: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc


Người đăng: Tiêu Nại

Khi hai người bắt taxi về nha, đa la hơn ba giờ chiều. Loi Tuấn Vũ uống rất
nhiều rượu, nhưng khong hề say chut nao. Co biết tửu lượng của hắn. Hiếm khi
hai người cung ngồi tren ghế sau của xe, Lanh Tử Tinh hướng mặt ra ngoai cửa
sổ, con Loi Tuấn Vũ thi ngồi sat cạnh co, tay nắm chặt tay co.

Hắn cang như vậy, Lanh Tử Tinh cang cảm thấy khong thoải mai. Đan ong lấy long
bạn như vậy, phải chăng la lam chuyện gi co lỗi với lương tam?!

"Sao vậy? Khong vui sao?" Loi Tuấn Vũ cười dịu dang. Hắn biết luc nay du Lanh
Tử Tinh co đanh hắn mắng hắn, hắn cũng sẽ khong phản khang.

"Anh co thể bỏ tay ra được rồi. Bay giờ chẳng con ai ở đay nữa, anh khong cần
phải ra vẻ như vậy." Lanh Tử Tinh một chut cũng khong bỏ qua.

"Ha ha, vẫn con giận? Em tha tin tưởng một người lạ, cũng khong chịu tin tưởng
ong xa than yeu của em?" Noi xong, con đưa ban tay tinh tế của co len khoe moi
ma hon.

"Hừ!" Lanh Tử Tinh vội rut tay ra, hắn lam gi vậy. Lai xe taxi đang len nhin
vao gương chiếu hậu. Hắn phat bệnh thần kinh gi vậy? Khong khỏi lườm hắn trắng
mắt, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười khẽ của hắn.

Tiếng chuong di động luc nay đột nhien dồn dập vang len, Lanh Tử Tinh nhạy cảm
liếc về phia tui của Loi Tuấn Vũ. C co gai đo? Vẻ mặt vốn đa dịu lại liền đột
nhien cứng ngắc.

Loi Tuấn Vũ nhin ra anh mắt của co, thế la liền khong nghe may.

Hắn chỉ nhin vao mắt co, cười đến thần bi.

"Khong nghe điện thoại sao?" Lanh Tử Tinh lộ ro ý ghen.

"Em khong muốn anh nghe, anh sẽ khong nghe." Loi Tuấn Vũ rut di động ra, nhin
cũng khong nhin, liền tắt may.

"Anh… la người tinh gọi đến, sợ em nghe thấy?" Lanh Tử Tinh chế giễu. Hắn cho
rằng lam vậy la thể hiện sự chung tinh của hắn? Nếu hắn ở trước mặt co, noi
chuyện với người con gai khac, co con cảm thấy hắn thẳng thắn.

Loi Tuấn Vũ ngạc nhien, lắc lắc đầu, than thở: "Ba xa, em noi anh nghe điện
thoại thi em nghi ngờ, khong nghe em vẫn nghi ngờ. Rốt cuộc em muốn anh phải
lam thế nao?" Bất đắc dĩ, lại bật di động len, tiếng điện thoại khởi động như
đang cười giễu hanh động vừa nay của hắn ấu trĩ đến mức nao.

Quả nhien, vừa mở may, chuong điện thoại lại dồn dập vang len.

Loi Tuấn Vũ nhin nhin số may, rất xa lạ, thế la, hắn liền nghe may trước mặt
Lanh Tử Tinh.

Chỉ vai giay, mặt hắn liền biến sắc, lạnh giọng noi: "Anh noi lại lần nữa!"

Sau đo cup điện thoại, vội vang noi với lai xe: "Nhanh len, đến Trung tam
thương mại Cameroon, dung tốc độ nhanh nhất!"

Lanh Tử Tinh thấy thai độ hắn nghiem tuc, cũng trở nen lo lắng theo.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gi rồi? Co cần em xuống xe trước khong?" Lanh Tử Tinh
biết, giờ khong phải luc giận dỗi. Loi Tuấn Vũ xưa nay luon rất binh tĩnh, sau
sắc kho do, nhưng luc nay mặt hắn tai nhợt, hinh như đa xảy ra chuyện gi đo
rất nghiem trọng.

"Khong, khong cần xuống xe, em đi cung anh. Bac tai, phiền bac lai nhanh một
chut! Nhanh hơn nữa!"

"Ai da, khong nhanh được nữa sẽ qua tốc độ mất!" Lai xe taxi kho xử noi.

Loi Tuấn Vũ với tốc độ nhanh nhất rut vi tiền ra, lấy ra một xấp tiền mau đỏ
đưa đến trước mặt lai xe, sốt ruột noi: "Lam phiền bac tai! Tốc độ nhanh
nhất!"

Lai xe taxi cũng ngẩn ra, khong noi hai lời, đạp chan tăng ga.

Lanh Tử Tinh hồ nghi nhin hắn, tinh huống gi khiến hắn rut ra nhiều tiền mặt
như vậy, cảm giac khong hiểu ro tinh hinh quả thật rất kho chịu: "Rốt cuộc la
lam sao?"

"Khong sao, xảy ra chut vấn đề nhỏ! Khong sao!" Loi Tuấn Vũ nắm tay Lanh Tử
Tinh an ủi.

Nhưng Lanh Tử Tinh lại phat hiện tay Loi Tuấn Vũ đa toat mồ hoi.

Lai xe taxi lai rất nhanh, quang đường vốn dĩ phải mất nửa giờ đồng hồ, bọn họ
chỉ mất mười lăm phut đa đến.

Trước cửa Trung tam thương mại Cameroon luc nay đa đỗ đầy xe cảnh sat, dong
người đa được sơ tan, dưới toa nha co rất nhiều người dan vay quanh.

Trong long Lanh Tử Tinh đột nhien bắt đầu lo sợ.

"Tuấn Vũ, anh mau noi đi, rốt cuộc la co chuyện gi?" Lanh Tử Tinh co chut mất
kien nhẫn, rốt cuộc la ai lam sao? Vi sao tinh huống nay Loi Tuấn Vũ lại để co
cung đến? Rốt cuộc la ai xảy ra chuyện gi? Trai tim thấp thỏm khong yen.

"Tử Tinh, em đừng lo lắng, đừng sợ. Vừa nay nghe điện thoại, Tử Tử bị bắt coc
rồi." Loi Tuấn Vũ nắm lấy tay Lanh Tử Tinh, gạt đam đong đi về phia cảnh sat.

"Cai gi? Anh noi cai gi? Tử Tử? Sao co thể?" Lanh Tử Tinh đột nhien hoảng hốt,
nỗi sợ hai nay khiến bước chan co rối loạn, e la co sắp te xỉu xuống đất.

"Đừng lo, em đừng lo, bay giờ chắc la vẫn rất an toan." Loi Tuấn Vũ đi đến
trước mặt cảnh sat, hỏi ro tinh hinh.

Co được cau trả lời la, co một co gai dung dao uy hiếp Tử Tử len ban cong của
Trung tam thương mại, hiện giờ cảnh sat đang tim cach thuyết phục co ta,
chuyen gia đam phan cũng đến rồi. Nhưng ma, co gai đo cảm xuc a kich động,
chuyen gia đam phan hoan toan khong thể tiếp cận co ta.

Cảnh sat phong chay chữa chay cũng đa dựng đệm hơi, đề phong co gai nay nhảy
từ tren lầu xuống. Quan đội đặc chủng cũng đa xuất phat rồi.

"Sao lại như vậy?" Lanh Tử Tinh kich động khong hiểu ra lam sao, "Co gai ấy ở
đau ra? Vi sao lại bắt coc Tử Tử? Tuấn Vũ, lam thế nao bay giờ? Anh mau nghĩ
cach đi! Cứu lấy Tử Tử!"

Cảnh sat đa điều tra, cho biết co gai đo khong phải ai khac, ma chinh la Tiểu
Tuyết! Co ta cầm dao gọt hoa quả chạy ra khỏi phong bệnh, liền đi tim Tử Tử.

Vừa nghe thấy ten Tiểu Tuyết, trong đầu Loi Tuấn Vũ nổ vang một tiếng. Cảnh
sat đều khong ro động cơ của co gai nay, nhưng Loi Tuấn Vũ lại khong thể ro
rang hơn được nữa! Co ta lại con cực đoan như vậy!

"Tiểu Tuyết? Ai la Tiểu Tuyết? La co gai hom đo gọi điện thoại đến phải khong?
Co phải khong? Loi Tuấn Vũ! Rốt cuộc co phải khong?!" Lanh Tử Tinh đột nhien
mất đi lý tri, "Rốt cuộc anh đa lam gi? Loi Tuấn Vũ! Rốt cuộc anh đa lam gi?"

"Tử Tinh, khong như em nghĩ đau! Đồng chi cảnh sat, hay để toi vao, toi phải
noi chuyện trực tiếp với co gai đo. Toi la ba của đứa be." Loi Tuấn Vũ gấp gap
yeu cầu.

Co lẽ đa biết được than phận của Loi Tuấn Vũ, cảnh sat cho phep hắn vao Trung
tam thương mại. Con Lanh Tử Tinh noi thế nao cũng đoi đi theo. Co qua lo lắng
cho Tử Tử. Co muốn xem xem co gai đo la người như thế nao!

Tay Tiểu Tuyết run rẩy cầm một con dao sắc nhọn, mặt co ta khong chut huyết
sắc, tren người vẫn mặc quần ao bệnh nhan. Con dao kề tren cổ Tử Tử, khong
thương tiếc rạch ra một chut mau.

"Chị a, co phải chị gặp rắc rối gi khong? Noi với em, em bảo ba em giup chị…"
Tử Tử mặc du nước mắt lưng trong, nhưng vẫn kha binh tĩnh, be đang tim cach
noi chuyện với Tiểu Tuyết.

"Cam miệng! Ba may la kẻ xấu vo tinh vo nghĩa! Đừng noi nữa, noi nữa tao sẽ
giết may!" Tiểu Tuyết khan giọng quat len. Ánh mắt co ta hoảng sợ cực độ, nhin
ngo xung quanh, chỉ sợ cảnh sat nao xong tới."Tiểu thư, co đừng kich động, co
co yeu cầu gi, chung toi co thể đap ứng co! Đừng lam hại đứa be!" Chuyen gia
đam phan ở cach mười met ben ngoai, lớn tiếng noi với co ta.

"Toi muốn gặp Loi Tuấn Vũ! Loi Tuấn Vũ tổng tai của Tập đoan Kieu Dương!" Tiểu
Tuyết khan giọng noi, chưa đợi co ta noi xong, đa nhin thấy hai người từ thang
may chạy ra. Co ta vội vang tum lấy Tử Tử lui về phia sau, quat lớn: "Khong
được qua đay! Nếu qua đay toi sẽ giết đứa be nay!" Nhin kỹ lại, người đến
chinh la Loi Tuấn Vũ! Viền mắt co ta lập tức nong len, nước mắt dang đầy hai
khoe mắt.

Khong kim được nước mắt, co ta nhin về phia người phụ nữ ben cạnh Loi Tuấn Vũ,
một phụ nữ duyen dang, anh mắt luc nay đang tran đầy lo lắng.

"Mẹ, ba!" Tử Tử keu len.

"Cam miệng! Người phụ nữ đo la mẹ của may?" Tiểu Tuyết nheo mắt nhin Lanh Tử
Tinh.

Lanh Tử Tinh luc nay nhin thấy vết mau tren cổ Tử Tử, trong long hoảng loạn vo
cung. Khi co nhin thấy dang vẻ yếu ớt của Tiểu Tuyết, con tưởng minh nhin
nhầm. Một co gai như vậy sao lại đi vao con đường nay?

"Tiểu Tuyết!" Loi Tuấn Vũ lạnh giọng gọi, "Co co biết co đang lam gi khong?"

Tiểu Tuyết vừa nghe thấy tiếng Loi Tuấn Vũ, thai độ lập tức trở nen vo cung ủy
khuất, co ta nức nở: "Loi tổng, cuối cung anh cũng đến rồi! Nếu toi khong bắt
coc con trai của anh, co phải anh sẽ khong bao giờ đến gặp toi nữa khong? Co
phải khong?"

Cau noi ai oan nay khiến Lanh Tử Tinh nghe ma như rơi xuống vực sau. Quả
nhien, hắn đa lam tổn thương co gai nay.

"Co noi bậy bạ gi đo?! Tiểu Tuyết! Bỏ dao xuống, co lam như vậy co thể bu đắp
được gi? Thả Tử Tử ra, chung ta từ từ noi chuyện!" Loi Tuấn Vũ tim cach ổn
định cảm xuc của Tiểu Tuyết.

"Khong khong khong! Toi khong thả! Anh lừa toi! Anh sẽ khong noi chuyện tử tế
với toi. Toi vừa thả đứa be nay ra, sẽ bị cảnh sat bắt đi. Anh sẽ khong noi
chuyện tử tế với toi!" Tiểu Tuyết đien cuồng lắc đầu, đột nhien phat hiện cảnh
sat ở phia xa đang tiến lại, co ta vội vang keu len: "Dừng lại, đừng qua đay!
Cac người con qua đay, toi sẽ cung đứa be nay nhảy xuống dưới!"

Noi xong, co ta liền keo Tử Tử dựa vao lan can, sẵn sang nhảy xuống bất cứ luc
nao.

Mặc du ở dưới đa co đệm hơi an toan, nhưng tầng lầu cao như vậy, nếu thật sự
muốn nhảy xuống, khong thể khong co chut thương tổn nao!

"Đừng kich động! Đừng kich động! Cac người lui lại đi, đồng chi cảnh sat, để
toi noi chuyện với co ta!" Loi Tuấn Vũ gấp gap đến mức vội vang ngăn cảnh sat
lại.

"Tiểu Tuyết, co co yeu cầu gi, toi co thể đap ứng co! Chỉ cần co đừng lam tổn
thương đến con trai toi!" Loi Tuấn Vũ từ từ tiến len trước.

"Anh đứng lại! Khong được tiến len nữa! Toi khong tin anh! Anh khong cần toi,
anh hoan toan khong cần toi!" Tiểu Tuyết tuy đang noi với Loi Tuấn Vũ, nhưng
mắt lại nhin chằm chằm vao Lanh Tử Tinh.

Từng lời co ta noi đều như nhat dao đam vao tim Lanh Tử Tinh. Lanh Tử Tinh
khoe miệng run rẩy nhin chằm chằm ban tay đang quơ loạn của Tiểu Tuyết, chỉ sợ
co ta đam vao Tử Tử.

Loi Tuấn Vũ nhiu chặt may, quat len: "Tiểu Tuyết! Co noi bậy bạ gi đo!"

"Ha ha, toi noi bậy bạ, toi muốn cac người phải trả gia! Toi vốn dĩ co thể cứ
thế ma sống, cứ thế ma học, toi co lý tưởng của toi, toi co nguyen tắc của
toi! La anh, la anh, đều do anh, anh khiến toi khong con mặt mũi, anh khiến
toi trở thanh một người phụ nữ bị mọi người vứt bỏ!" Tiểu Tuyết cang noi cang
kich động. Co ta trut hết mọi thu hận vao Loi Tuấn Vũ.

"Tiểu Tuyết, noi đạo lý một chut co được khong?!" Loi Tuấn Vũ phat hiện hinh
như tinh thần của Tiểu Tuyết co vấn đề. Ánh mắt cực đoan quả thật rất đang sợ,
chỉ sợ co ta sẽ lam ra chuyện gi.

"Noi đạo lý? Với ai? Với Loi tổng co tiền co quyền sao? Cuộc đời toi đa bị hủy
hoại rồi! Nhưng toi sẽ khong bỏ qua cho cac người. Toi sẽ để cac người đau khổ
cả đời!"

Nụ cười the lương hiện len, Tiểu Tuyết đột nhien om Tử Tử len xoay người nh
xuống.

"Á--"


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #367