Pn : Tốt Đẹp Như Lúc Ban Đầu


Người đăng: Tiêu Nại

Nụ cười the lương hiện len, Tiểu Tuyết đột nhien om Tử Tử len xoay người nhảy
xuống.

"Á--"

Lanh Tử Tinh đien cuồng chạy tới, chỉ kịp nhao đến cạnh lan can, nhin thấy Tử
Tử va Tiểu Tuyết cung nhau rơi xuống.

"Khong!" Lanh Tử Tinh thet choi tai.

Tử Tử đa được đưa đến bệnh viện, khong co gi hệ trọng, nhưng vẫn phải lam kiểm
tra chi tiết toan than.

Con Tiểu Tuyết? Co ta bị rơi mạnh ra ben ngoai đệm hơi, va đầu xuống đất, mau
văng tung toe, sọ vỡ nat, chết thảm.

Cảnh sat bắt đầu điều tra nguyen nhan cai chết của Tiểu Tuyết. Loi Tuấn Vũ
liền trở thanh đối tượng bị điều tra. Thế la, một loạt giao dịch bị đưa ra anh
sang, người đan ong cường bạo Tiểu Tuyết bị kết an. Con Loi Tuấn Vũ cũng bị
khởi tố, phải nộp phạt.

Tử Tử đa xuất viện về nha được mấy ngay, tam tinh của Lanh Tử Tinh vẫn chưa
binh thường trở lại. Thường xuyen mơ thấy cảnh Tử Tử bị rơi từ tren cao xuống,
sợ hai đến toan than toat mồ hoi lạnh.

Khỏi phải noi, giữa co va Loi Tuấn Vũ chỉ co thể la chiến tranh lạnh. Mặc du
co đa biết được đầu đuoi ngọn nganh, nhưng co vẫn vo cung tức giận với những
việc lam của Loi Tuấn Vũ.

Thế la mặc cho Loi Tuấn Vũ giải thich như thế nao, co đều khong quan tam. Thậm
chi, từ trong tiềm thức, co luon cảm thấy giữa co be ten Tiểu Tuyết nay va Loi
Tuấn Vũ co cai gi đo.

Nếu khong, vi sao luc Tiểu Tuyết chết lại muốn đi tim Loi Tuấn Vũ, ma khong
phải la người khac. Vi sao người co ta muốn bao thu la Loi Tuấn Vũ chứ?o gai
ten Tiểu Tuyết kia đa dung cai chết để chứng minh rồi, mặc cho hắn co trăm
miệng cũng khong thể cai được.

Loi Tuấn Vũ chan nản vo vo toc trước tran: "Tử Tinh, em muốn anh noi bao nhieu
lần nữa? Vốn khong muốn để em biết, nhưng đa noi với em rồi, đa giải thich
triệt để ro rang rồi. Anh va co ta thật sự trong sạch! Mọi chuyện la như anh
đa noi! Nếu noi la co sai lầm, thi chinh la cai cach anh dung để hối lộ khach
hang la sai trước tien, anh đa bị trừng phạt rồi, em con muốn anh phải thế nao
em mới chịu tin tưởng anh?"

Lanh Tử Tinh ngay cả nhin cũng khong them nhin hắn, chỉ một minh ngồi trước
may tinh, mười ngon tay lướt như bay tren ban phim, đang viết gi đo, dường như
hoan toan khong nghe những lời Loi Tuấn Vũ noi.

Người đa chết rồi, hắn khong thể nao đối chứng được.

"Tử Tinh… Tử Tinh?" Loi Tuấn Vũ thở dai, bước tới, vươn tay om lấy Lanh Tử
Tinh, ro rang cảm nhận được cả người Lanh Tử Tinh cứng đờ, động tac trong tay
dừng lại.

Tiếp theo la, đẩy tay hắn ra, đứng dậy bỏ đi.

Loi Tuấn Vũ quả thật muốn phat đien. Lanh Tử Tinh như thế nay đa mấy ngay rồi.
Hoan toan khong noi với hắn cau nao. Hắn nhun nhường lấy long co như vậy, ma
co vẫn nhắm mắt lam ngơ.

"Tử Tinh! Anh cũng giống như em, yeu Tử Tử! Ai cũng khong muốn xảy ra chuyện
như vậy. Tử Tử bay giờ cũng rất tốt, chung ta vẫn co thể sống hạnh phuc như
trước phải khong?"

Lanh Tử Tinh quay đầu, lại con co chut khinh bỉ nhin hắn, nhin một hồi, nhưng
vẫn khong noi cau nao, xoay người bỏ đi.

Loi Tuấn Vũ thất vọng nhin theo bong lưng của Lanh Tử Tinh. *! Lần nay co
thật sự lạnh nhạt với hắn qua lau rồi!

Buổi tối. Hom nay Loi Tuấn Vũ về nha rất sớm, mấy ngay nay đều như vậy.

Thế nhưng, Lanh Tử Tinh đa sớm tắm rửa xong, vẫn ngồi trước may tinh, đến nửa
đem vẫn khong đi nghỉ.

Loi Tuấn Vũ đa lam việc cả một ngay, buổi tối nằm tren giường đọc hết một
quyển sach, vẫn chưa thấy co len giường nghỉ ngơi. Mấy năm rồi, cuộc sống ban
đem của bọn họ vẫn vo cung hoa hợp. Thế ma, hiện giờ đa bao nhieu ngay hắn
khong lam rồi? Hai tuần? Hay la ba tuần? Chết tiệt! Mấy ngay nay hắn nhẫn
nhịn, vừa nhin thấy Lanh Tử Tinh la liền nghĩ đến chuyện đo.

Nhin cai giường trống khong ben cạnh, Loi Tuấn Vũ nheo mắt lại, đứng dậy đi
vao thư phong.

Lanh Tử Tinh ngẩn ngơ ngồi trước may tinh, khong biết đang nghĩ gi.

"Tử Tinh, đi nghỉ sớm đi!"

Lanh Tử Tinh ngẩn ra, khong quay đầu lại, nhưng lại keo ban phim ra, go như
bay.

"Tử Tinh!" Hắn nổi cau, bước len trước, keo canh tay co, ngang nhien tắt may
tinh đi.

"Á! Anh lam gi vậy? Mấy thứ vừa viết con chưa lưu lại!" Lanh Tử Tinh bực tức
quat Loi Tuấn Vũ.

"Suỵt! Đừng đanh thức Tử Tử! Vợ yeu, nghỉ ngơi thoi, sức khỏe la quan trọng!"
Loi Tuấn Vũ ghe sat lại hon len ma Lanh Tử Tinh, gấp gap keo co đi vao phong
ngủ.

Lanh Tử Tinh dung got chan để nghĩ cũng biết hắn muốn lam gi, nhưng giay dụa
thế nao cũng khong thoat khỏi hắn.

"Anh bỏ tay ra! Muốn ngủ minh anh ngủ đi! Toi con co việc!"

"Vợ yeu a, đa nửa đem rồi, em con co việc gi?!"

Loi Tuấn Vũ vừa keo vừa om Lanh Tử Tinh vao phong ngủ. Cửa vừa khoa, liền ap
Lanh Tử Tinh len cửa.

"Anh! Buong ra!" Lanh Tử Tinh bị hắn ep len cửa, khong thể nhuc nhich.

"Tử Tinh, anh nhớ em lắm." Loi Tuấn Vũ ti tran minh len tran co, đoi moi nong
bỏng bắt đầu tim kiếm moi co.

"Loi Tuấn Vũ, toi cảnh cao anh, buong toi ra!" Lanh Tử Tinh bị hắn hon đến
khong thể nhuc nhich, lửa giận bung len.

"Khong buong!" Hắn như một a trẻ đang me nheo. Một ban tay đa tiến vao trong
ao lot co, vuốt ve nơi tron đầy của co.

"Anh… Toi cảnh cao anh, buong toi ra!" Lanh Tử Tinh u ớ, dường như khong nghe
ra co đang noi gi.

Ban tay to lớn đặt hai canh tay đang lam loạn của co len tren đỉnh đầu. Quần
ao tren người đa sớm cởi bỏ, cui đầu hon len than thể co.

"Á! Anh lam gi vậy! Buong toi ra!" Lanh Tử Tinh bị hắn hon đến thất thần. Bao
nhieu năm qua chuyện tren giường của hai người co thể noi la ngựa quen đường
cũ rồi. Xưa nay đều bắt đầu trong dịu dang, kết thuc trong say me. Tinh huống
như thế nay hinh như đa qua xưa rồi.

Sự tấn cong đột ngột nay khiến Lanh Tử Tinh trong long từng đợt hoảng hốt.

Loi Tuấn Vũ cũng bị khơi dậy hưng phấn, hắn cang hon cang manh liệt, hai chan
cường trang ep chặt chan co, than thể hắn luc nay đa vo cung gấp gap muốn tiến
vao co, cảm giac căng chướng đa khiến hắn bắt đầu thấy đau tức.

Hai chan Lanh Tử Tinh bị chan hắn tach ra, phan than ap sat nơi tư mật của co,
con đoi moi hắn lại cang tham lam nhấm nhap nơi đẫy đa của co.

"Á!" Lanh Tử Tinh khong khỏi toan than run rẩy, hắn lam gi ma kịch liệt như
vậy.

"Vợ yeu, anh muốn em, rất muốn em…" Loi Tuấn Vũ đa sớm khong con phong độ
trước kia, chỉ thiếu chut tan pha than thể của Lanh Tử Tinh. Nhẹ nhang nang
người co len, một tay tiến vao than thể co.

Lanh Tử Tinh rum người lại, khong khỏi nỉ non ra tiếng: "Đừng, đừng."

"Trời ơi! Vợ yeu…" Loi Tuấn Vũ lập tức tiến vao than thể co, ap vao tường bắt
đầu luật động…

Chiến đấu đien cuồng, khiến hai người đều len đến đỉnh hưng phấn.

Cuối cung Lanh Tử Tinh mềm nhũn tren vai Loi Tuấn Vũ, để hắn bế len giường.

Lười biếng nằm ở đo, tren người khong một mảnh vải che than cũng khong buồn
che đậy, toan than ra rời.

Con Loi Tuấn Vũ lại khong thể buong tha co như vậy được. Ba xa than yeu của
hắn, những luc co thể khuất phục hắn chỉ co thể đếm tren đầu ngon tay, mon
ngon bay trước mặt luc nay, sao hắn co thể bỏ lỡ cơ hội nay chứ.

Sau khi điều chỉnh lại một chut, Loi Tuấn Vũ lại nổi len hưng phấn.

Hắn xoay người đe len người Lanh Tử Tinh.

"Ưm." Lanh Tử Tinh nhiu may định đẩy vật nặng tren người ra, buồn bực muốn ngủ
tiếp.

Nhưng Loi Tuấn Vũ quả thực đa trở thanh một tiểu tử hao sắc chưa thỏa man,
ương ngạnh muốn Lanh Tử Tinh một lần nữa.

Buổi sang, khi Lanh Tử Tinh tỉnh lại, tren người co một canh tay vắt ngang, ba
đạo đặt trước ngực co. Mặt liền nong bừng, Lanh Tử Tinh nhẹ nhang nhấc tay hắn
len, định đẩy hắn ra, chẳng ngờ tay hắn thuận thế phủ len ngực co, con ra sức
vuốt ve.

Lanh Tử Tinh hit sau một hơi, bọn họ lam hoa từ khi nao. Đang định lui người
ra, lại bị hắn giữ chặt lại.

Lanh Tử Tinh ngẩng đầu nhin đồng hồ, hả! Đa chin giờ rồi! Hắn khong đến cong
ty sao?

"Dậy đi! Chin giờ rồi!" Bực tức, co thật sự hối hận đem qua lại khuất phục hắn
như vậy, hơn nữa con hai lần đều len đỉnh, ren rỉ ướt at như vậy. Thật la mất
mặt.

"Vẫn muốn…" Miệng con nỉ non khong ro, Loi Tuấn Vũ đa lật người co lại.

"Anh… đien rồi…" Lanh Tử Tinh vội đẩy hắn ra, Loi Tuấn Vũ khong phong bị liền
bị đẩy lăn xuống đất. Keu a một tiếng liền khong thấy động tĩnh.

Lanh Tử Tinh vội vươn người nhin Loi Tuấn Vũ, hắn mặt may nhăn nho dung tay om
lấy eo. Ma than thể hoan toan phơi bay trước mặt Lanh Tử Tinh. Hinh như bị
đụng vao eo rồi.

"Anh… khong sao chứ?" Lanh Tử Tinh lo lắng hỏi.

"Eo…" Vẻ mặt Loi Tuấn Vũ vo cung đau đớn, khiến Lanh Tử Tinh nhin ma hoảng
hốt. Vội vang xuống giường, quỳ ben cạnh hắn, đỡ hắn dậy.

"Sao rồi?" Từ tren xuống dưới xem xet một lượt.

"Chỗ nay, chỗ nay…" Loi Tuấn Vũ chỉ vao phần eo. Lanh Tử Tinh thuận thế nhin
theo, hắn lại con chỉ…

"Á!"

Loi Tuấn Vũ cười ranh manh, keo Lanh Tử Tinh đến trước người, xấu xa noi: "Vợ
yeu, dang vẻ em khong mặc quần ao la đẹp nhất!"

"Đe tiện!" Lanh Tử Tinh khong mảnh vải che than như vậy ở tren người hắn, cảm
thấy cả người mất tự nhien.

"Anh bị nga la sự thật, em lo lắng cho anh cũng la sự thật, anh đe tiện ở chỗ
nao? Chẳng lẽ chồng muốn vợ minh ma lại phải len len lut lut sao?" Loi Tuấn Vũ
noi rất đang thương.

"Vợ? Anh cũng khong thiếu nhỉ!"

"Anh xin thề: từ khi anh lấy Lanh Tử Tinh, anh chỉ yeu một minh co ấy, chỉ lam
chuyện đo với một minh co ấy, chỉ thich than thể của một minh co ấy…"

"Được rồi!" Lanh Tử Tinh lấy tay bịt miệng hắn lại, sao lại con noi ra những
lời buồn non như vậy chứ!

"Vợ yeu, hết giận rồi?" Loi Tuấn Vũ om co vao long, "Chung ta lam hoa nhe."

Lanh Tử Tinh lườm hắn một cai: "Loi Tuấn Vũ, muộn rồi, anh mau đi lam đi. Đừng
co ở đay lộn xộn nữa."

"Anh va vợ yeu lam hoa la quan trọng nhất."

"Được rồi, khong thấy chan a. Đem qua lam chưa đủ hả?"

"Vợ yeu ngọt như vậy, sao co thể muốn đủ?"

Thế la, Loi Tuấn Vũ cả ngay khong đi lam. Lanh Tử Tinh lam đồ ăn ngon, lại con
phải mang vao phong ngủ. Bởi vi hắn noi, một chut sức lực hắn cũng khong co,
đều bị Lanh Tử Tinh vắt kiệt rồi.

Lanh Tử Tinh chan nản chỉ biết đảo trắng mắt. Đều noi đan ong cang gia cang
giống trẻ con. Loi Tuấn Vũ vẫn chưa gia ma, sao lại giống như trẻ con vậy.

"Anh tự ăn đi!"

"Khong, em bon cho anh…"

"Anh khong biết xấu hổ a? Á, anh lam gi vậy…"



~~>HOÀN<~~


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #368