Người đăng: Tiêu Nại
Cửa lại được mở ra, Loi Tuấn Vũ quay ngoắt người lại, anh mắt sắc nhọn nhin
người vừa bước vao, thấy Cổ Dương thi hoa hoan hẳn lại.
"Ha, sao nao? Nhin anh mắt kia của ong, la muốn giết toi hay la sao?" Cổ Dương
mỉa mai noi.
"Hờ!" Tuấn Vũ nhả khoi trong miệng ra một cach vo cung thuần thục vao khong
khi.
"Hut it thoi, cai phong nay của ong nồng nặc mui thuốc la! Đung rồi, Tử Tinh
co chuyện muốn tim ong đấy!" Cổ Dương noi thẳng vao vấn đề.
Loi Tuấn Vũ vừa nghe thi khựng người lại, lạnh lung noi: "Co ta tim toi co
chuyện, đến phien ong phải ra mặt hay sao?"
Cổ Dương cười ha ha: "Ha ha, nếu khong phải vi hom qua ong mạnh mẽ qua, thi co
nhoc đo cũng khong đến nỗi bị doạ thanh như vậy đau! Toi noi ong Vũ a, lần nay
ong qua đang rồi đấy! Du gi thi toi va Tử Tinh cũng đang ở cung ong dưới mai
nha nay, ong coi bọn toi la khong khi hả? Mấy chuyện lam o nhiễm thinh lực thi
ong lam nguyen trong phong ong la được rồi! Lại con ra tận phong bếp…… Trời ạ!
Toi co thể tưởng tượng được co nhoc kia bị doạ the thảm thế nao!"
Cổ Dương thao thao bất tuyệt cằn nhằn, Loi Tuấn Vũ chỉ khong ngừng rit thuốc,
cuối cung nhin Cổ Dương noi: "Noi xong chưa? Noi xong rồi thi cut ra!"
"Ê! Ông đay la cai kiểu thai độ quai gi vậy? Vũ, ong bị ma nhập rồi a?!" Cổ
Dương kich động phật ý noi.
Loi Tuấn Vũ cười khẩy: "Toi chẳng qua la dậy uống cốc nước ma thoi, cai em
người mẫu của ong lại đi theo om toi từ phia sau! Sang sớm mới thức dậy, nữ
nhan trần truồng nỏng bỏng uốn eo trước mặt ong như vậy… Cổ Dương! Vưu vật đo
chẳng lẽ khong phải la do ong đem đến hay sao? Hơn nữa, toi ở trong nha của
toi, lam tinh ở phong tắm hay phong bếp thi lien quan cho gi đến co ta?!"
Cổ Dương trợn trắng mắt len! Tuấn Vũ hom nay sao vậy? Ăn nhầm thuốc sung hay
sao? Sao lại co thể noi ra những lời tục tĩu vậy?
"Ê! Hom nay ong sao vậy? Được rồi được rồi, khong noi nữa! Noi chuyện Tử Tinh
vậy, co nhoc đo hinh như co chuyện muốn nhờ ong đấy. Ông đừng nhỏ nhen vậy
được khong, lam chuyện tốt bị người ta bắt gặp, lại trưng ra cai vẻ mặt như
phan quan thế kia!" Cổ Dương thử nhắc đến chuyện của Tử Tinh xem thế nao.
"Co việc muốn nhờ toi a? Co ta co việc gi ma phải cầu đến toi?" Tuấn Vũ lại
cham điếu thuốc khac, vừa định hut thi bị Cổ Dương giật lấy.
"Rốt cuộc ong co nghe toi noi hay la khong đay! Chuyện của Ích Đạt…"
Cổ Dương chưa noi xong thi nghe thấy giọng noi lạnh lung của Tuấn Vũ: "Toi
khong co hứng thu biết!"
"Ê! Ông đừng co nhỏ nhen thế được khong? Toi noi ong đấy!" Cổ Dương tức giận
cao giọng noi, hắn khong ngờ Loi Tuấn Vũ khong nể mặt hắn chut nao.
"Toi nhỏ nhen? Cổ, ong thi biết cai gi!"
"Đương nhien la toi biết! Ờ, khong phải la bị bắt gặp hay sao? Lỗi tại người
ta hay sao? La sang sớm toi keu co ấy nấu bữa sang cho, nếu biết lao nhan gia
ngai đang ban việc lớn trong phong bếp, thi toi đời nao lam tro khỉ đo? Loi
Tuấn Vũ, ong đừng co vi việc nay ma giận cho đanh meo được khong?" Cổ Dương
cang noi cang kich động.
"Đủ rồi!"
"Khong đủ! Vũ! Ông lam vậy khiến người ta rất xem thường! Nếu la do ong cảm
thấy mất mặt, thi con noi được. Nhưng nếu ong đem sai lầm của minh đổ len đầu
một người con gai vo tội, ong cảm thấy như vậy rất đan ong hay sao? Toi nghĩ
du ong co khỏa than đứng trước mặt co nhoc đo, chưa chắc người ta đa muốn nhin
đau!" Cổ Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi. Khong ngờ ten nay lại để ý
chuyện đo như vậy. Hắn chẳng phải la cao thủ tinh trường hay sao?!
"Im đi! Ông thi biết cai gi, ong co quyền gi ma ở đay to mồm noi nọ noi kia?
Toi hận khong phải la bị co ta nhin thấy, ma la vi co ta thet len như nhin
thấy người chết vậy! Ông thi biết cai gi? Toi… hom qua toi thử lam mấy lần,
đều khong lam tới cung được! Ông biết như vậy co nghĩa la gi khong?" Loi Tuấn
Vũ đấm len tường, thở hổn hển vi tức giận, trut ra tam sự minh kim nen trong
long cả một ngay qua.
"Ông… ong noi cai gi?" Cổ Dương trợn mắt, đến vai giay sau vẫn khong noi được
tiếng nao.
"Đung, chinh la việc ong vừa nghe được đấy! Tối qua toi khong về nha, đến
khach sạn, ong biết toi thử mấy lần khong?! Ông biết khong? Đều la vao luc
then chốt cuối cung, đột nhien dường như lại nghe thấy tiếng thet đo, long run
len, lập tức liền… Shit! Ông bảo nhin co ta toi lam thế nao co thể binh tĩnh
được đay?"
"Ông… khong dung được nữa a?! Trời đất! Sao lại co thể thanh như vậy?" Cổ
Dương bỗng chốc khong biết lam sao cho phải. Loi Tuấn Vũ được xưng la lang tử
tinh trường, khong co luc nao la thiếu đan ba ben cạnh, bay giờ lại vi co nhoc
kia ma… khong dung được nữa?!
Cổ Dương lập tức rối tung như canh hẹ, hắn khong thể tin lại co chuyện trung
hợp như vậy.
"Vũ, hay la do ong qua căng thẳng?" Loại chuyện nay khong thể noi đua được.
Loi Tuấn Vũ dựa vao cửa sổ noi: "Chỉ mong la vậy! Vi thế nen đừng co nhắc đến
co ta với toi. Hiện giờ nhin thấy co ta ma toi khong xuống tay bop chết, thi
la đa kiềm chế lắm rồi!"
Cổ Dương lập tức lý giải được sự hỉ nộ bất thường của Tuấn Vũ trước đay. Cũng
khong biết noi gi cho phải. Nhưng it nhất, chuyện của Tử Tinh đanh phải tạm
thời gac qua một ben. Hắn nghĩ chuyện của Tuấn Vũ sẽ qua đi rất nhanh thoi.
Đến luc đo mọi người đa hết khuc mắc, nhắc lại chuyện nay cũng khong muộn.
"Vậy được rồi, Vũ, ong nghỉ ngơi trước đi. Chủ yếu la… về mặt tinh thần khong
được qua căng thẳng. Mấy hom nay đừng đi tim gai nữa. Loại chuyện nay cứ thả
lỏng, điều chỉnh một chut la ổn thoi! Vậy toi ra ngoai đay!" Cổ Dương vội đi
ra khỏi phong
Dưới nha Lanh Tử Tinh đang đi đi lại lại. Luc nay co ngẫu nhien nghe được
giọng noi của hai người bọn họ từ trong phong Tuấn Vũ vọng ra, co luc rất phẫn
nộ, rất kịch liệt, nhưng khong ro cho lắm.
Nhin thấy Cổ Dương đi xuống, Tử Tinh vội bước len đon, thận trọng hỏi: "Cổ
Dương, sao rồi? Tuấn Vũ anh ấy noi như thế nao?"
"Ừm, Tử Tinh a, gần đay tam trạng Vũ khong được tốt cho lắm. Vai hom nữa anh
sẽ noi lại với no, chuyện nay chỉ la chuyện nhỏ thoi ma. Luc nay bọn anh cai
nhau vi chuyện khac, vẫn chưa kịp nhắc đến chuyện nay. Co điều em yen tam,
chuyện nay cứ để anh!" Cổ Dương cười an ủi co. Hắn thấy vẻ mặt ủ rũ của Lanh
Tử Tinh thi trong long cảm thấy khong nỡ. Chẳng qua chỉ la chuyện nhỏ, xử lý
dễ ợt như mua mớ rau vậy, lại bởi vi chuyện kia… Haizzz! Sao lại dở hơi thế
chứ?
Lanh Tử Tinh thất vọng trở về phong minh. Co cứ tưởng Cổ Dương ra mặt thi chắc
chắn sẽ giải quyết được! Nhưng khong ngờ…
Mở laptop len mạng, Lanh Tử Tinh rối rắm, may vẫn nhiu chặt lại, khong gian ra
được.
Đột nhien co phat hiện avatar của Quyen Tử bỗng sang len.
Tử Tinh lập tức go chữ: Quyen Tử, sao dạo nay mất tăm vậy? Mấy hom rồi khong
thấy ngươi đau!
Quyen Tử: Tử Dạ a? Ta bị bắt coc!
Tử Tinh kinh ngạc: Cai gi? Co chuyện gi thế?
Quyen Tử: Haizzz, đừng nhắc nữa! Đều la vi một lần offline ma thoi. Cai gi ma
Hội phu hao tương than chứ!
Tử Tinh đột nhien nhớ ra lần gặp mặt Hội phu hao tương than đo! Sự xuất hiện
của đại ca, Tuấn Vũ, căn phong hắc am… rối tinh rối mu len.
Co vội hỏi: Vậy đa bao cảnh sat chưa? Giờ đa ổn chưa?