Cứu Tôi Với


Người đăng: Tiêu Nại

Kich tinh qua đi Loi Tuấn Vũ lại vội vang biến mất vao bong đem.

Hắn phải đi thu dọn. Đay la tất yếu.

Luc quay lại khach sạn, La Viễn đa chờ ở đại sảnh rồi.

Nhin dang vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, vo cung kinh ngạc: "Vừa ra ngoai?"

"Phải. Tinh hinh tren kia thế nao?" Loi Tuấn Vũ khong muốn noi gi them.

"Nong hừng hực. Sao vậy? Đội mưa đi ra ngoai? Co chuyện gi quan trọng?" La
Viễn lại vo cung to mo về chuyện hắn rời đi.

Loi Tuấn Vũ cười nhạo: "Khong co gi, co chut việc rieng thoi. Toi len xem thế
nao."

Vừa định len lầu, liền nhin thấy Lữ Mi va hai anh em họ Vương đang đi xuống.
Loi Tuấn Vũ dừng bước chan.

Toc Lữ Mi vốn bui ra sau đầu, hiện giờ lại xoa tung tren vai, dang vẻ cang
them xinh tươi. Ma Vương Cần ở phia sau co ta, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vo cung
hớn hở. Vương Tranh thi mặt hầm hầm khong biết la vi nguyen nhan gi.

Lữ Mi nhin thấy La Viễn va Loi Tuấn Vũ đang chờ ở đại sảnh, cười cười hiểu ro.
Co ta ghe vao tai Vương Cần noi gi đo, chọc Vương Cần cười khanh khach. Sau đo
la Vương Tranh, người kia lại cười ha hả. Lữ Mi nhay mắt, giống như chinh minh
cai gi cũng chưa noi, khong lien quan gi đến mi

Loi Tuấn Vũ bước len trước, vui vẻ noi: "Ba vị nếu con hứng thu, hom khac toi
va La lại chủ tri."

Lữ Mi thản nhien cười noi: "Co thể quen biết hai vị soai ca nay, con phải cảm
ơn hai vị, hom khac em chủ tri, mời lại!"

Sự phong khoang của Lữ Mi khiến hai anh em họ Vương rất vui vẻ, thậm chi Vương
Cần con om lấy vai co ta, noi: "Mi nha ta chinh la bau vật! Mi, từ nay anh bảo
hộ em, ai dam bắt nạt em, anh sẽ để hắn ta đi đầu xuống đất!"

Vương Tranh cười noi: "Lao đại, anh va hai vị lao tổng ban chuyện lam ăn, đich
than em đưa Mi về."

Vương Cần nhin nhin Vương Tranh, cười: "Sao vậy? Khong phục? Mi người ta chọn
anh, khong chọn chu, trong long chu kho chịu?"

Vương Tranh cười mờ am: "Lao đại, người ta la cục trưởng, co tri thức hiểu lễ
nghĩa, biết anh la lao đại." Xoay người liền keo tay Lữ Mi, noi, "Mi, đi, anh
tiễn em!" Ý tại ngon ngoại, Lữ Mi la cho anh ta mặt mũi rồi!

Khoe miệng Vương Cần nhếch len, cốc vao đầu Vương Tranh một cai, noi: "Xem,
tham chưa kia!"

Vẫn la bỏ qua, tuy ý Vương Tranh om Lữ Mi đi ra ngoai, con minh thi tiến vao
giữa Loi Tuấn Vũ va La Viễn, cham một điếu thuốc.

La Viễn cũng khong khach khi, treu chọc: "Vương tổng, nghe ý tứ của cac anh,
hom nay khong chơi phao lồng?"

Vương Cần sửng sốt, lập tức cười noi: "Lao La, cậu mẹ kiếp cũng thật la bat
quai! Bi mật trong ổ chăn của toi cũng bị cậu hỏi do ra được!"

La Viễn bật cười: "Đừng co giả vờ nữa cho toi nhờ! Trong ổ chăn của anh con co
bi mật sao?"

Vương Cần cười ha hả, thần bi noi: "Toi để Lữ Mi chọn, co ấy liền chọn toi, ha
ha ha! Lao đệ kia của toi, anh khong thấy được cai vẻ mặt luc đo, chỉ co suất
ngồi xem thoi!"

Ba người rất nhanh liền ký xong hợp đồng ma La Viễn đa chuẩn bị sẵn. Vương Cần
chỉ xem lướt qua hợp đồng.

Vương Cần đi rồi, Loi Tuấn Vũ cười noi: "Lao La, cậu thấy thủ đoạn nay của
chung ta thế nao

La Viễn con suy nghĩ một hồi, sau đo noi: "Tuy theo ý thich mỗi người ma thoi!
Chuyện đoi ben tinh nguyện, chung ta chẳng qua chỉ la ở giữa bắc cầu ma thoi.
Haiz, đung rồi. Toi ben nay thế la xong rồi! Con ben cậu sao vẫn khong co động
tĩnh gi, sẽ khong phải la lao Thượng hung qua, tiểu co nương người ta chịu
khong nổi chứ?"

Loi Tuấn Vũ cười: "Yen tam, lao Thượng biết chừng mực, anh ta la tay lao
luyện!"

Dứt lời, hắn vẫn khong yen tam liền đi len lầu, dừng lại trước cửa một phong
của khach.

Suy nghĩ hồi lau, mới nhẹ nhang go cửa.

Ben trong khong hề co động tĩnh.

Loi Tuấn Vũ lại go cửa tiếp. Ben trong co động tĩnh rồi: "Ai đo?"

Loi Tuấn Vũ nghe ra đo la giọng Thượng Phẩm Nhất. Khong khỏi nở nụ cười. Người
nay xem ra đa nghiện, chưa ra được!

"Toi, lao Loi!" Loi Tuấn Vũ keu.

"Chờ một chut."

Vai giay sau khi trả lời, cửa mở ra.

Sộc vao mũi lại la một mui mau tanh. Loi Tuấn Vũ nhin thấy Thượng Phẩm Nhất
khong khỏi sửng sốt một chut, người nay la cai kiểu gi đay, tren mặt co mấy
vết cao, moi con rớm mau, tren người toan vết cao, cai gi cũng khong mặc,
nhưng ro rang đay la kết cục của một hồi đấu tranh kịch liệt.

"Sao rồi?" Loi Tuấn Vũ khong khỏi to mo vừa nay đa xảy ra chuyện gi.

Thượng Phẩm Nhất liếm liếm khoe miệng cười: "Khong việc gi, co điều tinh tinh
hơi ương ngạnh, thu phục rồi. Lao Loi, lần nay la cong của anh, hoan toan mới
mẻ! Yen tam, toi noi la giữ lời!"

Mới mẻ? Loi Tuấn Vũ vừa nghe, tầm mắt liếc qua, ro rang nhin thấy co gai đang
nằm tren giường của Thượng Phẩm Nhất, tren người khong một mảnh vải, mau tươi
ở dưới cai mong trắng non, lan xuống hơn nửa ga giường. Khắp người co ta đầy
vết bầm tim, toc rối bời, trước ngực cũng đầy vết thương, vo cung choi mắt
tren bộ ngực đầy đặn.

Tren giường dưới đất đều la quần ao rach tan nat.

Loi Tuấn Vũ khong khỏi cau may, sao lại la mới mẻ? Nhưng cũng lờ đi noi: "Lao
Thượng, quan hệ của chung ta như thế nao?! Sở thich của anh toi co thể khong
biết sao? Vui vẻ chứ?"

Thượng Phẩm Nhất xem xet co gai nằm me man tren giường, cười noi: "Tới tới lui
lui mấy lần, qua nghiện rồi! Nếu khong phải co ấy ngất rồi, toi con thật sự
khong thể mở cửa cho anh được!" Noi xong, vừa cười vừa mặc quần ao.

"Được rồi, nơi nay giao cho toi! Anh ban chuyện với lao La." Loi Tuấn Vũ xem
xet mau tren giường, khong khỏi co chut lo lắng, đừng co xảy ra chuyện gi.

"Được! Chuc chung ta hợp tac vui vẻ!" Thượng Phẩm Nhất lấy ra một tờ chi
phiếu, giơ giơ trong tay, dui cho Loi Tuấn Vũ, "Khoản nay la toi cho! Lat nữa
noi với co ấy, nếu nhớ toi, luc nao cũng co thể tim toi."

Noi xong, Thượng Phẩm Nhất hưng phấn huýt sao, đi ra ngoai.

Loi Tuấn Vũ nhin người tren giường, suy nghĩ hồi lau, vẫn dứt khoat tiến tới,
vỗ vỗ vao ma co ta.

Da thịt lồ lộ thật choi mắt, Loi Tuấn Vũ đanh nhặt chăn len, đắp len người co
ta.

Tiểu Tuyết hừ một tiếng, tỉnh dậy từ cơn me.

Than thể co ta như co ngan vạn con kiến đang cắn, đau đớn kho chịu.

Hoảng hốt mở mắt, mơ hồ nhin thấy một bong người thấp thoang trước mắt minh.
Tiểu Tuyết a một tiếng, liền vươn tay tum lấy.

Loi Tuấn Vũ phản ứng nhanh nhạy, lập tức nắm lấy cổ tay co ta: "Co lam gi
vậy?!"

Tỉnh tao lại, mắt Tiểu Tuyết dần dần co tieu cự, co ta nhin thấy ro rang người
trước mặt la Loi Tuấn Vũ, chứ khong phải cai ten cầm thu kia. Co ta lập tức
hoảng hốt nhin quanh bốn phia, khong nhin thấy Thượng Phẩm Nhất, vội vang khoc
loc: "Loi tổng, cứu toi! Anh cứu toi với! Toi bị cưỡng bức! Xin anh hay cứu
toi!"

Giọng noi khan khan dường như nghe khong ro rang lắm, chỉ co thể nghe thấy hai
từ cứu t

Trong đầu Loi Tuấn Vũ nổ vang một tiếng, đay la tinh huống gi? Cứu co ta? Tro
đua gi vậy?

Khong kien nhẫn noi: "Thượng tổng đi rồi, co mau mặc quần ao rồi đi đi! Đay la
chi phiếu Thượng tổng cho co, con một khoản nữa co tim Ban Khach ma lấy." Loi
Tuấn Vũ buong tay co ta ra, đứng len, "Thượng tổng co vẻ kha hai long với co,
nếu con cần, co thể tim Ban Khach, lien lạc với toi."

Tiểu Tuyết cầm tờ chi phiếu xa xỉ kia, anh mắt phức tạp nhin Loi Tuấn Vũ, sau
một luc lau, mới gằn từng tiếng noi: "Anh keu toi tới, chinh la để len giường
với ten suc sinh kia sao?"

*tren đời nay lam gi co chuyện dễ lấy tiền của người ta vậy chứ haizzz


365 Ngày Hôn Nhân - Chương #363