Người đăng: Tiêu Nại
Loi Tuấn Vũ con chưa kịp ra khỏi bệnh viện, đa bị y ta nọ vội vang gọi trở
lại!
Loi Tuấn Vũ nhanh như gio lao vao thang may, chạy về phong bệnh của Tiểu
Tuyết!
Chết tiệt, co gai nay lại con cắt cổ tay tự sat!
Khong dam tin nhin chằm chằm khuon mặt trắng bệch kia, chỗ cổ tay bị quấn từng
lớp, tren ga giường vẫn con vết mau chưa kịp thu dọn, nhin thấy ghe người.
Chất lỏng trong binh truyền dịch khong ngừng nhỏ giọt cho thấy than thể co ta
suy nhược đến mức nao.
Loi Tuấn Vũ dường như la phẫn nộ trừng mắt nhin khuon mặt trắng bệch như tờ
giấy kia. Co ta đang lam cai gi?! Chết tiệt, rốt cuộc co ta co biết co ta đang
lam cai gi hay khong?! Mắt hắn khong khỏi nhiu chặt lại.
Bac sỹ va cac y ta vừa mới thở phao nhẹ nhom, nhin thấy sắc mặt của Loi Tuấn
Vũ, thở cũng khong dam thở mạnh, lặng lẽ lui ra ngoai.
Con Loi Tuấn Vũ?! Ánh mắt phẫn nộ của hắn dường như đang muốn thieu chay Tiểu
Tuyết!
Bầu khong khi nay khong biết đa keo dai bao lau, mi mắt Tiểu Tuyết giật giật,
tỉnh tao lại.
Trong mơ mang, co ta nhin thấy một người đan ong cao lớn đứng trước giường
minh, trong long trở nen lo lắng. Hắn vẫn quay lại rồi!
Loi Tuấn Vũ dường như la cung luc đo, lạnh lung noi: "Co co biết chinh minh
đang lam gi khong?"
Ánh mắt Tiểu Tuyết dần dần ro rang, co ta nhin thẳng vao hắn, chờ đợi sự
thương hại của hắn, chờ đợi sự quan tam của hắn, chờ đợi sự an ủi của hắn… Co
ta biết, co ta đối với hắn ma noi, nhất định la co ý nghĩa khong binh thường.
Từ lần đầu tien co ta nhin thấy hắn, anh mắt hắn nhin co ta, đa khiến co ta
run rẩy. Co ta khẳng định, cảm tinh của hắn đối với co ta khong hề binh
thường.
Ma hắn cũng nen chịu trach nhiệm với minh, khong phải sao?
"Anh…" Tiểu Tuyết yếu ớt mở miệng, lại bị tiếng quat giận dữ của Loi Tuấn Vũ
chặn lại!
"Rốt cuộc co co biết chinh minh đang lam gi hay khong?" Loi Tuấn Vũ quat len.
Ngoai cửa lập tức truyền đến tiếng bước chan dồn dập, bac sỹ va y ta vội vang
chạy đến. Bọn họ chỉ sợ bệnh nhan lại xảy ra chuyện gi nguy hiểm, du sao xảy
ra sự cố trong bệnh viện của bọn họ, bọn họ c khong thể trốn tranh.
Viền mắt Tiểu Tuyết lập tức đỏ len, nước mắt ủy khuất từ khoe mắt chảy xuống.
Bac sỹ co chut lo lắng ghe sat vao Loi Tuấn Vũ: "Loi tổng, tinh trạng bệnh
nhan khong tốt lắm, than thể qua suy nhược, ngai…"
Ánh mắt cảnh cao hướng về phia bac sỹ, người kia lập tức im bặt, nối got nhau
ra khỏi phong bệnh.
Bất đắc dĩ thở dai. Trời sập xuống, co người cao lớn ganh vac. Chẳng phải sao?
Chuyện của Loi tổng người ta khong phải sao. Y ta to mo, nhin chằm chằm Tiểu
Tuyết, khong kho đoan ra than phận "tiểu tam" của Tiểu Tuyết. Bay giờ loại
chuyện như thế nay nhiều lắm! Qua binh thường! Người đan ong vừa nhiều tiền
vừa tuấn tu như Loi tổng đay, co vai tiểu tam tiểu tứ, cũng khong thể binh
thường hơn được nữa!
Thanh am tiếp theo của Loi Tuấn Vũ vẫn lớn y như trước, nhưng ngữ khi đa dịu
đi rất nhiều: "Co tưởng co đang lam cai gi?! Co chết rồi, thi những việc nay
co thể giải quyết sao?! Thật la ấu trĩ! Toi co thể noi ro rang cho co biết,
sau khi co chết, ngay giay tiếp theo tren thế giới nay sẽ khong con tồn tại
một con người la co nữa! Tất cả những tai liệu lien quan đến co sẽ như bốc hơi
khỏi thế giới nay, biến mất khỏi người nha của co, bạn be của co! Khong ai sẽ
thương hại co! Khong ai co thể cứu co!"
"Chẳng phải co rất muốn chết sao? Nếu đa muốn chết, sao lại lựa chọn cach thức
ngu ngốc như vậy? Cắt cổ tay? Ở trước mặt y ta?! Phong bệnh của co la cao
tầng! Trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, chắc chắn sẽ chết! Lại đay, chẳng phải
co muốn chết sao? Đi đi! Đi đi!" Loi Tuấn Vũ bước vai bước tới mở cửa sổ ra,
khong để ý đến day truyền dịch tren canh tay Tiểu Tuyết, tum lấy canh tay co
ta keo xuống khỏi giường.
Tiểu Tuyết hoảng sợ giay dụa, nhưng khong địch nổi sức lực của Loi Tuấn Vũ.
Bac sỹ va cac y ta ở ngoai cửa cũng khong nhin tiếp được nữa, ho hoan len lập
tức tiến vao, đe canh tay Loi Tuấn Vũ lại, vội vang keo Tiểu Tuyết từ tay hắn
ra. Y ta vội vang xử lý vị tri kim truyền dịch của Tiểu Tuyết, đều đa bị tuột
ra, chỗ cắm kim truyền con co mau khong ngừng rỉ ra.
Trong phong ngoại trừ tiếng khoc nức nở của Tiểu Tuyết, tất cả mọi người thở
cũng khong dam thở mạnh.
Thật lau sau, Loi Tuấn Vũ trầm giọng noi: "Mđi ra ngoai trước, toi co chuyện
muốn noi với bệnh nhan."
Cac y ta co nhin toi, toi nhin co, sau đo đi ra ngoai.
Ánh mắt Loi Tuấn Vũ gắt gao khoa chặt Tiểu Tuyết đang cuộn minh tren giường,
lời noi lạnh như băng từ khoe moi mỏng phat ra: "Bay giờ co chết rồi, chung
toi sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức! Nhưng, cho du co sống, cũng chỉ co thể
chấp nhận! Với khả năng của co…"
Hắn tiến len trước, một ban tay nang cằm co ta len, nhếch nhếch khoe miệng,
chẳng khac nao một kẻ bạc tinh: "Đừng co bất kỳ hy vọng xa vời gi! Sự thương
hại của toi đối với co la co hạn!"
Dứt lời, Loi Tuấn Vũ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi!
Tiểu Tuyết ngay ngốc nhin bong lưng hắn rời đi, ngay cả y ta bước vao co ta
cũng khong phat hiện ra.
Hắn đa nhin ra? Hắn biết co ta muốn lam gi? Hắn đa biết co ta coi hắn la cai
cảng tranh gio? Trong long nhất thời run rẩy, nơi kien cường nao đo lập tức
sụp đổ!
Trong phong bệnh phia sau truyền ra tiếng gao khoc, Loi Tuấn Vũ hoan toan
khong để ý!
Hắn vi minh đa từng do dự va me muội ma vo cung tự trach. Tử Tinh rất nhạy
cảm, co phải co đa phat hiện ra tinh cảm mau thuẫn nay của hắn?! Thật la đang
chết! Sao hắn co thể cho phep chuyện nay xảy ra?!
Biểu hiện hom nay của Tiểu Tuyết, khiến hắn rất dễ dang phat hiện ra Tiểu
Tuyết co hy vọng xa vời với hắn. Hắn ay nay vi minh đa co sự sai lệch về tinh
cảm. Hắn biết khi chinh minh nhin thấy Tiểu Tuyết, trong khoảng thời gian ngắn
ngủi ở cạnh co ta, quả thực đa rung động. Ít nhất, hắn co cảm giac với co ta.
Co lẽ la sự thay đổi tinh cảm luc đầu đối với Tử Tinh, co lẽ la bị hơi thở
thanh xuan me hoặc? Hắn khong noi ro được, nhưng hắn khong thể khong thừa
nhận, hắn quả thực đa rung động!
Tinh cảm, co đoi khi thật đang sợ! Nếu khong co lý tri, chuyện sai gi cũng co
thể lam ra!
Tốc độ nhanh như ten bắn, hắn chạy xe tới Thien Phủ.
Ba co gai đang noi chuyện vui vẻ, cửa chợt mở ra. Hom nay cac co bao một
phong. La Bối Nhi, co co chut hưng phấn ma thần bi noi: "Nay! Tinh, lao Loi
nha cậu trong cậu trong thật la chặt nha!" Noi xong, mờ am nhin Lanh Tử Tinh.
Lanh Tử Tinh khong hiểu ra lam sao, co ý gi?! Sau đo, khong khỏi co chut phản
ứng khong kịp, nhin về hướng canh cửa bị co ấy vừa đong lại.
Quả nhien, cửa bị đẩy mở, Loi Tuấn Vũ mang theo nụ cười, lịch sự chao hỏi mấy
người đẹp, giống như la vo cung than thuộc vậy.
"Cac người đẹp, anh khong đến muộn chứ?" Loi Tuấn Vũ nang ly rượu vang trong
tay, "Lấy rượu tạ tội!"
"Oa--" Chu Nhan khong khỏi hua theo, mở to mắt nhin qua nhin lại Loi Tuấn Vũ
va Lanh Tử Tinh.
"Hoan nghenh hoan nghenh! Loi tổng đại gia quang lam, thật sự lam bọn em thụ
sủng nhược kinh nha!" Tat Bối Nhi cười vang, vội vang lấy ghế cho Loi Tuấn Vũ,
đặt ở ben cạnh Lanh Tử Tinh.
Loi Tuấn Vũ cười trả lời: "Cac em la chị em tốt nhất của Tử Tinh, theo lý ma
noi, đang lẽ bọn anh phải mở tiệc chieu đai tại nha, em noi co phải khong, Tử
Tinh?"
Lanh Tử Tinh giả bộ cười theo. Hắn thế nay la thế nao? Chẳng phải noi la co
việc sao? Việc gi con chạy tới đay hiến an cần? Co cau noi rất đung, vo sự
hiến an cần phi gian tức đạo! Hắn cang như vậy, sao co lại cang cảm thấy khong
thoải mai nhỉ?
Loi Tuấn Vũ dường như khong nhin thấy vẻ mặt của co, lại con ghe sat lại, ban
tay hắn ba đạo keo thắt lưng co, vốn dĩ hai chỗ ngồi, Lanh Tử Tinh lại dựa cả
người vao người hắn, chỉ ngồi một chut xiu ở chỗ ngồi của minh. Ngượng ngung
muốn cach xa hắn, lại bị hắn giữ chặt lại.
"Nay, Loi tổng, đừng như vậy nha! Đa la vợ chồng gia rồi, con khong đứng đắn
như vậy! Định lam bọn em ghen tức co phải khong?" Chu Nhan cười đến khoa
trương, anh mắt lại la sự chuc phuc đầy thiện ý.
Loi Tuấn Vũ cười đến khong thể tự nhien hơn được nữa: "Hết cach rồi, Tử Tinh
giận anh, anh đa "đoi" rất lau rồi. Cac chị em giup cho, đem nay co thể trả ba
xa lại cho anh khong…"
"Noi gi vậy!" Lanh Tử Tinh nheo mạnh vao sườn hắn. Ro rang la trợn mắt noi bừa
ma! Cai gi ma đoi bụng rất lau rồi! Lam như co gay ra bạo lực gia đinh vậy!
Noi sao ma đang thương! Hắn học được cai kiểu o từ khi nao?
Chu Nhan nhướn may, cố ý khoa trương nhin Lanh Tử Tinh: "Thật hay giả vậy, Tử
Tinh? Lao Loi thế nao với cậu, cậu… như thế la phạm phap nha!"
"Ha ha ha!" Mấy chị em cười ầm len, mặt Lanh Tử Tinh đỏ như mong khỉ, khong co
cach nao giải thich.
@Bao nhieu thứ hay ho khong vi, lại vi với "mong khỉ"! Bo tay!@
Loi Tuấn Vũ vội vang noi: "Đều tại anh, la anh khong tốt! Đay, anh tự phạt ba
ly!"
Noi xong, cầm lấy ly của Lanh Tử Tinh, định uống cạn, lại bị Tat Bối Nhi het
lớn một tiếng ngăn lại.
"Nay! Đợi đa, Loi tổng. Rượu nay khong thể uống như vậy, phải noi đa. Như thế
nay, anh tự phạt thi được, nhưng phải biểu diễn cho bọn em xem một tiết mục,
bọn em mới suy nghĩ xem co thể giup anh hay khong!" Trong mắt Tat Bối Nhi đảo
qua đảo lại, dang vẻ xấu xa khiến Lanh Tử Tinh dựng đứng hết toc gay.
Quả nhien…
"Ly thứ nhất, bọn em muốn xem tinh cảm của anh đối với em gai nha em co sau
sắc khong. Như vậy đi, em gai nha em hom nay đang yeu như vậy, Loi tổng anh ở
trước mặt bọn em, hon thắm thiết 60 giay, thế nao?" Khoe mắt Tat Bối Nhi đa
sắp bay len trời rồi, cười đến rất đắc ý. Hai người kia đương nhien cũng khong
thể bỏ qua thời khắc phấn khich nay, cũng hồ hởi hua theo.
Lanh Tử Tinh co chut hoảng, trong long nghĩ, thế nay chẳng phải la hắn tự be
đa đập chan minh sao? Khong co việc gi sao co thể?
Cuống quýt giương mắt nhin Loi Tuấn Vũ, lại phat hiện anh mắt hắn tran đầy nhu
tinh, khuon mặt tuấn tu lại con ap xuống…
Trước mặt mọi người, giữa tiếng thet choi tai của ba co gai, Loi Tuấn Vũ hon
len khoe miệng đang cười cứng ngắc của Lanh Tử Tinh. Dọa Lanh Tử Tinh nhất
thời sửng sốt, theo bản năng ngửa ra sau, bị ban tay to lớn của Loi Tuấn Vũ đỡ
lấy lưng ao, lại cang hon sau them. "Oa--" Lần nay khong chỉ co Chu Nhan, hai
người kia cũng bắt đầu đếm theo, "12, 13, 14, 15…"
Đung 60 giay! Loi Tuấn Vũ hon cang hưng phấn, ban tay dựa vao lưng ghế lại con
luồn vao trong ao của Lanh Tử Tinh, Lanh Tử Tinh bị hắn hon đến th đien bat
đảo, kho khăn lắm mới giay ra được. Mặt co đỏ như quả ca chua chin, bởi vi co
lại con cảm nhận được dục vọng nong rực của hắn đang ap vao co.
Loi Tuấn Vũ cười đến vo cung sang lạn, tham tinh nhin Lanh Tử Tinh, lại noi
với ba người kia: "Xin lỗi, để mọi người che cười rồi! Con muốn xem gi nữa?"
…
*Truyện con nữa mi nang ieu ạ...