Bị Bán Đứng


Người đăng: Tiêu Nại

Tiểu Tuyết cầm tờ chi phiếu xa xỉ kia, anh mắt phức tạp nhin Loi Tuấn Vũ, sau
một luc lau, mới gằn từng tiếng noi: "Anh keu toi tới, chinh la để len giường
với ten suc sinh kia sao?"

Loi Tuấn Vũ nhiu may: "Biết ro rồi con hỏi? Sao vậy? Che tiền it? Yen tam,
biết co cũng phải trả gia, Thượng tổng khong hề bạc đai co!"

Loi Tuấn Vũ liếc nhin than thể co ta, bị day vo cũng đủ thảm rồi!

"Anh thật khốn kiếp! Cac anh la đồ cầm thu! Toi phải kiện cac anh! Cac anh đều
la tội phạm cưỡng bức! Cac anh khong phải la người!" Tiểu Tuyết đột nhien đien
cuồng gao thet.

Loi Tuấn Vũ khong khỏi nhiu chặt may, tội phạm cưỡng bức? Co ta đang nổi đien
cai gi vậy? Được hời con khoe mẽ? Cảm tinh tốt đối với co ta luc đầu, bay giờ
lập tức tieu tan hết!

"Co đừng co rượu mời khong uống muốn uống rượu phạt! La toi ep co đến hả?
Chẳng lẽ khong phải la co tự dang minh đến cửa sao? Cầm lấy tiền, mau đi đi!
Đừng co lam mất mặt Ban Khach!" Loi Tuấn Vũ khong chut khach khi noi.

"Anh noi cai gi? Toi hoan toan khong biết Ban Khach nao cả! Toi chỉ thay bạn
học đến hầu rượu! Cac anh la lũ cầm thu! Cầm thu!" Cổ họng Tiểu Tuyết như bị
vỡ nat, tiếng noi khan như cai loa re.

Co ta đien cuồng nhảy xuống, nhằm vao Loi Tuấn Vũ tay đấm chan đa.

Loi Tuấn Vũ dường như khong cần tốn nhiều sức lực liền đẩy co ta sang một ben.
Vứt tờ chi phiếu xuống, chan ghet sải bước đi ra ngoai.

Tam tinh của hắn khong khỏi co chut bực bội. Người Ban Khach kiếm sao lại con
co loại can quấy bừa bai như vậy?! Đang tiếc cho vẻ thanh thuần đầy mắt đo.

"Cac người la lũ cầm thu!" Giọng Tiểu Tuyết khan khan dung hết sức lực nem cai
gối qua, vao đung lưng của Loi Tuấn Vũ.

Đien cuồng cầm lấy di động, Tiểu Tuyết khoc loc gao len: "Toi phải bao cảnh
sat! Cac người la lũ cầm thu! Toi phải bao cảnh sat!"

Toc gay Loi Tuấn Vũ lập tức dựng đứng, một nỗi tức giận từ long ban chan dang
len, hắn ba bước chập hai bước tới, đoạt lấy di động trong tay Tiểu Tuyết,
"bốp" một tiếng nem xuống đất!

"Co hinh như con chưa hiểu ro tinh hinh!" Giọng noi lạnh lung từ miệng Loi
Tuấn Vũ truyền ra. Lọt vao tai Tiểu Tuyết, lại giống như ma quỷ.

Co ta nhao tới muốn nhặt lại di động, nhưng lại bị Loi Tuấn Vũ dẫm chặt dưới
chan.

Khong chut khach khi lạnh lung quat: "Co binh tĩnh một chut!" Noi xong, Loi
Tuấn Vũ liền đẩy Tiểu Tuyết nga xuống giường.

Than minh mềm nhũn của Tiểu Tuyết giống như một con bup be rach nga xuống
giường, giữa hai chan trắng non ro rang vẫn con mau chảy xuoi, Tiểu Tuyết
hoảng hốt trừng mắt nhin mau đỏ ghe người kia.

Loi Tuấn Vũ cũng lập tức chu ý tới. Hắn khong khỏi nhiu nhiu đầu may: "Rốt
cuộc la co lam sao? Chẳng lẽ Ban Khach khong noi ro rang với co sao?"

Ngữ khi khong con ac liệt như luc trước, ma la co ý hỏi h"Cuộc đời toi đa bị
hủy rồi! Anh… anh noi Ban Khach nao toi khong biết! Toi chỉ biết, bạn học của
toi bảo toi đến hầu rượu, noi la hầu rượu hầu chuyện, la co thể kiếm được mười
vạn… Toi gọi điện thoại cho Linh Nhi… Di động của toi…" Tiểu Tuyết bất chấp
than thể đau đớn, tim di động khắp nơi, tim được rồi lại phat hiện hoan toan
khong dung được nữa.

"Sao thế nay? Hỏng rồi…" Giống như một người bị bệnh tam thần, Tiểu Tuyết đang
thương đập đập di động.

Loi Tuấn Vũ cũng khong biết day thần kinh nao của minh bị chập rồi, hắn đưa di
động của minh cho Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết sửng sốt một chut, vội vang giằng lấy, tay run rẩy bấm một day số,
lại hinh như bởi vi kich động nen bấm sai số. Cứ như vậy, bấm đi bấm lại mấy
lần, cuối cung cũng bấm đung.

Điện thoại keu vai tiếng, Loi Tuấn Vũ co thể nghe thấy một giọng nữ khong kien
nhẫn. Chắc la luc nay qua muộn rồi, đối phương rất kho chịu.

"Linh Nhi! Linh Nhi, minh la Tiểu Tuyết! Cậu bảo minh đến đay, co phải chỉ để
hầu rượu thoi khong? Co phải cậu noi như vậy khong?" Tiểu Tuyết nong long
chứng thực điểm nay, giọng noi khan đến kỳ cục, nghe ra vo cung đang thương.

Loi Tuấn Vũ khong khỏi nheo mắt lại, co gai nay sẽ khong bị lừa rồi chứ?!

Đối phương hinh như đang ho khan, sau đo noi gi đo nghe khong ro rang lắm.

Tiểu Tuyết lập tức khoc loc: "Linh Nhi, minh bị người ta cưỡng bức! Cậu noi
cho minh biết, co phải cậu chỉ noi la ở cạnh anh ta hầu rượu, noi chuyện la
được. Co phải khong? Anh ta keo minh vao phong, minh khang cự thế nao cũng vo
ich… Khong ai để ý đến minh! Linh Nhi… minh phải bao cảnh sat… Cậu noi cai gi?
Linh Nhi… Vi sao khong thể bao cảnh sat? Linh Nhi, cậu noi bậy bạ gi đo?
Minh…"

Loi Tuấn Vũ thấy sắc mặt co ta cang ngay cang trắng bệch, kich động đến mức
moi cũng run run, hắn vội đon lấy điện thoại, nghe thấy tiếng đối phương trong
điện thoại khong chut khach khi keu len: "Tiểu Tuyết a! Cậu sẽ khong ngay thơ
như vậy chứ! Cậu thật sự cho rằng hầu rượu la co thể kiếm được mười vạn ư? Cậu
la ai chứ? Cậu la Chương Tử Di hay la Trương Ba Chi sao? Cho du la bọn họ,
người ta e la cũng khong thể hao phong như vậy chứ? Đừng co luc nao cũng tự
cho minh la thanh cao đi?! Minh ghethấy vẻ khong nhiễm bụi trần đo của cậu!
Minh biết trong long cậu coi thường minh! Nhưng cũng co cach nao chứ? Cậu va
minh cũng giống nhau thoi. Ha ha, minh cảnh cao cậu đừng co đi bao cảnh sat!
Nếu khong, người mất mặt trước tien chinh la cậu! Người ta cắn ngược lại cậu,
cậu sao co thể đỡ đon nổi chứ! Cậu cung người ta một lần, cho cậu mười vạn, đa
la cai gia khong tồi rồi! Nếu khong phải di cả của minh đến, thi đau co đến
lượt cậu nha! Khong phải cậu… vẫn con la xử nữ đấy chứ… Vậy thi cũng coi như
đang gia rồi…"

Loi Tuấn Vũ nhin Tiểu Tuyết đang hồn xieu phach lạc, quả nhien, co ta bị bạn
học lừa! Kho trach cai vẻ liệt nữ trinh tiết của co ta.

Giọng noi lạnh lung của Loi Tuấn Vũ chặn ngang lời của Linh Nhi: "Co co thể
cam miệng rồi! Ten la Linh Nhi phải khong? Toi sẽ noi với Ban Khach, từ hom
nay trở đi, tất cả nghiệp vụ của co đều hủy bỏ!"

"… Anh… anh la ai…" Linh Nhi đột nhien im bặt, de dặt hỏi. Co ta khong ngờ
minh noi nửa ngay, sao lại đổi thanh một người đan ong rồi? Hơn nữa giọng noi
của đối phương thật la khủng khiếp, lạnh lung đang sợ! Linh Nhi nhất thời cảm
thấy sống lưng lạnh toat, vốn đang nằm tren giường trong ký tuc, cũng vội vang
ngồi dậy.

"Người cho co tiền!" Loi Tuấn Vũ noi xong cup điện thoại. Hắn khong cần nghĩ
cũng biết co gai ten Linh Nhi kia nhất định sẽ ăn khong ngon ngủ khong yen.

Luc nay, hắn khong co tam tinh đi truy cứu, xử lý tốt vụ lộn xộn trước mắt mới
la sự thật.

Ban Khach chưa bao giờ để xảy ra sự nhầm lẫn thiển cận như vậy.

Chắc la do hom nay mưa lớn qua.

Tren mặt Tiểu Tuyết vẫn con nước mắt chưa kho, nhưng lại cứ ngay ra.

Loi Tuấn Vũ khong khỏi nảy sinh một cảm giac thương hại. Thử nghĩ lại một
chut, một co gai tự cho minh la thanh cao theo lời Linh Nhi noi, bị lừa, sau
đo mất đi trinh tiết, hẳn la vo cung bị tổn thương. Hắn bất giac nhớ tới Lanh
Tử Tinh, nỗi oan hận của co luc trước đối với hắn!

Tiểu Tuyết luc nay, co phải cũng đang cung một tam trạng như vậy?

Khong đợi hắn nghĩ nhiều, Tiểu Tuyết ở tren giường đột nhien om bụng, dang vẻ
đau đớn kho nhịn, tren tran mồ hoi đầm đia.

Dường như phat hiện ra điều gi, Loi Tuấn Vũ vội nhặt chăn len, bọc lấy than
thể co ta, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

"Đau… đau qua…" Dứt lời, Tiểu Tuyết liền ngất đi…


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #364