Người đăng: Tiêu Nại
Bệnh viện.
Loi Tuấn Vũ mang theo một cơn gio len thang may, đầu may nhiu chặt cho thấy
tam trạng khong vui của hắn.
Tiểu Tuyết ở trong phong bệnh tay cầm một cốc nước ấm, thất thần nhin về phia
cuối giường, ngay cả Loi Tuấn Vũ đến rồi cũng khong phat hiện.
"Sao vậy? Sắp xếp khong hai long?" Loi Tuấn Vũ hai tay đut tui, mặt khong chut
biểu cảm. Noi thẳng, hắn nghĩ Tiểu Tuyết chắc hẳn phải hiểu được ý tứ trong
lời noi của hắn.
Nếu noi luc đưa Tiểu Tuyết đến bệnh viện, trong long hắn tran đầy ay nay, thi
hiện giờ, sau khi Tiểu Tuyết gọi hai cuộc điện thoại, suy nghĩ của hắn đa lập
tức thay đổi. Co lẽ co gai nay khong hề đơn thuần như vẻ ngoai. Loi Tuấn Vũ
gặp qua vo số người, cuộc điện thoại nay co ý nghĩa gi, hắn ro rang hơn ai
hết. Nhưng ma, trong tham tam, hắn dường như hy vọng cach lam của co ta khong
phải la cố ý, chẳng qua chỉ la do hắn qua nhạy cảm ma thoi.
Tiểu Tuyết cả kinh, vội ngẩng đầu nhin về phia Loi Tuấn Vũ, viền mắt lập tức
đỏ len.
"Anh đến rồi…" Tiểu Tuyết co chut khong biết lam sao.
"Lấy đau ra số điện thoại?" Loi Tuấn Vũ khong hề cho co ta số điện thoại, chỉ
noi với co ta hom nay sẽ đến thăm co ta, giải quyết nốt một số chuyện.
"Muốn kiếm được phương thức lien lạc với Loi tổng khong phải la chuyện kho."
Tiểu Tuyết chua xot noi, "Anh… cac anh định bỏ rơi toi ở đay sao?"
Loi Tuấn Vũ lạnh lung nhếch nhếch khoe miệng, noi: "Tuy co đa phải trả gia,
nhưng nếu phải truy cứu trach nhiệm, e la nhan tố về phia co con nhiều hơn.
Tiền của Thượng tổng va Ban Khach chắc cũng đủ để bồi thường tổn thất tinh
thần cho co. Trinh độ chữa trị ở đay la hang đầu, toi đa thu xếp rồi, co co
thể ở đay đến khi sức khỏe hoan toan hồi phục. Về sau kết bạn phải mở mắt nhin
cho kỹ."
Những lời nay thật sự lam Tiểu Tuyết đau đớn.
Dứt lời, Loi Tuấn Vũ liền định bỏ đi.
"Loi tổng!" Tiểu Tuyết vội vang gọi, từ giường bệnh vội vang bước xuống, bởi
vi qua gấp nen suýt nữa te nga.
Loi Tuấn Vũ tay mắt mau lẹ, nhanh chong đỡ lấy than thể mềm nhũn của co ta.
Than minh Tiểu Tuyết khong vững, cả người dựa vao canh tay hắn, tư thế co chut
chật vật, lại co chut mờ am. Loi Tuấn Vũ nhiu chặt đầu may tỏ ro vẻ khong vui.
Tiểu Tuyết gắt gao tum lấy canh tay Loi Tuấn Vũ noi, vo cung đang thương noi:
"Loi tổng, anh co thể đừng đi được khong, toi sợ lắm! Toi khong biết nen lam
thế nao bay giờ?! Anh co thể ở lại với toi khong?"
Một giọt nước mắt từ trong mắt Tiểu Tuyết chảy xuống, giống như hạt chau đứt
day.
Loi Tuấn Vũ khong khỏi nheo mắt lại: "Co cứ nằm xuống đa. Co noi… muốn toi ở
lại cung co?!"
La ngữ khi chất vấn. Loi Tuấn Vũ hiển nhien khong cảm thấy minh co cai nghĩa
vụ nay. Mục đch đến đay ban đầu của hắn hẳn phải la muốn cảnh cao co ta khong
được gọi điện thoại cho hắn. Kỳ thật, vốn dĩ gọi điện thoại cũng khong co gi.
Nhưng, khiến cho Lanh Tử Tinh khong hai long hắn liền cảm thấy cần phải dứt
khoat kết thuc.
Chuyện nay du sao cũng co lien quan đến hắn, hắn co trach nhiệm khong thể chối
cai. Cho nen, những gi cần bồi thường cho Tiểu Tuyết hắn đa thu xếp ổn thỏa
rồi. Tiền cho co ta, đủ để co ta mua nha mua xe, đon ba mẹ đến đay, co một
cuộc sống sung tuc. Nếu co ta con cảm thấy chưa đủ, sau khi co ta tốt nghiệp,
hắn con co thể sắp xếp cho co ta một cong việc kha lý tưởng. Đay la dự tinh
của hắn.
Nhưng ma, Tiểu Tuyết gọi điện thoại cho hắn, noi gi đo với Lanh Tử Tinh khiến
Lanh Tử Tinh xưa nay luon binh tĩnh lại phản cảm như vậy, sợ rằng hẳn phải la
một chuyện đang chu ý.
Ngữ khi của Loi Tuấn Vũ khiến Tiểu Tuyết vừa quay lại giường mặt luc đỏ luc
trắng, co ta ấp a ấp ung noi: "Xin lỗi, Loi tổng. Toi quả thật sợ hai vo cung,
toi khong biết phải tim ai. Buổi tối toi hoan toan khong dam ngủ, vừa ngủ la
sẽ gặp ac mộng! Toi khong biết phải tim ai?! Toi thật sự khong biết phải lam
thế nao!"
Giọng noi nghẹn ngao ma khan khan khiến cho đầu may Loi Tuấn Vũ lại nhiu lại.
Nghĩ ngợi, Loi Tuấn Vũ noi: "Co cần người nha của co chăm soc khong?"
"Khong cần! Khong cần! Tuyệt đối khong cần! Toi khong muốn để mẹ toi biết!
Hức--" Nghĩ đến mẹ, Tiểu Tuyết khong khỏi oa len khoc, hai tay om chặt lấy
canh tay, sao co ta co thể để cho mẹ nhin thấy tinh trạng the thảm nay của
minh chứ?! Nếu ba mẹ biết được chuyện nay, khong biết sẽ đau long đến mức nao…
"Tiểu Tuyết, chuyện đa xảy ra rồi, co phải đối mặt với hiện thực. Toi sẽ bố
tri y ta chăm soc cho co. Nhưng toi hy vọng số tiền nay co thể bu đắp cho co.
Co con trẻ, quen chuyện nay đi, sống cho tốt nhe…" Noi xong, nhanh chong viết
một tấm chi phiếu, đưa cho Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết nen nước mắt nhin thoang qua, chi phiếu như thế nay co ta đa nhận
được hai tờ. Co ta sao co thể quen được, đem qua, Linh Nhi vội vang chạy tới
bệnh viện, luc nem chi phiếu cho co ta, anh mắt chan ghet va cham chọc đo!
Hiện giờ e rằng cả trường đều đa biết co ta theo hầu một ong chủ rồi! Sao co
ta co thể la cung loại người như Linh Nhi chứ! Sao co ta co thể?! Hanh vi ma
co ta coi la nhục nha nhất!
Nhin một day con số khong tren chi phiếu trong tay, a! Thật đung la người co
tiền, người co tiền thi co thể khinh thường trinh tiết của co ta như vậy sao?
Thế giới của co ta cứ như vậy ma bị đảo lộn sao? Ban tay dưới chăn nắm chặt
thanh nắm đấm, co ta sao co thể cam tam? Sao co thể cam tam chứ?
Co ta đa nỗ lực sống, nỗ lực học tập đến mức nao, co ta thậm chi khong hề bị
trao lưu xa hội khong lanh mạnh nay nhuốm bẩn một chut nao, anh ta dựa vao cai
gi co thể thay đổi cuộc đời của co ta?!
"Loi tổng… Chẳng lẽ, anh cảm thấy tiền co thể giải quyết được mọi vấn đề sao?"
Giọng noi run rẩy, như đang len an.
Loi Tuấn Vũ ngẩn ra, khong khỏi thở dai: "Dung tiền để giải quyết tuy rằng qua
tho tục, nhưng lại la cach tốt nhất. Co phải hiểu, nếu bao cảnh sat, e la
người bị tổn thương vẫn la chinh co, hơn nữa một xu co cũng khong co được. Toi
cũng khong hề dọa co, với khả năng của co, e la đến cuối cung, cả người lẫn
tiền đều mất hết.
Điểm nay khong cần Loi Tuấn Vũ noi, Tiểu Tuyết đương nhien la hiểu ro. Hiểu
rất ro! Thế giới nay chẳng phải chinh la như vậy sao. Chuyện giữa đan ong va
đan ba co bao nhieu chuyện co thể noi ro rang? Co ta la tự chủ động đến hầu
rượu khong phải sao?! Co ta ro rang cũng nghi ngờ chỉ hầu rượu la co thể cho
mười vạn đồng khong phải sao? Co ten ngốc nao vi co ta đi hầu rượu, ma cho
mười vạn khong? Co phải co ta cũng đa co toan tinh trong đầu? Co lẽ, đay chinh
la số phận! Nhưng, co ta sao co thể cam tam?!
"Loi tổng, cam ơn anh!" Tiểu Tuyết cười khổ nằm xuống.
Nhin dang vẻ hồn xieu phach lạc của co ta, trong long Loi Tuấn Vũ đột nhien
cũng thấy thắt lại.
Trong chốc lat, hinh như nhin thấy dang vẻ bất lực đo của Lanh Tử Tinh.
"Tiểu Tuyết, chuyện nay toi hy vọng sẽ khong gay ra tổn thương qua lớn đối với
co. Co con co yeu cầu gi, co thể đưa ra…"
Loi Tuấn Vũ co chut mau thuẫn, hắn khong ngờ lần nay sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nếu la trước kia, cho du xảy ra tinh huống như thế nay, e la hắn cũng sẽ khong
để tam đến vậy. Đối diện với Tiểu Tuyết, cũng khong biết la lam sao, dường như
co thể nhin thấy hinh bong của Lanh Tử Tinh từ vẻ mặt the thảm của co ta.
Co phải luc trước Lanh Tử Tinh cũng la như vậy? Nhưng, Lanh Tử Tinh lại cầu
xin ai giup đỡ đay?
Tiểu Tuyết thản nhien lắc lắc đầu, sau đo nhin thẳng vao Loi Tuấn Vũ: "Toi chỉ
muốn, hom nay anh co thể ở lại với toi được khong?"
Giay phut tầm mắt của Loi Tuấn Vũ giao nhau với cặp mắt đang thương của co ta,
long thương hại lập tức bất giac nảy sinh.
Hắn nhin nhin đồng hồ, Lanh Tử Tinh noi buổi trưa mời khach, hắn định chạy
qua, tuy hắn khong được co cho phep. Nhưng ma… hắn khong khỏi nhin về phia
Tiểu Tuyết đang thương kia, ma xui quỷ khiến thế nao hắn lại gật đầu.
Tiểu Tuyết vui mặt vao trong chăn, chỉ chốc lat sau đa ngủ. Con Loi Tuấn Vũ
thi an vị ở ben giường của co ta nghịch di động, suy nghĩ một lat, hắn chuyển
am lượng của điện thoại sang chế độ rung.
Loi Tuấn Vũ nhin vẻ mặt ngủ cũng khong yen ổn của Tiểu Tuyết, khong khỏi bắt
đầu đanh gia lại hanh vi của minh. Vi sao hắn phải ở trong nay ngồi ben cạnh
một co gai đang ngủ say? Một giọng noi noi với hắn, nguyen nhan la vi may, co
gai nay mới mất đi trinh tiết quý gia.
Chẳng phải may đa bồi thường cho co ta rồi sao?!
Giọng noi kia lại noi, chuyện ma tiền co thể giải quyết thi khong gọi la
chuyện nữa!
Vậy co ta vi sao nằng nặc muốn may ở lại cung co ta?
Giọng noi kia trả lời, vi sao?! May chẳng qua chỉ la một người qua đường, co
ta khong co người nao co thể dựa vao ma thoi.
Vậy con bữa cơm trưa của Tử Tinh thi sao?
Giọng noi kia cười noi, người ta khong hy vọng may đi đau!
Khong! So với Tiểu Tuyết, hiện tại chẳng phải la hắn cang nen ở ben cạnh vợ
của minh sao? Hắn la chồng của ai? Hắn lại la ai của Tiểu Tuyết?! Loi Tuấn Vũ!
May nen chịu trach nhiệm với hanh vi của may!
......
Tiểu Tuyết ngủ khong sau, khong đến hai mươi phut, liền bừng tỉnh như vừa gặp
ac mộng.
Loi Tuấn Vũ lập tức than thiết hỏi: "Gặp phải ac mộng?"
Tiểu Tuyết hoảng sợ nắm lấy chăn bọc thật chặt minh lại, co chut kich động
noi: "Toi… toi… lại mơ thấy… mơ thấy…"
Ban tay Loi Tuấn Vũ đưa ra một nửa lại rut lại, rot cốc nước đưa cho co ta:
"Uống chut nước, đừng nghĩ qua nhiều."
Nước mắt tủi than dang len hốc mắt Tiểu Tuyết, cơn ac mộng nay sao co thể noi
quen liền quen được.
Loi Tuấn Vũ lại nhin nhin đồng hồ, dường như đa đưa ra quyết định! Vẻ mặt ay
nay noi: "Xin lỗi, toi co cuộc họp quan trọng, hom lại đến thăm."
Dường như đang ne tranh anh mắt nghi ngờ ma thất vọng của Tiểu Tuyết, hắn gọi
một cuộc điện thoại, dặn do thư ký một số việc.
"Trấn tĩnh lại! Con đường sau nay của co con rất dai." Tiện tay viết một số
điện thoại, "Sau nay co chuyện gi, tim người nay. Hy vọng co sớm khỏe lại!"
Lời noi của Loi Tuấn Vũ la lời từ biệt điển hinh, mặt Tiểu Tuyết lập tức trở
nen trắng bệch.
Khong noi them gi nữa, Loi Tuấn Vũ gật đầu, xoay người đi ra khỏi phong bệnh.
Dường như vẫn co chut khong đanh long, Loi Tuấn Vũ dừng lại ở cửa phong bệnh
của Tiểu Tuyết vai giay, sau đo cất bước rời đi.
Khuon mặt trắng bệch của Tiểu Tuyết dần dần biến sắc, nước mắt tich tụ liền
tuon ra, bị co ra sức lau đi. Cặp mắt vốn đang đang thương lập tức tran đầy
lửa giận.
Nhẹ nhang mở ngăn keo, mở vi tiền, Tiểu Tuyết xem xet ba tờ chi phiếu ben
trong, khoe miệng hơi hơi nhếch len. Loi Tuấn Vũ! Ten Thượng khốn kiếp! Cac
người tưởng tiền co thể mua được trinh tiết của toi sao?! Cac người tưởng co
tiền la co thể coi thường phap luật sao?! La cac người hủy hoại toi! Hủy hoại
cuộc đời toi!
Loi Tuấn Vũ con chưa kịp ra khỏi bệnh viện, đa bị y ta nọ vội vang gọi trở
lại!
Loi Tuấn Vũ nhanh như gio lao vao thang may, chạy về phong bệnh của Tiểu
Tuyết!
Chết tiệt, co gai nay lại con cắt cổ tay tự sat!