Nhưng
lại không có con đường khúc khuỷu dẫn lên núi như vậy! Chẳng lẽ ngươi không
cảm thấy kì lạ ư? Sống ở trên núi là những con rồng khổng lồ kia, vì sao lại
có cái con đường núi dành cho người đi như vậy?"

Chính xác là Đỗ Duy cảm thấy không hiểu. Con đường núi nhỏ hẹp như vậy, rõ
ràng không phải để Long tộc sử dụng… Bọn chúng có thể bay, còn cần đường để
làm gì? Dù có cần đường, thì con đường chật hẹp như vậy Long tộc cũng không
cách nào sử dụng được. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

"Năm đó Aragon bệ hạ đến được nơi này, với thực lực mạnh mẽ, y đã chống lại cả
Long tộc. Trên dưới Long tộc không có một con rồng nào có thể chiến thắng y."
Lão ma pháp sư đắm chìm trong truyền thuyết, trong lời nói mang theo một
thoáng kiêu ngạo: "Bởi vậy Long tộc cũng không cách nào bắt được y. Sau đó
Aragon nêu ra yêu cầu của mình, xin Long tộc làm giúp y một chuyện. Long tộc
kiêu ngạo ban đầu không chịu đáp ứng. Nhưng trong bọn chúng không có một con
rồng nào có thể đánh bại Aragon, sau đó hai bên đã đặt ra một đánh cuộc."

"Đánh cuộc?"

"Chính là cái tờ giao kèo mà ta vừa đưa ra đó." Lão ma pháp sư cười cười, nói:
"Chiến sĩ mạnh mẽ nhất của Long tộc, tộc trưởng của chúng trong trận quyết đấu
đã thua cho Aragon. Sau đó đã nêu ra một câu hỏi khó, nếu Aragon có thể thành
công đi lên được đỉnh núi, vậy Long tộc sẽ nguyện ý giúp Aragon làm một
chuyện. Tuy nhiên điều kiện là: y không được phép bay, chỉ có thể dựa vào đôi
chân mà đi!"

"Điều kiện kiểu gì vậy?" Đỗ Duy nhíu mày.

"Thần sơn đầu tiên, nghe nói không phải là hình dạng như bây giờ. Khi đó thì
Thần sơn chính là một ngọn núi cao ngất. Trên vách núi dựng đứng cheo leo
không hề có một kẽ nứt nào! Nó trơn nhẵn, không có bất cứ nơi nào có thể đặt
chân được!"

"Vậy cũng không tính là quá khó." Đỗ Duy nói: "Với thực lực mạnh mẽ của
Aragon, dù cho phải tay không leo núi, độ khó cũng không quá lớn nhỉ."

"Không chỉ mỗi thế… Bên trong giao kèo ước định là, Long tộc có thể ở bên cạnh
quấy nhiễu y. Nếu y thật sự tay không leo núi, chung quanh sẽ có vô cùng vô
tận chiến sĩ Long tộc có thể công kích y! Ngươi cho là dưới tình huống như
thế, Aragon còn có thể leo lên được sao?" Lão ma pháp sư mỉm cười: "Cuối cùng,
Aragon nghĩ ra một biện pháp khờ khạo. Tuy biện pháp đó thô, nhưng lại có thể
làm cho trên dưới Long tộc lung lay y không nổi, sau đó thì từ đấy trở đi đã
khuất phục Aragon, ngoan ngoãn thi hành lời hứa, hoàn thành một chuyện mà
Aragon trao cho chúng."

Vừa nói, lão ma pháp sư vừa chỉ con đường núi dưới chân, gằn chầm chậm từng
chữ: "Aragon đã nhờ vào thanh kiếm vương giả trong tay, nhờ vào thực lực tột
bực của y. Bắt đầu từ chân núi, dùng một thanh trường kiếm một mạch bổ mở, hao
phí mất thời gian một năm, một người đã tạo ra một con đường thông lên núi như
vậy!"

Đỗ Duy không biết nói gì nữa. Trong lòng hắn rúng động không thôi, chịu không
nổi lại một lần nữa thò tay ra, nhẹ nhàng xoa vuốt vách núi bên cạnh! Trên
vách sắt cứng rắn mà độ nguyên chất cực cao đó còn thấp thoáng mang theo những
dấu vết đẽo đục! Nhớ lại năm đó nhân vật truyền kì Aragon một mình, một kiếm,
cứ như vậy từ chân núi một mạch lên trên, không ngừng dùng một thanh kiếm mở
ra một con đường núi quanh co dẫn lên đỉnh núi!

Khuất phục được cả Long tộc!

Đó là thứ khí phách đẳng cấp nào?!

Bản lĩnh thế nào chứ?!

Hussein bên cạnh không nói câu nào, nhưng trong mắt kỵ sĩ lại bỗng bắn tóe ra
một cỗ ánh sáng kì dị, nhìn về những dấu vết chém bổ trên vách núi, một lúc
lâu cũng không tỉnh táo trở lại….


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #106