Ngày 2 Tháng 1 – Nôn Không Dứt


Người đăng: Tiêu Nại

"Được rồi, mẹ a! Để ở đay cho Tử Tinh từ từ uống đi mẹ! Co ấy vừa mới ăn cơm
tối no xong, nếu uống nhiều hơn nữa, nhỡ đau lại non hết ra, thế thi bao tam
sức của mẹ lại uổng phi mất!" Loi Tuấn Vũ rốt cuộc len tiếng. Thế nhưng, lời
noi dường như lại khong khiến cho người ta dễ chịu. Lanh Tử Tinh nghe xong
chợt cảm thấy dạ day cuộn lại, từng đợt từng đợt như muốn dang len!

"A, phải phải! Để từ từ uống, Đừng vội!" Tieu Duệ vội vang đem bat giữ nhiệt
đậy nắp lại, để qua một ben.

Lanh Tử Tinh cố gắng ap chế chỗ canh đang muốn trao len cổ họng, liếc mắt nhin
Loi Tuấn Vũ một cai tỏ ý cảm kich. Coi như hắn con biết co đi co lại, nếu hắn
khong len tiếng, chỉ sợ theo tinh cach của co sẽ thật sự phải uống hết cả bat
canh hạt sen kia. Nhưng nếu hắn ma noi sớm hơn một chut nữa co phải la tốt hơn
khong!

"Tuấn Vũ a, mẹ va cha con muốn đi nghỉ một chuyến. Con va Tử Tinh ở cung nhau
phải thật tốt đấy nhe!" Tieu Duệ nhẹ nhang noi. Đối với đứa con nay, ba thật
sự danh trọn tinh yeu thương. Hơn nữa, Loi Tuấn Vũ cũng la một đứa con vo cung
xuất sắc, ba nhin chỗ nao cũng đều cảm thấy hai long. Mỗi lần Loi Đinh muốn ra
tay dạy dỗ, trong long ba luon cảm thấy rất đau. Nhưng vi uy nghiem của Loi
Đinh, ba cũng khong thể cong khai ngăn cản. Ba biết ở phương diện giao dục
con, Loi Đinh ong ấy đung. Mặc du bất cứ chuyện gi ong cũng thuận theo ý muốn
của ba, nhưng chỉ rieng với việc giao dục Loi Tuấn Vũ, Loi Đinh từ trước tới
giờ đều luon thưởng phạt phan minh. Khi con nhỏ, cho du co những luc Loi Tuấn
Vũ bị đanh, ba cũng chỉ co thể đứng một ben lo lắng. Hiện giờ con đa lớn, đa
co sự nghiệp va gia đinh rieng. Người lam mẹ la ba cũng cảm thấy co chut mất
mat, nhưng ma cũng thực sự vui mừng

"A? Cha mẹ a? Định đi đau thế ạ? Đi bao lau ạ?" Ngữ khi của Loi Tuấn Vũ khong
tranh khỏi co chut hưng phấn. Anh cố gắng khắc chế cảm giac vui mừng như đien
trong long. Chờ mong từ miệng mẹ nghe thấy cau trả lời: "Ngay mai đi luon."

A! Ông trời thật sự la ưu ai Loi Tuấn Vũ! Anh thế nhưng thật sự từ miệng mẹ
minh nghe được cau "Ngay mai đi luon." Bốn chữ!

"Nhanh như vậy?" Loi Tuấn Vũ giả vờ thương cảm, keo tay Tieu Duệ, lam ra vẻ
như đứa trẻ lam nũng noi: "Mẹ a, khong co mẹ ở cạnh, con sẽ nhớ mẹ lắm!"

Đại nam nhan, than cao một met tam, lại nắm tay mẹ, dung giọng trẻ con để lam
nũng, thật sự la co chut… Biến thai! "Ọe!" Lanh Tử Tinh thật sự khong thể
khống chế được minh, vội lấy tay che miệng, chạy vọt vao phong vệ sinh.

Mặt Loi Tuấn Vũ phut chốc trở nen tai met, anh mắt tran đầy uất khi, trừng
theo hướng bong dang Lanh Tử Tinh. Gi chứ! Lời noi của anh nghe buồn non lắm
sao? Sao ma co lại khong thể khống chế một chut chứ, ở trước mặt lao cha lao
mẹ ma cứ như vậy, khong lễ phep gi oi ra hết?!

Hai vợ chồng Loi Đinh đầu tien sửng sốt, sau đo anh mắt Tieu Duệ đột nhien
sang len, thần bi tới gần Loi Tuấn Vũ, khong thể nen được vui vẻ, nhỏ giọng
hỏi: "Tử Tinh co rồi?!"

Loi Tuấn Vũ đảo tron mắt, oi mẹ của toi! Bọn họ mới đăng ký kết hon ngay hom
qua co được khong! Lam sao co thể nhanh như vậy được?! Ba mong chau nội đến
đien luon rồi?! Cho du la co thật, cũng sẽ khong thể la của anh nha!

"Mẹ a! Khong nhanh như vậy đau!" Loi Tuấn Vũ bất đắc dĩ noi.

"À, cũng phải! Vậy thi la bị ốm rồi? Nay! Con con ngồi ở đay lam gi? Con khong
mau chạy vao xem đi!" Tieu Duệ vội vang đẩy Loi Tuấn Vũ, buộc anh đứng dậy đi
về phia phong vệ sinh.

"Ọe!" Lanh Tử Tinh lại non tiếp một đợt, toan bộ cơm chiều va canh minh vừa
mới ăn đều non hết ra ngoai! Cuối cung cũng thấy thoải mai chut! Nghĩ đến cai
bộ dang vừa xong của Loi Tuấn Vũ, co liền lạnh cả người, da ga nổi hết cả len.
Ôi trời! Đan ong lam nũng thật đung la… Phi phi phi! Quả thật lam đien đảo
hinh tượng của hắn!

Non cũng đa non xong rồi, co đang uống một ngụm nước để suc miệng, canh cửa
chợt mở ra! Lanh Tử Tinh giật minh, suýt chut nữa bị s chết. Khụ, khụ, khụ…
Lại non tiếp một chập.


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #39