Chướng Ngại Cuối Cùng (thượng)


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 104 : CHƯỚNG NGẠI CUỐI CÙNG (THƯỢNG)

Tâm tình của Đỗ Duy cũng không nhẹ nhàng gì. Hắn cảm thấy trong lòng có phần
hốt hoảng, có phần nặng trĩu, phảng phất như bị một khối đá lớn đè lên.

Rõ ràng là, Đỗ Duy không thích chuyện này! Không thích lời tiên đoán đấy, càng
không thích cái sứ mệnh kia, hay là phải kế thừa di chí của ai ai đó!

Về mặt này, cách nghĩ của Đỗ Duy và Semel hai trăm năm trước giống hệt nhau:
Ta chính là ta, ta muốn có cuộc sống của chính mình, tự có của bản thân ta!
Bằng vào cái gì mà phải đem mệnh lệnh của kẻ nào đó ép lên mình ta? Dù hắn có
là vĩ nhân lịch sử, là cường giả truyền kỳ, nhưng điều đó và ta có quan hệ rắm
chó gì chứ? Lão tử không thèm!

Từ khi đến cái thế giới xa lạ này cho đến nay, trong lòng Đỗ Duy không có cái
gì là ý niệm về "huy hoàng" cả. Trời già phù hộ, hắn được đầu thai trong một
gia đình đại quý tộc. Cuộc sống được kỳ vọng của hắn rất đơn giản: buông bỏ
quyền kế thừa, buông bỏ gánh nặng gia tộc, an tâm mà làm một kẻ có tiền, một
ông nhà giàu ăn tạp đợi chết. Lúc rảnh rỗi, thì làm mấy chuyện mà mình thích,
nghịch ngợm vớ vẩn với ma pháp, hay đùa giỡn với trò tiêu khiển bóng đá tức
cười, và còn nhiều thứ khác nữa. Không có nhiều tham vọng mà sống qua những
ngày tháng dễ chịu, cơm áo không phải âu lo... vậy đã đủ lắm rồi.

Do đó, khi mà Đỗ Duy cố ý che giấu khả năng thật sự, cố ý để cho những người
khác hiểu nhầm hắn là thằng ngốc của gia tộc, cố ý để phụ thân xua đuổi hắn
khỏi đế đô, đày về quê nhà, thì thật ra trong lòng của hắn thấy rất khoái trá.
Từ nay về sau rời khỏi đế đô với những chế độ nghiêm khắc, rời khỏi tất cả
những dòng xoáy thị phi, đến vùng bình nguyên Rowling yên ả, không ràng
buộc... ngày tháng như vậy rất hạnh phúc!

Nhưng hiện giờ, tất cả có thể đều sẽ tan thành bong bóng cả!

Đều tại cái lời tiên đoán đáng chết này!!

Sứ mệnh lố bịch gì chứ! Cái gì mà truyền nhân của Aragon ở ngàn năm trước.. Đi
mẹ nó đi! Cái đại gia Đỗ Duy ta cần không phải là loại cuộc sống đó!

Kế thừa di mệnh của Aragon, đối đầu với Thần điện? Lão tử ăn no rửng mỡ à?
Thần điện là cái thứ gì đây? Là một thế lực khổng lồ đã tồn tại ngàn năm rồi!
Là thế lực tôn giáo khiến cho đế quốc phải kiêng kỵ ba phần! Người ta có tiền,
có vũ lực, có uy tín cao vời, trên đại lục gần như là người thì sẽ phải là tín
đồ của Thần điện!

Kế thừa di chí của Aragon là phải đấu với một kẻ khổng lồ như vậy sao? Sợ rằng
mình sẽ phải chết mà đến xương cốt, tro tàn cũng không còn!

Con bò Hussein thì sao? Đại lục đệ nhất kỵ sĩ đấy! Còn không phải là bị Thần
điện đuổi cho chạy vong mạng tới chân trời ư?

Con bò Aragon thì thế nào? Năm đó y cũng không thể xô ngã Thần điện. Vậy ta
dựa vào cái gì mà có thể làm được đây hả?

Ta là thứ gì chứ? Ta chỉ là một tiểu quý tộc! Một tiểu quý tộc ăn tạp chờ
chết, không chút chí lớn! Khát khao cuộc sống thanh bình tự do!

Vì một tên gia hỏa đã chết cả nghìn năm rồi, cái di nguyện chó má gì đó muốn
lão tử vì y, sẽ bám riết lấy cuộc đời của ta ư?

Không bao giờ!

Trên dọc đường đi, Đỗ Duy không có nói cái gì nữa. Tuy nhiên mỗi một người đều
nhìn ra biến hóa cảm xúc của Đỗ Duy, nhìn ra cái vẻ âm trầm, nhìn ra ý không
vui trên khuôn mặt của hắn.

Chuyện chiếc bánh trên trời rơi xuống, người người đều sẽ thích. Nhưng, nếu
cùng rơi xuống với chiếc bánh đó, còn có một gánh nặng to lớn có thể đè người
bẹp dí thì sao?

Vậy thì đó sẽ là vấn đề khác hẳn!

Đúng vậy! Là vấn đề khác!!

Lão ma pháp sư vẫn điều khiển Tà diện chu hậu đi tới như trước. Tuy là một
Druid am hiểu việc giao tiếp với sinh vật tự nhiên, nhưng chỉ huy được một ma
thú cao cấp thực lực cường đại như vậy, qua một thời gian dài, lão ma pháp sư
cũng có phần uể oải.

Buổi tối hôm nay, mọi người không có cắm trại, mà tập hợp nhau lại ngủ một
giấc trên lưng con nhện. Hussein chủ động yêu cầu gác đêm…Kỵ sĩ từ trong ánh
mắt của Đỗ Duy nhìn ra được chút gì đó, cả đêm hắn cứ gắt gao dán mắt vào Đỗ
Duy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Đỗ Duy cả đêm không ngủ. Tuy là nằm ở trên lưng con nhện, nhưng lão ma pháp sư
đã làm ra một ma pháp ngăn gió, cản trở gió lạnh thấu xương xung quanh. Hơn
nữa trên người đã được bao bọc tấm da, lại làm mấy lần các động tác cơ sở của
Tinh không đấu khí, rét lạnh đã không còn là vấn đề nữa.

Đỗ Duy vẫn không ngủ được.

Hắn rất muốn rời khỏi nơi này, từ bỏ cái sứ mệnh nặng trĩu kia!

Nhưng kỵ sĩ dán mắt sít sao vào Đỗ Duy, hắn cũng không có cách gì cả. Tính ra,
hắn là kẻ thực lực kém cỏi nhất trong cái đội ngũ kỳ quái này (ba người một
rắn một chuột). Nếu làm thật sự, thì dù cho là lão chuột Gagewu trong ngực
kia, sợ rằng thực lực ma pháp cũng trên Đỗ Duy.

Chạy? Đỗ Duy nhận ra rằng mình không có bất cứ cơ hội nào.

"Tốt rồi…" Khi trời hừng sáng, lão ma pháp sư đã lặng lẽ đứng sau lưng
Hussein. Lão nhìn Đỗ Duy đang nằm co ro trong tấm da, lưng quay về phía mình.
Lão ma pháp sư đang cười, sau đó lão thấp giọng nói với Hussein ở bên cạnh:
"Đây là một biến hóa to lớn, cũng có thể coi như là một sự đả kích. Hắn có dao
động tâm tư thì cũng là điều bình thường thôi. Nhưng mà, ta tin rằng hắn sẽ từ
từ hiểu ra, dẫu sao thì hắn cũng là sứ mệnh giả được nhắc tới trong lời tiên
đoán."

Rạng đông!

Đỗ Duy vẫn nhắm mắt, nhưng Gagewu trong ngực đã thò đầu ra. Lão chuột đứng
thẳng trên đùi của Đỗ Duy, trợn to đôi mắt hạt đậu nhìn về phía trước, bỗng
phát ra một tiếng hoan hô lanh lảnh: "Chúng ta đã đi ra rồi!! Ra rồi!!"

Theo sự vừa nhảy vừa kêu của lão chuột, Đỗ Duy lật mình ngồi dậy, nhìn lên
phía trước…

Phía trước, đã là lề rừng rậm rồi. Đằng sau cây cối thưa thớt, đã không còn
những cây sắt hoa bạc mà những ngày này nhìn đến phát chán… đã không còn một
mảnh biển cây vô vị nữa….

Trước mặt là một dải đồng băng trắng mênh mang! Một dải đất trải rộng, vô bờ
vô hạn, băng tuyết bao trùm lấy mặt đất cũng không biết là đã qua bao nhiêu
năm tháng. Dưới tuyết đọng, thỉnh thoảng có vài nơi lộ ra sông băng*. Những
sông băng đó hiển hiện màu xanh biếc nhàn nhạt...

(Chú thích: *Sông băng: mọi người vào đây để nhìn hình ảnh của nó
:http://fr.wikipedia.org/wiki/Glacier)

Mặt trời mọc vào buổi bình minh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên dòng sông
băng, tạo sự phản chiếu, gợn lên những vòng cung sáng bập bềnh, rất là lộng
lẫy.

Tà diện chu hậu mang mấy người trên lưng chạy trong rừng được hai ngày, cũng
không nhẹ nhõm gì. Lúc này đã đến được lề rừng, dừng bước, khuôn mặt hệt như
là đã được đẩy nén lại thành một mặt người hoàn chỉnh, trong miệng phát ra
những tiếng thở dốc ồ ồ giống như một con trâu vậy.

Lão ma pháp sư huýt một tiếng sáo, rồi tức thì là người đầu tiên nhẹ nhàng rơi
lên mặt đất. Lão đưa tay lên một cái chân của con nhện nhẹ nhàng vuốt ve trong
chốc lát, trong lòng bàn tay lăn tăn trải ra một vòng ánh sáng êm dịu, con
nhện hình như rất thích thú loại ánh sáng này, hơi thở khó nhọc dần dần điều
hòa hơn rất nhiều.

"Được rồi, xuống đi, những người bạn của ta." Lão ma pháp sự dường như tinh
thần rất phấn chấn. Rồi thì, trường bào của lão phần phật vang lên trong gió,
lão quay người chỉ về đồng tuyết sông băng kéo tới tận chân trời ở phía sau,
mỉm cười bảo:"Hoan nghênh đã đến 'Đồng băng bị quên lãng'. Chúng ta là nhóm
loài người đầu tiên đi đến nơi này trong hai trăm năm qua !"

Đang nói, phảng phất như lão ma pháp sư đã thở dài, thấp giọng lẩm bẩm:
"Semel, ta lại tới nơi này rồi. Còn nhớ hai trăm năm trước, cảnh tượng khi hai
người chúng ta đến được nơi này không…"

Thả đi con Tà diện chu hậu, lão ma pháp sư tuyên bố :"Con đường phía sau,
chúng ta phải dựa vào đôi chân của chính mình. Trong những dòng sông băng này
rất khó tìm được sinh vật nào. Sự rét buốt ở nơi này sẽ khiến các ngươi lưu
lại những ấn tượng sâu sắc... Nhân đây nói luôn một câu, đặc biệt là ban đêm,
nơi này sẽ thổi lên một loại gió đặt biệt. Loại gió đó có thể dễ dàng cắt xé
con người, nếu mọi người không muốn bị đông chết, thì ngàn vạn lần không được
đi phân tán."

Đỗ Duy di chuyển bước chân một cách rất không vui. Phía sau, Medusa bỗng nhiên
thấp giọng nói một câu: "Ngươi hình như rất buồn phiền?"

"Đúng vậy." Đỗ Duy không giấu diếm.

Sau khi Medusa trầm mặc vài giây, thì thấp gióng nói: "Ta nhớ khi ở trong cung
điện của ta, ngươi đã lên lớp cho ta buổi học đầu tiên, chính là dạy ta, loài
người phải đối mặt với sự thật, không phải sao?"

Nói xong, nữ vương bệ hạ không có nói thêm cái gì nữa, mà thân thể giống như
một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua Đỗ Duy, đi tới phía trước.

Đối mặt với sự thật…

Đỗ Duy cẩn thận thưởng thức những lời này, sau đó cười khổ một tiếng.

Nói thì đơn giản, nhưng làm thật lại dễ dàng vậy ư?

Di chuyển trên đồng băng hoàn toàn khác với di chuyển trong rừng rậm. Nơi này
càng đi tới tuyết đọng trên mặt đất càng ít. Không còn tuyết mềm xốp nữa, trên
mặt sông băng lạnh lẽo và cứng rắn đó, bóng loáng vô song, nếu không cẩn thận
một chút, một hơi té lộn tùng phèo mười mấy lần cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, trên sông băng ẩn chứa vô số sát cơ. Trên mặt băng nhìn như bằng
phẳng nhẵn nhụi này, không biết nơi nào sẽ là cạm bẫy chết người. Một khi
không cẩn thận giẫm lên tầng băng trên bề mặt bị rạn nứt, phía dưới chính là
khe nứt băng thật sâu ! Nếu bị rớt xuống dưới, sẽ dẫn tới sự sụt đổ, vô số
khối băng to lớn sẽ ép ngươi xuống vực sâu, ngươi đừng mong lên được trở lại!

"Chúng ta vì sao không dùng cách bay?" Đỗ Duy nhíu mày.

Thực lực ma pháp đẳng cấp như lão ma pháp sư, thuật phi hành thuộc ma pháp hệ
gió, mang theo vài người lên đường hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa, thực
lực của Medusa cũng rất mạnh, bay thì có lẽ không có chuyện gì.

Còn Hussein… thực lực đạt đến đẳng cấp Thánh kỵ sĩ, thì có thể bằng vào đấu
khí của bản thân mà bay lượn.

"Bởi vì nơi này là 'Đồng băng bị lãng quên'. Địa phương bị thần linh nguyền
rủa, là một cấm cản thiên nhiên! Bay… ở nơi này không thể thực hiện được." Lão
ma pháp sư mỉm cười giải thích. Sau đó tựa như sợ Đỗ Duy không tin, lão cười
lấy ra bao vải từ trong ngực, cuối cùng lục lọi ra được một tờ giấy. Sau khi
gấp nếp vài lần, đã làm ra được một hình dáng con bướm. Lão chỉ nhẹ nhàng một
cái, con bướm này lập tức giống như được ban tặng sinh mệnh vậy, vỗ vỗ chiếc
cánh, chầm chậm bay lên...

Nhưng rất nhanh, khi nó bay đến độ cao cách mặt đất tối đa bảy, tám mét, trong
bầu trời các dòng khí đột nhiên cất lên kịch liệt! Rồi tức thì chung quanh
chợt nổ bắn ra vô số ngọn gió lớn mạnh mẽ sắc bén, cùng nhau hướng về con bướm
ma pháp kia bắn tới!

Không đợi Đỗ Duy thốt ra lời, thì đã nghe thấy giữa không trung truyền lại vài
tiếng động rít rít rất nhỏ, con bướm kia ở trong vô số các luồng gió sắc nhọn
đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ!

"Thấy chưa? Nơi này là khu cấm do Thần linh dựng lên." Lão ma pháp sự thờ ơ
nói: "Dù ngươi có là cường giả vô song ở đại lục, cũng chỉ có thể thành thật
đi bộ ở trên mặt đất. "

Đỗ Duy hiểu ra.

Dù là ma pháp sư cường đại, cũng không thể duy trì sự phi hành ở trong công
kích của vô cùng vô tận những mũi gió sắc bén như những mũi dao trên trời cao.
Dù ngươi có bản lĩnh phòng ngự ma pháp mạnh mẽ, sự tiêu hao ma lực cũng đủ làm
ngươi kiệt sức mà chết!


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #104