Trở Mặt Thành Thù


Người đăng: tuannhi

CHƯƠNG 100 : TRỞ MẶT THÀNH THÙ

Trả lại "Trái tim của vương giả " có tác dụng gì?

Đáp án đó, lão ma pháp sư không nói ra. Hơn nữa chuyện xưa lão cũng chỉ nói
đến đây, rồi cự tuyệt nói tiếp. Điều này làm cho Đỗ Duy rất buồn bực. Bất luận
là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều là một gia hỏa có lòng hiếu kì rất nặng,
loại chuyện xưa thần bí này, nói được một nửa mà không cho đáp án, thực sự làm
cho hắn rất khó chịu.

Tuy nhiên, ít nhất lão ma pháp sư đã trả lời một cách hàm hồ Đỗ Duy một chuyện
:"Mục tiêu của chúng ta vẫn là đi lên phía Bắc. Mang theo ngươi... tự nhiên
đến lúc sẽ có chỗ dùng."

Được rồi!

Đỗ Duy cắn răng, dù sao đã lên con thuyền đen tối này rồi, thì cũng không ngại
đi luôn tới nơi hắc ám nào nữa. Huống hồ, ở dưới tay hai cường giả như vậy, Đỗ
Duy cũng không có biện pháp gì.

Mặc dù đằng sau còn có một vị Medusa nữ vương nhưng Đỗ Duy cũng không ngây thơ
cho rằng nàng sẽ nghe theo sự sai khiến của mình. Vị mỹ nữ xà mà vẻ đẹp gần
như là tai họa này, đi theo mình hoàn toàn là vì "quan sát học tập nhân tính".
Cho nên đừng hi vọng người ta sẽ làm kẻ đánh hộ kiêm tiểu đệ của ngươi.

"Đi thẳng hướng Bắc …… phương bắc có cái gì?"

Lão ma pháp sư cười rất thần bí :"Tới rồi sẽ biết."

Nếu không phải lo lắng tới thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, thì Đỗ Duy
thực sự rất muốn cởi giầy nện thật mạnh lên cái mũi của lão ma pháp sư. Xem
xem nếu cái mũi của lão gia hỏa bị đập dẹt đi, còn có thể cười đắc ý như vậy
được hay không!

Cứ như vậy, đội ngũ thiếu đi Dardanelle, nhưng thêm vào một lão ma pháp sư.

"Chúng ta phải nhanh chóng lên đường." Lão ma pháp sư tuyên bố :"Ta đã bố trí
tặng cho mấy tên gia hỏa Thần điện một cái ma pháp trận ở bên bờ hồ Đại Viên.
Căn cứ theo tính toán đại khái của ta, bọn chúng muốn đi ra khỏi ma pháp trận
phải mất hai ngày. Hơn nữa ta còn bố trí một chút dấu vết giả, hi vọng bọn
chúng truy đuổi chúng ta theo hướng ngược lại."

Được rồi. Vậy thì đi thôi!

Đỗ Duy thở dài.

Lão ma pháp sư từ trong ngực lấy ra bao vải mà đồ trong đấy phảng phất như
vĩnh viễn lục ra không hết. Thò tay vào mò mẫm một lúc rồi lôi ra một cái còi,
sau đó lão ngậm trong miệng thổi một hồi... Chiếc còi tuy không phát ra bất cứ
thanh âm nào nhưng Hussein và Medusa bên cạnh lại đồng thời nhíu mày.

Hiển nhiên đồ vật này là một công cụ ma pháp.
Không lâu sau, trên tuyết truyền đến tiếng bước chạy. Sau đó, trong cái nhìn
kinh ngạc của Đỗ Duy, từ vùng tuyết của khu rừng chạy tới bốn con sói cường
tráng.

Băng tuyết ma lang!!

"Ôi! Không! Không! Đừng động đậy, đừng sợ hãi những chú nhóc này." Lão ma pháp
sư khoát khoát tay, ngăn trở ý đồ tấn công của Đỗ Duy và Hussein. Lão chậm rãi
đi tới, giương tay áo lên, trong miệng thì thầm niệm chú ngữ mà Đỗ Duy nghe
không hiểu. Bốn con Băng tuyết ma lang trở nên ôn thuận như mấy con chó nhỏ
nuôi trong nhà, kêu ư ử vài tiếng rồi ngoan ngoãn cúi mình nằm xuống tuyết,
mặc cho lão ma pháp sư nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trên lưng.

Lập tức sau đó, lão ma pháp sư cười nói:"Tốt rồi. Chúng ta có bốn người, mỗi
người cưỡi một con, như vậy so với đi bằng chân nhanh hơn."

Kỵ …… lang?

Chính là Băng tuyết ma lang?

Đỗ Duy cũng không biết mình nên chỉ thở dài hay là nên kêu lên.

"Đến đây đi tiểu bằng hữu." Lão ma pháp sư mỉm cười rất hòa ái : "Ngươi tuổi
nhỏ nhất, thể trọng cũng là nhẹ nhất… À, ngươi cưỡi nó đi". Lão chỉ ngón tay
vào một con ma lang có bộ lông xám tro. Con ma lang thấy Đỗ Duy tới gần thì
lông toàn thân bỗng dựng đứng lên, phát ra một tiếng ư ử đe dọa cực kỳ không
thân thiện, đồng thời nhe răng, trừng mắt nhìn chằm chằm Đỗ Duy.

"Ông chắc chắn là ta cưỡi được nó?" Nhìn con ma lang này, Đỗ Duy hoài nghi nếu
mình bước thêm một bước thôi, khẳng định là nó sẽ há miệng cắn mình.

"Lại đây! Không cần sợ!" Lão ma pháp sư vẫy tay với Đỗ Duy, đồng thời ôm đầu
con sói, hình như đã thấp giọng thì thầm gì đó vào tai nó. Sau đó con ma lang
quả nhiên an tĩnh lại, ôn thuận theo lão ma pháp sư đi tới bên người Đỗ Duy.

Trung cấp ma thú Băng tuyết ma lang tuy không phải quá cao lớn nhưng so với
loài sói bình thường phải cao hơn gần gấp đôi. Con sói ôn thuận nằm trước mặt
Đỗ Duy. Dưới sự chỉ điểm của lão ma pháp sư, Đỗ Duy đã thử thò tay xoa xoa sau
lưng của nó, mà con sói cũng không có phản kháng, ngược lại còn cúi đầu xuống,
hừ nhẹ vài tiếng.

"Tốt lắm. Nó thích ngươi." Lão ma pháp sư mỉm cười nói: "Bây giờ cưỡi lên nó
đi nhưng đừng loạn động, ta sẽ điều khiển việc chúng nó phải chạy đi đâu."

Trước khi cùng lão ma pháp sư tiến vào rừng rậm Băng Phong, Đỗ Duy đối với bản
lãnh cùng động vật giao thiệp của lão đã bội phục sát đất, lúc đó nhìn lão ma
pháp sư cũng không biết từ đâu mà tùy ý lấy ra được mấy con chó tuyết, lại còn
điều khiển được khéo léo đến vậy. Ngay cả bác học như Đỗ Duy cũng không thể
nào nhận ra rút cục đó là loại ma pháp gì... mà giao thiệp được với động vật?
Chưa từng nghe thấy qua một ma pháp hệ nào có loại bản lãnh đó a?

Hussein và Medusa thì không cần lão ma pháp sư hỗ trợ. Hussein dùng đấu khí
cường đại áp chế ma lang. Ma lang mà hắn ngồi lên phát ra một loạt tiếng rên
rỉ, bất đắc dĩ nâng mình mang kị sĩ trên lưng hành tẩu. Nếu có hơi chút bất
mãn, kỵ sĩ nhẹ nhàng duỗi ngón tay búng lên trán con sói một cái là có thể
khiến nó đau đớn nhảy loạn lên.

Về phần Medusa lại càng kinh khủng hơn, ma thú đỉnh cấp vốn có bản năng gọi về
ma thú cấp thấp hơn mình để tùy ý sử dụng. Medusa nghiêng mình ngồi trên lưng
một con ma lang, làm con ma lang sợ đến mức không rên rỉ nổi, muốn nó ôn thuận
thế nào thì được như vậy.

Chỉ là, Medusa lại ngạc nhiên « liếc » lão ma pháp sư thêm một cái. Mặc dù
nàng không thực sự mở mắt, nhưng mà trên gương mặt đối diện với lão ma pháp
sư, rõ ràng hiện lên một thoáng ngạc nhiên.

"Bản lĩnh cùng sinh vật giao tiếp của ngươi rất khá đó." Medusa nhẹ nhàng nói:
"Thật lâu rồi không nhìn thấy người như ngươi, thuần chủng D (đức)…"

Nói đến đây Medusa đột nhiên cười một tiếng rồi không nói nữa.

Lão ma pháp sư cảm kích gật đầu, sau đó ho khan một tiếng: "Tốt lắm, chúng ta
đi thôi!"

Đúng lúc này từ phía sau trong hẻm núi truyền đến một tiếng kêu gọi the
thé:"Nữ vương bệ hạ! Nữ vương bệ hạ! Hãy chờ ta!"

Sau đó thì thấy một khối thịt màu xám từ cửa vào hẻm núi "lăn" ra. Không phải
ai khác mà chính là lão tể tướng chuột, Gagewu (Cách Cách Vu) đại nhân.

Gagewu đã cởi ra chiếc áo choàng tể tướng tức cười kia, trên bộ lông màu tro
toàn thân đã được khoác lên một bộ da lông không biết là của động vật gì, trên
đầu đội lệch một chiếc mũ hiển nhiên là hài hước, sau lưng còn mang theo một
bao vải nho nhỏ. Bốn chân của y cùng nhau dồn lực, chạy như điên tới trước mặt
mọi người, đập đầu lên đất, buông tiếng khóc to:"Nữ vương bệ hạ. Người không
thể bỏ lại Gagewu đáng thương như vậy a! Người đi rồi, Gagewu một mình ở tại
nơi này làm sao mà sống được đây! Người biết đấy, bây giờ ta chỉ là một con
chuột, ta không cách nào trở lại thế giới loài người nữa…nhưng ở lại chỗ
này…hẻm núi đã thuộc về thụ nhân nữa…ta…"

Ngay cả Medusa là ma thú, không hiểu nhân tính, nhưng dù sao Gegawu đã cùng ở
một chỗ với nàng hai mươi năm, dạy nàng rất nhiều rất nhiều tri thức của nhân
loại. Giờ phút này nghe thấy Gegawu cầu khẩn cũng không khỏi nhẹ thở dài,
Medusa thoáng suy nghĩ một chút:"Được rồi, vậy ngươi đi theo đi."

Gegawu nghe vậy mừng rỡ, lão đã sẵn có ý định hỗn hào là đi theo Medusa nên đã
thu thập đồ vật đầy đủ vào trong chiếc bao sau thân rồi. Còn về phần đám chuột
trong cốc… kệ cho chúng nó tự sinh tự diệt đi.

Lúc này được chấp thuận, lão bèn lau khô nước mắt. Nhưng suy lại một lượt thì
cảm thấy có chút xấu hổ, bối rối.

Tổng cộng chỉ có bốn con ma lang.

Gegawu thân thể rất nhỏ không chiếm bao nhiêu diện tích, dù gượng cưỡi chung
một con ma lang với người nào đó thì cũng không phải là vấn đề. Tuy nhiên nhìn
một lượt thì, Medusa nữ vương xinh đẹp khác thường, hơn nữa đã tạo thành uy
thế qua nhiều năm ở nơi này, Gegawu sao dám cùng nàng cưỡi chung chứ?

Về phần vị kỵ sĩ vẻ mặt lạnh lùng mà không cần động đậy cũng có thể cắt cổ
mình đó, Gegawu trốn hắn còn không kịp ý chứ! Nếu cùng hắn cưỡi chung, nói
không chừng trên đường đi chỉ một câu chọc hắn nổi giận, thì cái đầu chuột của
mình sẽ phải chuyển nhà rồi.

Còn lão ma pháp sư xa lạ kia… thôi, bỏ đi.

Nhìn cả nửa ngày, cuối cùng chỉ còn có Đỗ Duy xem ra là thân thiện nhất, trên
khuôn mặt chuột của Gegawu mang theo nụ cười ngượng ngùng đi tới, cúi gập
mình, không nói gì. Đỗ Duy đã hiểu được ý tứ của lão, thở dài nói:"Được rồi,
ngươi lên đi, bất quá... ngươi có thể biến nhỏ đi một chút được không?"

Gagewu gật đầu rất nhanh. Mặc dù lão từ con người biến thành chuột nhưng cũng
là do đã uống nước suối trẻ mãi không già. Thuật biến hình thần kì của lão tự
nhiên đã bị phế đi chín thành, không thể biến lại thành người hay các dáng vẻ
khác. Nhưng ít nhất là duy trì được ngoại hình con chuột, biến nhỏ đi một chút
thì vẫn có khả năng làm được.

Chỉ thấy lão lay động thân mình vài cái, trong miệng niệm vài câu chú ngữ.
Thân thể lắc lư vài lượt, rồi lập tức thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành như
kích thước của một con chuột bình thường. Chỉ là, vẫn rất béo y như trước,
tròn trịa giống hệt một quả bóng thịt vậy. Nhưng bộ dáng này nhìn qua thấy đã
thuận mắt hơn, có vài phần giống loài chuột cảnh mà rất nhiều cô gái ở kiếp
trước của Đỗ Duy thích nuôi, lại có vài phần tương tự một hình ảnh hoạt hình
rất nổi tiếng ở kiếp trước của Đỗ Duy, tác phẩm của đại sư hoạt họa Nhật Bản
Cung Kỳ Tuấn* : Long miêu Thác Thác La.

(bi_an chú thích : Cung Kỳ Tuấn là một tác giả lớn nổi tiếng thế giới của
Nhật Bản về hoạt hình - anime, hoạt họa – comic. Ông đã được trao giải Oscar
thành tựu cả đời năm 2007. Ông thường sáng tác tay, còn công ty của ông sẽ
hoàn thành chúng ra các tác phẩm điện ảnh.

*
Long miêu Thác Thác La (ととろ-Totoro) : là nhân vật trong tác phẩm « Long
Miêu » hay tên khác là « Hàng xóm Thác Thác La », ra đời năm 1988. Hiện nay,
nó nổi tiếng đến mức được lấy tên Thác Thác La để đặt cho một loài chuột cảnh
rất được yêu thích ở Nhật và Trung Quốc. Vốn là hình tượng một con chuột,
nhưng được gọi là Long Miêu hay Đậu Đậu Long. Vì sao lấy những cái tên này thì
cũng có nhiều giả thuyết, có thể vì ở Nhật Bản có quá nhiều mèo, hay là tên
Long Miêu vốn là tên một loài nhím theo các nhà động vật học, mà ngoại hình
của Thác Thác La giống loài này. Nhưng chung quy nó không phải là mèo.

Đỗ Duy dùng hai tay bế y lên, rồi tiện tay đeo lên sau vai bao vải của y. Sau
đó Đỗ Duy mang Gagewu đặt ở trong áo ngoài trước ngực của mình, nhưng cảnh cáo
nói: "Ngươi cẩn thận một chút, đừng có làm ẩu, nếu ngươi dám mò vào quần áo
của ta thì cẩn thận ta đem ngươi nướng ăn đấy!"

Theo một tiếng quát của lão ma pháp sư, bốn con ma lang lập tức tung chân, ra
sức chạy đi!

Trong vùng tuyết của rừng rậm mênh mang vô bờ, bốn con ma lang cường tráng ra
sức chạy, lưu lại trên tuyết những vết chân dài. Bất quá chỉ trong chốc lát,
trên bầu trời đã lại kéo đến một mảng mây đen, lập tức xuất hiện những đóa hoa
tuyết bay bay, rất nhanh đã phủ che đi những dấu chân này.

Tốc độ chạy của ma lang so với ngựa phổ thông phải nhanh hơn vài phần! Thêm
nữa, ma lang vốn nhạy bén, trước chạy sau nhảy, mặc dù trong khu rừng cây cối
sum xuê che khuất đường đi, chúng nó chỉ cần búng người một cái là có thể nhảy
lên cành cây tiếp tục đi tới.

Chỉ là ngồi trên lưng sói so với ngồi trên lưng ngựa khó chịu hơn nhiều. Mặc
dù đi một mạch rất nhanh, nhưng mức độ xóc nảy, đã làm cho toàn thân Đỗ Duy
ngả nghiêng rã rời.

Cũng may lúc nghỉ ngơi buổi tối, Đỗ Duy có thể tận tình thư giãn thân thể, một
hơi làm liền mấy bộ động tác mới dần dần phục hồi thể lực lại.

Khi Đỗ Duy tập mấy động tác đó, lão ma pháp sư đứng ở một bên mà nhìn. Khi Đỗ
Duy làm xong một lượt, y thở dài hỏi:"Mấy động tác này là Hussein dạy ngươi
đúng không?"

Đỗ Duy cũng không che dấu, trực tiếp thừa nhận. Sắc mặt lão ma pháp sư có chút
phức tạp, chăm chú nhìn hắn hồi lâu rồi thở dài, quay mình rời đi, phảng phất
trong gió truyền đến tiếng lão lẩm bẩm:

"Đã được định sẵn rồi… Tất cả đều đã được định sẵn rồi. Ta dạy hắn bộ thứ
nhất, sau đó thì Hussein mới có thể dạy hắn bộ thứ hai… Những xảo hợp này đều
là vận mệnh an bài mà."

Cưỡi ma lang chạy một mạch được khoảng bốn ngày. Bốn ngày đó thì ban ngày chạy
như điên trong rừng, buổi tối cắm trại nghỉ ngơi một chút, sáng sớm lại tiếp
tục chạy đi.

Cứ tiếp tục như thế, kể cả ma lang vốn thân khỏe sức mạnh, răng vuốt sắc bén
hơn rất nhiều so với sói thường, nhưng việc chạy khổ cực như vậy, rút cục cũng
cảm thấy ăn không tiêu. Bốn con ma lang tinh thần đều xuống rất nhiều rồi.
Nhìn thấy như vậy, đến ngày thứ năm lão ma pháp sư bèn thả lũ sói đi, rồi lại
lập tức lấy ra cái còi của mình.

Lần này lão thổi còi gọi về lại không phải là ma lang nữa, theo một loạt tiếng
"sột soạt", trên mặt tuyết lún xuống một lỗ thủng lớn! Lập tức từ trong lỗ
thủng bò ra một sinh vật to vừa bằng một cái giường lớn --

Con nhện!

Nhìn con nhện với thể hình to lớn như vậy trước mặt, nhẹ nhàng giũ băng tuyết
trên người, tám cái chân vuốt thô to được bao phủ bởi một tầng lông vàng dày
đặc! Trên cái bụng tròn trịa lộ ra một vòng vân màu đen, mà cái mặt nó… Đỗ Duy
nhìn một lần mà không dám nhìn lại lần nữa!

Không ngờ con nhện khổng lồ này có khuôn mặt giống như loài người! Chỉ bất quá
như là bị vặn vẹo, ngũ quan có phần bị chuyển dời, khi nó há miệng ra thì hiện
ra hai cái răng lớn.

Lão ma pháp sư như chỗ không người nhảy lên lưng con nhện, sau đó nhẹ nhàng
đặt tay lên đầu của nó, nhắm mắt lại…

Chỉ trong chốc lát, lão chầm chậm lau mồ hôi, cười nói: "Được rồi. Đi lên đi…
lên hết cả đi."

Gagewu đang ở trong lồng ngực của Đỗ Duy sợ đến run lên cầm cập, hàm răng của
y va vào nhau:"Tà diện chu hậu (Hoàng hậu nhện mặt ma)! Trời già ơi! Đây là
một con 'tà diện chu hậu'!"

Tà diện chu hậu?

Đỗ Duy nhíu mày, trên người không nhịn được nổi lên một lớp da gà!

Dọc đường đi Đỗ Duy đã học được rất nhiều tri thức về ma thú, từng nghe qua
đoàn trưởng Tuyết Lang dong binh đoàn Bein Ulrich (Bái Nhân Lí Hĩ) nhắc qua
vài loại cao cấp ma thú. Trong đó có cả loài Tà diện chu hậu này.

Đây là một loài đáng sợ hơn nữa còn độc ác. Chúng nó… chuẩn xác phải nói là
"các ả" này, sinh trưởng dưới lớp băng sâu lạnh. Ngoài ra, sau khi con cái và
con đực giao phối với nhau, con nhện cái sẽ ăn thịt con nhện đực. Cho nên con
nào có thể sinh trưởng tới kích thước rất lớn, đều là nhện cái, vì vậy được
gọi là "chu hậu".

Loại ma thú này tồn tại dưới băng tuyết, lực lượng vô cùng mạnh mẽ, có thể nhẹ
nhàng xé rách những lớp băng cứng rắn hơn kim loại. Bao phủ bên ngoài cơ thể
chúng là một lớp vỏ cứng! Nếu ngươi muốn biết lớp vỏ ngoài này cứng thế nào...
thì lịch sử từng ghi chép rằng vài tên ngũ cấp võ sĩ dùng toàn lực sử dụng
kiếm chém lung tung một trận, nhưng đều không làm nó thương tổn một chút nào.

Đồng thời chúng cũng có bản năng của loài nhện là nhả tơ dệt thành mạng.

Tơ của loài nhện này cứng cỏi dị thường, đao kiếm chém cũng không đứt, so với
xích sắt còn chắc chắn hơn mấy lần, hơn nữa, còn mang theo độc dịch trí mệnh
có khả năng hòa tan! Một khi con mồi bị mắc trên mạng nhện, thì lập tức sẽ bị
độc dịch xâm nhập vào thân thể, sau đó toàn thân nhanh chóng bị phân hủy!

Cái này cũng chưa tính là gì, loài nhện này còn có một loại bản lĩnh lợi hại,
chính là chúng nó có thể phát tán ra một loại độc vụ (khói độc)!

Đó là một loại ma pháp thuật làm suy yếu đã được tăng mạnh mấy lần. Một khi
con nhện đối mặt địch nhân, chúng sẽ phát ra độc vụ làm cho địch nhân bị suy
yếu vài lần, bất kể là ma pháp hay là vũ kĩ đều sẽ bị làm yếu đi rất nhiều.
Hơn nữa, nó còn có sức xâm thấu cực mạnh… Cho dù ngươi ngừng thở, độc vụ cũng
có thể từ lỗ chân lông ngoài da xâm nhập vào cơ thể ngươi.

Chỗ độc ác của chúng là ở tập quán ăn các loài khác.

Khi bắt được con mồi chúng sẽ không giết ngay mà chỉ dùng độc dịch làm tê
liệt, để cho con mồi bảo trì trạng thái còn sống... Chúng sẽ không cắn xé hay
gặm nhấm con mồi, nhưng trong miệng chúng lại sinh trưởng một thứ giống như
ống hút nhọn hoắt và dài, có khả năng đâm vào cơ thể con mồi, sau đó… hút vào!

Hút vào máu tươi, não óc, tủy xương… mọi loại dịch thể hoặc bán dịch thể!

Thậm chí khi con mồi đã bị độc dịch làm tê liệt, rồi bị hấp thụ, nó vẫn có thể
duy trì ý thức tỉnh táo, chỉ là cảm giác đau đớn giảm sút rất nhiều… chỉ có
thể trơ mắt nhìn quái vật này hút đi dịch thể của chính mình !

Hơn nữa giống quái vật nhện này là một loại gia hỏa rất thích "trữ tàng".
Chúng nó sẽ không ăn hết con mồi trong một lần, mà là ăn một nửa... lưu lại
một nửa! Thường thường sau khi con mồi bị hút đi không ít dịch thể, sẽ bị con
nhện dùng tơ kết thành trạng thái giống một cái kén rồi cất đi... Thậm chí sau
một khoảng thời gian cất giữ, con mồi vẫn bảo trì sự sống!

Cũng không biết lão ma pháp sư rút cục đã dùng bản lĩnh gì mà không ngờ ngay
cả loại cao cấp ma thú này cũng có thể gọi tới để sử dụng, nhưng hiển nhiên
lão cũng tuyệt không điều khiển được dễ dàng như mấy con ma lang lần trước.

Thở phào nhẹ nhõm, lão ma pháp sư nhìn Đỗ Duy còn đang có phần ngây ngốc, cười
nói:"Tiểu tử làm sao vậy? Ngươi không phải là đang sợ hãi đấy chứ? Được rồi,
gia hỏa này rất nghe lời, mau lên đây đi."

Đỗ Duy cố nén sự ghê tởm lại, bò lên lưng con nhện. Lông tơ xúc tu màu vàng
trên lưng của nó làm cho Đỗ Duy cảm giác một trận buồn nôn. Tuy nhiên sau đó
hắn vẫn kiên cường ngồi yên lại được, cười khổ nói :"Lần sau lão có thể đừng
gọi tới cái thứ kinh tởm thế này được hay không? Lão không thể lại gọi về bốn
con ma lang sao?"

"Ma lang?" Lão ma pháp sư nở nụ cười :"Tiểu tử, hãy nhìn nơi này đi! Nơi này
đã là đoạn phía bắc rừng rậm Băng Phong rồi! Ma thú có thể hoạt động được ở
tại đây căn bản là không có! Có thể tìm được tên gia hỏa to lớn này đã là rất
may mắn rồi."

Mắt thấy Hussein không nói lời nào ngồi xuống bên cạnh Đỗ Duy, còn Medusa cũng
thoáng do dự một chút… dường như loài rắn cũng không thích nhện lắm.

Gegawu vẫn trốn trong ngực Đỗ Duy run lên cầm cập. Đỗ Duy không nhịn nổi
nghiến răng lẩm bẩm: "Lão gia hỏa này rốt cục đã dựa vào thủ đoạn gì để thu
phục những ma thú này…"

Ngay khi Đỗ Duy còn chưa có lẩm bẩm xong, sâu thẳm trong nội tâm hắn đột nhiên
truyền đến một thanh âm quen thuộc:

"Ngươi không đoán được? Không ngờ rằng ngươi không đoán được?"

Đỗ Duy suýt nữa đã kêu lên.

Semel (Semel)?

Nhiều ngày không liên hệ được, rốt cuộc Semel đã có phản ứng rồi!

Semel nhờ vào tinh thần lực của Đỗ Duy mà tồn tại. Giờ phút này không cần nói
chuyện, một cách gần gũi ở bên trong thế giới tinh thần của não, thanh âm từng
chữ trực tiếp rõ ràng rơi vào trong đầu Đỗ Duy.

"Uổng cho ngươi xem nhiều sách như vậy, còn tự xưng là người bác học nhất gia
tộc Rowling. Sao lại không xoay sở được với sự kiện này thế? Ngươi luôn tưởng
đây là một loại ma pháp, tại sao không bỏ qua vấn đề ma pháp mà suy ngẫm đến
những con đường khác? Ta nói cho ngươi biết, bản lĩnh cầm giữ sinh vật này căn
bản không phải là ma pháp hệ nào cả, mà là một loại rất nổi tiếng… Ngươi đoán
được không?"

Cầm giữ sinh vật …… điều khiển sinh linh ……

Con mắt Đỗ Duy đột nhiên sáng ngời!

Đích xác cái này không phải là một hệ ma pháp.

Mà là ……

Đỗ Duy nhìn trộm lão ma pháp sư một cái, đột nhiên nhớ tới ngày đó Medusa
thiếu chút nữa buột miệng nói ra một câu!

"D (Đức)…."

"D" cái gì?

Druid (Đức lỗ y)
!!

(mienlitangcham chú thích : **Druid - những người thờ phụng thiên nhiên
thường được gọi chung là Druid. Druid là một thành viên của đạo tu Celtic
thuộc Tây Âu, Anh và Ailen. Đó là một dòng tu huyền bí vẫn còn tồn tại đến
ngày nay. Theo nhiều truyền thuyết thì các Druid có khả năng hóa thành thú vật
để giao hòa với thiên nhiên và khả năng sử dụng cây cỏ tuyệt vời. Những Druid
có thâm niên cao thường có nhiều năng lực hơn là những Druid khác, thường là
chủ tế trong các nghi thức được gọi là Druid Elder. Ai chơi Heroes chắc biết
cái này.)

Chỉ có Druid, chủng tộc thần kì này mới có cái tài trời sinh là tiếp cận tự
nhiên và giao thiệp được cùng vạn vật sinh linh!

Chỉ bất quá Đỗ Duy xem trên các tài liệu, thì ở đại lục Rowland, cái tên Druid
này đã là một danh từ của lịch sử, chủng tộc thần kì này đã sớm bị diệt tuyệt
rồi.

Nhưng chuyện đời không có cái gì tuyệt đối.

"Ồ." Đỗ Duy nghĩ tới đây, đột nhiên nở nụ cười:"Lão gia hỏa …… ta đột nhiên
nghĩ tới, lão là một Druid, đúng không? Ta không ngờ rằng lão lại là một Druid
đâu! Chủng tộc Druid không phải là đã diệt tuyệt rồi sao?"

Trên mặt lão ma pháp sư không có đến nửa điểm kinh ngạc, lạnh lùng nhìn Đỗ Duy
một cái, không thèm để ý, thấp giọng nói:"Ngươi đoán ư? Hừ! Là Semel nói cho
ngươi đúng không? Nếu không, chỉ bằng vào tiểu tử ngươi thì làm sao đoán được?
Sợ rằng ngươi ngay cả Druid là cái gì cũng không biết! Đừng kêu lên thế, nơi
này ngoài ngươi ra mọi người đều biết ta ai rồi!"

Quả nhiên, Medusa vài ngày trước đã nhận ra chân diện mục của lão ma pháp sư,
còn vẻ mặt Hussein thì rất bình tĩnh, hiển nhiên cũng đã sớm biết rồi.

Người duy nhất đến bây giờ mới biết, sợ rằng chỉ có mình Đỗ Duy… À, có lẽ còn
có thêm lão chuột trong ngực hắn nữa.

Con mắt lão ma pháp sư đột nhiên sáng ngời lên, trên mặt lộ ra sắc thái kích
động: "Semel liên lạc cùng ngươi sao? Ngươi có thể mời nàng ra không…… Ài, tại
sao nàng không chịu gặp ta chứ?"

Đỗ Duy cũng luôn suy ngẫm về quan hệ giữa lão ma pháp sư và Semel. Ở trong
lòng, hắn đã hỏi một câu, câu trả lời của Semel cũng có chút mờ mịt: "Ta không
biết …… ta có lẽ không quen biết y. Nhưng không hiểu tại sao nội tâm ta có cảm
giác đối với người này rất kháng cự, giống như không muốn đến gần y vậy."

Đỗ Duy nhún vai không nói gì, lão ma pháp sư nhìn sắc mặt Đỗ Duy đã đoán được
một chút, y thở dài: "Bỏ đi …… nàng không muốn gặp ta cũng không kỳ quái. Chỉ
bất quá, ta muốn nàng đi ra mà nhìn xem... nhìn cái địa phương này! Năm đó
chúng ta đã từng cùng nhau tới đây!"

Lão ma pháp sư vừa dứt lời, Đỗ Duy đã cảm thấy phía sau truyền đến một trận
gió lạnh, rồi tức thì một tay của Semel đã vắt lên vai Đỗ Duy. Hắn quay đầu
lại, thì nhìn thấy Semel đã hiện thân đứng ở sau lưng mình. Mái tóc trắng của
nàng ở cái nơi trời băng đất tuyết này dường như bồng bềnh hơn hẳn. Áo đỏ chân
trần, cứ như vậy trôi nổi giữa không trung, si ngốc nhìn về phương xa.

Lão ma pháp sư nhìn thấy Semel, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, hít một hơi
thật sâu nói:"Nàng …… nàng cuối cùng đã chịu hiện thân rồi!"

"Ta không nhận ra ngươi." Semel nhìn phương xa, trên mặt mang theo sự mơ hồ,
lắc đầu nói: "Ta cũng không phải là Semel mà ngươi biết. Hơn nữa, ta cũng chưa
bao giờ tới nơi này …… Nhưng, vì sao cảm giác quen thuộc trong nội tâm càng
ngày càng mãnh liệt?"

Hussein hừ một tiếng, ôm trường kiếm của mình nhắm mắt dưỡng thần, còn Medusa
thì không nói câu gì, chỉ là mặt hướng về phía Semel đứng, nhíu mày (mặc dù
hình dáng của Semel người thường không thể nhìn thấy, nhưng Medusa nữ vương
căn bản không cần "nhìn", có thể cảm ứng được ở đây đã có thêm một người).

"Mặc dù tiểu tử này nói nàng không phải là Semel mà chỉ là một ma pháp sinh
vật... nhưng ta cảm giác chuyện này chưa chắc đã là thật." Lão ma pháp sư dùng
ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm Semel: "Nàng đối với địa phương này cảm giác
quen thuộc… là thật phải không? Đó là cảm giác gì?"

Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Semel đột nhiên hiện lên một nét hung dữ.
Sắc thái hung dữ này lóe lên từ trong con ngươi của nàng. Áo choàng đỏ tươi
của nàng bỗng cuộn lên trong gió lạnh, quát:"Ta không biết! Nhưng ta chỉ biết
là ta đứng ở chỗ này, đột nhiên rất hận ngươi! Hốt nhiên nhận ra nội tâm đối
với ngươi thống hận vô cùng …… Ta nhịn không được muốn …… muốn …… muốn giết
ngươi!"

Vừa nói, nàng vừa giơ ngón tay xinh xinh lên chỉ vào lão ma pháp sư. Trên
khuôn mặt tươi tắn đã bao phủ một tầng sương lạnh, đầu ngón tay toát ra hàn
khí nhè nhẹ, trong hàn khí còn thấp thoáng kèm theo điện quang rèn rẹt!

"Ha ha ha ha ha ha!!" Lão ma pháp sư buông ra tiếng cười dài. Sau đó nhìn đầu
ngón tay của Semel: "Nàng xem! Nàng xem ngón tay mình đi! Nàng còn dám nói
nàng chỉ là một ma pháp sinh vật sao? Một ma pháp sinh vật thể tinh thần thuần
túy không có khả năng sử dụng ma pháp được! Nhìn nơi ngón tay nàng đi! Đó là
cái gì! Đó không phải là ma pháp ngôi sao mà năm đó nàng đã từng dùng sao!!"

Semel nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn ngón tay mình. Trong mắt nàng
vẻ mờ mịt càng đậm hơn, thân thể không khỏi run lên: "Ta …… chuyện gì xảy ra
…… ta, như thế nào mà ta có thể sử dụng ma pháp vậy?

Đỗ Duy đang thở dài. Nguồn: http://truyenyy.com

Sử dụng ma pháp? Trên đường đi, nàng sử dụng ma pháp không phải chỉ một hai
lần. Trong đó một lần thiếu chút nữa đã cùng Hussein đấu đến đồng quy vu tận
(cùng nhau chết). Chỉ bất quá, hai lần đó thần trí nàng mơ hồ, còn bây giờ là
đang ở trạng thái tỉnh táo.

"Semel…." Thanh âm lão ma pháp sư đột nhiên dịu dàng lại, con mắt lão phảng
phất hàm chứa một thứ gọi là "nhu tình" (dịu dàng, ân cần), thấp giọng nói:
"Ta không biết trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất quá ta tin
tưởng ta có thể làm rõ chuyện này. Để cho ta giúp nàng khôi phục trí nhớ được
không?"

"Không!" Semel đột nhiên biến sắc, quát lên:"Ta không muốn khôi phục trí nhớ
gì cả! Ta không phải là chiêm tinh thuật sư Semel mà ngươi nói!! Ta chính là
ta, là một ma pháp sinh vật! Lão gia hỏa! Ngươi đừng tới làm phiền ta!"

Nói xong, Semel vung tay lên, chỉ phù một tiếng thân thể đã biến mất.

Mấy người Đỗ Duy đều lâm vào trầm mặc, ai ai cũng mang theo vẻ mặt cổ quái.

Chỉ có Gagewu trong ngực Đỗ Duy đột nhiên cố gắng chui cái đầu chuột ra, híp
con mắt trong gió lạnh, hiếu kì nói:"Các ngươi vừa mới nói gì thế? Các ngươi
đã nói với ai vậy? Semel nào? Sao ta không thấy nhỉ?"

Bất quá xem ra không ai để ý tới lòng hiếu kì của lão tể tướng chuột. Đỗ Duy
tiện tay bắt lão nhét vào áo ngoài, sau đó quay đầu nhìn lão ma pháp sư, ánh
mắt chớp động: "Lão còn có bao nhiêu chuyện không nói cho chúng ta biết? Lão
gia hỏa?"

"Đến lúc các ngươi nên biết, ta sẽ cho biết." Vẻ mặt lão ma pháp sư có chút âm
trầm, trong ánh mắt thậm chí có phần thống khổ.

"Vậy về Semel thì sao? Nàng bây giờ cùng với tinh thần lực của ta liên lạc với
nhau! Ta mặc kệ nàng cuối cùng là Semel hay là một ma pháp sinh vật, ta nghĩ,
mình phải biết những sự tình về nàng."

"Được rồi." Lão ma pháp sư suy tư một chút.

Vẻ mặt lão có chút tiều tụy, thống khổ trong mắt càng phát ra nồng đậm, chậm
rãi ngồi xuống trên lưng con nhện. Trong nháy mắt, dường như lão đã già đi cả
chục tuổi.

"Semel…" Lão ma pháp sư dùng trầm thấp thanh âm nói: "Ta biết nàng đã từ rất
rất lâu trước đây …… Ừm, chính là hơn hai trăm năm trước. Lúc đó, nàng vẫn còn
là một nữ chiêm tinh thuật sư nổi tiếng khắp đại lục."

"Sau đó thì sao?"

Lão ma pháp sư đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười lão lớn dần, ánh mắt nhìn Đỗ
Duy mang theo nét quỷ dị: "Tiểu tử, ngươi là một người thông minh, chẳng lẽ
chưa đoán được sao?"

Lão nhẹ nhàng vỗ vào áo choàng pháp sư của mình, cười lạnh nói: "Semel vốn chỉ
là một chiêm tinh thuật đại sư thuần túy, không hiểu một chút nào về ma pháp
…… Nhưng đột nhiên có thể tự mình lĩnh ngộ ra một bộ Ma pháp ngôi sao thần kì!
Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái? Hừ, ngươi bây giờ đã học được một chút
Tinh không đấu khí (Đấu khí trời sao), nghe được cái tên Ma pháp ngôi sao,
chẳng lẽ không cảm thấy lạ lùng sao? Chẳng lẽ ngươi ngay cả một chút liên
tưởng cũng không có?"

"Bởi vì ta đã nghĩ ra, nên ta mới cần lão chứng thực." Đỗ Duy lạnh lùng nói.

"Semel …… nàng lúc đầu là một phụ nữ đơn thuần, một thiên tài trầm mê trong
chiêm tinh thuật, một nữ học giả luôn muốn chiêm tinh thuật lên tiếng rộng
khắp. Mà sau này nàng đột nhiên lĩnh ngộ một bộ Ma pháp ngôi sao đó, thật ra
……" Lão ma pháp sư chỉ vào mũi mình: "Thật ra chân tướng rất đơn giản! Nàng
giống với ta, đều là truyền nhân của Aragon! Chúng ta vốn là đồng bạn, nhưng
sau lại …… trở mặt thành thù!"


Ác Ma Pháp Tắc - Chương #100